Lời Thề – Tôn Giao Chi Lộ

Chương 36

Chương 36: Xem bệnh
– Bác sĩ, tình trạng bạn gái tôi thế nào rồi bác sĩ?.

Hiểu Vương vội vã bước vào phòng làm việc của vị bác sĩ trung niên, lo lắng hỏi.

– Cô ấy bị chấn động tâm lý, chân bị bong gân nhẹ, cơ thể suy nhược, thiếu máu, ngoài ra…

Vị bác sĩ đẩy gọng kính lên, nhìn vào tấm phim X – quang trên tay, nhíu mày lưỡng lự. Hiểu Vương nóng ruột, thái độ này của bác sĩ phỏng có ý gì, đừng bảo là Huyền Trúc có bệnh nan y. Anh không chờ được bèn lên tiếng.

– Ngoài ra làm sao vậy bác sĩ?.

– Ngoài ra… cậu nhìn tấm X – quang phần lưng của bạn gái cậu đi!. Chỗ này, chỗ này, và cả đây nữa, đều có dấu hiệu của việc sừng hoá nghiêm trọng hạ biểu bì đã từng tồn tại.

– Thế nghĩa là sao thưa bác sĩ, tôi thực chưa hiểu!.

Sắc mặt Hiểu Vương tối sầm, đầu mày chau lại thật chặt.

– Nghĩa là bạn gái cậu đang có biểu hiện mắc vào một loại bệnh khá hiếm trên thế giới. Ghi nhận đến nay tỷ lệ là 1/10000. Đây chỉ là nhận định bước đầu, chúng tôi chưa thể khẳng định chính xác 100% nên cần theo dõi thêm.

– Khó xác định như vậy sao bác si?. Nếu như, nếu như bạn gái tôi đúng là mắc phải loại bệnh đó thì có khả năng chữa khỏi hay không?.

– Có thể, nhưng tỷ lệ chỉ là 50/50 thôi. Vì loại bệnh này khá hiếm nên bệnh viện chúng tôi chưa có chuyên môn cao trong việc điều trị đặc thù. Hy vọng là sẽ không phải như thế.

– Cảm ơn bác sĩ. Ông cho tôi hỏi thêm một chút, biệu hiển của căn bệnh ấy cụ thể như thế nào?.

– Bệnh này, theo tài liệu báo cáo, là phía dưới lớp da, tầng hạ biểu bì của bệnh nhân, xuất hiện những tế bào biểu bì và nang mềm không bình thường, có xu hướng lan và tạo nên một lớp sừng cứng đặc biệt. Trên phần lưng bạn gái cậu, tôi phát hiện ra một vài dấu vết tương đồng với việc sừng hoá trong căn bệnh kia, có điều…

– Có điều gì ạ?.

– Tôi cảm thấy rất lạ… nó hầu như đang tự biến mất dần.

Vị bác sĩ nhăn trán, gỡ bỏ cặp mắt kính dày cộp đặt lên bàn, di di khoé mắt mỏi mệt, không nói thêm gì nữa. Hiểu Vương sững ra vài giây, anh dường như chưa chấp nhận được vào việc Huyền Trúc đang đối mặt với một căn bệnh kì lạ.

– Nghĩa là… chúng đang tự tiêu sao?. Vậy, có biến chứng gì không bác sĩ?.

– Điều ấy có nghĩa là, trong cơ thể bạn gái cậu đã xảy ra một phản ứng sinh hoá nào đó sinh ra một cơ chế vô hiệu hoá căn bệnh, hoặc là, cũng không ngoại trừ, chúng đang biến đổi theo chiều hướng phức tạp khó nắm bắt. Tóm lại, chúng tôi cần thêm thời gian để theo dõi và nghiên cứu thêm.

Hiểu Vương trầm mặc, nét mặt biểu lộ đầy vẻ băn khoăn. Cuối cùng đành thở ra một hơi bất lực, anh nói nhẹ với vị bác sĩ.

