Túc Độ thu lương (1)
Trong lúc giúp Vệ Đình Húc xoa bóp eo Chân Văn Quân cái gì cũng nói không được, Vệ Đình Húc cũng không mở miệng, bầu không khí bên trong lều vốn dĩ yên lặng càng thêm bị đè nén.
Chân Văn Quân chăm chỉ xoa ấn, Vệ Đình Húc nằm nhoài người trên nhuyễn tháp không nói một tiếng nào, nhưng nàng biết Vệ Đình Húc chắc chắn không có ngủ.
Người này đã không thể dùng mấy chữ âm tình bất định để hình dung được nữa rồi, tâm tư của nàng sâu hơn biển cả, một khắc trước còn cảm thấy chính mình đã trở thành tâm phúc, một khắc sau liền bị lôi ra ngoài thiên đao vạn quả cũng không có gì kỳ quái.
Cho nên loại cảm xúc lưu luyến chia tay gì đó coi như đứt đoạn.
Xoa bóp trong thời gian hai nén nhang sau đó Vệ Đình Húc cuối cùng cũng mở miệng: "Muội muội cũng mệt rồi, nghỉ ngơi đi thôi."
Chân Văn Quân lên tiếng đáp lại rồi ôm chăn bước đi, Vệ Đình Húc gọi nàng lại: "Muội muội muốn đi đâu vậy?"
"Không đi đâu cả, ta ngủ ở chỗ này." Chân Văn Quân chỉ chỉ vào chỗ nàng đang đứng.
"Xuân hàn se lạnh sao có thể ngủ trên mặt đất, không sợ bị đông lạnh hại thân sao. Lại đây ngủ cùng với tỷ tỷ đi."
Chân Văn Quân "Nga" một tiếng quay trở lại, thả tấm chăn xuống bên cạnh Vệ Đình Húc, sau khi dập tắt ngọn đèn dầu liền không khách khí mà chui vào trong.
Tiểu Hoa thật sự là khéo tay, đệm chăn mềm mại ấm áp, làm cho người ta toàn thân khoan khoái. Chân Văn Quân vân vê chóp mũi rét buốt, cảm thấy Vệ Đình Húc thật biết hưởng thụ, mỗi đêm đông rét lạnh đến mức khiến người ta hồn phi phách tán nàng đều trốn vào một nơi thoải mái như vậy a.
Trong lúc đang suy tư xem Tiểu Hoa thường bố trí nhuyễn tháp như thế nào, bỗng nhiên một khối thân thể nóng bỏng dán tới.
Chân Văn Quân ngẩn người, trong bóng tối mu bàn tay chạm được một mảnh da thịt mềm mại non mịn, nàng phóng to lá gan cố ý khẽ động đậy cổ tay, ngón tay giống như vô tình lướt qua phiến ngọc thạch ấm áp ấy, mùi hương của cơ thể từ trong đệm chăn bay tới, khiến nàng tim đập nhanh khó cưỡng.
Lẽ nào Vệ Đình Húc chỉ mặc tâm y?
Tâm y chính là lớp áσ ɭóŧ sát thân thể, chỉ che đậy phần trước ngực, hai cặp dây lưng mảnh xuyên qua thân mình, buộc ở phía sau tấm lưng trần và phía trên hõm thắt lưng. Ngày thường nàng ngủ cùng một chỗ với Linh Bích cũng thích chỉ mặc tâm y, dù sao thì hai người các nàng mỗi người một giường một chăn cũng không kề sát nhau. Nhưng hôm nay nàng và Vệ Đình Húc nằm trong cùng một ổ chăn, Vệ Đình Húc thế nhưng lại chẳng hề câu nệ tiểu tiết.
"Làm sao vậy tỷ tỷ?" Chân Văn Quân nhìn lên trên mái lều tối đen, tất cả những gì hiện ra trước mắt đều là các chiêu thức của "Huyền nữ cửu pháp" mà Việt thị A Tiêu đã truyền thụ.
"Lạnh."
