Tưởng Lâm trở về viết một bức thư, thả cho bồ câu đưa tin, trước tiên hắn muốn hồi âm, để cho bọn họ không thể xuống tay gϊếŧ Mã Duệ, vì như vậy dù hắn lúc trở về có giận dữ đến mấy thì cũng đã muộn. Tưởng Lâm triệu tập các tướng lãnh đến đại doanh Mạc Bắc nói rằng thân thể của hắn có vấn đề, cần phải tu dưỡng vài ngày, nếu không có chiến sự thì không cần quấy rầy hắn. Sau đó hắn lập tức mang theo một vài binh lính vội vàng gấp rút lên đường hồi kinh.
Cố Cẩm Lan nhận lấy tờ giấy trong tay ám vệ, nhìn qua một vài lần mới nói: "Phò mã, Tưởng Lâm đang trên đường về kinh thành."
"Bỏ bê biên cương, không có thánh chỉ tự tiện về kinh cũng đã là tội lớn. Huống chi mẹ đẻ của đứa con riêng hắn lại là người Hung Nô nha."
"Dựa theo bổn cung xem xét, lần này Tưởng Lâm có đến mà không có về rồi."
"Điện hạ, trước an bài người theo dõi động tĩnh của phủ tướng quân, sau đó uống nước trái cây đi."
Trình Dao tiếp nhận tờ giấy từ trong tay quản sự nhìn một cái, sắc mặt càng thêm âm trầm: "Không nghĩ đến lão gia sẽ vì đứa con ngoài giá thú này tự thân từ Cam Lãnh gấp rút trở về, không có thánh chỉ mà vào kinh, nếu để Hoàng thượng phát hiện, phủ tướng quân của chúng ta nhất định sẽ không được tha thứ. Xem ra lần này lão gia là muốn ra sức bảo hộ hắn rồi, nếu đúng như vậy, ta phải thương lượng tốt đối sách với nương nương. Ngươi đi phủ Thành vương, bẩm báo cho hắn sự tình tướng quân trở về kinh thành, thỉnh điện hạ chuẩn bị một chút, vạn nhất sự việc bị người phát hiện cũng để điện hạ ngăn trở."
"Vâng, phu nhân." Quản sự khom người chậm rãi lui xuống.
Mã Duệ từ lúc bị bắt trói liền bị Trình Dao nhốt vào trong một căn phòng, ở cửa an bài hai tên gia đinh, ngày đêm trông giữ, hắn một ngày được ba bữa cơm, coi như cũng không ngược đãi hắn.
Mã Duệ lúc này đứng phía dưới, đây là lần đầu tiên hắn gặp Trình Dao kể từ khi bị trói đến nơi này. Hắn đương nhiên còn không biết hắn đang ở nơi nào, cũng không biết người ngồi đối diện hắn là ai.
Quản sự nhìn thấy liền hét lên: "Lớn mật, nhìn thấy phu nhân của tướng quân còn không chào?"
Trình Dao khoát tay, cười một cách ôn hòa: "Người phía dưới không hiểu chuyện, ta cũng không tính toán phiền lòng. Mã công tử, nơi này là kinh thành, ngươi đang đứng trong phủ Trấn Bắc tướng quân."
Mã Duệ tuy rằng cả ngày ăn chơi đàng điếm, nhưng hắn cũng có nghe qua, hắn biết rằng hắn đang bị vợ cả của Tưởng Lâm bắt đến.
Mã Duệ tất nhiên thật sự sợ hãi, thế nhưng hắn vốn là một cái bao cỏ (kiểu người vô dụng), dù cho sợ hãi cách mấy cũng không thể biến hắn trở nên tinh anh, hắn đứng thẳng người: "Phu nhân có ý gì? Vì sao đem ta tại Mạc Bắc Cam Lãnh bắt đến đây?"
Trình Dao sắc mặt ngưng trọng: "Ta kêu người trong phủ thỉnh công tử lại đây, như thế nào lại trở thành bắt đến?"
"Đừng có giả mù sa mưa (chuyện mình làm mà giả vờ không biết), cha ta nhất định sẽ đến cứu ta."
