Chương 22: Mộ Tổ
Đối với những tin đồn xấu xa đó, Tô Xảo Xảo vẫn điềm nhiên như không có chuyện gì xảy ra, cô ấy nói chúng tôi cần ở lại trong thôn mấy ngày, có việc quan trọng cần phải làm.Sau tất cả những chuyện đã xảy ra, tôi tin tưởng tuyệt đối vào Tô Xảo Xảo, cô ấy nói cái gì tôi liền nghe theo cái đó, ở lại thì ở lại thôi, chỉ là thái độ của người trong thôn khiến tôi thấy rất khó chịu.
Nói là có việc quan trọng cần phải làm, nhưng cả ngày tôi chẳng thấy Tô Xảo Xảo làm cái gì cả, thật khó hiểu. Cô ấy ngủ từ sáng đến tối, không ăn gì, chỉ uống nước, khiến tôi lo sốt vó, không hiểu cô ấy đang dự tính cái gì trong đầu.
Cho đến ngày thứ ba chúng tôi ở lại thôn, không, nói đúng ra phải là đêm thứ ba.
Tiếng động lạ vang lên bên tai làm tôi bừng tỉnh khỏi giấc ngủ, tôi mơ màng mở mắt ra, theo thói quen sờ tay sang chỗ bên cạnh.
Trống trơn.
Tô Xảo Xảo đâu rồi?
Nghĩ đến những biểu hiện kỳ lạ của cô ấy mấy ngày nay, lòng tôi không khỏi lo lắng, vội lật chăn xuống giường, đến quần áo cũng không kịp thay, hấp ta hấp tấp chạy về nơi phát ra tiếng động.
Bóng người mảnh khảnh vừa vặn đóng chốt cửa cổng đi ra ngoài, tim tôi đập bang bang, vội vã chạy theo. Tô Xảo Xảo đã phục hồi năng lực, cô ấy vẫn như trước, đi bộ mà lướt nhanh như một cơn gió, tôi chạy theo mệt đứt hơi mà vẫn bị mất dấu!
Ngơ ngác đứng giữa đường đi vắng vẻ trong thôn, tôi thở hổn hển ngẫm nghĩ, ở trong thôn này, nơi mà Tô Xảo Xảo có thể đến, một là mảnh đất nhà họ Tô, hai là khu nghĩa địa của thôn. Dù là chỗ nào thì vẫn cùng một hướng đi, tôi hớt hải chạy về phía mảnh đất của nhà họ Tô. Đến nơi rồi tôi mới nhận ra mình đúng là một thằng ngốc, căn biệt thự của nhà họ Tô đã cháy rụi rồi, ở đây có gì đáng xem đâu? Tôi hướng mắt nhìn về khu nghĩa địa gần đó.
Thật kỳ quái! Làm sao khoảng trời đằng bên đó lại nổi giông bão ầm ầm vậy chứ? Trong khi đó chỗ tôi đang đứng, cách đó chưa đến một cây số, thì vẫn trời quang mây tạnh! Tôi đắn đo suy nghĩ, rốt cuộc có nên qua đó hay không đây? Tôi chắc chắn là Tô Xảo Xảo đang ở trong khu nghĩa địa, một nghìn phần trăm là cô ấy đang ở đó!
Giông bão đằng bên đó đã bớt bớt rồi kìa.
Thấy vậy tôi không nghĩ ngợi gì nữa, cắm đầu chạy như bay qua đó. Đến nơi, thấp thoáng thấy những ngôi mộ từ xa, trong lòng tôi càng lóe lên hi vọng. Tôi nín lặng không dám thở mạnh, bước từng bước đến chỗ có ngôi mộ của Tô Xảo Xảo.
Nhưng... sao lại không có ai nhỉ?
Cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng, tôi nhắm mắt nghiến răng, tự nhủ trong lòng, đâm lao thì phải theo lao, đã đến đây rồi thì tìm hết một vòng quanh nghĩa địa này đi, dù sao đây cũng không phải lần đầu tiên tôi đến đây, sợ cái khỉ gì chứ.
Tôi đi mãi đi mãi, đi lướt qua những ngôi mộ, lác đác có một vài bóng trắng nhẹ nhàng lướt qua, thỉnh thoảng có ai đó khẽ vỗ vai, kéo tay kéo chân, thậm chí còn có tiếng cười khúc khích vang lên bên tai, nhưng tôi vẫn tặc lưỡi mặc kệ.
"Réeeeeeeee....."
Đang đi thì một cái đầu từ đâu ló ra, máu thịt lẫn lộn be bét, dí sát vào mặt tôi, miệng ngoác ra cười rất khả ố! Tôi sợ muốn vãi ra quần, nhưng vẫn làm thinh đi tiếp. Bên tai tôi vẫn còn vọng đến tiếng thở dài thườn thượt của con ma nọ:
"Chán thật, nó không nhìn thấy mình sao......"
