Lời Thề – Tôn Giao Chi Lộ

Chương 46

Chương 46: Tấm Cám
Trước cánh cửa căn hộ của mình, Hiểu Vương đứng trầm ngâm hồi lâu, thái độ ngần ngừ không đành lòng mở cửa, cánh tay đưa ra rồi lại dừng ở giữa chừng, một lần lại một lần, toàn thân vest đen lãnh đạm cứ đứng trầm mặc như vậy.

5 phút sau, anh mím môi, rốt cuộc cũng quyết tuyệt bước vào, nghĩ rằng sẽ đem chính mình ra giải thích với cô. Vào nhà, cả không gian tối om không chút ánh đèn, anh đành bật điện sáng lên. Phòng khách trống không, cũng không thấy Bánh Bao Hấp. Hiểu Vương đi qua gian bếp, không thấy bóng dáng quen thuộc kia ở đâu, bình thường giờ này cô sẽ ngay ngắn ngồi đợi anh trở về cùng ăn cơm tối kia mà. Anh lại rảo bước, trực tiếp tiến vào phòng ngủ của hai người. Giường ngủ kia trống trải, phẳng phiu. Có gì đó bắt đầu nhói lên trong l*иg ngực, anh lao tới mở tung cánh tủ, bên trong chỉ còn quần áo của chính mình. Đáy mắt đen tuyền càng thêm thẫm lại, cử chỉ gấp gáp, anh đảo mắt tìm kiếm đồ đạc, vật dụng của cô trong phòng. Đúng như thế, đều đã biến mất.

– Chết tiệt!.

Anh vò đầu, đập mạnh tay lên mặt bàn cạnh đó. Tia mắt chạm tới một tờ giấy nhỏ nằm im lìm được kẹp dưới chân chiếc đèn ngủ. Anh như chết lặng, vươn tay ra với lấy tấm giấy cầm lên. Khuôn mặt tối sầm cố gắng giữ mình bình tĩnh đi lại ngồi xuống giường và đọc nó.

” Hiểu Vương.

Rất buồn khi đầu thư lại nói xin lỗi với anh.

Em xin lỗi!.

Chuyện của chúng ta không thành phần nhiều vẫn là do em. Em không làm tốt vai trò của một người bạn gái mẫu mực khi về gặp gỡ gia đình anh. Làm cho bá phụ, bá mẫu không hài lòng. Em còn nhiều khuyết điểm, nhiều thiếu sót, lại cũng không biết tinh tế mà xử lý, cho nên, rốt cuộc chúng ta không nhận được sự chúc phúc của mọi người. Nếu có hai chữ ‘ giá như ‘ thì thực tốt quá?. Em biết đó chỉ là điều ước viển vông của chính em mà thôi. Đã làm khó anh. Thực xin lỗi.

Em thừa nhận tự mình không thể bỏ đi tình yêu này, em yếu đuối, em hèn nhát, em thực sự đã rất khó khăn khi thiếu vắng anh. Thế nhưng, cơ sự đến giờ phút này, đã không thể cứu vãn được nữa. Dĩ ngẫu, em cũng không còn lý do gì để có thể tiếp tục cùng anh ở một chỗ. Đối với việc chọn lựa, em sớm đã không có nhiều hơn cho mình một sự lựa chọn, ngoài tự đem chính mình rời đi.

Thực tình, em rất mâu thuẫn. Nhìn thấy anh vui vẻ, hạnh phúc vốn là điều em tâm nguyện, thế nhưng, cũng thực khó chịu khi phải gượng ép bản thân chấp nhận một loại sự thật đau lòng, rằng người con gái anh muốn bạc đầu tri kỷ lại không phải là mình. Em ích kỷ. Xin lỗi anh!.

Em không biết phải viết cái gì nữa.

Cảm ơn anh, Hiểu Vương. Đã cho em biết tình yêu cố chấp như thế nào, cũng đừng thương hại em. Em không biết mình sẽ ra sao, thế nhưng, việc đối mặt với anh kể từ giờ phút này khiến l*иg ngực em đau đớn. Em muốn trốn khỏi thực tại. Hiểu Vương, không cần đi tìm em. Em có thể tự lo đươc cho bản thân. Anh trước mắt còn phải chuẩn bị cho hôn lễ thật tốt.

