Cố Hoằng hiếu kỳ nhìn về phía Cố Cẩm Lan, lại dùng gương mặt đầy vẻ nhiều chuyện nhìn về phía Lưu Dục: "Muội phu, ngươi hôm nay xem như mất nhiều máu a, hết mời ta uống rượu anh đào lại ăn lẩu. Đến đến, chúng ta hai người tán gẫu, tình địch là chuyện gì?" Cố Hoằng nóng nảy vỗ vỗ bả vai Lưu Dục, dựng thẳng hai lỗ tai lắng nghe.
Cố Cẩm Lan nghe nói như thế mặt đỏ hồng lên nói: "Phò mã, tình địch gì chứ?"
"Đương nhiên là phó thống lĩnh cấm vệ quân, Phùng Đào." Lưu Dục mang vẻ mặt dĩ nhiên nhìn hai người, lại nói: "Hắn đối với điện hạ mơ tưởng đã lâu, nay lại thay Thành vương sai người đến ám sát ta, ta không làm chút gì thì sẽ làm thất vọng hắn bấy lâu nay xem trọng ta."
Lưu Dục trọng mắt hiện lên sự tức giận hiếm có, nếu không biết Mai Bạch Vũ, cổ đại này có chút sống không nổi, hở ra một chút là gϊếŧ người.
Cố Hoằng đương nhiên không xem nhẹ hai má đã trở nên hồng hào của Cố Cẩm Lan, nói đến: "Hả, muội muội, Phùng Đào lá gan thật không nhỏ, thế mà lại muốn ăn thịt thiên nga."
"Cố Hoằng, ngươi có muốn ta nói với mẫu hậu ngươi cả ngày chơi bời lêu lổng, không làm việc gì đàng hoàng?"
"Ai nha, muội muội, đừng làm vậy, ta thất vất vả mới đến kinh thành một lần, người đừng mách mẫu hậu chuyện của ta a."
Lưu Dục nhìn đến thịt bò đang nấu đã bay hương ra ngoài, lập tức gắp vài miếng cho Cố Cẩm Lan.
"Muội phu, ngươi không có công phu, thế nhưng gắp thịt lại rất nhanh nha."
Lưu Dục liếc Cố Hoằng một cái: "Ninh vương điện hạ, ngươi ăn quá nhiều, ta nếu không gắp, hôm nay ta với điện hạ sẽ phải ăn chay. Ngươi ăn nhiều thịt của phủ ta như vậy, có phải chuyện của Phùng Đào có thể giao cho ngươi xử lý?"
"Muội phu, Phùng Đào trừ bỏ ám sát ngươi, đối với an toàn của Hoàng cung lại dốc hết mình làm việc, trừ phi hắn thật sự âm mưu bức vua thoái vị, bằng không thật đúng là không dễ."
Lưu Dục lại liếc Cố Hoằng: "Ninh vương điện hạ ăn nhiều như vậy, thật sự là ăn không phải trả tiền. Trong chốc lát, ăn xong hãy đi với ta cùng điện hạ đến Vọng Giang lâu một chuyến, uống miếng nước trái cây tránh đi thời tiết nóng."
Lưu Giang Hải mặc quần áo của tiểu tư tại Vọng Giang lâu, trên vai đắp một cái khăn mặt màu trắng, không có hầu hạ người nào, chỉ im lặng đứng cách đó không xa. Phùng Đào hôm nay không phải trực ban, từ sớm liền sai người đi Vọng Giang lâu đặt chỗ, nói buổi trưa muốn đến đây. Tình huống bây giờ lại như thế nào đây? Hắn nhìn đến vị trí hắn đã đặt chỗ tại lầu hai đã có người ngồi, người nọ xung quanh còn có hai cô nương vây quanh, vừa thấy chính là từ thanh lâu đến Vọng Giang lâu cùng người kia ăn cơm.
Phùng đào nổi giận đùng đùng: "Lý chưởng quỹ, người này là ai, vị trí này bản quan đã đặt sẵn, vì cái gì hắn lại ngồi chỗ đó?"
Lý Dũng bước nhanh chạy đến khom người cười: "Phùng thống lĩnh, đây là Trần tiểu hầu gia của An Dương hầu gia, tiểu nhân cũng nói với vị này rằng Phùng thống lĩnh đã đặt chỗ trước, chỉ là tiểu hầu gia nhất định muốn ngồi ở chỗ này, người xem tiểu nhân cũng không thể chọc đến tiểu hầu gia a." Lý Dũng cười làm lành, cúi đầu nhìn xuống mặt đất nhưng trong mắt lại tràn ngập sự khinh thường.
Vốn Phùng Đào theo phe Thành vương bởi vì nhìn thấy Vĩnh An công chúa bị Lưu Dục cưới đi, lòng mang phẫn hận, tất nhiên không muốn phụ trợ Thái tử. Mấy ngày hôm trước cùng Thành vương đàm phán, liên kết với Thiết Huyết đoàn, phụ trách sự tình ám sát Lưu Dục. Vốn nghĩ rằng chỉ cần một lần thì thành công, lại không nghĩ đến Lưu Dục mạng lớn, hôn mê vài ngày lại tỉnh. Sáng sớm nay hắn bị Thành vương răn dạy một lần, lòng mang tức giận không có chỗ phát tiết, vốn tính toán đến Vọng Giang lâu một người uống rượu giải sầu, lại không nghĩ rằng vị trí chính mình đặt trước lại bị một tên công tử ăn chơi đoạt đi.
Hắn một phen đẩy ra Lý Dũng, đi đến trước mặt người kia: "Ngươi, đứng lên, cút."