Bỗng một bóng người màu trắng đang quỳ lạy một ngôi mộ làm tôi chú ý. Tôi lục lọi trí nhớ, giật mình tá hỏa, kia là mộ của ông cố tôi mà! Cha nói là khuôn mặt tôi giống ông cố y như đúc từ một khuôn, điều đó làm tôi có chút sợ hãi, chân như bị chôn chặt tại chỗ, không dám bước thêm một bước nào đến gần mộ ông cố nữa.
Bóng người nọ quỳ lạy xong thì đứng lên, đi tiếp, dường như không phát hiện ra sự có mặt của tôi. Nhìn theo hướng người đó đi, tôi thở phào một hơi, chính là cô ấy, cuối cùng tôi cũng tìm thấy rồi! Bóng dáng mảnh khảnh quen thuộc đến nỗi có chết tôi cũng không quên được!
Tôi hăm hở chạy theo, quên hết nỗi sợ hãi trong lòng.
Tôi chạy mãi chạy mãi cho đến khi bắt gặp một khoảng trời sáng rực ánh lửa phía trước. Tôi lóa mắt vì những ngôi mộ ở chỗ này được xây rất khang trang bề thế, như một cái miếu nhỏ mọc lên giữa nghĩa địa vậy! Vàng mã đốt bay đầy trời, tôi hít một hơi sâu, bước về nơi có ánh lửa.
"Mộ Tổ Tô Gia."
Bốn chữ to lù lù đập vào mắt tôi, thì ra đây là mộ tổ nhà họ Tô, tôi càng thêm hi vọng sẽ gặp được Tô Xảo Xảo ở đây.
Bước qua cánh cửa, đi vào trong, quả nhiên đúng là cô ấy.
Tô Xảo Xảo đang ngồi lặng lẽ đốt vàng mã, nghe được tiếng bước chân của tôi, cô ấy cũng không ngoảnh lại, chỉ lạnh lùng nói:
"Đến rồi?"
Tôi khẽ đáp "Ừm" một tiếng, nghiêm chỉnh ngồi xuống cạnh Tô Xảo Xảo.
Tô Xảo Xảo đốt vàng mã xong, chắp tay khấn những bài vị tổ tiên nhà họ Tô. Tôi sững người, nhìn những tấm bài vị này vẫn còn nguyên vẹn, không chịu bất kỳ ảnh hưởng gì sau vụ cháy hôm trước, tôi lơ mơ đoán có khi nào Tô Xảo Xảo đã biết trước sẽ có ngày này, nên đã sớm chuyển hết bài vị tổ tiên nhà họ Tô đến đây.
Tô Xảo Xảo khấn cái gì tôi nghe không kịp, chỉ loáng thoáng lọt vào tai mấy chữ "gia phả", "gạch tên", "trừng phạt", ......
Có khi nào cô ấy đang trình bày tội trạng của Tô Xảo Nghi với tổ tiên nhà họ Tô? Căn biệt thự kia cháy thành tro cũng là do công lao dẫn quỷ về nhà của cô ta mà!
[...]
Trên đường trở về, trời lại nổi giông bão cuồn cuộn y như lúc nãy tôi trông thấy. Tôi còn chưa kịp nhắc nhở Tô Xảo Xảo phải cẩn thận thì đã thấy cô ấy trợn trừng mắt, con ngươi hằn lên những tia máu đỏ, biểu cảm dữ dằn nhìn đi đâu đó. Tôi bủn rủn tay chân nhìn theo, chỉ thấy những bóng trắng lấp ló nhấp nhô ẩn hiện bên những ngôi mộ.
"Soạt soạt soạt....." dưới chân, tôi sợ toát mồ hôi nhảy dựng lên nhưng không kịp, một cánh tay từ trong bụi rậm gần đó thò ra, tóm lấy chân tôi, kéo tôi vào bụi rậm theo! Bên tai vang lên tiếng cười khùng khục, tôi tuyệt vọng hét lên:
"Tô Xảo Xảo... cẩn thận..."
"Phập" một tiếng, một bóng người vọt đến, Tô Xảo Xảo nhanh như cắt xuất hiện trước mặt tôi, thò tay bắt lấy cánh tay kia, nghiến răng nghiến lợi ra sức bóp chặt cánh tay đó. Khuôn mặt cô ấy hằn lên những tia máu đỏ, biểu cảm hung ác, bàn tay đang bóp chặt cánh tay nọ cũng nổi đầy gân xanh.
Trong bụi rậm phát ra tiếng người:
"Thì ra là mày... chiếm thân xác của con gái tao..."
Thì ra... người này... là lão già họ Tô đó, cha ruột của Tô Xảo Nghi! Không, ông ta không phải người... ông ta chết rồi mà! Nhìn cánh tay của ông ta, đầu ngón tay những móng tay đã dài ra nhọn hoắt, hóa thành màu đen sì, tôi rùng mình ớn lạnh, đừng nói ông ta cũng hóa quỷ đấy chứ? Người nhà họ Tô này sao toàn một đám bất lương độc ác vậy!!
