Không khoan nhượng (2)
Sau khi ôm Vệ Đình Húc lên xe, Vệ Đình Húc vẫn liên tục nằm ở bên trong xe ngựa, suốt dọc đường đi cũng chẳng còn tâm tư phân phát lương thực hay là ngồi ở bên ngoài thị sát tình hình thiên tai nữa.
Chân Văn Quân thấy hai mắt nàng nhắm nghiền gương mặt mang vẻ thống khổ, liền đưa tay ra dò xét, nóng như lửa.
"Tỷ tỷ, cổ họng của ngươi có đau không?" Chân Văn Quân ngồi ở phía trước nhuyễn tháp, cầm tay Vệ Đình Húc nhỏ giọng hỏi.
Sau khi hỏi một hồi lâu Vệ Đình Húc mới nhẹ nhàng lắc lắc đầu.
Đem màn che trong xe ngựa vén lên một góc, để tránh gió lạnh thổi vào làm cho bệnh của Vệ Đình Húc trở nặng thêm, Chân Văn Quân chỉ thò đầu ra ngoài.
Lúc này xe ngựa đã tiếp tục chạy đi, Linh Bích ngồi ở bên cạnh mã phu, nghe thấy động tĩnh lập tức quay đầu lại hỏi: "Nữ lang thế nào rồi?"
"Hẳn là bị nhiễm chút phong hàn, cũng có thể là kinh hãi quá độ tà phong nhập thể. Đem hòm thuốc của ta đến đây, xuất mồ hôi loại bỏ tà khí chắc có thể sẽ thuyên giảm."
"Được!"
Linh Bích duỗi hai chân nhảy xuống xe ngựa, đi đến đoàn xe ngựa phía sau lục tìm trong chốc lát, tìm được xe ngựa chở hòm thuốc, mang hòm thuốc tiến lên đưa cho Chân Văn Quân. Chân Văn Quân lấy ra vài cây ma hoàng cùng quế chi sắc thuốc, sau khi cho Vệ Đình Húc uống xong, đem tấm chăn dày phủ lên trên người nàng, chờ cho nàng xuất mồ hôi.
Tiểu Hoa rất lo lắng cho Vệ Đình Húc, một khắc không rời mà đứng ở bên cạnh. Chân Văn Quân trong lúc vội vàng bận bịu ngại nàng vướng tay vướng chân, thùng xe tuy rằng không nhỏ, nhưng trong lúc bận rộn lại có một người cao to chắn ở đó vẫn là thực phiền toái. Lúc đang ôm hòm thuốc đi thiếu chút nữa đυ.ng vào nàng, lúc lấy ấm sắc thuốc lại thiếu chút nữa đâm sầm vào nàng. Nếu không phải là đánh không lại Tiểu Hoa, nàng thật muốn đẩy nàng ta ra khỏi xe ngựa tới một phạm vi xa hơn nữa, hô hấp cũng có thể thông thuận hơn một ít. Tuy rằng không dám mắng, nhưng Chân Văn Quân vẫn khó có thể che đậy nội tâm chân thực, hung hăng trừng mắt nhìn Tiểu Hoa một cái. Không ngờ Tiểu Hoa lại vô cùng thức thời mà lui về phía sau vài bước, gần như dán sát vào tận mép trong cùng của thùng xe.
"Ta lo lắng cho an nguy của nữ lang, ta không thể đi." Tiểu Hoa ngồi xổm trong góc, gục đầu nói, "Ta muốn chính mắt nhìn thấy nữ lang tỉnh lại."
Chân Văn Quân thấy trong đôi mắt bé nhỏ của nàng thế mà lại hàm chứa nước mắt, mũi cũng đỏ lên, đích thực là vô cùng lo lắng cho Vệ Đình Húc. Cho dù có phiền toái như thế nào, Chân Văn Quân cũng không thật sự mở miệng đuổi nàng đi: "Đâu có ai bảo ngươi đi a, chỉ là có chút vướng bận. Ngươi cứ ngồi ở đó đừng nhúc nhích, bằng không thuốc vừa mới sắc xong vừa quay đầu lại bị ngươi va đổ thì cũng không dễ xử lý a."
Tiểu Hoa không đáp lời, cả người tựa như tan biến quỳ gối tại chỗ, không hề nhúc nhích nhìn gương mặt đang ngủ của Vệ Đình Húc.
Linh Bích nghe được các nàng nói chuyện, không dám tiến vào, chốc chốc lại lặng lẽ vén màn lên nhìn xem tình trạng của Vệ Đình Húc.
