Chương 44: Hiểu Vương lo sợ
– Anh làm sao thế?.– Không sao!. Anh đi thay áo!.
Trúc thấy anh kì lạ, bèn tới bên hỏi, chỉ thấy sắc mặt anh thực nghiêm nghị đã mất đi nét tươi vui khi nãy. Cô nhìn anh một mực quay người rời vào nhà tắm, vừa đi vừa cởi bỏ chiếc áo nỉ đã ngấm nước xà phòng, cũng chỉ biết lẳng lặng tự thắc mắc trong lòng.
Lát sau, anh thay một chiếc áo khác từ nhà tắm bước ra. Vẫn thấy Trúc đang đùa đùa với Bánh Bao Hấp từ bên ngoài chiếc l*иg, bèn nhẹ nhàng đi tới, vòng tay ôm cô đem vào phòng ngủ.
– Ai da, anh làm gì thế?. Em đang chơi với Bánh Bao mà!.
– Em chơi cả ngày thực không chán sao?.
– Không chán!.
– Không chán vậy anh có cách làm cho em chán!.
– Như thế nào?.
– Làm em mệt chết đi, sẽ buồn ngủ, vậy chẳng chán thì sao?.
– Anh…anh…
– Anh cái gì, đến lúc trừng phạt rồi!.
Anh ép sát trên người cô, đem hai tay cô khoá trên đầu, thì thào mấy từ cưỡиɠ ɠiαи rất nhỏ rồi nhanh chóng thủ phục trên đôi môi anh đào, không cho cô cơ hội phản biện.
– Đừng mà!.
Trúc khó chịu giãy dụa yếu ớt, thế nhưng cũng không quá kịch liệt, mặc cho anh ở trên người mình làm loạn. Giây lát sau y phục của cô đã lộn xộn hết cả lên. Hai người vùi trong chăn sâu, chỉ nghe thấy tiếng rêи ɾỉ rất khẽ. Anh cứ một lần, lại một lần đòi hỏi cô, món ăn này, anh căn bản ăn không biết chán.
Bánh Bao Hấp nằm thừ trong chiếc l*иg sắt lớn ngoài phòng khách. Mắt nó lim dim, gác đầu lên hai chân trước. Bỗng hai tai thu thấy thứ âm thanh lạ, liền động đậy. Chú mèo bèn ngẩng đầu lên nghe ngóng. Cọng ria mép dài đều đặn chĩa hết về phía trước. Hai mắt nó mở to, con ngươi đen láy lại trong suốt như thuỷ tinh giương lên nhìn chăm chú về một phía nào đó trong phòng khách, chính là ghế sopha. Nơi đáy mắt nó hiện lên mờ nhạt hình ảnh chiếc ghế dài ở phía đối diện, thế nhưng trên nó còn một hình ảnh mơ hồ nữa đang chuyển động. Cứ thế toàn bộ bất động quan sát.
– Hừ!. Ngươi nhìn đủ chưa?. Để ngươi sống thật làm ngứa mắt ta. Tuy nhiên thật cũng không có cớ gì để gϊếŧ ngươi. Ta một thân đang tu tịnh, thế nên không thể tự mình ra tay sát sinh, xem ra cái mạng của con mèo nhà ngươi may mắn đi!.
Bảo Bình từ bao giờ hiện lên tà mị ngồi giữa phòng khách. Vắt chân trên sopha lơi lả, nhếch mắt liếc về phía con vật đang nhìn mình chăm chăm ở góc tường. Ả khó chịu khi bị kẻ khác nhìn như vậy, liền thở ra một câu bực bội. Ánh mắt cũng lập tức rời đến cánh cửa phòng ngủ, loé lên tia hằn học. Mái tóc dài đen nhánh của ả rất nhanh đã dài đến quá mông, bách hậu, diễm phát lạ lùng.
Bánh Bao Hấp ngồi trong l*иg có lẽ bị mái tóc kia thu hút, nghiêng đầu mà nhìn. Bỗng cất tiếng “ meow meow “ rất lớn. Bảo Bình lúc này tâm trạng đang không vui, lại bị tiếng kêu của con mèo động chạm, thoắt cái rùng mình lướt đến cái l*иg, ả phất tay, một luồng khí đen toả ra, chờn vờn bay đến quấn lấy cái chốt cửa, nó liền bật ra. Cửa l*иg mở, Bánh Bao Hấp nhìn thấy kẻ lạ hiện diện trước mặt, không hiểu sao lại lùi ra sau, gườm mắt nhìn lên, thân thể thu lại như chuẩn bị chiến đấu với kẻ thù. Cái miệng nhỏ liền “ khè khè “ ra mấy tiếng cảnh cáo. Móng vuốt nơi bốn chân cũng lộ ra.