Nghe thấy nàng mềm mại không xương khẽ thốt ra một từ "Lạnh", đáy lòng Chân Văn Quân chợt nóng lên, nghiêng người sang nhìn nàng. Thấy bờ vai nhỏ nhắn bóng loáng của nàng lộ ra một góc ở bên ngoài mép chăn, một vệt trăng sáng vừa vặn từ ô cửa sổ nhỏ thông khí chiếu vào, từ đầu vai cho tới đôi mắt nàng trải ra một luồng ánh sáng màu lam mỏng manh. Vệ Đình Húc cũng trộm nhìn vào đôi mắt nàng trong bóng đêm phát sáng tựa như ánh sao, thâm sâu mà rực rỡ giống như ẩn chứa toàn bộ vũ trụ.
Chân Văn Quân chống thân mình dậy, nhích đến gần.
Vệ Đình Húc khẽ tách mở đôi môi, hơi thở tựa như u lan.
Chân Văn Quân nâng tay, cầm lấy mép chăn kéo lên che phủ bờ vai của Vệ Đình Húc, cách một lớp chăn đem nàng ôm vào trong lòng.
"Như vậy có ấm hơn chút nào không?" Chân Văn Quân hỏi.
Khi Vệ Đình Húc lại mở miệng thì đã không còn bất kỳ cảm xúc gì, chỉ nhàn nhạt "Ân" một tiếng.
Chân Văn Quân tựa cằm vào giữa cổ Vệ Đình Húc, âm thầm cười, buông nàng ra. Lúc buông ra vành tai giống như vô tình mà cọ qua vành tai nàng, không có nửa phần lưu luyến một lần nữa nằm thẳng trở lại.
Một đêm khô nóng cứ thế kết thúc trong cuộc chiến trầm mặc giữa băng và hỏa.
Mặc dù nằm cùng một giường đắp cùng một tấm chăn, nhưng hai người không còn đυ.ng chạm lẫn nhau nữa.
Hơi thở của Chân Văn Quân trở nên ổn định, tựa hồ đã ngủ.
Vệ Đình Húc xoay người tìm đến tâm y đã sớm được xếp vào một góc bên trong chăn, lặng lẽ mặc vào. Sau khi tâm y một lần nữa che lại thân thể trần trụi, nàng khép lại đôi mắt ẩn chứa sự tức giận, cố gắng tìm kiếm cơn buồn ngủ.
Sáng sớm hôm sau thức dậy, Vệ Đình Húc khẽ gọi Tiểu Hoa một tiếng, ngoài cửa lập tức có người lên tiếng trả lời. Thì ra đêm qua Tiểu Hoa ở bên ngoài lều bạt canh giữ cả đêm, bức màn che của lều bạt được cuộn lên, Linh Bích bưng nước ấm cùng Tiểu Hoa tiến vào, hầu hạ Vệ Đình Húc rời giường rửa mặt.
Chân Văn Quân rất tự nhiên đưa tay cầm lấy ngoại bào mà Tiểu Hoa dâng tới, nhẹ nhàng phất giũ rồi choàng lên trên người Vệ Đình Húc, mang theo vẻ mất mát rõ rệt nói:
"Ta cùng tỷ tỷ thân cận mới được mấy ngày đã phải rời đi, tuy rằng trong lòng không muốn, nhưng vì để san sẻ cùng tỷ tỷ tất nhiên muôn lần chết cũng không chối từ. Hiện giờ sự lo lắng duy nhất của ta chính là bên cạnh tỷ tỷ không có người chiếu cố, chứng đau nhức thắt lưng này ta có một phương thuốc gia truyền có thể sẽ có chút tác dụng, tỷ tỷ không ngại có thể thử xem. Mỗi đêm trước khi đi ngủ dùng vải chống cháy bọc lấy than củi vừa tắt đặt lên trên lưng sưởi ấm, có thể giúp máu huyết lưu thông giảm bớt đau nhức. Nếu không phải sợ ta kinh nghiệm không đủ có thể làm chậm trễ việc này, hẳn là nên để Linh Bích lưu lại chiếu cố tỷ tỷ."