Chân Văn Quân đút Vệ Đình Húc uống thuốc xong sau đó đặt nàng nằm xuống một lần nữa, đắp kín chăn, chờ đến lúc nàng xuất mồ hôi mới có tâm tư nhớ lại toàn bộ những chuyện vừa mới phát sinh.
Không biết bắt đầu từ khi nào nàng đã chen tới vị trí thân cận nhất đối với Vệ Đình Húc rồi, Tiểu Hoa và Linh Bích đều chỉ có thể ở một chỗ mà nhìn, nghe lời chỉ huy cùng mệnh lệnh của nàng.
Trên trán của Vệ Đình Húc dần dần toát ra một lớp mồ hôi mỏng, Chân Văn Quân đưa tay tiến vào trong vạt áo của nàng thăm dò, Vệ Đình Húc không được thoải mái khẽ nỉ non một tiếng, hơi nghiêng người sang, Chân Văn Quân kiên nhẫn hống nàng:
"Ngoan, để ta thăm dò thân nhiệt và tình hình xuất mồ hôi của ngươi một chút, rất nhanh."
Vệ Đình Húc nhíu mày, có chút lao lực mở mắt nhìn thoáng qua Chân Văn Quân đang ở rất gần nàng, sau đó liền an tâm một lần nữa nhắm mắt lại, để mặc nàng thăm dò.
Sau khi xuất mồ hôi thân nhiệt rất nhanh đã khôi phục lại bình thường, Chân Văn Quân các nàng cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Thấy Tiểu Hoa vẫn còn đang quỳ ở chỗ cũ, Chân Văn Quân dự tính cho nàng chút cơ hội được ở một mình, liền đi ra ngoài thùng xe, ngồi vào bên cạnh Linh Bích, mở một chiếc túi da ra uống ừng ực mấy ngụm nước.
Trước kia thì thập phần tò mò đối với những vết sẹo ở trên lưng Vệ Đình Húc, hiện giờ vừa lúc gặp phải chuyện này Chân Văn Quân liền nhân tiện hỏi Linh Bích: "Thấy tỷ tỷ hình như đặc biệt sợ chó, đây là có chuyện gì a? Kỳ thực lúc nhỏ ta cũng rất sợ chó, bị đuổi theo qua mấy con phố, nhưng mà nỗi sợ lúc nãy của tỷ tỷ cũng không giống như bình thường, nàng cực kỳ sợ hãi. Trước kia đã từng phát sinh chuyện gì sao?"
Linh Bích nhìn quan đạo phía trước tứ bề báo hiệu bất ổn, buông rũ mí mắt: "Chuyện này, ngươi vẫn là tự mình hỏi nữ lang đi."
Chân Văn Quân xé một miếng thịt khô cho vào trong miệng, nhai đến răng cũng bắt đầu đau.
. . . . . .
Đội ngũ hòa thân do Hoàng thượng khâm điểm sau khi vượt qua Bắc Thủy, đã tới Cát An huyện thuộc Mạnh Lương quận, điểm cực bắc của Đại Duật.
Ngu thị A Duẫn được phong làm Đức Mục Công chúa năm nay vừa tròn mười sáu tuổi, lớn đến như vậy mà còn chưa bao giờ ra khỏi Nhữ Trữ thành, càng không nói là đi đến một nơi rét lạnh khủng khϊếp như thế. Hành trình hòa thân đường xá xa xôi, từ kinh thành phồn hoa tự cẩm càng đi về phía bắc càng thê lương lạnh lẽo, mà chuyến này đi là không có khả năng trở về nhà, nhưng A Duẫn cũng không hề thương cảm. Phụ mẫu mất sớm, nàng lẻ loi hiu quạnh lại không có gia sản, nếu không có gia đình biểu cữu cữu tiếp tế, e rằng cũng chỉ có thể gả cho một gia đình hàn môn cả đời bị vây hãm trong việc lo ăn lo mặc. Con đường hòa thân tuy rằng xa xôi, nhưng nàng nghe nói bộ tộc Trùng Tấn bề ngoài thì thô lỗ phóng khoáng, nhưng nam nhân đối với thê tử của mình lại yêu thương mà còn thập phần chung thủy, chỉ mong rằng Vương tử Đạm sắp trở thành trượng phu của nàng cũng giống như lời đồn, nguyện ý kính nàng yêu nàng, nếu thật sự có thể như thế thì nàng đời này cũng thỏa mãn rồi.
