Người Yêu Cũ Thứ 108

Chương 7

Chương 7: Hôn lễ
Nghe tiếng hét thất thanh của tôi, mọi người đang lấy xe ra về đều chạy về phía tôi. Ai nấy đều kinh hãi nhìn cảnh tượng kinh dị trước mắt. Tôi nhìn họ, đều là đám nhân viên khi nãy tôi gặp ở thang máy. Chỉ có một người tôi không thấy đâu, Phong Nguyệt.

“Trời đất… ai mà quá đáng vậy chứ….”

“Chị Tiểu Đình, hình như chị có hẹn phải không? Để em đưa chị về!”

“Chị Tiểu Đình, có nên nói với giám đốc….”

Mỗi người an ủi một câu, có người khuyên tôi nên nói với Giang Hàn. Trong công ty này có ai mà không biết tôi là bạn gái của giám đốc họ, kẻ nào gây chuyện với tôi, một là đầu óc có vấn đề, hai là có người chống lưng, ví dụ như Phong Nguyệt kia chẳng hạn.

Tôi cảm ơn mấy cô nhân viên kia, rồi tự bắt taxi về, trong đầu cẩn thận suy nghĩ về kẻ nào dám đùa quá đáng với tôi. Tôi muốn xem camera của nhà xe, nhưng muốn xem phải có sự cho phép của Giang Hàn.

Tôi bất đắc dĩ gọi cho anh ta, anh ta lạnh lùng nói mọi chuyện cứ để anh ta lo.

Kết quả, ngày hôm sau Phong Nguyệt đã ngoan ngoãn đứng cúi đầu xin lỗi tôi, dù thái độ không được chân thành cho lắm, nhưng vẫn gọi là biết điều hơn hôm qua. Hầu như tất cả mọi người trong công ty đều hóng hớt vụ này, Phong Nguyệt bị mọi người mỉa mai là đồ không biết xấu hổ, nói cô ta là đồ tiểu tam mặt dày, muốn xen vào giữa tôi và Giang Hàn.

Tôi chột dạ, hình như cô ta thích chồng sắp cưới của tôi thật. Tôi thấy mình có cảm giác ghen tức với cô ta, điều đó cũng có nghĩa là tôi đã có tình cảm với Giang Hàn.

Thế là tôi và Phong Nguyệt công khai ghét nhau từ đó, cả công ty ai cũng biết.

Phong Nguyệt bị Giang Hàn xử lý kỷ luật rất nặng, lần thứ nhất phạt 50% lương một tháng, kỷ luật công khai cho cả công ty biết. Còn nếu có lần thứ hai, đuổi việc, cho dù cha cô ta có là đại cổ đông cũng không cứu được.

Ngày Giang Hàn trở về sau chuyến công tác, tôi đích thân lái xe ra sân bay đón anh ấy. Giang Hàn đối xử với tôi tốt như vậy, chu đáo như vậy, tôi cũng nên đối đáp lại anh ấy thật tử tế. Nhưng tôi không ngờ chuyến đi đó lại ẩn chứa nguy hiểm dành cho tôi.

Tôi đã gặp tai nạn.

Suốt quãng đường đi tôi luôn cảm thấy có một chiếc xe đang bám theo tôi, theo dõi tôi, tôi lái xe với tốc độ bình thường, nhưng người lái chiếc xe kia như thể có mối thù truyền kiếp với tôi vậy, bất chấp nguy hiểm tông vào đuôi xe tôi. Xe của tôi hư hỏng nặng, còn tôi thì bị thương từ đầu đến chân……

Khi tôi tỉnh lại, đã thấy mình đang nằm trong bệnh viện, người suy yếu, đứng lên ngồi xuống cũng khó khăn. Tôi thấy Giang Hàn nằm gục bên giường bệnh của tôi, khuôn mặt hốc hác, quầng mắt thâm sì. Có y tá đi vào, tôi thều thào hỏi chuyện, mới biết thì ra mình đã trải qua mấy lần cấp cứu, hôn mê cũng đã ba ngày rồi.

Giang Hàn tỉnh giấc, tôi thấy mắt anh ấy đỏ ngầu, không biết đã thức trắng mấy đêm. Tôi bật khóc, thì ra trên đời vẫn còn người đàn ông tốt như vậy sao?

Tôi vẫn còn đang cố gắng nhớ lại mọi chuyện thì Giang Hàn đã lên tiếng:

“Kẻ gây tai nạn cho em nhất định phải chết.”

Tôi đờ người, nhìn khuôn mặt đáng sợ và ánh mắt gϊếŧ người của anh ấy, trong lòng không khỏi lo sợ. Tôi thấp thỏm hỏi thăm dò:

“Đã bắt được hắn chưa?”