Sau khi Chân Văn Quân giúp nàng mặc y phục buộc đai lưng, đầu ngón tay lạnh băng của Vệ Đình Húc quét qua hai má Chân Văn Quân: "Nhiều năm như vậy ta sớm đã quen với chứng đau thắt lưng này rồi, hơn nữa còn có Tiểu Hoa cùng sư đồ Tư công ở đây, muội muội không cần lo lắng. Ngược lại năm vạn xe lương thực chuyến này phải xoay sở như thế nào, muội muội đã có đầu mối rồi chứ?"
Ai cũng biết trong phạm vi lãnh thổ Đại Duật đã sớm không còn lương thực để trưng thu, nếu có thì cũng là tư lương của các gia đình sĩ tộc khó khăn lắm mới tích trữ được. Chiến loạn thiên tai, lương thực từ lâu đã trở nên trân quý hơn cả vàng bạc, có muốn cũng đừng hòng bọn họ chịu phun ra. Nếu muốn nói trong thiên hạ còn có vùng đất nào trù phú không bị chiến hỏa thiên tai ảnh hưởng, có lẽ chỉ còn lại vùng đông nam Đại Duật nơi cư ngụ của bộ tộc Cô Thương —— Túc Độ.
Túc Độ chính là cố hương của Tiểu Hoa, nơi đó nhiều mưa quanh năm khí hậu nóng bức, thảm thực vật tươi tốt có nhiều giống mới lạ, còn có ruộng đồng phì nhiêu trải dài, mỗi khi đến mùa thu hoạch chính là lúc ngũ cốc tăng trưởng dồi dào, nhà nhà đều được mùa. Chân Văn Quân biết được việc này ngược lại không phải do a mẫu từng dạy, mà là trong suốt chặng đường này Linh Bích mỗi tối trước khi ngủ sẽ kể cho nàng nghe một chút những tin đồn bát quái của các đại sĩ tộc, trong đó đã từng nói đến Vương thị ở Túc Độ. Năm đó Cô Thương tộc chiến bại, lĩnh chủ của bọn họ tiến đến Đại Duật dâng thư đầu hàng, nguyện quy thuận Đại Duật. Lúc ấy Đại Duật không thể trông coi đến vùng đất nhỏ bé này, nên để lại một nhánh quân đội đóng tại địa phương, chỉ có dòng bên của một số sĩ tộc ở Đại Duật Nam Nhai quận nhận thấy Túc Độ đất đai phì nhiêu tài vật phong phú liền di dời đến đó, trong đó gồm có dòng bên của Nam Nhai Vương thị. Dòng bên của Vương thị ở Túc Độ sinh kế dồi dào như nước, chiếm giữ mấy ngàn mẫu ruộng đất, năm nay lại đưa đi cả vạn xe lương thực cung ứng cho dòng chính.
Mấy câu chuyện bát quái này của Linh Bích lúc ấy nghe thì không có cảm giác gì đặc biệt, hiện giờ nghĩ lại đó chính là đầu mối cực kỳ rõ ràng. Chẳng lẽ đây cũng là Vệ Đình Húc bày mưu gợi ý? Mục đích là để năm vạn xe lương thực hôm nay đặt ở trên đỉnh đầu nàng có chỗ mà tìm ra?
Nhưng mà. . . . . . Vương thị này cũng không phải là thân tộc gắn bó với Vệ gia, uy thế của Vệ gia ở Đại Duật cho dù lớn đến đâu chẳng lẽ còn có thể ảnh hưởng đến cả Túc Độ?
Vệ Đình Húc chẳng qua là cho nàng một phương hướng, phải làm thế nào để hoàn thành, vẫn là phải dựa vào chính nàng.
Suy nghĩ đến đây, Chân Văn Quân nói: "Muội muội trong lòng đã có tính toán, vẫn thỉnh tỷ tỷ an tâm chờ tin tốt lành."
Vệ Đình Húc gật gật đầu: "Ta tin tưởng muội muội sẽ không làm ta thất vọng. Có điều vạn nhất muội muội gặp khó khăn, đừng quên thử xem tác dụng của phù bài Vệ gia."
Chân Văn Quân mặt lộ vẻ cảm động, đang muốn nói vài câu nịnh nọt lấy lòng, chợt thấy Vệ Đình Húc nở nụ cười nghiền ngẫm ẩn ý:
"Nếu như thu không đủ năm vạn xe cũng không sao, ta đã nghĩ ra được biện pháp để trừng phạt ngươi rồi."