– Tôi biết rồi, cảm ơn ông!.

——————————

Trên giường bệnh, Huyền Trúc vừa mới tỉnh dậy, mở mắt nhìn trần nhà trắng toát của bệnh viện, chợt nhớ tới điều gì đó kinh hoàng, ánh mắt trở nên gấp gáp, đảo quanh như tìm kiếm.

– Bánh Bao… Bánh Bao Hấp!.

– Trúc!. Em tỉnh rồi!. Bình tĩnh, nằm xuống đi, Bánh Bao không sao hết!.

Hiểu Vương vội nhào tới tóm lấy tay Trúc nắm chặt lại, không cho cô náo loạn nữa.

– Có thật không?. Vậy, nó đâu rồi?.

– Nó đang ở nhà, anh đã đem nó nhốt vào l*иg, ngày mai em khá hơn, anh lập tức đem Bánh Bao vào thăm em.

– Nhưng…

Huyền Trúc ngây người, ánh mắt còn phảng phất sự kinh sợ, trong đầu lướt nhanh qua những ký ức kinh hoàng vừa xảy ra. Khung cảnh nhuốm máu và bóng tối, cả khuôn mặt kì quái đó và thân thể của Bánh Bao Hấp, đều như bóng đèn loé sáng rồi phụt tắt, cứ lặp đi lặp lại không dừng trong đầu cô.

Huyền Trúc chầm chậm nhớ lại, giây phút cô nhìn vào trong lòng chiếc bồn tắm, đập vào mắt là hình một người con gái có bộ tóc dài đen xì đang ngâm mình trong nước. Cô ta nằm ngửa, không kê đầu lên thành bồn mà phơi bày mớ tóc hỗn độn ấy trôi nổi trên mặt nước ẩn dật như một thứ hắc ám tà mị. Còn khuôn mặt tuyệt nhiên không thể trông thấy, dường như nó bị lớp tóc dày kia che phủ lên. Thứ nước đậm đặc bao quanh thân thể cô ta là một màu đỏ thẫm như huyết dịch, đập vào mắt Huyền Trúc thật nhức nhối vô cùng. Chẳng khác nào cô ta đang được tắm trong một bể đầy máu tươi.

Trúc trân trối đứng chôn chân như thế, cơ thể bị khung cảnh kinh dị trước mắt áp bức đến cứng đờ như khúc gỗ, mất dần mọi sự phản xạ. Cô run rẩy lướt ánh mắt xuống phần bụng cô ta, chỉ thấy trồi lên hai cánh tay trắng nổi bềnh bệch trên nền đỏ ngập máu, nó đang tóm chặt một vật thể bên trong. Ánh sáng thiếu thốn trong căn nhà tắm khiến Trúc rất khó khăn để nhìn rõ hình dạng thứ đang bị bóp chặt kia. Không khí dường như cũng thiếu thốn, cô cảm thấy l*иg ngực mình nóng ran, chỉ cần chạm nhẹ chút nữa sẽ có thể vỡ vụn thành trăm ngàn mảnh nhỏ ngay lập tức.

– Sùng…sục…sùng…sục…ùng…ục!.

Khối huyết dịch bao quanh thân thể người con gái đang nằm trong bồn tắm bỗng sôi lên sùng sục, đùn lên những bong bóng to nhỏ hỗn loạn. Chẳng khác nào cô ta là đang được hầm trong một cái nồi được đun sôi. Đồng thời, hai cánh tay kia cũng bắt đầu nhúc nhích, nó giơ thứ đang nắm trong lòng tay lên cao khỏi mặt nước, lộ ra một lớp lông xù xĩnh ướt rượt đang nhỏ máu xuống “ tong tóc “. Bộ lông ấy màu trắng nhưng vì ngâm trong bể máu quá lâu, nên giờ đã bị nhuộm thành một sắc đỏ nhàn nhạt tanh tưởi. Trúc thất kinh, đó chính là Bánh Bao Hấp mà cô đang đi tìm. Cơ thể run lẩy bẩy cơ hồ sắp sửa không chịu được tra tấn tinh thần mà ngã quỵ xuống. Thế nhưng một màn kinh dị trước mắt kia vẫn chưa muốn dừng lại, vẫn muốn tiếp tục thị tấn Huyền Trúc.

