Người Yêu Cũ Thứ 108

Chương 10

Chương 10: Yêu nữ
Tôi ngồi giữa một vòng tròn các vong hồn ma nữ, sợ đến nỗi không nói nổi nên lời. Những hồn ma này mới nói gì vậy chứ?

Nói tôi là bạn gái cũ thứ 108 của Tần Kỳ sao?

Tôi quỳ sụp xuống đất, nở nụ cười cay đắng. Trên đời này chỉ có người với người mới lừa dối nhau thôi, còn hồn ma thì luôn thành thật, những lời họ vừa nói, tôi tin không phải là nói dối.

Tần Kỳ, rốt cuộc anh ta còn bao nhiêu bí mật đang giấu tôi nữa???

Tôi đúng là một con ngốc, lẽ ra ngay từ khi gặp đứa bé gái nọ lần đầu tiên, nhìn thấy dòng chữ “108, Nhan Tiểu Đình, người cuối cùng”, ngay từ lúc đó tôi đã phải ngộ ra số phận của mình không được bình thường rồi!

Tôi ngẩng mặt lên nhìn một lượt xung quanh, những hồn ma vẫn vây quanh tôi, bọn họ thi nhau cười đùa cợt nhả tôi. Nghe giọng cười đều là những cô gái trẻ, đều tầm tuổi như tôi, vậy mà họ đều đã trở thành những vong hồn….

Nghĩ đến đây, tôi giật mình, một tia ớn lạnh chạy dọc sống lưng.

Xung quanh tôi đang là 107 vong hồn những người bạn gái cũ của Tần Kỳ, còn tôi lại là người thứ 108, vậy chẳng phải tôi cũng sẽ giống như họ, tôi sẽ chết, sẽ trở thành vong hồn thứ 108 hay sao???

Không! Tôi không muốn chết!

Tôi run lẩy bẩy, ngẩng mặt nhìn hồn ma đang bóp miệng tôi, thều thào nói:

“Tại sao…. các cô… lại chết? Tần Kỳ… đã làm gì các cô?”

Cô ta nghe xong thì hai mắt trợn ngược lên trông mà phát sợ, tay càng bóp miệng tôi chặt hơn, đau đến nỗi tôi ứa cả nước mắt. Cô ta nhìn chòng chọc vào tôi, gằn từng tiếng:

“Cô đi mà hỏi hắn ấy! Hỏi xem hắn đã lừa gạt và gϊếŧ hại chúng tôi như thế nào!”

Tôi sững người, sống lưng lạnh toát. 

107 mạng người, là 107 mạng người vô tội đó! Tại sao anh ta có thể táng tận lương tâm như vậy được chứ?

Hồn ma nọ vẫn chưa chịu buông tay đang bóp miệng tôi ra.

“Nhan Tiểu Đình, cô là người rất đặc biệt! Tất cả 107 người chúng tôi, hắn đều chỉ quen trong vòng một tháng, sau đó gϊếŧ chúng tôi!”

“Chỉ có mình cô là khác! Hắn quen cô hẳn một năm! Sau đó không hề gϊếŧ cô, mà lại để cho cô sống tiếp! Hắn còn vì cô mà chuẩn bị sẵn con đường sự nghiệp thuận lợi cho cô!”

“Cô nói xem, tại sao chỉ có mình cô được sống hạnh phúc, còn chúng tôi lại phải chịu thiệt thòi như vậy? Cô đáng chết!”

Cô ta càng nói càng kích động, suýt nữa nhào đến cào mặt tôi, thật may có những hồn ma khác kịp thời cản cô ta lại. Tôi chỉ biết cúi đầu xin lỗi, thật sự tôi cũng không làm gì sai, nhưng hồn ma này quá hung hãn, xem ra khi chết cô ta bị Tần Kỳ hại rất thê thảm, nên hận thù mới sâu như vậy.

Tôi đắn đo mãi, cuối cùng vẫn quyết định hỏi cho ra điều mà tôi băn khoăn bấy lâu nay:

“Các cô có từng gặp một đứa bé gái, mặc bộ đồ màu đỏ, người nhỏ nhắn, nó cao từng này….”

Tôi còn chưa kịp nói hết câu, tất cả 107 hồn ma vây quanh tôi đều xù tóc lên, đôi mắt đỏ ngầu trông rất khϊếp. Họ gào lên, có vẻ rất phẫn nộ:

“Đứa trẻ sao… ha ha ha… Cô thật sự nghĩ cô ta là một đứa trẻ sao?”

107 hồn ma vây tôi vào giữa, mỗi người một câu:

“Tôi kể cho cô nghe một câu chuyện.”