Chân Văn Quân: ". . . . . ."
"Được rồi, nên khởi hành đi. Linh Bích đã chuẩn bị tốt hành trang rồi. Đi sớm mới có thể về sớm, ta chờ đợi đón gió tẩy trần cho muội muội."
Sợ là đã chuẩn bị sẵn sàng để cười nhạo ta —— Chân Văn Quân trong lòng nói như thế. Nếu Vệ Đình Húc đã nghĩ đến tình huống nàng có thể xử lý không được, chứng tỏ hành trình đến Túc Độ lần này nhất định có gian nan hiểm trở đang chờ ở phía trước.
Có điều, rốt cuộc không cần đi Tuy Xuyên, làm cho Chân Văn Quân nhẹ nhõm đi rất nhiều. Nàng thậm chí đã chuẩn bị thật tốt mặt nạ để che giấu dung mạo rồi, lần này không cần đi ngược lại chính là một chuyện đáng mừng.
Chuẩn bị xong xe ngựa, Chân Văn Quân mang theo ba tùy tùng và mã phu, cùng Linh Bích khởi hành một lần nữa tiến về phía nam.
Ngày đêm gấp gáp đi mất gần nửa tháng mới đến được biên giới Nam Nhai, Chân Văn Quân có chút sốt ruột, với tốc độ này nàng căn bản không có được mấy ngày để thu lương, thời gian hao phí ở trên đường vừa đi vừa về đã là một tháng. Tiến vào bên trong Nam Nhai quận tùy tiện ăn cơm cho ngựa ăn, chỉnh đốn nửa canh giờ lại tiếp tục đi hướng đến Túc Độ.
Chặng đường này đi quá gấp gáp ngay cả thời gian tìm chỗ trọ nghỉ ngơi cũng không có, Tiểu Hoa không ở đây càng không có ai chuẩn bị món ngon rượu ngon, các nàng đều chỉ có thể gặm bánh chưng dai như vải bố cùng mấy miếng thịt khô cứng như vỏ cây mà sống qua ngày. Linh Bích bị giày vò đến mức gầy mất một vòng lớn, khuôn mặt đều bị phơi đến đen thui, cả ngày còn bị Chân Văn Quân quấn lấy nhờ nàng truyền thụ võ nghệ. Ban đêm lúc dựng lều hạ trại còn không được ngủ, Chân Văn Quân lôi kéo nàng hỏi nàng đủ loại chiêu thức đao pháp. Nhiều lúc Chân Văn Quân còn đang gạt mồ hôi luyện công, luyện đến mê mẩn quay đầu muốn đi hỏi Linh Bích, thì thấy Linh Bích đã sớm bị chu công mang đi mộng du tiên cảnh rồi.
Đệ trình công văn thông quan ra khỏi biên cảnh Đại Duật, đại lộ bằng phẳng một đi không trở lại, xe ngựa tiến lên sơn đạo gập ghềnh chật hẹp.
Bên trái là vách núi cao dốc hiểm trở, bên phải là vực sâu vạn trượng, sương mù dày đặc quanh quẩn giữa núi chỉ có thể nhìn thấy đường hẹp trong phạm vi mười bước, xa phu dày dặn kinh nghiệm ghìm chặt dây cương cẩn thận khống chế tốc độ và phương hướng của xe ngựa, vó ngựa đập vào trên thềm đá vừa ẩm thấp trơn trượt lại vừa chật hẹp chỉ đủ cho một chiếc xe ngựa đi qua, ngẫu nhiên lại trượt chân một cái, dọa mọi người trên xe sợ tới mức toàn thân đổ mồ hôi lạnh.
Di chuyển trên sơn đạo ước chừng ba canh giờ, đến giữa trưa rốt cục cũng leo lên tới đỉnh núi. Lúc này sương mù đã tản đi, từ trên đỉnh núi nhìn xa xa xuống bên dưới, từng đường ruộng bậc thang xanh vàng đan xen nhau rơi vào trong tầm mắt, phía xa hơn có mấy con hồng nhạn hợp thành đàn bay hướng về phương bắc. Chân Văn Quân bước xuống xe ngựa đứng ở bên bờ vực, nghênh đón sương mù dày đặc bị gió thổi thành những cuộn sóng màu trắng, y phục bay phất phới. Khoảnh khắc vui vẻ thoải mái lại nhớ tới quê nhà ở cách đây hơn ngàn dặm, khó tránh khỏi u buồn.