Làn nước đỏ như máu không ngừng sôi lên ùng ục, mái tóc dài im lìm nổi dập dềnh trên đó cũng bắt đầu ra tay với cô. Phần giữa mái tóc ấy bỗng nhiên trồi lên một khối tròn như khuôn mặt người, lớp tóc từ từ rẽ sang hai bên, lộ ra một khối trắng bệch nhờ nhờ ẩn hiện trong bóng tối. Trúc giương mắt chờ đợi, hơi thở gấp rút toả ra sự kháng cự bất lực. Lòng bàn tay cô nhớp đầy mồ hôi lạnh. Khuôn mặt kia nổi trên mặt nước, hai mắt ả nhìn vô định lên trần nhà, vẻ mặt rất âm trung, mơ hồ khiến cô không cách nào nhìn rõ được tâm tư.

Cứ thế từng khắc chập chạp trôi qua, khuôn mặt kia như thứ quỷ dị thành công thu hút ánh mắt của Huyền Trúc, khiến cô nhất mực nhìn trân trân về nó. Lúc này nó mới bắt đầu hành hạ thị giác và lý trí của cô. Khuôn mặt im lìm đang nhìn thẳng lên trần nhà, đôi môi tái nhợt không hề động đậy bỗng ngoạc rộng trưng ra một nụ cười quái đản, méo mó, chiếm gần nửa khuôn mặt. Chỉ thấy hai hàm răng trắng nghiến chặt lại. Đôi mắt ma quái bên trên cũng từ từ chuyển hướng, nhằm về phía Huyền Trúc di chuyển tới. Quả tim của Trúc như bị kích điện, nhói lên tê tái, một cơn áp bức dồn dập dâng trào nơi l*иg ngực. Cô thét lên kinh hãi.

– Áaaaaaa…!.

Khi đôi mắt đỏ ngầu như bị nhuốm đầy máu từ thứ nước kia dừng lại trên người cô, Trúc cũng vừa kịp nhận ra người con gái ngâm mình trong bồn tắm cùng với xác Bánh Bao Hấp kia là ai. Sau đó, cô sụp xuống ngất lịm đi không còn ý thức được gì nữa.

——————————

Huyền Trúc ngồi dựa lưng vào đầu giường, gục đầu nhắm kín hay mắt lại như sợ Hiểu Vươn nhìn ra được biểu quyết tâm lí lộn xộn trong lòng mình lúc này, thế nhưng mi mắt không nhịn được vẫn khẽ run lên một chập.

– Em đang nghĩ gì thế?. Có mệt không?.

Hiểu Vương đối với biểu hiện ấy của cô chỉ biết lo lắng hỏi han, cử chỉ rất ư nhẹ nhàng. Anh nắm lấy bàn tay nhỏ gầy guộc của cô, hai mắt gắt gao quan sát khuôn mặt trắng sứ thon gọn.

– Em không sao!. Lại làm anh lo lắng rồi!.

– Nói gì vậy. Nếu nghĩ cho anh thì nên sớm khoẻ lại, biết không?.

– Vâng!. Thực xin lỗi…

– Thôi nào…

Vương đưa ngón tay lên chặn trước miệng cô, anh không muốn nghe cô khách sáo với mình như vậy. Không thể chăm sóc được cho cô cả đời, đã là một điều day dứt khó chịu cắm rễ trong lòng anh bấy lâu nay. Vương thu tay lại, lén thở dài.

– Em nói cho anh biết chuyện gì đã xảy ra khi anh vắng nhà?. Em ngất đi từ khi nào?.