Sắp sửa gặp mặt lang quân tương lai, Ngu thị A Duẫn đem màn xe buông xuống, xoa xoa mấy ngón tay đã bị đông lạnh đến đỏ hồng, gọi tỳ nữ đem gương đồng lại đây, cẩn thận săm soi ngắm nhìn, sợ có một chút tì vết nào. Tỳ nữ cười nói: "Công chúa điện hạ mỹ mạo vô song, thậm chí khắp Đại Duật cũng sẽ tìm không ra một mỹ nhân thứ hai giống như điện hạ đây."
Ngu thị A Duẫn ngượng ngùng xoay người sang, lại mang theo vài phần thấp thỏm: "Ngươi nói, Vương tử sẽ thích chứ?"
Tỳ nữ rất khéo nói: "Trong thiên hạ có nam tử nào có thể không vì mỹ mạo của Công chúa mà động dung? Ta thấy vào ngày đại phong ấy, ngay cả Hoàng thượng cũng nhìn chằm chằm điện hạ không rời mắt mà!"
Ngu thị A Duẫn mặt nóng lên không ngừng, bụm mặt muốn vén màn lên để hít thở một chút, bàn tay còn chưa đυ.ng tới bức màn, vù một tiếng, một mũi tên lông trắng xuyên qua bức màn cắm thẳng vào giữa hai hàng lông mày của tỳ nữ vừa rồi còn đang nói cười. Tỳ nữ lập tức ngã xuống, bên ngoài xe ngựa liên tục nổi lên tiếng kêu thảm thiết, Ngu thị A Duẫn còn chưa kịp ý thức được xảy ra chuyện gì, xe ngựa bỗng nhiên dừng lại, nàng trực tiếp từ trong xe ngựa ngã văng ra ngoài, lăn mấy vòng trên đất mặt mũi miệng đều dính đầy vụn tuyết. Nàng cũng bất chấp có đẹp hay không, vội vàng từ trong đống tuyết vùng vẫy đứng lên, bàn chân tựa hồ giẫm phải cái gì đó, cúi đầu nhìn thấy chính là mã phu đánh xe thân thể đã không còn nguyên vẹn. Ngu thị A Duẫn sợ tới mức gương mặt xinh đẹp trở nên trắng bệch kêu la liên tục, ngã ngồi trên mặt đất. Bên trong băng tuyết ngập trời tất cả đều là thi thể tràn đầy tên bắn, đại đội hòa thân đã bị gϊếŧ hơn phân nửa. Trên mặt đất đầy tuyết liền mạch cùng sắc trời tất cả đều là vết máu loang lỗ, một đôi giày hồ tộc màu đen đạp trên lớp tuyết nhuộm đầy máu đỏ chậm rãi tiến vào trong tầm mắt của Ngu thị A Duẫn.
Nàng run run ngẩng đầu, nhận ra đối phương đang mặc trang phục Trùng Tấn, nàng lập tức lao tới, quỳ rạp xuống bên chân người nọ van cầu nói: "Ta là Công chúa Đại Duật đến hòa thân! Chính là sẽ gả cho Vương tử Đạm của các ngươi a! Ngươi nếu cứu ta, tương lai ta trở thành Vương hậu của các ngươi, chắc chắn sẽ trọng thưởng cho ngươi! Cứu ta! Cứu ta!"
Người nọ vươn tay ra hướng tới Ngu thị A Duẫn, Ngu thị A Duẫn run rẩy giơ tay lên, vừa định đứng lên lại nghe nói: "Ta chính là phụng mệnh của Vương tử Đạm tới gϊếŧ ngươi."
Ngu thị A Duẫn thấy hắn nhếch miệng cười, trong hàm răng tất cả đều là vết ố đen.
Không đợi nàng nói thêm gì nữa, trên cổ liền có thêm một vết đao, máu của mỹ nhân nhuộm đỏ tuyết trắng dưới thân nàng.
. . . . . .
Thời điểm cách Tuy Xuyên còn có năm ngày đường Vệ Đình Húc rốt cuộc cũng bình phục, chỉ là tinh thần vẫn không tốt, vẫn luôn ở bên trong xe ngựa không ra ngoài cũng không nói chuyện với ai. Bất kể là ai tới bẩm báo với nàng chuyện gì, đệ trình công văn gì nàng cũng chỉ bảo Chân Văn Quân hỗ trợ tiếp nhận đặt qua một bên, tất cả đều không xem.