A mẫu, hiện giờ con thân nơi tha hương, càng muốn cùng người chia sẻ cảnh đẹp trước mắt, lại không biết người đang ở phương nào. Lúc trước bị bắt rời khỏi Kỳ huyện, hiện tại thoáng cái đã là ba năm, mà con vẫn còn phải tiếp tục rèn giũa tiến về phía trước.
Lúc từ trên đỉnh núi đi xuống con đường vẫn như trước rất khó đi, nhưng sương mù đã tan, đường đi rõ ràng ở trước mắt, mã phu vung roi càng cần mẫn hơn, con ngựa rốt cục có thể mở tung bước chân chạy nhanh hơn một chút.
Qua một canh giờ đã xuống núi, đạp trên bờ ruộng thật dài.
Hai bên bờ ruộng mênh mông bát ngát toàn bộ đều là ruộng lúa, những người nông dân đầu quấn khăn màu vàng để trần nửa thân trên, phía dưới mặc quần bó sát, đang cần cù chăm chỉ cày cấy. Một mảnh sinh cơ đã lâu không thấy cùng phong tình dị quốc làm cho Chân Văn Quân có chút hiếu kỳ thò đầu ra ngắm nhìn chung quanh, thấy có một tiểu cô nương nhà nông đang vươn duỗi thắt lưng lau mồ hôi, dẫu cho gương mặt bị phơi nắng quanh năm mà đỏ hồng, nhưng vẫn có thể nhìn ra nàng ngũ quan tú lệ dáng người thướt tha. Chân Văn Quân âm thầm cảm thán quả nhiên Linh Bích không hề thổi phồng, nữ tử Cô Thương tộc đích thực là có bộ dạng xinh đẹp, chỉ tùy tiện nhìn một nông dân mà tư sắc cũng đã đến mức này, không biết dung mạo trước kia của Tiểu Hoa có giống như nàng hay không.
Đi qua bờ ruộng tiến vào thôn trang, thôn trang ở nơi này nhà cửa đều được xây rất thấp dọc theo một con đường dài duy nhất, mỗi nhà đều có kho lương chuồng nuôi gia súc gia cầm của chính mình. Chân Văn Quân cẩn thận xem xét, gà vịt đầy chuồng bò dê béo tốt, ngay cả kho lương tư ẩn nhất trọng yếu nhất nơi đây cũng không e dè mà mở rộng cửa.
Chân Văn Quân mừng rỡ, nơi đây quả nhiên có lương thực để thu mua.
Vượt qua ba thôn trang nhỏ liền đến được điểm đích của chuyến đi này, thành trì lớn nhất ở vùng biên thùy Túc Độ —— Hợp Thương. Vương thị mà các nàng muốn tìm đang ở trong Hợp Thương thành.
Muốn tiến vào cửa thành Hợp Thương, đệ trình công văn thông quan của Đại Duật nhưng binh lính gác cổng lại không cho đi qua, thậm chí muốn áp giải các nàng đến phủ nha. Linh Bích tiến lên dùng ngôn ngữ Cô Thương tộc nói với bọn họ vài câu, tạm thời hòa hoãn cùng bọn họ.
Linh Bích nói: "Đại Duật từng cùng Túc Độ chiến tranh rất lâu, Túc Độ từ triều đình cho đến dân chúng đều mang địch ý đối với Đại Duật, công văn thông quan này của ngươi bọn họ không chấp nhận."
"Ngươi đã nói gì với bọn họ?"
"Ta nói ta là hậu duệ của Túc Độ, bọn họ tựa hồ không muốn bắt giữ chúng ta nữa, nhưng phỏng chừng cũng sẽ không dễ dàng để cho chúng ta vào thành."
"Ngươi làm sao biết ngôn ngữ Cô Thương tộc?"