Vương nhớ tới sự việc hôm nay, cần phải hỏi cô cẩn thận một chút, xem chuyện này là như thế nào. Khi anh trở về nhà vào chập tối, không thấy Trúc ra đón như mọi khi, bước vào đã thấy cô nằm lạnh bất tỉnh trong nhà tắm, hơi thể suy yếu. Một phen doạ chết anh.

– Em…là em bị mệt, trong người đột nhiên thấy không khoẻ, lúc em trở vào nhà tắm, do nền gạch trơn nên em trượt chân ngã.

Trúc lắp bắp nói, đôi mắt đen cụp xuống tránh né cái nhìn gắt gao của Vương. Đối với chuyện lần này, cô biết đó không phải là sự thật, chỉ là ảo giác Bảo Bình bày ra để kích động cô. Thế nên, cũng chẳng cách nào đem bí mật của mình ra mà nói cho anh biết được. Cô đau lòng, rất đau lòng phải che giấu đối với anh. Nó như cục đá đè nặng lên tâm can cô, không thể di dời đi được nữa. Hai hốc mắt Huyền Trúc vô cớ tràn ra một tầng nước mỏng trong suốt, bao phủ đáy mắt đen láy. Hiểu Vương thoáng lo âu, anh nhanh chóng đưa tay ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Trúc, dùng hai ngón tay cái lau đi tầng nước ấy.

– Được rồi, được rồi… Không việc gì phải khóc cả!. Có anh ở bên cạnh em. Đừng sợ nữa!.

Vương kéo Trúc qua người mình, vỗ về tấm lưng mảnh khảnh của cô. Chợt nhớ tới những lời của vị bác sĩ, chân mày bất giác nhíu chặt. Anh do dự không biết có nên đem chuyện này nói với cô ngay hay không. Chỉ sợ tâm lý yếu đuối của Huyền Trúc sẽ không chịu nổi một cú sốc này. Tuy rằng vẫn chưa thể xác định được cô có phải là người trong 100000 người không may mắc phải căn bệnh kì lạ này hay không, nhưng vẫn nên phòng bị sẵn tâm lý. Vương đằng hắng dò hỏi.

– Trúc!. Dạo gần đây em có cảm thấy trong người có chỗ nào không ổn hay đau nhức gì không?.

– Em… ư?. Không!. Sao anh lại hỏi như vậy?.

– À, anh chỉ muốn biết rõ tình trạng sức khoẻ em một chút, để còn tiện thăm khám luôn.

Vương tựa cằm trên đầu Trúc, hai tay vòng ra sau miết nhẹ trên tấm lưng của cô, những ngón tay dài xương xương của anh như đang thăm dò. Thật không thể hình dung ra bên dưới lớp da mịn màng trắng như sứ này thực lại có cái gì đó kì quặc đang tồn tại. Vương vì theo đuổi suy nghĩ ấy cho nên vầng trán rộng liền chau lại chút đỉnh, tuy nhiên anh cũng ý tứ che giấu đi, không để cho Huyền Trúc nhìn thấy.

– Vương…

– Ừ!.

– Lúc anh về, Bánh Bao… Bánh Bao Hấp đang ở đâu vậy?.

– Anh thấy nó đang ngồi cạnh em…

– Cái gì cơ?.

Trúc vùng dậy khỏi ngực anh, trố mắt lên nhìn anh, thảng thốt lộ ra tia ngỡ ngàng. Vương bị phản ứng của cô làm cho thoáng giật mình, có phần không hiểu, anh chỉ khẽ nhướn mày lên hỏi ngược lại.

– Sao em ngạc nhiên thế?. Lúc anh tìm thấy em trong nhà tắm, thì Bánh Bao Hấp cũng ngồi trong ấy. Có điều…

– Anh mau nói đi!.

Trúc kéo tay áo anh giục.

– Có điều, người nó ướt sũng nước.