Giang Hàn trả lời, kẻ tông xe tôi đã chết tại chỗ rồi, nhưng hắn không phải là chủ mưu.

Tôi lo ngay ngáy, nếu vậy chẳng phải kẻ chủ mưu thật sự vẫn sẽ tìm cơ hội khác để gϊếŧ bằng được tôi hay sao? Tôi còn lo lắng nếu biết được kẻ đó là ai, Giang Hàn sẽ bất chấp vì tôi mà gϊếŧ người mất!

Tối hôm đó, có một người đến thăm tôi, là người mà tôi ghét cay ghét đắng, Phong Nguyệt.

Xem ra cô ta đã chuẩn bị trước, nhằm đúng lúc Giang Hàn bận việc ở công ty mà đến đây. Cô ta luôn miệng chửi rủa tôi, nói mãi không ngừng như một kẻ điên vậy! Tôi linh cảm có chuyện chẳng lành, gào khản cổ gọi y tá, thì bị cô ta bịt miệng lại! Sức tôi còn rất yếu, làm sao có thể chống trọi lại cô ta được? Cô ta nhanh chóng trói chặt chân tay tôi lại, sau đó mở túi xách lấy ra một cái xi lanh.

Tôi tuyệt vọng kêu ú ớ, con ả Phong Nguyệt này bị điên thật rồi! Tôi bất lực nhìn cô ta cầm cái xi lanh, từ từ tiến gần về phía tôi, quẫy đạp trong vô vọng…..

“Ầm” một tiếng, cửa phòng mở ra, Giang Hàn cùng một đám bác sĩ y tá ập vào, lôi Phong Nguyệt ra ngoài. Tôi vừa yếu vừa mệt đến mức không buồn nhúc nhích, mặc kệ Giang Hàn bế lên, xoa bóp chân tay, chăm sóc từng li từng tí như chăm một đứa trẻ.

Chuyện đã đến nước này, tôi không phải kẻ ngu mà không nhận ra kẻ chủ mưu gây tai nạn cho tôi chính là cô ta – Phong Nguyệt. Giang Hàn đã cho người điều tra, cái xi lanh mà cô ta định tiêm vào người tôi, chính là ma túy! Phong Nguyệt cũng đã bị đưa đi xét nghiệm, cô ta dương tính với ma túy!

Thật khủng khϊếp! Nếu Giang Hàn không kịp thời đến cứu tôi, nếu thứ kia được tiêm vào người tôi….

Tôi sợ hãi nhắm tịt mắt lại, không dám nghĩ tiếp nữa.

Tôi vẫn còn phải nằm bệnh viện một thời gian, Giang Hàn trừ những lúc bận việc ở công ty, ngoài ra anh ấy luôn túc trực bên cạnh tôi. Cha mẹ tôi cũng lặn lội từ quê lên thăm tôi, họ luôn miệng than thở đúng là tháng cô hồn gặp phải chuyện xui xẻo, còn dặn tôi phải biết trân trọng một người tốt như Giang Hàn.

Cho đến một đêm….

Giang Hàn ngồi canh chừng tôi ngủ, vốn dĩ tôi đang thiu thiu ngủ, thì tiếng chuông điện thoại của anh ấy vang lên. Tôi bị đánh thức, nhưng chưa mở mắt vội, vì linh cảm cho tôi thấy cuộc điện thoại này không được bình thường.

Quả nhiên, Giang Hàn nghe máy, chỉ lạnh lùng nói đúng một câu:

“Hành động đi.”

Lúc đó tôi không hiểu anh ấy định làm gì, nhưng sáng hôm sau thức dậy, tôi đã hiểu.

Phong Nguyệt chết rồi.

Chết trong trại giam, nghe nói là tự sát, còn tự sát bằng cách nào thì không có tin tức cụ thể.

Tôi thấy lạnh toát sống lưng, không phải không có tin tức cụ thể, mà là Giang Hàn đã phong tỏa tin tức rồi! Người đàn ông âm hiểm này, sao tôi còn không hiểu rõ anh ấy chứ!

Tôi bắt đầu thấy sợ hãi thứ tình yêu anh ấy dành cho tôi.

Lo lắng, quan tâm chăm sóc chu đáo cho tôi, nhưng cũng bất chấp vì tôi mà gϊếŧ người…..

Tối hôm đó, tôi thấy đầu ong ong rất khó chịu, cả người đau ê ẩm, tôi mệt mỏi ngủ thϊếp đi. Tôi mơ thấy Giang Hàn luôn túc trực bên cạnh chăm sóc cho tôi, nhưng sau lưng anh ấy là một bóng người màu trắng, mái tóc dài xoã tung, mắt trợn ngược trông thật đáng sợ!