Bảo Bình nhìn thấy thái độ ấy của con vật, chỉ nhếch khoé môi, thì thào.
– Cũng nhớ dai đấy tiểu bạch miêu. Vì chuyện ta dìm ngươi trong bồn tắm ngươi liền thù ta?. Lão nương còn chưa gϊếŧ ngươi nữa kìa!.
Ả rít lên, thân thể đã phả ra một luồng hắc khí hàn băng. Con mèo bị rống doạ kêu thé lên một tiếng, ba chân bốn cẳng vọt cái ra khỏi l*иg chui qua khe cửa hở của phòng ngủ biến mất. Bảo Bình đứng đó âm lãnh nhìn theo, cũng không có hành động gì. Chỉ híp tròng mắt u tối đanh mặt hướng về phía cửa phòng ngủ, ả lầm rầm.
– Cứ thong thả mà tận hưởng nốt sự vui vẻ của các ngươi. Sẽ rất nhanh, ta một tay bóp nát tất cả, lại cũng sẽ rất nhanh tạo ra sự vui vẻ của riêng ta…và Hiểu Vương. Hà!.
Tiếng cười nhàn nhạt như có như không tan theo cùng bóng ảnh của ả. Gian phòng khách lại chìm trong im lặng.
– A!.
– Gì thế này!!!.
Tiếng Huyền Trúc kêu lên trong chăn, sau đó lại nghe tiếng Hiểu Vương khó chịu cất lên. Cái chăn cứ thay phiên nhấp nhô vì mấy kẻ bên dưới. Lát sau Vương tung chăn xuống, hai người lộ ra trên giường, trên mặt còn trưng một sự bực bội. Phía dưới chỉ thấy đám tóc dài rối tinh đang xoã ra của Huyền Trúc. Cô nhích người lên, dưới ánh đèn ngủ liền lộ ra hai gò má phiếm hồng, đôi mắt nhu mì ngước lên nhìn anh, còn đôi môi anh đào không sai đã bị anh ngấu nghiến đến giờ dsax sưng lên chút chút.
– Em có bỏ nó ra không?.
Huyền Trúc lắc lắc đầu quầy quậy. Trong cánh tay nhỏ liền lộ ra một đám lông dày xụ trắng muốt, lại nói tiếp, Hiểu Vương đang hành sự dở dang, con mèo chết tiệt này chẳng rõ cách gì chui ra khỏi l*иg sắt chui tọt vào đây, không sai còn ngang nhiên leo lên người cô mà cuộn thành một đống. Khiến anh phải ngừng lại giữa chừng. Anh nhăn nhó thúc ép, giọng không bình tĩnh được mà khàn cả đi.
– Bỏ nó ra!. Em làm hư nó mất!.
– Đã hỏng rồi!.
– Vậy dạy lại!. Hàm nhân dữ miêu!. ( Cả người lẫn mèo)
Nói xong dứt lời liền dùng “ đại hình “ trừng trị cô.
– A!. Anh làm gì?!.
– Meow!.
Rất nhanh chóng, tấm chăn lớn đã bị kéo lên trùm kín bóng hai người, một mèo. Bên dưới lại kịch liệt một phen nữa. Lần này ngoài tiếng rêи ɾỉ ra còn có tiếng mèo kêu thảm thiết. ( Ai da)
Ngày hôm sau vừa khéo lại là cuối tuần, Huyền Trúc vừa từ nhà tắm bước ra, nghiêng đầu cầm khăn bông lau mái tóc mới gội còn ẩm ướt của mình. Trên giường bóng ai đó vẫn đang nằm ngủ say không động tĩnh gì. Cô nhoẻn miệng cười, liền nhẹ chân bước tới ngồi kế bên, cúi đầu dùng chóp mũi nhỏ của mình cọ cọ vào đầu mũi nhọn và thẳng thắn của anh trêu trọc. Anh nhích đầu, hai tay đang giang ra hai phía bèn ôm lấy thân cô, mắt còn không mở ra, chỉ lười biếng mấy từ với bộ dạng ngái ngủ.
– Em dậy sớm thế?. Tối qua thật còn nương tay với em rồi!.
– Hiểu Vương! Anh thật quá đáng!.
Cô trợn mắt nhổm dậy giận dỗi đẩy ngực anh ra. Làm mệt chết người ta còn nói nương tay. Hai mắt trong veo đen láy lém lỉnh liếc qua liếc lại, tinh nghịch muốn kiếm cớ chọc lại anh cho bõ tức.