Không thể chúc anh hạnh phúc, em xin lỗi. “

Anh cầm tờ giấy mong manh có dấu vết hoen ố trên mặt chữ, anh đoán, khi cô viết những dòng này, tâm can đã rơi lệ, cũng rất hận anh. Anh thẫn thờ vò lại mảnh giấy trong tay. Đầu óc toàn bộ đều trống rỗng. Cô đã bỏ đi rồi. Anh không biết đi đâu. Nhưng anh muốn đi tìm cô. Nỗi sợ hãi mơ hồ lại bao trùm tâm trí anh tề tề thực thực. Anh rảo bước nhanh ra ngoài, sự căng thẳng nhất thời làm sắc mặt đanh khốc trắng bệch ra.

Huyền Trúc mệt mỏi cầm bút, nhìn vào tờ giấy trắng phẳng phiu đang chờ mình viết lên trên bàn. Bánh Bao Hấp bị nhốt một chỗ, đành ngồi trong l*иg chăm chú nhìn chủ nhân của mình qua những song sắt. Cô thở dài lại thở dài, lưỡng lự hồi lâu vẫn chưa thể chính mình đặt bút. Quyết định này của cô, có phải đúng hay không?. Huyền Trúc tâm can lẫn lộn nghìn mối suy tư, làm thế này là sai, làm thế kia cũng vẫn không đúng. Cô sớm đã không còn lựa chọn nào cho bản thân mình. Ngoại trừ đem mình rời khỏi anh. Cuối cùng, cũng tự mình ép mình viết nên lời.

– Bánh Bao, chúng ta đi thôi. Tạm biệt Hiểu Vương đi. Mày sẽ không còn nhìn thấy người ấy lần nữa.

Trúc ôm Bánh Bao trên tay, nhẹ nhàng vuốt nó, lại tâm tình một phen, xem ra lời nói kia chính là nói mèo nhưng căn dặn mình. Cô kéo va li, đứng ở trước cửa căn hộ đã từng một quãng gắn bó, có chút không đành lòng nỡ xa rời, nhất thời tư niệm đứng nhìn vào bên trong thật lâu. Đáy mắt trong suốt ráo cạn, có lẽ không thể rơi thêm nước mắt được nữa. Trúc bỏ Bánh Bao Hấp vào lại l*иg nhỏ, xách lên, trước khi đóng cửa còn thì thầm rất nhẹ.

– Tạm biệt!.

Hiểu Vương phóng xe vun vυ't trên đường cao tốc. Anh là đi tìm cô, thế nhưng cũng không biết cô đang ở đâu, điện thoại gọi rất nhiều cuộc, tin nhắn gửi đi rất nhiều, thế nhưng cô sớm đã cự tuyệt mọi sự liên lạc. Anh vì thế như kẻ mất đi phương hướng, đem xe phóng trên đường cao tốc, thần trí rất rối loạn. Chỉ muốn đem chính mình rời khỏi thế giới này.

“ Hiểu Vương, Hiểu Vương…”

Tiếng cô gọi anh cứ vang vang trong đầu, nửa như oán trách, nửa lại da diết, bi ai, khiến anh như muốn phát điên. Anh nghiến răng, tay nắm vô lăng siết chặt, càng đạp chân ga. Tiếng còi phía sau đuôi xe “ bim bim “ vọng lên náo loạn cũng không khiến anh chú ý. Một chiếc xe màu đen từ dau tiến tới chạy song song với anh, người tài xế hạ cửa kính quay đầu về phía anh cất lời thậm tệ vì anh lái xe ẩu.

– Thằng điên, mày muốn chết à!.

Đuôi mắt anh liếc thấy cũng liền lập tức hạ kính cửa xuống, quay sang gào lại, nét mặt toàn bộ tăm tối, uy lãnh.

– Phải, tao đang muốn chết đấy!. Muốn chết cùng tao thì lại đây!.

Dứt lời đánh tay lái sang đầu chiếc xe đen kia, người tài xế thấy vậy liền xám mặt nhanh chóng lái xe né ra xa một chút rồi tốc độ chậm lại để anh vượt trước, anh ta chẳng dại gì lấy mạng sống của mình ra chấp nhặt với một kẻ điên. Chiếc xe đen lùi ra sau,hắn ta còn nhỏm đầu gào với lên.

– Muốn chết thì đi chết một mình đi!. Đồ tâm thần nhà mày!.