Là Phong Nguyệt.

Cô ta cứ đứng sau lưng anh ấy, anh ấy đứng dậy đi đến đâu là cô ta lại bám theo sau đến đấy, tay luôn giơ lên chỉ vào anh ấy, miệng lẩm bẩm mãi không ngừng:

“Hắn gϊếŧ tôi… hắn gϊếŧ tôi… hắn gϊếŧ tôi….”

Tôi sợ hãi gào khản giọng gọi Giang Hàn, nói anh ấy hãy cẩn thận, nhưng anh ấy không hề nghe thấy tôi nói gì, còn tôi thì lại không nhúc nhích được dù chỉ một ly, bất lực nhìn cô ta bám theo ám anh ấy.

Cô ta cứ chỉ vào anh ấy, lẩm nhẩm mãi câu “Hắn gϊếŧ tôi”, sau đó cô ta lấy đâu ra một con dao, từ đằng sau đâm cho Giang Hàn một nhát…..

Máu đỏ bắn ra tung tóe, anh ấy ngã xuống, còn lại Phong Nguyệt đứng đó, cô ta tay vẫn cầm con dao, cười quỷ dị bước về phía tôi….

Tôi hoảng sợ bừng tỉnh khỏi giấc mơ, mở mắt ra, thấy Giang Hàn ngồi bên cạnh chăm chú nhìn tôi, khuôn mặt lo lắng. Tôi như một đứa trẻ ôm chặt anh ấy, sợ hãi đến nỗi nói năng lộn xộn:

“Giang Hàn, anh…. dừng…. lại đi……”

Nói xong câu này, tôi cảm nhận được cơ thể anh ấy cứng ngắc, anh ấy chăm chú nhìn tôi, khuôn mặt lạnh lùng đáng sợ:

“Nhan Tiểu Đình, em đã biết được những gì rồi?”

Tôi á khẩu, trong phút chốc tôi đã quên mất Giang Hàn là một người vô cùng âm hiểm đáng sợ. Những chuyện anh ấy làm có thể còn đáng sợ hơn tôi tưởng tượng nhiều, và bí mật anh ấy đang che giấu không biết là cái gì, nhưng tuyệt đối không nên đào bới nó lên!

Tôi chỉ còn cách giả ngu, bịa đại một câu chuyện để nói:

“Em… mơ thấy anh… gϊếŧ người… Giang Hàn… anh dừng lại đi…..”

Khuôn mặt anh ấy lộ rõ vẻ mất tự nhiên, lạnh lùng nói:

“Đó chỉ là mơ thôi. Anh không phải người như vậy.”

Tôi thở phào nhẹ nhõm, hi vọng anh ấy sẽ thay đổi.

Tôi đã được xuất viện, cũng sắp đến ngày tổ chức hôn lễ, tôi tất bật chuẩn bị đủ thứ. Vì Giang Hàn muốn tổ chức hôn lễ vào đúng đêm Trung thu – sinh nhật của tôi, nên chúng tôi cần chuẩn bị hôn lễ theo concept cổ trang, khá mất công nhưng rất ý nghĩa.

Chúng tôi sẽ mặc trang phục của tân lang tân nương thời xưa, tổ chức ở quê nhà tôi, làm thật linh đình cho cả thôn phải lác mắt mà nhìn, cho cha mẹ và bà nội hãnh diện tự hào về tôi!

Đêm Trung thu lần thứ hai mươi tư – sinh nhật lần thứ hai mươi tư của tôi – cũng là hôn lễ đáng nhớ trong cuộc đời của tôi! Mọi chuyện sẽ thật suôn sẻ nếu không có một biến cố bất ngờ mà tôi không hề ngờ đến….

Vì là đêm Trung thu nên lũ trẻ trong thôn rủ nhau đi rước đèn, nhà tôi chuẩn bị rất nhiều bánh kẹo thu hút chúng tò mò ghé qua tham dự. Lũ trẻ vui s͙ư͙ớ͙n͙g͙ gọi hết bạn bè của chúng đến chơi đùa. Trong đám trẻ con đông đúc đó, tôi chợt trông thấy nó….

Đứa bé gái năm xưa, đứa trẻ mặc bộ đồ đỏ rực, tay cầm cái đèn l*иg trắng mà tôi đã gặp vào đêm Trung thu năm tôi mười tám tuổi! Nó đứng lẫn trong đám trẻ nhỏ, khuôn mặt lạnh lùng, ánh mắt quỷ dị nhìn chằm chằm vào tôi…..

Sáu năm rồi, tại sao nó vẫn là một bộ dạng như thế, không hề lớn lên một chút nào…….