Trình Dao nhìn hắn, trong lòng nghĩ, đúng là cái bao cỏ, lão gia như thế nào lại dưỡng ra một đứa con như vậy.
"Được rồi, dẫn hắn lui ra đi, chờ lão gia về." Trình Dao âm thầm nghĩ nghĩ, xem ra người này giữ lại không được rồi.
Tưởng Lâm ra roi thúc ngựa, cuối cùng chạy đến phủ tướng quân, hắn sợ hắn muộn chừng nào thì đứa con bảo bối kia của hắn liền không còn mạng.
"Phu nhân, Duệ nhi đang ở đâu?"
"Lão gia đi một đường phong trần mệt mỏi, cũng không thèm đi nghỉ ngơi, hồi phủ liền hỏi tiểu công tử ở đâu, ngươi chớ không phải là không tin ta?"
Tưởng Lâm cười ngượng ngùng: "Phu nhân nói cái gì vậy? Ta là sợ Duệ nhi không hiểu chuyện, đυ.ng chạm đến phu nhân, chọc ngươi tức giận."
"Người mà lão gia tự mình nuôi dưỡng còn có thể có tính xấu sao, hắn tất nhiên kính cẩn có lễ, trừ bỏ mắng ta một chút cũng không làm gì khác."
"Phu nhân đại nhân đại lượng, ngươi cũng nên tha thứ hắn, Duệ nhi còn nhỏ không hiểu chuyện."
Trình Dao nhìn thoáng qua Tưởng Lâm, trong lòng cười lạnh, vì một đứa con ngoài giá thú, ngươi có thể bỏ đi cái giá của ngươi sao?.
"Lão gia nói gì vậy, ta như thế nào sẽ tức giận với tiểu bối? Nhưng nếu đυ.ng chạm đến nương nương và Hoàng thượng, chỉ sợ đầu liền rời khỏi cổ."
"Không biết phu nhân tính toán nên an bài Duệ nhi như thế nào?"
"Cam Lãnh rất khắc nghiệt, hắn còn nhỏ, thân thể lại mang dòng máu của lão gia, như thế nào có thể để hắn lưu lạc bên ngoài? Để hắn ở kinh thành mà nuôi dưỡng đi."
Tưởng Lâm nhíu nhíu mày, hắn cũng biết chuyện này không còn cách nào cứu vãn. Nếu như vậy hắn sẽ cố gắng một lần, cam đoan con hắn được bảo toàn tính mạng.
"Một khi đã như vậy, ta còn muốn phu nhân giúp đỡ một chút."
"Lão gia quá khách khí rồi, sự tình gì cứ việc nói ra."
"Thỉnh phu nhân đưa bái thϊếp cho các thế gia đại thần khắp kinh thành, nói Tưởng Lâm ta muốn thu nghĩa tử. Lại phiền toái phu nhân khiến nương nương ở bên cạnh Hoàng thượng nói đỡ giúp ta, ta cũng sẽ viết một phong thư đưa đến Cam Lãnh, thu nghĩa tử tất nhiên sẽ tổ chức yến hội, ta làm sao sẽ không góp mặt."
Trình Dao cười lạnh trong lòng, ngươi thật sự tính toán như vậy sao, ngươi tưởng nếu mọi người đều biết chuyện, mạng của Mã Duệ sẽ được giữ lại? Thế như Trình Dao ngoài mặt vẫn cười: "Lão gia yên tâm, việc này ta nhất định an bài thỏa đáng, lão gia cứ yên tâm ở trong phủ nghỉ ngơi vài ngày."
"Như vậy liền làm phiền phu nhân."
"Lão gia, Duệ nhi đang ở tây sương phòng, ngài mau đi xem hắn một chút. Ta đi phân phó người đi làm việc."
Nha hoàn đứng bên cạnh Trình Dao nghe đến những lời này liền cúi đầu cười lạnh lùng. Chờ Tưởng Lâm cùng Trình Dao rời khỏi, nàng cũng chậm rãi rời khỏi phòng, thả bồ câu hướng đến phủ công chúa.