Nhưng rốt cuộc chiếc xe màu trắng phía trước đã nhanh chóng lao vυ't đi rồi biến mất giữa những chiếc xe khác chằng chịt trên đường, chắc hẳn không thể nghe thấy lời thoá mạ từ miệng hắn ta nữa. Mà chính anh cũng chẳng còn để tâm đến dẫu là có nghe thấy. Anh lúc này thực sự đã mất đi bình tĩnh hơn phân nửa rồi.

– Huyền Trúc, rốt cuộc là em đang ở đâu?.

“ Bim Bim”.

Anh gào lên một mình trong xe, đập tay khiến còi xe kêu lên. Tròng mắt đã vằn tia đỏ quanh con ngươi u tối. Huyền Trúc ấy, từ lâu anh đã xem là vợ, từ lâu đã là mục tiêu anh muốn đem thân mình bảo bọc, che chở. Nhưng vạn lần, vẫn chỉ là một chữ “ muốn “ mà thôi. Chiếc xe màu trắng tao nhã chậm dần, từ lúc nào đã dừng lại ở một lối đi vắng vẻ. Anh gục đầu trên vô lăng, môi mỏng thì thầm kêu tên cô, hơi thở mệt mỏi. Ánh đèn xe rọi xuống bên dưới liền hiện ra một khoảng đất rộng mênh mông, có vài cây hoa đào đứng lẻ loi vươn những cành cây mảnh khảnh nhờ nhợt trong đêm tối.

Huyền Trúc kéo va li vào trong căn phòng nhỏ, tiếp đến là l*иg của Bánh Bao Hấp. Cô nhìn khắp căn phòng một lượt, cũng cảm thấy an tâm, bèn ngồi xuống mép giường ở góc phòng. Cô đã tìm được một chỗ trọ, tuy nhỏ nhưng cũng khá sạch sẽ, an toàn, có thể làm chỗ trú chân trong một thời gian. Huyền Trúc trước khi nghỉ việc ở Hà Nội, có dành dụm được một số tiền khi còn đi làm. Giờ này, tạm thời có thể dùng đến nó để tự thân vận động. Cô muốn tâm trí không nghĩ đến anh liền bắt tay vào việc dọn dẹp căn phòng, mua sắm vật dụng cá nhân. Bánh Bao Hấp lại ngồi trong l*иg, nhìn cô chủ của nó một thân bận rộn dọn rồi lại dọn, chắc cũng chẳng hiểu thế là để làm gì nữa.

Một tuần ảm đảm trôi qua, hôm nay là ngày làm việc cuối cùng trước khi được nghỉ vào mỗi chủ nhật cuối tuần của Hiểu Vương. Mai cũng sẽ là ngày anh phải trở về quê theo lời mẹ anh đã thông báo, lại còn phải xin nghỉ thêm một ngày nữa. Hiểu Vương trầm mặc đứng trước khung cửa kính lớn của phòng làm việc, lúc này bao phủ chỉ toàn màu đen do trời đã tối, phía dưới nhấp nháy ánh đèn loang loáng từ điện đường, nhà cửa, xe cộ. Nhìn dòng người lộn xộn chỉ nhỏ như những chấm đen ở dưới kia, đáy lòng anh lại dâng lên từng đợt sóng, tự vấn liệu cô có ở đâu đó giữa dòng người xa lạ kia hay không. Con ngươi đem tuyền lạnh lẽo như bất động, khuôn mặt cường nghị đanh khốc. Những ngày qua, dẫu cho anh cố gắng liên lạc bao nhiêu đi chăng nữa, cô cũng không một lần tiếp nhận. Giải thích qua tin nhắn cũng có, thế nhưng anh tự hiểu rằng, cô sẽ chẳng thể nào tha thứ cho anh thêm lần nữa. Tất cả mọi lý do, đều đáng hận. Anh bất giác thở dài một phen, đưa tay lên day sống mũi, toàn thân hắc phục toả ra sự mỏi mệt trầm lãnh, xoay người với lấy áo vest trên ghế, cầm cặp sách rời đi. Một tuần xa cách cô, là một tuần anh đều về nhà rất muộn, tối nào cũng nán lại công ty, lấy lý do công việc để đè áp đi sự phiến loạn trong tâm trí. Dẫu giờ này có Lê Vy nhảy ra giữa chừng, anh một khắc lại mong rằng cô ta một tay bóp chết mình đi, cũng có thể xem là một loại giải thoát mà chính anh không thể tự mình xuống tay.