“Mười năm trước, có một chàng trai đam mê cosplay, anh ta tìm đến con phố chuyên bán đồ cổ trang. Con phố đó có một cửa hàng rất nổi tiếng, bán đồ rất đẹp, rất đông khách, chỉ có điều chủ cửa hàng chưa từng lộ mặt bao giờ.”

“Chủ cửa hàng đó thực ra chính là một hồn ma, không biết cô ta sống cách đây bao lâu, chỉ biết cô ta sống trong một thôn nhỏ, cô ta mắc chứng bệnh lạ, không thể lớn được, hình hài mãi mãi chỉ là một đứa trẻ con….”

“Gia đình, người thân coi cô ta như yêu quái, xa lánh, hắt hủi cô ta. Các cô gái trong thôn luôn chê cười, khinh bỉ cô ta, khiến cô ta uất ức, ôm hận trong lòng.”

“Căn bệnh quái dị đó khiến cô ta không sống được lâu, cô ta chết trong hận thù, để lại một lời nguyền!”

Nghe họ kể, tôi đã sợ toát mồ hôi rồi! Tôi nhớ lại những lúc đứa bé đó tìm mọi cách để gϊếŧ tôi, thật sự rất đáng sợ, nó như một người điên, tâm lý không bình thường vậy!

Các hồn ma thấy bộ dạng sợ rúm ró của tôi thì cười phá lên, một trong số họ ghé sát khuôn mặt trắng bệch vào mặt tôi, cái lưỡi đỏ lòm dài lê thê thè ra, cố tình dọa cho tôi sợ dựng tóc gáy:

“Nhan Tiểu Đình, cô không muốn biết lời nguyền đó là gì sao?”

Không gian xung quanh im lặng một cách quỷ dị, tôi nuốt nước bọt, lo lắng hỏi:

“Có liên quan gì đến Tần Kỳ?”

Các hồn ma cười phá lên, những khuôn mặt trắng bệch dí sát vào mặt tôi, cười quỷ dị:

“Cô không biết là, Tần Kỳ sinh đúng vào ngày 15 tháng Bảy âm lịch sao?”

Tôi theo bản năng co rúm người sợ hãi, tôi chỉ biết anh ta sinh vào tháng Tám dương lịch, không hề nghĩ là anh ta lại sinh đúng vào ngày 15 tháng Bảy âm lịch!

“Người có mệnh thuần âm như anh ta, lại đi tự mình chui vào hang ổ của con yêu nữ đó, Nhan Tiểu Đình, cô đoán xem…”

“Anh ta đã bị yêu nữ hút mất một nửa linh hồn! Muốn lấy lại một nửa linh hồn đã mất, anh ta phải kiếm về cho yêu nữ đủ 108 linh hồn trinh nữ!”

Nước mắt tôi đã lem nhem đầy mặt, cho đến bây giờ tôi vẫn đang sống sờ sờ, không biết lúc nào tôi sẽ bị Tần Kỳ gϊếŧ để nộp linh hồn cho yêu nữ đây?

Tôi mở miệng thều thào hỏi:

“Nếu Tần Kỳ không làm được, nếu anh ta không được trả lại một nửa linh hồn, thế thì….”

Các hồn ma có vẻ khó chịu, bọn họ thi nhau lao vào túm tóc đánh đập tôi:

“Cô thật ngu ngốc! Chỉ có một nửa linh hồn, sau này chết rồi làm sao đi đầu thai được? Anh ta sẽ sống mãi như vậy, anh ta có muốn chết cũng chẳng chết được….”

“Con yêu nữ đó quá âm hiểm, quá độc ác, cô ta chỉ giữ một nửa linh hồn của chúng tôi thôi, mục đích cô ta muốn chúng tôi mãi mãi vất vưởng không đi đầu thai được…….”

Tôi thấy Tần Kỳ thật đáng thương nhưng cũng đáng trách, chỉ vì lợi ích của một mình anh ta mà nhẫn tâm làm hại 107 mạng người vô tội! Còn cả tôi nữa, tôi là người thứ 108, số phận của tôi sẽ ra sao đây?

Các hồn ma vây tôi lại, thi nhau nói:

“Nhan Tiểu Đình, cô còn sống, cô phải báo thù cho chúng tôi! Chúng tôi sẽ bảo vệ cô, bù lại cô phải gϊếŧ Tần Kỳ, gϊếŧ yêu nữ, trả thù cho chúng tôi!”

Trán tôi bỗng có cái gì ấm nóng, tôi giật mình mở bừng mắt ra, thấy mình đang nằm trên giường, bên cạnh là cha mẹ và bà nội tôi sắc mặt lo lắng. Vật ấm nóng trên trán tôi là cái khăn mặt, tôi thấy toàn thân đau mỏi rã rời, nhúc nhích một chút thôi cũng thấy đau nhói. Tôi thều thào hỏi cha mẹ, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với tôi vậy?

