Chương 3: Hoa mắt
Hết hai ngày cuối tuần, chiều chủ nhật anh lại xách ba lô lên thành phố. Bố mẹ vẫn luôn luôn không quên nhắc anh ” đừng bao giờ liên lạc với đứa con gái ấy nữa “.Gia đình anh rất không thích cô, chỉ ngay sau lần đầu tiên anh đưa cô về ra mắt. Sự khác biệt vùng miền, cảm giác xa lạ khi lần đầu gặp gỡ, những sự cố rồi hiểu nhầm… Tất cả những điều đó đã khiến gia đình anh chẳng có chút thiện cảm nào dành cho người con gái ấy. Cũng bởi vì, họ đâu thể hiểu được tình yêu lứa đôi, họ chỉ hiểu được tình máu mủ ruột già và sẽ không ngồi yên nhìn anh dấn thân vào cuộc tình không kết quả này. Căn bản bố mẹ anh cho rằng, anh và cô không xứng đôi vừa lứa, anh từ nhỏ đã có tiếng là một đứa trẻ ngoan trong làng, thông minh, học giỏi. Tướng mạo lại khôi ngô, điển trai, tính tình rất tốt. Công việc của anh hiện tại có mức thu nhập khá ổn trong giới làm công ăn lương, đủ để anh có thể tìm cho ông bà một cô con dâu xứng đáng. Xinh, trẻ trung, hoạt bát, thông minh, công việc ổn định hay gia thế ổn… Nói chung là ông bà luôn hướng anh tới mục tiêu ấy. Mỗi lần như thế, anh đều vâng vâng dạ dạ cho xong chuyện, cũng chẳng khác gì gió thổi bên tai.
Khác với cái nhìn của mọi người, trong mắt anh, cô là người con gái có những nét đặc biệt luôn khiến anh phải lưu nhớ, ghi lòng tạc dạ. Từ ngoại hình cho đến cả tính cách. Thoạt nhìn trông cô rất bình thường, nhưng phải nhìn lâu, nhìn gần và ngắm thật kỹ, mới phát hiện ra những nét đẹp hoang dại và phóng khoáng ẩn chứa trên gương mặt và cả trong con người cô. Đôi mắt hiền, bờ môi cong, khuôn mặt nhỏ nhắn, sống mũi cao. Nụ cười nhẹ nhàng nhưng luôn hút hồn những gã đàn ông vì sự duyên dáng và bí ẩn. Hơn thế nữa, cô còn có một mái tóc đẹp. Mái tóc dày và dài đen nhánh, lưu trữ sức sống tràn trề của tuổi thanh xuân. Nó luôn toả ra một mùi hương say nồng mỗi khi anh ghé mũi vào thơm lên bộ tóc ấy. Chưa hết, cơ thể cô nhỏ nhắn, mảnh mai nhưng lại không hề thiếu đi những đường nét cuốn hút, đường cong ấy vừa đủ để trói chặt đôi mắt của một gã si tình. Cái cổ cao và gầy, xương quai xanh, bộ ngực vừa tay vun vυ't cho đến cái eo con kiến bé tí… Anh từng nói với cô, nếu anh là một người hoạ sĩ, anh có thể vẽ cô cả ngày không biết chán. Mỗi cử chỉ, mỗi góc nghiêng trên gương mặt người con gái ấy đều phảng phất hơi thở của nghệ thuật, tạo cảm hứng bất tận cho người nghệ sĩ. Nét bút cong uốn lượn hiện lên trên mặt giấy trắng, tạc nên dáng hình nồng nàn của người con gái anh yêu – Lưu Huyền Trúc.
Anh giật mình tỉnh dậy khi một đồng nghiệp tới lay vai đánh thức. Sau giờ ăn trưa, anh quay lại chỗ ngồi tranh thủ chợp mắt một lúc, thế nào lại chiêm bao thấy cô ngay được, anh thấy mình đang vẽ cô rất tỉ mẩn và say mê.
– Vào giờ làm rồi, dậy đi. Sếp đi qua lại bị nhắc nhở bây giờ!.
– Em biết rồi.
Anh uể oải chống tay đứng dậy đi vào phòng vệ sinh rửa mặt mũi. Dòng nước hơi âm ấm táp lên mặt khiến anh tỉnh táo lại một chút, bèn nhắm mắt vuốt nước đọng trên mặt rồi ngẩng đầu nhìn vào tấm gương lớn gắn trên tường. Anh sững người, bóng một người con gái đang đứng xoay lưng lại phía anh, chỉ cách anh một, hai bước chân từ đâu hiện lên. Mái tóc dài màu đen xoã qua vai xuống tận thắt lưng im lìm đập vào mắt anh. Cô gái đứng hơi cúi đầu, hai tay buông thõng, làn da trên cánh tay trắng hơn mức bình thường. Và cô ta mặc một bộ váy liền xuông đến quá bắp chân gầy guộc. Anh cứng người, cứ nhìn chằm chằm vào tấm gương lớn, cảm thấy thật không đúng, anh quay ngoắt lại nhìn ra đằng sau, chẳng có người con gái nào cả, thay vào đó là một cái khăn tắm lớn màu trắng đang treo vào cái mắc đính trên bức tường đối diện. Bên trên cái khăn tắm còn treo một cái túi ni lông to màu đen có chứa đồ vật gì bên trong. Anh ngây ra vài giây, rồi cúi đầu bật cười. Anh mệt mỏi tới mức hoa cả mắt. Chỉ là chút đồ của mấy cô lao công mà lại có thể nhìn ra hình người được. Chắc anh ốm mất thôi.