– Hiểu Vương, để em giúp anh!.

Phương từ đâu bước ra sân giếng, tiếng nói thướt tha vọng tới từ sau lưng anh.

– À!. Không cần đâu, anh làm được mà!. Chỉ là pha trà xanh thôi mà!. Ban nãy em phải rửa bát đĩa, chắc cũng mệt rồi, vào nghỉ đi.

Anh cười gượng, mắt vẫn nhìn vào những lá chè xanh tươi đang được mình rửa trong chậu, không có nhìn cô. Phương thu thấy biểu lộ ấy, có chút buồn buồn, vẫn cố ngồi xuống cạnh anh, e dè nói.

– Anh cũng phải để em ghi điểm một chút trong mắt hai bá và các chị chứ. Hơn nữa, là ban nãy các chị cùng rửa với em mà. Anh này…

– Sao vậy?.

– Sao anh lại đồng ý với hai bá chuyện kết hôn?. Em biết… anh chỉ là…

Phương không nhịn được tò mò bèn thẳng thắn hỏi, mím môi không dám nói hết câu. Hiểu Vương không nói gì, đôi tay to lớn hơi gượng ép khiến những lá chè trong tay anh bị vò nát. Đôi mắt lãnh đạm chung thuỷ vẫn không động đậy. Phương cảm tưởng như tim mình ngừng đập khi trông thấy biểu cảm ấy, toàn thân anh như phả ra một cỗ áp bức kinh người. Bèn chữa vội.

– Em… em xin lỗi. Em chỉ là… chỉ là, không muốn thấy anh phải khó xử…

Anh rốt cuộc cũng có phản ứng, hít vào một hơi đứng lên, trầm giọng nói.

– Không sao!. Sau này anh sẽ nói rõ với em. Mình vào thôi!. Mọi người đang chờ. Ngoài này tối rồi, lạnh lắm.

Rồi chìa tay ra hướng về phía cô. Phương ngây ngẩn ngước mắt nhìn một cảnh trước mặt, cứ ngỡ rằng mình hoa mắt, rồi cũng rất nhanh tỉnh táo lại, trên mặt vốn đang sững ra liền kéo lên một nụ cười hớn hở, bắt lấy cánh tay anh đứng lên, e lệ theo anh đi vào nhà trên, nơi có tiếng cười nói râm ran của hai bên gia đình đang ngồi tề tựu bàn chuyện cưới xin sau khi đã cùng nhau ăn bữa tối.

Trời lúc này đã chập choạng. Ngoài sân nhỏ trước nhà Hiểu Vương có vài đứa trẻ, con của mấy chị, mấy dì trong họ hàng của đôi bên đang nô đùa, tiếng trẻ con ríu rít. Ở rìa vườn kế bên mảnh sân, trên một cây trứng gà cao lớn, chợt hiện ra một bóng ảnh mờ ảo thấp thoáng giữa những tán lá đen thẫm. Bảo Bình một thân váy xanh lam tà mị ngồi lơ đãng trên trạc cây, đôi mắt sắc nhọn liếc nhìn khung cảnh rộn ràng, ấm cúng trong nhà kia hắt ra. Khoé môi sắc đỏ nhếch lên gian xảo.

– A!. Bóng xinh, bóng xinh!.

Bảo Bình liếc đuôi mắt xuống dưới, liền thấy một quả bóng nhỏ lấp lánh thứ trang trí dườm dà vừa lăn đến dừng lại ngay ngắn dưới gốc cây trứng gà. Sau đó thu thấy tiếng nói lảnh lót của một đứa nhỏ từ đâu vọng lại. Ả đánh mắt nhìn ra, đã thấy một đứa bé tuổi năm, sáu vừa líu ríu chạy đến, dừng lại trước mặt ả một đoạn. Cậu bé không hiểu sao không tiến tới nhặt lại trái bóng, chỉ đứng từ chỗ đó ngẩng mặt lên trạc cây tròn mắt nhìn, cái miệng nhỏ còn hơi há ra. Bảo Bình sớm đoán được sự tình, không chút ngạc nhiên, ngược lại trên mặt còn trưng ra nụ cười hiềm ẩn xảo quyệt, nhếch môi thở ra một giọng nhẹ bẫng như gió.

– Hài tử, em đánh rơi bóng xinh ở gốc cây rồi, để chị nhặt lại giúp em, được không?.