Trong suốt khoảng thời gian qua chỉ có thời điểm Chân Văn Quân tới gặp nàng nàng mới buông công văn trong tay xuống, cho tới bây giờ cũng chưa từng nhìn thấy bộ dáng nàng vô công rỗi nghề tâm sự trùng điệp. Nàng như vậy Chân Văn Quân làm sao lại không biết tốt xấu mà đề cập đến quá khứ gì đó, chỉ hi vọng nàng mau chóng tốt lên thôi.
Tiếp tục hành trình chỉ còn một ngày đường nữa là sẽ đến Tuy Xuyên, xe ngựa dừng lại ở trên đỉnh núi nghỉ ngơi, dự tính vào ban đêm sẽ xuất phát.
Chân Văn Quân cùng Linh Bích đang ngồi ở bên cạnh vách núi vừa xé thịt chân thỏ ăn vừa nhìn ngắm trời chiều, Tiểu Hoa đẩy Vệ Đình Húc tiến đến.
Chân Văn Quân vội vàng đứng dậy: "Tỷ tỷ, ngươi sao lại đi ra đây? Chỗ này gió lớn, cẩn thận lại nhiễm phong hàn."
Vệ Đình Húc cười lắc đầu, cũng không để ý: "Ngươi tới đây."
Chân Văn Quân đem cái chân thỏ đã ăn được một nửa giao cho Linh Bích tạm thời bảo quản, đẩy Vệ Đình Húc đến một đầu khác của vách núi.
"Năm vạn xe lương thực đã đến Tuy Xuyên sớm hơn chúng ta một ngày. Tuy rằng giữa đường tổn thất hai xe nhưng cũng không quan trọng, hiện tại ta có một chuyện muốn giao cho ngươi."
"Tỷ tỷ cứ việc phân phó!"
"Tất cả lương thực đều giao cho ngươi, sau đó ngươi phải đem toàn bộ bán cho quan gia."
"Bán?" Chân Văn Quân khó hiểu, "Vất vả lắm mới thu được số lương thực này, lương thực từ Nam Nhai xa xôi vận chuyển tới lại phải bán?"
"Đúng vậy. Hơn nữa ngươi không được để lộ thân phận, phải làm cho đối phương không chút nghi ngờ mà mua lại một số lượng lớn lương thực như vậy."
"Này. . . . . ."
"Chẳng lẽ muội muội không có lòng tin?" Vệ Đình Húc mỉm cười hỏi.
"Vậy thì thật sự không phải." Chân Văn Quân rất thẳng thắn trả lời, "Việc này rất đơn giản, ta chỉ cần giả làm thương nhân hồ tộc là được rồi. Bất luận là quan gia ở nơi nào đều là cầm bạc trong tay mà không có lương thực để mua, chỉ có hồ thương trong tay có lương thực mới có thể lý giải được. Nếu như có thể chỉ trong một lần mà thu mua được nhiều lương thực như vậy, e rằng quan gia đó cũng phải vui mừng đến nở hoa rồi."
"Nhưng ngươi làm thế nào bảo đảm chính mình trông giống một thương nhân?"
Chân Văn Quân hai mắt sáng như tuyết, đối đáp trôi chảy: "Ta ngồi một chỗ đẩy giá ta phát tài từ quốc nạn của Đại Duật a, ta không giống thương nhân thì còn ai giống?"
Vệ Đình Húc "xì xì" cười: "Muội muội thật sự là thông minh, quả thực là năng thủ kiếm tiền trời sinh."
Nói trắng ra, Chân Văn Quân cũng hiểu được bản thân thích hợp làm thương nhân, mỗi khi có việc liên quan đến kiếm tiền xẹt qua trong đầu, nàng có thể chỉ trong nháy mắt nổ bùng ra vô số ý tưởng, khoảnh khắc tiền tài vào tay làm cho nàng hoa mắt mê mẩn. A mẫu nàng cũng không có kinh thương, trong môi trường sống từ nhỏ đến lớn cũng không có bất kỳ thương nhân nào, chỉ có thể nói kỹ năng kiếm tiền có lẽ là từ trong bụng mẹ tự mình mang đi ra.
"Mà còn chưa nói, muội muội mũi cao mắt sâu mi dài, nhìn qua đích thực là có chút giống người hồ."
Câu nói cuối cùng này của Vệ Đình Húc làm cho Chân Văn Quân trở về phải soi gương mất một lúc.