– Nói thế nghĩa là anh yếu sinh lý đúng không?. Em chưa mệt, anh lại đã liệt giường thế này…
Vừa nói vừa nhấn nhá, đánh mắt liếc xuống phần nào đó của người nào đó đang nằm, kiềm mình bật ra một nụ cười. Sau đó không sai đã thấy cánh tay mình bị ai đó hung hăng kéo lên, ngã nhoài lên người của ai đó.
– A! Anh làm gì thế?.
– Có phải em không thích được khoan hồng?.
– Đâu…đâu có!. Em… chỉ đùa thôi mà!.
Trúc giương mắt tròn xoe lên nhìn anh, điệu bộ hối cải.
– Bé thỏ đáng yêu nên được sói đại ca tha một lần nhưng vì tinh ranh mà bị bắt lần thứ hai. Em thấy câu chuyện này có ý nghĩa hay không?.
– Truyện gì nhạt nhẽo vậy!. Em không hiểu. Anh mau thả em ra, em còn đi làm bữa sáng!.
Trúc nhăn nhó muốn thoái lui, cố thoát khỏi vòng tay rắn chắc của anh, đã lại đã bị thúc ép xuống chặt chẽ hơn.
– Vậy để anh chỉ cho em hiểu…Không nương tay là như thế nào!.
Rất nhanh chóng đã phủ lên đôi môi cô một nụ hôn mạnh mẽ, làm cô không còn đường thoái lui. Chỉ có thể phát ra những âm thanh không rõ ràng nơi cổ họng.
– Ưm, buông… em ra!. Trần – Hiểu – Vương…!.
Lại một trận ái nồng kinh qua, mấy tiếng đồng hồ sau, Lâm Huyền Trúc mới nhíu mày chống tay ngồi dậy trên giường, nhìn đồng hồ lúc này đã mười giờ trưa, lại càng nhíu mày chặt hơn. Ngoảnh sang bên cạnh, ai kia lại vẫn say sưa ngủ ngon lành sau khi đã ” trừng phạt ” cô đến đầu đến đuôi. Trúc bặm môi, thật tức chết được. Khiến cô không nhích nổi được thân dưới nữa.
Ọt Ọt…
Trúc khổ sở nhìn xuống cái bụng lép kẹp của mình đang ẩn dưới chăn, vì tên sói gian ác nào đó hại cô không đi nấu được bữa sáng, thành ra nhịn đói thế này. Đành uất ức liếc xéo ai kia một cái rồi gắng gượng bò ra khỏi giường.
Vệ sinh cá nhân xong xuôi, cô lại chuẩn bị vào bếp bận rộn làm bữa trưa. Hai cái miệng chết đói kia tỉnh dậy chưa thấy đồ ăn sẽ lập tức kêu la ầm ĩ. Nghĩ thế trên mặt nhỏ xinh liền trưng ra một nụ cười ngọt ngào. Bỗng từ đâu một bàn tay ấm nóng đặt trên eo cô, kéo cô ra đằng sau.
– A!. Anh dậy rồi à?.
– Ừm!. Đói quá!.
Hiểu Vương mắt còn lim dim, xoay người cô lại, rúc đầu vào cần cổ trắng muốt của cô, chóp mũi nhòn nhọn cọ sát vào tầng da mềm mại của cô mà hít hà. Âm điệu còn thực ngái ngủ.
– Em đang nấu cơm rồi!.
– Ừ!.
Khuôn mặt điển trai vẫn áp sát trên bờ vai cô chưa có rời đi. Vẻ mặt nam tính còn đọng lại mấy phần ngái ngủ, tóc tai có phần lộn xộn vô tình biến anh trở thành một tên lãng tử vô ưu nhất trên đời. Nấy đó trưng ra cũng đủ làm mấy nữ nhân khác thấy được sẽ không khỏi dậy sóng trong lòng. Trúc liếc xéo, rõ là gian manh đi.
– Anh mau đi rửa mặt, đừng quấy em nấu cơm.
Tay liền đẩy hông anh ra, nó cứ ngày càng áp sát vào bụng cô thế là thế nào. Không ngờ bạn nào đó chính là chưa có mặc quần áo, trên thân chỉ quấn mỗi tấm khăn tắm lớn, cô vô tình động tới lại run rủi khiến nó tuột xuống, lộ ra ” tiện nghi ” của ai kia sừng sững trước mặt. Vội vã đưa tay lên che mặt.
– A!. Em.. em xin lỗi!.