Tô Xảo Xảo nghiến răng ken két, ánh mắt sắc lạnh, lúc này tôi mới nhận ra khi đi đến đây cô ấy mặc trên người bộ đồ kiểu thời xưa, tóc vấn cầu kỳ, trên đầu có cài một cây trâm. Lúc này cô ấy rút phắt cây trâm trên đầu ra, nghiến răng nghiến lợi đâm tới tấp vào cánh tay nọ. Mỗi một nhát đâm là một lần những tia máu bắn lên, còn có tiếng kêu gào thê thảm từ trong bụi rậm phát ra. Thứ máu kỳ quái màu đen thẫm trông rất ghê rợn, còn có mùi tanh tưởi ngửi mà muốn nôn, máu đen bắn lên đất đến đâu, cây cỏ chỗ đó héo tàn đến đấy.
Tiếng người trong bụi rậm nhỏ dần, cuối cùng cánh tay nọ cũng biến mất.
Hai chúng tôi mệt mỏi dìu nhau trở về.
Trong lòng tôi vẫn còn muôn vàn thắc mắc, bao nhiêu chuyện xảy ra như vậy mà lại không thấy Tô Xảo Nghi đâu, tôi không dám hỏi Tô Xảo Xảo, nhìn cô ấy mệt mỏi bơ phờ tôi thật sự không muốn gây thêm phiền phức cho cô ấy nữa!
Nhưng còn một chuyện tôi vẫn canh cánh trong lòng.
Tô Xảo Xảo có mang theo nhang thắp hương, tôi đưa cô ấy đến trước mộ của Đường Gia Kỳ - con quỷ đầu đáng thương trước đây tôi đã chôn xác giúp nó. Tôi thật sự rất ân hận, không màng hình tượng gì, quỳ sụp xuống trước mộ khóc nức nở, tiếc nuối lớn nhất trong đời tôi là không bảo vệ được người anh em tốt này. Tô Xảo Xảo im lặng không nói gì, chỉ cúi đầu đứng đó, tôi biết tính tình cô ấy không thích nói nhiều, có thể nghiêm chỉnh đứng đó cúi đầu chứng tỏ cô ấy cũng rất áy náy rồi.
Đâu đó có tiếng soạt soạt phát ra, tôi nghĩ chỉ là chuột gián gì đó, ở nghĩa địa gặp mấy âm thanh như vậy tốt nhất là lờ đi để tránh phiền phức, nhưng tôi thấy kỳ lạ vì Tô Xảo Xảo bỗng nhiên đanh mặt lại nhìn ngó xung quanh.
Tô Xảo Xảo là ai chứ, là đại ma nữ đến từ ba trăm năm trước, đối với các loại động tĩnh bất thường cô ấy luôn phản ứng rất nhanh nhạy. Tôi có linh cảm không lành, thấp thỏm hỏi:
"Chuyện gì vậy?"
Tô Xảo Xảo vẫn như cũ nhìn tới nhìn lui mãi, một lúc sau mới thở dài, xua xua tay:
"Không có gì, mau về thôi."
[...]
Chúng tôi về nhà, người ngợm bê bết máu như hai xác chết, tôi vào nhà tắm điên cuồng xả nước kỳ cọ các kiểu mới hết được những thứ mùi kinh tởm ám trên người. Làm xong thì trời cũng gần sáng, tôi nhìn Tô Xảo Xảo mệt mỏi nằm nhắm mắt lim dim, nghĩ bụng mình có nên thay đổi cách xưng hô với cô ấy không.
Thế là tôi nghĩ đại một câu để nói:
"Hôm nay nàng đẹp lắm!"
Tô Xảo Xảo đang nhắm mắt lim dim, nghe vậy mở mắt trừng nhìn vào tôi:
"Là ta đẹp, hay là thân xác của Tô Xảo Nghi đẹp?"
Tôi nghẹn họng, á khẩu vài giây, sợ hãi nuốt nước miếng, rồi trả lời chắc như đinh đóng cột:
"Nàng đẹp. Tô Xảo Nghi là ai ta không quan tâm!"
Tô Xảo Xảo thôi trợn mắt, giọng nói dịu đi vài phần:
"Nhớ kĩ những lời chàng nói."
Tôi cười cười bóp lưng bóp vai nịnh nọt cô ấy. Tô Xảo Xảo miệng khẽ phát ra âm thanh "hừ hừ", vân vê cái dây chun buộc tóc trên tay.
"Phựt" một tiếng, âm thanh dây chun bắn vào một con thạch sùng trên trần nhà vang lên. Cái dây chun rơi xuống sàn, còn xác con thạch sùng đã dính lên trần nhà, nát be bét.