Cậu bé không sai vẫn ngẩng mặt lên nhìn bóng người ẩn dật trên ngọn cây, ánh mắt ngây thơ không hiện lên chút sợ hãi nào, có lẽ nó thấy kì lạ thì đúng hơn, vô thức gật gật đầu.

– Vâng!.

Bảo Bình cong khoé môi yểu điệu hơn nữa, một thân vẫn ngồi lơ đễnh trên trạc cây, đánh mắt xuống phía dưới, không cần xuy xuyển, chỉ vươn cánh tay dài ra tóm lấy quả bóng rồi từ từ vươn ra đem nó tới trước mặt đứa bé.

– Của em đây.

Cậu bé lúc này mắt đã mở to hơn hột nhãn, khuôn miệng nhỏ nhắn hơi mở ra, dường như quên luôn cả quả bóng nhỏ lấp lánh trước mặt.

– Sao vậy?. Chán rồi ư?. Vậy cho chị nhé?!.

– Không đâu!.

Cậu nhóc lắc đầu quầy quậy vội vàng chộp lấy quả bóng từ bàn tay trắng bệch của Bảo Bình. Nó lại ngơ ngác khi trông thấy mấy đầu móng nhọn thâm đen trên đầu ngón tay của cô ta.

– Đừng sợ!. Chị không phải người xấu!.

Bảo Bình ra vẻ hiền hoà, lắc đầu dỗ dành đứa nhỏ, lại chầm chậm thu cánh tay về, thân thể vẫn bất động tại trên cành cây cao. Đứa trẻ không hiểu gì, quả bóng vừa được người ta nhặt giúp, chắc không phải người xấu rồi, bèn gật đầu, bi bô nói.

– Vâng. Cô Tấm.

Bảo Bình nghe thấy liền tắt nụ cười gian xảo đang trưng trên mặt, ả như thế hoá ra lại khiến đứa nhóc kia tưởng là cô Tấm. Ắt hẳn mẹ nó hằng đêm đều kể mấy chuyện cổ tích huyễn hoặc cho nó nghe. Tâm tình vì thế có chút ngỡ ngàng. Khắc sau đã lại trưng ra một nụ cười hiền ái giả tạo.

– Sao em biết tên chị?.

– Mẹ kể.

Bảo Bình đưa tay lên vuốt vuốt tóc, đúng lúc lại nghe từ đằng xa vọng lại tiếng gọi khẩn trương.

– Bi, Bi con đâu rồi?.

– Mẹ, mẹ!.

Đứa bé nghe tiếng mẹ gọi liền quay đầu hít mắt mừng rỡ. Một dáng người phụ nữ trung niên chạy tới, hớt hải khi nhìn thấy đứa con bé bỏng một mình thơ thẩn ngoài vườn cây tối om, tĩnh mịch thế này.

– Con làm gì ngoài này?. Đi vào thôi!.

– Bi nhặt bóng. Bóng xinh lăn ra kia, cô Tấm lấy cho Bi.

Bà mẹ đang sốc đứa con lên ôm vào lòng, chợt khựng lại, nhăn nhó hỏi.

– Cô Tấm nào, làm gì có ai ở đây.

Rồi xoay người nhìn quanh quất khắp vườn cây một lượt. Đứa bé lại xoay xoay quả bóng trong tay hồn nhiên trả lời.

– Cô Tấm ngồi trên cây kia kìa!.

Rồi nó giơ cánh tay trắng trẻo chỉ về phía cây trứng gà rậm rạp. Bà mẹ đánh mắt theo ngón tay ngắn cũn của đứa con, nhìn về cái cây lớn, chỉ thấy những tán lá vươn ra xum xuê thẫm lại trong bóng tối, bất giác lạnh sống lưng, khuôn mặt tối sầm, vội vã bồng con chạy vào nhà. Bà ta nhớ tới sự việc đứa con mình trông thấy cô Tấm, đoán rằng do mình kể câu chuyện Tấm Cám quá nhiều cho nó nghe trước đây, trong đó có đoạn, cô Tấm vì trèo lên cây cau trong ngày giỗ cha, bị mẹ con nhà Cám ở dưới chặt cây ngã lộn cổ mà chết. Bỗng nhiên đứa bé lại hớn hở hồn nhiên kể tiếp màn ảo thuật cô Tấm vừa làm cho nó xem.

– Mẹ, tay cô Tấm dài lắm, dài như dây thừng…