Thành phố bước vào những ngày cuối năm càng trở nên u ám và lạnh giá hơn. Dẫu có chất lên người hàng đống áo len, áo khoác to xụ, thì vẫn luôn cảm thấy là không đủ. Phải chăng chỉ tại lòng người quá giá băng?. Đứng trên một góc của toà nhà cao tầng, đôi mắt anh như thẫm lại phóng tầm mắt nhìn xuống bên dưới thành phố. Tiết trời xám xịt, hoà trộn vào những toà nhà lô nhô cao thấp màu xám tro, tạo nên một khối sắc màu nhợt nhạt và ảm đạm, chán ngắt. Nhấp một ngụm cà phê nóng, anh ủ cái cốc bằng hai tay, như thể sợ cái giá lạnh của mùa đông sẽ nhanh chóng thổi tan đi sự ấm cúng từ thứ chất lỏng sánh đặc trong lòng nó. Đã hai tuần trôi qua… Nhưng trong trí nhớ anh, anh cảm tưởng như đã trải qua hai mươi năm của cuộc đời. Không còn những cuộc điện thoại, những tin nhắn, những cái ôm thật chặt hay biệt danh vk – ck hiện lên thường trực trên màn hình chờ điện thoại. Bao nhiêu lần anh đấu tranh tư tưởng, chỉ muốn mở hết tất cả lên, không chặn cô nữa. Anh muốn biết liệu cô có nhắn cho anh không, có gọi anh không. Hay cô cũng sẽ chặn anh, xoá tất cả mọi thứ?. Nhưng rồi có một sợi dây kéo anh lại, sợi dây gia đình… Nó trói chặt tư tưởng của anh, tình cảm của anh. Anh quả thật, là một con người không có lập trường và bản lĩnh, không dám đấu tranh. Cô cũng đã từng ném vào mặt anh những câu như thế, nhưng anh cúi đầu chấp nhận. Bố mẹ là người đã có công sinh ra anh, vất vả nuôi anh nên người, anh không có sự lựa chọn nào khác ngoài hiếu thảo. Mỗi khi ngồi trong văn phòng anh lại chợt nghĩ, có khi nào cô đến đây tìm anh, cô đang đứng ở dưới sảnh chờ nhìn lên trên này nhưng rồi lại nhanh chóng gạt ý nghĩ ấy đi. Không phải cô không biết nơi anh làm việc mà rõ ràng, là cô không đến tìm anh. Tự nhiên, trong lòng có chút khó chịu. Anh nhắm mắt tự nhủ, dù sao cũng hãy cố lên, đã qua hai tuần rồi, hai tháng hay hai năm, chỉ cần quen được thì cũng chỉ còn là vấn đề thời gian.
– Tối rồi, đi ăn với anh không?.
– Ồ!. Vậy cũng được!. Dù sao tí về ăn một mình cũng buổn, anh chờ em!.
Anh nhét đồ đạc vào ba lô, cùng anh đồng nghiệp đi ăn quán tối nay.
Người bồi bàn bê ra những đĩa thức ăn nóng hổi bốc khói nghi ngút đặt lên bàn. Anh gọi một suất miến xào ăn trước. Phải ăn nhanh thôi không thì nguội mất, càng lạnh ăn nóng mới ngon. Anh bật điện thoại lên vào facebook, định vừa ăn vừa xem linh tinh, đôi mắt còn chăm chú nhìn vào màn hình điện thoại. Khi những sợi miến rong trong suốt trên đầu đũa chuẩn bị được anh cho vào miệng thì anh trợn mắt khựng lại, khi vừa liếc nhìn vào đĩa miến đặt trước mặt. Trên đầu đũa không phải là những sợi miến mềm mại mà là một mớ tóc đen xơ xác, cuộn tròn bện vào nhau khô khốc. Chỉ xuýt chút nữa là anh đã cho thứ kinh khủng ấy vào miệng mình. Trên cái đĩa, một bộ tóc đen cuộn tròn rối tinh nằm một đống, lẫn lộn những con ròi trắng béo múp đang bò lổm ngổm. Ở giữa chiếc đĩa, nằm bên dưới bộ tóc, là một con mắt tròn xoe nhớp nháp máu tươi đang mở trừng trừng nhìn xoáy vào mặt anh. Anh hãi hùng vứt nhanh đôi đũa ra bàn. Ngồi đối diện, anh đồng nghiệp cũng vừa lúc và miếng cơm rang vào miệng thì bị hành động kì quái của anh làm cho bất ngờ, trố mắt ra nhìn.
– Vương!. Cậu làm sao thế?. Tự nhiên quănh đũa đi vậy?. Vương!.
– Dạ!.
– Cậu, cậu không khoẻ à?.
– À không!. Em, em nhìn nhầm, tưởng là con sâu.
Rồi định thần nhìn lại, giờ thì lại là đĩa miến xào đang bốc khói nghi ngút, với những sợi miến rong vàng xuộm, xen lẫn những viên thịt băm bé xíu, bên dưới là những quả trứng cút lộn tròn xoe. Anh cố mở to hai mắt nhìn chằm chằm một lần nữa. Mọi thứ vẫn rất bình thường, chỉ có tâm lý anh là bất ổn. Anh ngồi ngây ra tự vấn, vẻ mặt thất thần. Giờ anh chẳng muốn động vào cái món kia nữa, đành gọi một suất cơm rang thay thế, cố ăn qua loa chứ chẳng thấy ngon miệng gì.
Ngoài cánh cửa kính lớn của quán ăn, một chiếc xe tải vừa chạy ngang qua, tạo một vùng tối chốc lát hắt lên tấm kính. Hiện ra trong đó là bóng một chiếc váy trắng muốt đang nép mình nhìn vào bên trong quán. Khi chiếc xe lớn chạy qua thì hình ảnh kia cũng vừa biến mất.