Đối với sự cố ấy, người nào đó tỏ ra hết sức bình thản, ngược lại còn có phần hứng thú, cúi đầu nâng mặt đỏ bừng như trái bồ quân của cô lên, khàn khàn nói.
– Tại sao xin lỗi!. Là anh phải cảm ơn em vì cởi nó ra giúp anh, gò bó chết được!.
– Thôi đi!. Anh mau che lại, thực mất mặt!.
– Còn chỗ nào em chưa thấy đâu mà che làm gì hả?. Có ai ở đây đâu mà mất mặt!. Hừm!.
– Anh mau đi thay quần áo, làm ơn!.
Cô cự tuyệt xoay lưng lại, cử chỉ lúng túng, nhăn nhó thúc giục anh. Vì thế mà anh mới thôi trêu chọc cô, thủng thỉnh nhặt khăn vắt lên vai lười biếng xoay mình rời vào nhà tắm. Con gái ai cũng kì vậy sao?. Anh vừa thắc mắc vừa vặn vòi nước.
Ăn trưa xong xuôi, Huyền Trúc vừa ôm Bánh Bao Hấp vừa đứng nép bên ô cửa ban công phòng ngủ nhìn lơ đãng ra ngoài. Trời hôm nay ấm áp bội phần, ánh nắng chiếu xuyên qua lớp kính rọi vào gian phòng lung linh, cũng rọi lên gương mặt của cô thực ư quang diễm dật mục. Làm cho ai đó vừa ôm laptop bước vào cũng không thoát khỏi ngơ ngẩn mà đứng ngắm nhìn. Khung cảnh trước mắt thật giống một cây trúc xanh tươi, tao nhã đang vươn mình đón ánh nắng dung dị buổi đầu chiều.
– Huyền Trúc!.
– Anh gọi em?.
Cô nghe tiếng anh gọi liền quay lại nở nụ cười ngây ngốc, bàn tay nhỏ nhắn không thôi vuốt vuốt lớp lông mềm mại của tiểu bạch miêu. Anh trực tiếp vòng tới bên cô, ôm lấy eo nhỏ, giọng trầm ấm sát bên tai.
– Thời tiết tốt thế này, em có muốn ra ngoài thăm thú hay không?.
– Nhưng anh còn phải làm việc.
– Tối giải quyết cũng được!.
– Vậy em có!. Chúng mình đi trung tâm thương mại!.
– Không tồi!.
Anh nhỏ nhẹ, cúi xuống hôn lên chóp đầu cô.
– Vậy mau đi thay quần áo!.
– Vâng!.
Trúc cười hì hì, hai gò má căng lên hây hây như trái đào, nhanh nhẹn thả tiểu miêu lên giường rồi chạy đi thay quần áo. Anh thong thả khoanh tay đứng dựa lưng bên mép cửa mà nhìn theo bóng dáng yêu kiều đang bận rộn chọn đồ như thế, ánh mắt không giấu nổi sủng nịnh. Rất nhanh, trong đầu lúc đó thầm nghĩ, giá như anh có đủ khả năng để nắm giữ trọn vẹn những gì mình trân trọng, là nắm giữ vĩnh viễn, kiếp này không bỏ qua. Thế nhưng, thật đáng tiếc thay, lại vẫn là không đủ khả năng ấy. Vương xoay mình trực tiếp đối diện với ánh nắng từ cửa sổ chiếu vào, đôi mắt sâu ẩn dưới chân mày lưỡi kiếm thâm tình theo đuổi suy nghĩ riêng của mình. Ánh nắng kia cũng không thể soi thấu tới đáy mắt sâu thẳm như đại dương kia.
Là không thể soi thấu hay là do anh muốn giấu đi?.
Nét mặt ẩn nhẫn nhanh chóng được hạ xuống khi Trúc từ nhà tắm bước vào phòng ngủ, Vương xoay người lại, rất nhanh, trưng ra một nụ cười hiền hòa, ánh mắt lướt nhìn cô từ đầu đến chân. Nheo mắt đánh giá.
– Cũng không tồi, thế nhưng vậy liệu có hở hang quá hay không?.
Ánh mắt chạm tới cổ áo có phần hơi trễ nải của cô, làm lộ ra một chút gò bồng đảo đầy đặn, lập tức hóa lửa gắt gao xiết lấy.
– A!. Cổ áo hơi trễ thôi, em mặc áo khoác che lại là ổn mà!.
– Không được!. Em lập tức thay cái khác đi!. Áo gì xấu chết được!.