Cố Cẩm Lan nằm trên ghế mềm đặt dưới bóng cây, trước đây nàng đã cố ý tu chỉnh một cái tiểu viện, đến hạn nơi này đã không thiếu cây cối, thời điểm mùa hè có thể đến đây hóng mát, uống một chén nước ô mai ướp lạnh.
Một người mặc đồ đen quỳ phía dưới, cũng không dám ngẩng đầu nhìn chủ tử của hắn biếng nhác nằm phía đối diện, hắn cúi đầu bẩm báo tin tức. Cố Cẩm Lan phất phất tay, hắn y nhân lại nhanh chóng biến mất, sau đó nàng mới quay đầu nhìn về phía Lưu Dục đang ăn dưa hấu: "Tưởng Lâm tính toán làm vậy cũng không có sai, phò mã, ngươi cảm giác Trình Dao sẽ bỏ qua cho Mã Duệ sao?"
"Tưởng Lâm không chịu kiêng nể gì là việc tốt, nay lại gióng trống khua chiêng thu Mã Duệ làm nghĩa tử, ta xem Mã Duệ kia cũng không sống được bao lâu."
Cố Cẩm Lan cười cười: "Nếu hắn chết một cách lặng yên không hề có tiếng động, thật sự rất lãng phí nha."
Nàng vỗ vỗ tay, ám vệ lại xuất hiện quỳ trên mặt đất.
"Phái vài người đến Cam Lãnh đem nhị phu nhân của Tưởng Lâm đến đây, nói với nàng Mã Duệ sẽ nhận tổ quy tông, đại phu nhân âm thầm sai khiến tay chân lấy đi mạng của con trai nàng. Tướng quân thỉnh nàng quay về kinh chiếu cố bảo hộ Mã Duệ. Phải đi nhanh, quay trở về kinh thành trước khi Tưởng Lâm mở yến hội thu nghĩa tử, bằng không các ngươi cũng không cần quay về."
"Ý tứ của điện hạ là mời người Hung Nô kia, tức là nhị phu nhân của Tưởng Lâm đến đi dạo khắp kinh thành? Lại để nàng ở trong yến hội xuất hiện?"
"Nàng nếu không đến, việc Tưởng Lâm cùng một người Hung Nô có con, còn tiếp đứa con kia vào phủ tướng quân, mọi người như thế nào sẽ biết được?"
Lưu Dục vỗ vỗ tay cười nói: "Trấn Bắc tướng quân si tình, thu nhận con trai vào phủ, cố sự thú vị như vậy, các tiên sinh thuyết thư ở kinh thành khẳng định cảm thấy rất hứng thú nha."
"Phò mã, ngươi so với bổn cung ngược lại cũng không có an tĩnh. Bây giờ là cuối thu, thời tiết cũng không còn nóng, cửa hàng của mẫu hậu ngươi có thể đi xem một chút."
"Điện hạ, ngươi cũng đừng nói đùa, thân thể ta yếu như vậy, còn chưa có dưỡng tốt lên đâu, ta làm gì có tinh thần để hao tổn sức lực?"
"Bổn cung thấy ngươi uống liên tục hai chén nước hạt sen ngân nhĩ ướp lạnh, khẩu vị cùng tinh thần rất tốt."
"Ách, điện hạ, không thể nói như vậy nha, không ăn thì dưỡng thân thể bằng cách gì? Nếu dưỡng thân thể không tốt, ta sẽ không có biện pháp giải quyết lo lắng của điện hạ ."
"Ân, bổn cung có cảm giác phò mã quả thật vì phủ công chúa mà giải quyết nhiều việc, phòng bếp không bao giờ lo lắng còn đồ ăn thừa."
"Điện hạ, ta cũng không ăn nhiều như vậy, trái lại điện hạ nên ăn nhiều một chút, ngươi rất gầy, ôm cứng cả tay."
"Phò mã, ôm Mai tỷ tỷ sẽ không cứng tay."
Lưu Dục: "....."
Mai Bạch Vũ vô duyên vô cớ luôn luôn bị đem ra mổ xẻ.