Trước kia nàng không sao cảm giác được bản thân mình so với người khác có cái gì bất đồng, thế nhưng trong ba năm này nàng trải qua thời kỳ phát dục trưởng thành bộ dáng đang dần dần lột xác. Quả thực, nàng có chút giống người hồ. Nếu nói như vậy, a mẫu cũng có chút giống người hồ.
Chân Văn Quân dẫn đầu lên đường, một mình mang theo bốn hộ vệ giả dạng thành hồ thương đi đến Tuy Xuyên.
Ở bên trong địa giới Tuy Xuyên ung dung đem năm vạn xe lương thực toàn bộ bán cho một vị Thứ sử họ Hồng mà Vệ Đình Húc đã chỉ định. Vị Hồng Thứ sử này cùng nàng cò kè mặc cả mất hai ngày mới vơ vơ vét vét mà giao ra mười lăm vạn lượng bạc, mua lại toàn bộ lương thực. Chân Văn Quân cầm ngân phiếu trở về giao cho Vệ Đình Húc, Vệ Đình Húc không cần, nói toàn bộ đều đưa cho nàng.
Chân Văn Quân cũng không khách khí, lập tức đem ngân phiếu thu vào. Nếu không phải Tuy Xuyên quá nghèo ngay cả một tửu lâu cũng không có, nàng thật sự muốn lại một lần nữa đến Kim Ngân thị ở Nam Nhai mà điên cuồng mua sắm.
Đã không có chỗ để tiêu xài, Chân Văn Quân liền đem ngân phiếu xếp gọn lại khóa vào trong chiếc hòm bảo bối của mình, sau này cũng sẽ có ngày có thể tiêu xài. Trong hòm ngoại trừ một xấp ngân phiếu dày cộm, còn có tóc của a mẫu. Lúc trước Tạ gia dùng nó để uy hϊếp Chân Văn Quân, nàng sau khi thu được thì luyến tiếc vứt đi, nâng niu tìm một chiếc túi gấm cất vào trong đó. Lúc bỏ vào là tóc đen, khi mở ra một lần nữa thì toàn bộ đã biến thành màu trắng.
Bất luận nàng có đi đến địa phương nào có nhiều thành tựu ra sao, khi nghĩ đến a mẫu đang không rõ tung tích nàng liền khổ sở.
Chỉ có tìm được a mẫu đem a mẫu cứu ra, nàng đời này mới có thể có được hạnh phúc chân chính.
Lúc này Lý Duyên Ý đang ở Tuy Xuyên đã nhận được thư tín từ các tuyến đường truyền đến nhiều đến mức có thể xếp thành ba chồng lớn, sau khi mở ra xem qua từng cái nàng sang sảng cười to nói:
"Khá lắm Vệ Tử Trác, kế này thật tuyệt diệu!"
Thượng thư lệnh Tả Húc nói: "Điện hạ hài lòng như thế, mỗ cả gan suy đoán, chính là chuyện hòa thân đã xử lý thỏa đáng?"
Lý Duyên Ý nói: "Đúng vậy! Thích khách nàng phái đi quả thật là thần tốc, không đến nửa tháng đã chạy tới trước đội ngũ đưa dâu, giả trang thành bộ dáng của Trùng Tấn tộc nhân gϊếŧ chết Đức Mục đi hòa thân kia rồi, thả cho vài tên chạy trở về báo cáo với Lý Cử. Còn một nhóm khác thì giả trang thành đội ngũ hòa thân cũng đã chặt đầu Vương tử Đạm đang trên đường đi đón dâu rồi, Lý Cử tên nhãi ranh này e rằng còn đang ở trên Thái Cực điện của hắn mà ngóng cổ chờ đợi! Ha ha ha, Vệ Tử Trác này quả nhiên là một diệu nhân!"
Đại tư nông Lâm Quyền nghe xong mặt ủ mày chau: "Như vậy chẳng phải là sẽ chọc giận Thủ lĩnh Trùng Tấn sao? Chiến sự phương bắc hiện giờ mới có thể tạm dừng, nếu Trùng Tấn giận dữ tập hợp tất cả binh lực tấn công Đại Duật ta, Đại Duật ta võ tướng khan hiếm, vả lại mới từ tiền tuyến rút về năm vạn tàn binh, chỉ sợ đến lúc đó không đủ binh lực càng không đủ lương thảo để ứng chiến a! Trước mắt mặc dù thu được chút thuế ruộng, nhưng còn phải giúp nạn thiên tai trấn định toàn dân, điện hạ người lại hào phóng khao thưởng tướng sĩ, hiện giờ cũng không còn lại được bao nhiêu, điện hạ. . . . . ."