Cha mẹ thở dài nói tôi nằm ngất bên bờ suối, cũng may có lũ trẻ chạy về gọi người lớn đến cứu, không thì không biết tính mạng ra sao rồi! Cha mẹ mắng tôi hết trò để chơi rồi sao, mà lại đi chơi trò cầu cơ. Cha tôi trong lúc tức giận đã buột miệng nói:

“Con có biết mệnh của con khác người thế nào không? Ta cảnh cáo con, cấm tiệt không được chơi trò đó nữa! Nguy hiểm thế nào con không tưởng tượng được đâu!”

Tôi ngơ ngác hỏi lại:

“Cha, mệnh của con làm sao?”

Tôi vừa dứt lời, tức thì mọi người đều im lặng, không ai nói thêm một câu nào, từ cha mẹ tôi, cho đến bà nội tôi, đều lảng đi nói sang chuyện khác. Tôi thấy thái độ của họ rất kỳ lạ, nhưng trong đầu đang có mối quan tâm khác nên cũng không để ý mấy.

Cái tôi đang lo bây giờ, đó là giấc mơ tôi vừa trải qua.

107 linh hồn muốn tôi phải gϊếŧ Tần Kỳ, gϊếŧ yêu nữ, nhưng tôi còn chưa kịp hỏi họ, làm sao để gϊếŧ Tần Kỳ bây giờ? Lần đó chính mắt tôi thấy vết rạch ở ngực anh ta liền lại trong nháy mắt, anh ta chẳng khác gì người bất tử cả, tôi làm sao mà gϊếŧ anh ta được? Còn cả con yêu nữ kia nữa, cô ta đáng sợ như vậy, tôi có thể làm gì được cô ta đây??

Còn có một chuyện quan trọng không kém, đêm hôm ấy chính mắt tôi đã thấy Tần Kỳ rạch ngực lấy máu của mình! Tôi vốn định hỏi 107 hồn ma xem mục đích anh ta làm vậy để làm gì, nhưng lại bất cẩn quên mất!

Tôi rất cần gặp lại 107 hồn ma để hỏi cho ra những điều mình đang băn khoăn. Tối nào tôi cũng ra bờ suối sau nhà, đúng chỗ hôm trước tôi gặp họ, nhưng chờ mãi chờ mãi vẫn không gặp được.

Tôi bất đắc dĩ phải tìm đến trò cầu cơ. Tôi chưa tự mình chơi cầu cơ bao giờ, lên mạng tìm hiểu cách làm bộ cầu cơ, rồi còn phải tìm cách rủ lũ trẻ trong làng chơi cùng nữa. Tôi nghe nói phải có nhiều người mới chơi được.

Nghĩ đến thái độ gay gắt của cha hôm trước, tôi phải lén lút giấu ông. Nhưng rồi vẫn bị phát hiện, cha tôi biết chuyện, nổi giận đùng đùng, mắng chửi tôi một trận, còn suýt nữa đánh tôi, may mà có mẹ tôi cản lại.

Tôi rất khó hiểu, tại sao cha phải gay gắt cấm đoán tôi như thế? Tôi quyết định phải hỏi cho ra nhẽ.

“Cha, rốt cuộc mệnh con bị làm sao? Khác người ở chỗ nào? Không phải mọi người nói con là phúc tinh của cả nhà hay sao?”

Nghe tôi chất vấn, một lần nữa cả nhà ai nấy đều im lặng.

Tôi ấm ức không biết tìm ai để hỏi, mà với tình hình này có hỏi cũng sẽ không ai nói. Tâm trạng thấp thỏm lo lắng nên đêm đó đi ngủ tôi đã gặp ác mộng.

Tôi mơ thấy đứa bé yêu nữ, nó cười quỷ dị nói với tôi:

“Nhan Tiểu Đình, cô vẫn không biết gì, ngay cả người nhà cô cũng giấu cô, thật là đáng thương!”

Tôi căm tức nhìn nó, có chuyện gì nghiêm trọng mà mọi người phải giấu tôi chứ? Con yêu nữ này mở miệng ra là không có gì tốt lành cả!

Nó ngoác miệng ra cười, nụ cười lan ra đến tận mang tai, khiến tôi khẽ rùng mình ớn lạnh. Giọng điệu nó kiêu ngạo hống hách, khẩu khí ra lệnh:

“Cô mau giải thoát cho Tần Kỳ đi, bởi vì…”

“…”

“Bởi vì mệnh của cô, chính là mệnh sát phu…..”