Anh chau mày càu nhàu. Cô không cách nào khác đành phải đi thay sang một cái mới “ kín cổng cao tường “ hơn. Sửa soạn xong xuôi, hai người liền rời khỏi căn hộ. Bánh Bao Hấp uất ức phải chịu cảnh bị bỏ rơi, ngồi trong l*иg không ngừng kêu gào. Gào chán anh ta đành nằm lăn ra ngủ.
Vương lái xe lui tới một trung tâm giải trí lớn trong thành phố. Huyền Trúc rất háo hức, tâm trạng hồ hởi thấy rõ trên khuôn mặt nhỏ không ngừng cười tươi tắn. Anh nắm tay cô kéo đi giữa dòng người đông đúc trong toà nhà. Hôm nay là cuối tuần, vậy nên, những chốn như thế này thật sự rất đông. Trúc không thôi tròn mắt ngỡ ngàng vì độ náo nhiệt, ồn ã nơi đây. Trong mắt Vương, Huyền Trúc của anh như đã biến thành một chú chim én nhỏ ríu rít trước khung trời mới. Anh thật sự rất vui. Vĩnh viễn chỉ mong cô luôn cười tươi và yêu đời như vậy. Đừng vì anh mà úa tàn. Anh cứ yên lặng mà đi bên cạnh cô, thầm lặng bao bọc cô, đáp ứng cô, sủng ái cô hết mức có thể. Cũng chỉ có thể làm tới mức như vậy mà thôi. Trúc bởi quá chìm ngập vào không khí sôi nổi nơi trung tâm giải trí này, vậy nên không nhận thấy những thay đổi trong thái độ của Hiểu Vương. Cũng tại anh che giấu quá kĩ đi.
Đi nửa ngày, hai người đều đã mỏi chân. Vương liền đen cô đến khu vực ăn uống. Cô hứng thú trước rất nhiều loại đồ ăn, gọi ra khá nhiều thứ. Từ khi biết mình đã thoát khỏi sự “ bám víu “ của Bảo Bình trên thân thể mình, trở lại là một người bình thường, cô hầu như đều rất hăng hái muốn đi thật nhiều nơi, ăn thật nhiều món, để bù đắp lại quãng thời gian nửa sống nửa chết trong quá khứ của mình. Thực không bao giờ muốn nhớ lại nó nữa. Trúc thoáng trùng xuống một giây vì suy nghĩ đó, khắc sau lại vui vẻ mà ăn một miếng kem thật to, còn đút cho anh. Hương vị ngọt lịm này thật rất ngon miệng. Phút chốc, Huyền Trúc như quên hết mọi vấn đề đang gặp phải trước mắt, chỉ vui vẻ nắm lấy dư vị ngọt ngào mà anh mang tới cho cô trong lúc này. Mỗi người bọn họ, trong lòng ẩn chứa nhiều tầng suy nghĩ khác nhau, duy chỉ gặp nhau ở chỗ, là sẽ không biết ngày mai thế nào?. Có còn được ở bên nhau? Hay sẽ là, sinh ly từ biệt. Thật chẳng nói hết được. Âu cũng là một loại khổ tâm.
Reng….reng…!!!.
– Anh có điện thoại, ở đây ồn quá, anh ra ngoài nghe một chút. Em ở yên đây đừng chạy đi đâu nhé!.
– Vâng!. Em biết rồi!.
Vương lấy điện thoại ra, sắc mặt hơi biến đổi nhưng nhanh chóng lại ẩn đi. Anh nói nhanh với cô rồi vội vã rời đi. Trúc nhìn thoe bóng áo khoác gió màu ghi nhạt của anh cao lãnh nhấp nhô giữa dòng người rồi biến mất, trong lòng chợt dấy lên một sự trống trải chẳng rõ căn cớ, chỉ cụp mắt ăn tiếp cốc kem lớn.
– A lô!. Mẹ à, con nghe!.
Ừ!. Mẹ bảo, hôm rồi mẹ đã sang nhà bé Phương nói chuyện với bố mẹ con bé rồi đấy. Đã định được ngày tốt, tuần sau con xin nghỉ về quê một chuyến nhé!. Chúng ta bàn bạc cụ thể ngày dạm hỏi con ạ!.
Giọng mẹ anh tươi vui vang vang trong điện thoại. Thế nhưng hai tai anh lại ù đi, chẳng thu nổi mấy lời đau đớn kia vào đầu nữa. Anh thẫn thờ tay cầm điện thoại như sắp buông lơi xuống, chỉ nghe mẹ anh nói loáng thoáng.
– A lô, a lô, Hiểu Vương à, con đâu rồi?.