Lý Duyên Ý không chút để ý mà vung tay lên nói: "Thủ lĩnh Trùng Tấn có hai mươi tám nhi tử, gϊếŧ một người này vẫn còn có một đám lớn, nếu hắn là một người vì tiểu mất đại nhất thời tức giận mà không quan tâm đến đại cục, thì cũng không thể dẫn đầu tứ đại hồ tộc cùng chúng ta chiến tranh nhiều năm thế này. Huống chi, chúng ta cùng bọn họ đánh trận giằng co nhiều năm như vậy còn không hiểu được sao? Tứ đại hồ tộc cho tới bây giờ đều là vào ngày xuân mà thu binh, qua thu hoạch vụ thu lại tiếp tục khai chiến, ngươi nghĩ bọn hắn vì sao lại như thế? Đại Duật ta bốn mùa rõ rệt không giống với tứ đại hồ tộc bọn họ ở phương bắc một năm mùa đông dài đến sáu tháng, cả đám bọn họ đều là tay trần đánh nhau trong tuyết bơi lội trong hồ băng mà lớn lên, hành quân trong mùa đông đối với bọn họ mà nói là dễ như trở bàn tay, có phải là đối với các tướng sĩ Đại Duật ta đặc biệt khó chịu hay không? Hiện giờ Lý Cử muốn hòa thân bình chiến, Thủ lĩnh Trùng Tấn vì sao lại lập tức đáp ứng? Bởi vì ngày xuân ấm áp, bọn họ cũng muốn trở về chăn thả nghỉ ngơi khôi phục nguyên khí, chắc chắn bọn họ sẽ không vì một Vương tử mà bỏ phí lương thảo dồi dào trân quý trong ngày xuân. Hơn nữa trong bức thư hòa thân kia ngoại trừ một tiểu cô nương không biết từ đâu tới được phong danh hào Đức Mục, còn có ba quận ở phương bắc Đại Duật kèm theo một trăm vạn hoàng kim cùng với tám trăm vạn xe lương thực hàng năm tiến cống! Lý Cử thật sự là ra tay quá hào phóng, liệu hắn có biết trong một lời hứa hẹn này mang theo bao nhiêu nịnh bợ mang theo bao nhiêu mồ hôi xương máu của bách tính hay không?! Đường đường Đại Duật mà lại giao nộp cống phẩm cho một đám thổ phỉ chưa khai hóa? Đám người đó tự xưng là nghĩa sĩ Thanh Lưu, có từng mở to hai mắt mà nhìn thật kỹ xem, kẻ bôi nhọ tổ tông rốt cuộc là Lý Cử hắn hay là Lý Duyên Ý ta?!"
Lý Duyên Ý càng nói càng tức giận, một cước đạp bay chiếc bàn, bút mực thẻ tre ào ào rơi đầy trên đất.
Thấy Lý Duyên Ý nổi giận, Tả Húc cùng Lâm Quyền vội đồng thanh nói: "Điện hạ bớt giận."
Thượng thư lệnh Tả Húc nói: "Điện hạ, chúng ta sao không thừa dịp này đoạt lại ba quận phương bắc?"
Lý Duyên Ý chuyển giận thành mỉm cười nói: "Lệnh quân cùng Tử Trác không mưu mà hợp. Trước đó Tử Trác từ chỗ ta lấy ba vạn tinh binh, thừa dịp Đức Mục còn chưa đến nơi đã mai phục sẵn chờ đợi thời cơ. Chuyện hòa thân làm cho Trùng Tấn phân tán sự phòng bị, đợi đến lúc chuyện Vương tử Đạm bị gϊếŧ truyền trở về trong tai Thủ lĩnh Trùng Tấn thì ba vạn tinh binh liền nhanh chóng xuất kích, bất ngờ đánh cho đối phương luống cuống tay chân. Còn lại hai vạn binh mã cùng ba vạn bộ khúc ta điều động thêm đi nội ứng ngoại hợp, ba quận đã được đoạt lại rồi." Nói đến việc này Lý Duyên Ý rất có tư vị mà thưởng thức sự lý thú then chốt trong đó, sau một lúc lâu mới nói với Tả Húc, "Tả lệnh quân, mau giúp ta tặng cho Lý Cử một bản tấu chương, sâu sắc chúc mừng Hoàng thượng niềm vui đại thắng! Ha ha ha ha!"