"Ai nha, tiểu hầu gia, ngươi xem người này, dám đối với tiểu hầu gia hung hăng dọa nạt, dọa đến cả ta."
Bị hai cô nương thanh lâu nói hai câu, Trần Kiện không nhịn được đáp trả: "Ngươi là ai, dám ở trước mặt bản hầu giương oai? Chỗ này là bản hầu ngồi, ra khỏi nhà cũng không chịu hỏi han trước, dám động thủ trên đầu thái tuế!"
Phùng Đào tức giận đến cực điểm, một tên công tử thế gia cũng dám nói mình thế này thế nọ. Hắn vốn xuất thân là võ tướng, nhẫn nại tự nhiên không thể so sánh với người khác. Hắn xông đến đánh một chưởng, mấy cái đĩa trên bàn bay thẳng xuống đất, lại một quyền đánh vào mũi Trần Kiện. Nhất thời Trần Kiện máu mũi chảy hai hàng: "Vô liêm sĩ, dám đánh bản hầu."
Trần Kiện giờ phút này cũng tức giận đến cực điểm, đã quên đối phương là võ tướng, mà hắn thường ngày uống rượu cùng chơi đùa nữ nhân, thân mình sớm đã hỏng. Hắn xông qua bắt lấy áo Phùng Đào, đánh nhau với người nọ. Nhưng hắn đâu phải là đối thủ của Phùng Đào, bị Phùng Đào một tay đẩy ngã hướng đến một bên tường, Lưu Giang Hải đứng ở xa xa cười cười, nhặt lên một mảnh vỡ của cái đĩa sứ, thật nhanh đánh vào trên đùi Trần Kiện. Trần Kiện không té vào tường mà là té ra ngoài cửa sổ.
Lý Dũng lúng ta lúng túng chạy đến, hắn giống như sợ hãi, chỉ vào Phùng Đào run rẩy nói: "Phùng thống lĩnh, ngươi, ngươi gϊếŧ người. Ngươi gϊếŧ tiểu hầu gia của An Dương hầu phủ." Lý Dũng quay sang dùng mười phần khí lực hô tiểu nhị đứng cách đó không xa: "Nhanh đi báo án với tri phủ đại nhân, tại Vọng Giang lâu có người mất mạng."
Cố Hoằng, Cố Cẩm Lan, Lưu Dục thời điểm đi vào liền thấy tình huống hiện tại. Trên mặt đất đầy đống hỗn độn, Trần Kiện còn nằm trên mặt đất, Phùng Đào lại ngây ngốc đứng ở chỗ đó.
"Phùng thống lĩnh, vì sao lại động thủ đánh chết tiểu hầu gia của An Dương hầu phủ tại Vọng Giang lâu?" Cố Hoằng đầy mặt nghiêm túc, lúc này trưng lên dáng vẻ của Vương gia hỏi hắn.
"Ninh vương điện hạ, mạt tướng chỉ là đẩy nhẹ hắn một cái, không nghĩ đến chính hắn té ngã, ngã ra cửa sổ."
Phùng Đào nói hai ba câu liền tính toán đem trách nhiệm phủi bỏ sạch sẽ.
"Lý chưởng quỹ, ngươi ở trong này thấy rõ ràng đã phát sinh chuyện gì?"
Lý Dũng theo Cố Cẩm Lan nhiều năm, tự nhiên cũng biết phò mã là giả bộ thụ thương, mà đầu sỏ gây nên chính là tên đang đứng trước mặt hắn, Phùng Đào.
"Hồi bẩm phò mã gia, tiểu nhân nhìn thấy Phùng thống lĩnh đem tiểu hầu gia đẩy một cái, khiến tiểu hầu gia bị đẩy ra cửa sổ, ngã chết." Lý Dũng quỳ trên mặt đất, không chút hoang mang lên tiếng.
Lưu Dục nhìn về phía hai cô nương đến tử thanh lâu đang đứng run rẩy ở một bên, chắp tay cười: "Hai vị cô nương, tiểu vương Lưu Dục có thể hay không xin mạn phép hỏi lúc đó tình huống như thế nào?"
Hai vị nữ tử thanh lâu nhìn về phía Lưu Dục, trên mặt lộ ra sợ hãi cùng bộ dáng kích động, ánh mắt lại rất bình tĩnh, khóc sướt mướt đáp lời: "Hồi bẩm tiểu vương gia, chúng ta hai người cùng tiểu hầu gia ở đây ăn cơm, không nghĩ tới người này đến lại nói tiểu hầu gia đoạt chỗ của hắn, hai người lời nói không hợp nhau, hắn liền xông lên đánh tiểu hầu gia, đem tiểu hầu gia đẩy ra ngoài cửa sổ."
Lưu Dục cười cười, quay đầu nhìn về phía Cố Cẩm Lan: "Điện hạ, xem ra chuyện này đã rõ ràng, chúng ta sai người đến An Dương hầu phủ thông báo một tiếng. Trước hết để cho người đem tiểu hầu gia an bài một chút, nằm trên đường cái như vậy không phải là sự tình tốt gì."
Cố Cẩm Lan ngẩng đầu nhìn Lưu Giang Hải một thân quần áo tiểu tư đứng xa xa, cảm thấy chuyện đã rõ hơn phân nửa, nhìn Lưu Dục cười, lại hướng Lý Dũng nói: "Vọng Giang lâu xảy ra án mạng, tuy rằng bổn cung, phò mã gia cùng Ninh vương điện hạ cao quý do nằm trong dòng họ hoàng thất, chúng ta cũng không được vượt quá quyền hạn mà hỏi."