"Tất nhiên là Tiểu Hoa dạy rồi, ta thích nhất là học mấy loại ngôn ngữ hồ tộc này."
"Vậy hiện tại phải làm thế nào? Linh Bích tỷ tỷ có thể thuyết phục bọn họ không?"
Linh Bích suy nghĩ một chút rồi nói: "Phù bài Vệ gia mà nữ lang tặng cho ngươi đâu?"
Chân Văn Quân đem phù bài giao cho nàng, Linh Bích cầm phù bài tiến lên cùng binh lính nói vài câu, đối phương vậy mà lại thật sự mở cửa thả người.
Chân Văn Quân khó có thể tin: "Gia tộc của tỷ tỷ lợi hại như vậy? Công văn của triều đình Đại Duật không dùng được, phù bài của Vệ gia lại có thể thông quan?"
Linh Bích ngồi trên xe ngựa, cười đến có chút cứng ngắc: "Mau leo lên đi, gấp rút lên đường quan trọng hơn."
Sau khi vào thành liền chạy thẳng đến chỗ Vương gia, mã phu này đã từng tới Hợp Thương, Vương gia ở nơi này là vọng tộc phi thường nổi tiếng, rất dễ dàng liền có thể tìm được. Trên đường đi đến Vương gia Chân Văn Quân có nhìn thấy tiền trang của Trưởng Tôn gia, phía trên tiền trang có treo một tấm biển, trên tấm biển có viết bốn chữ "Càn Khôn tiền trang". Theo như lời A Liêu thì chữ lưu ký ở tiền trang của gia đình các nàng tất cả đều là do nàng viết, chỉ cần nhận đúng nét chữ của nàng là có thể dùng ngân phiếu đổi lấy ngân lượng.
Chân Văn Quân tìm thấy nơi đổi được ngân lượng là có thể vững bụng đi đến chỗ Vương gia thu mua lương thực. Vừa đến Vương gia đưa ra hai mươi vạn ngân phiếu, gia chủ Vương gia ngay lập tức đích thân đi ra nghênh đón các nàng.
Gia chủ Vương gia tự xưng là Vương Tiến, là một lão nhân hơn năm mươi tuổi, không cao bằng Chân Văn Quân, khuôn mặt béo núc râu tóc rậm rạp, vầng trán cao cực kỳ nổi bật, gặp ai cũng cười, nhìn giống như Thọ Tinh trong bức tranh ngày tết.
Chân Văn Quân đơn giản nói ra ý định thu mua lương thực, hai mươi vạn lượng bạc mua năm vạn xe lương thực, Vương Tiến lập tức đồng ý, dẫn nàng đi vào kho lương tham quan. Vương Tiến có mười mấy kho lương giống nhau được xây bằng đá, hắn bảo Chân Văn Quân giao trước một nửa tiền đặt cọc, ba ngày sau hắn sẽ cho người đem năm vạn xe toàn bộ đều đưa đến chỗ nàng chỉ định, nếu như muốn đưa ra khỏi Túc Độ thì cần thu thêm năm trăm lượng làm lộ phí.
"Không cần, chỉ cần chuẩn bị tốt lương thực ta sẽ tự mình tới lấy." Chân Văn Quân cẩn thận có chút đề phòng. Lương thực năm vạn xe nếu dùng xe ngựa cỡ lớn chuyên vận chuyển quân lương thì đại khái có thể thu xếp thành hai ngàn xe. Lúc nàng tiến vào thì thấy, bên cạnh kho lương của Vương Tiến đậu đầy xe ngựa, hắn hàng năm đều vận chuyển lương thảo nhất định đã chuẩn bị sẵn số xe này. Có thể trực tiếp đưa đến tay tỷ tỷ là tốt nhất, có điều Vương Tiến này tuy rằng không được xem là lãnh đạm, nhưng trong lời lẽ cũng có phần khinh miệt, có lẽ thấy nàng tuổi tác còn nhỏ lại là phận nữ nhi, nên không để nàng vào trong mắt, nếu không lưu ý canh chừng số lương thực này chỉ sợ hắn chưa chắc có thể tuân thủ giao ước chuyển hàng. Tuy rằng hơi phiền toái một chút nhưng Chân Văn Quân vẫn quyết định tự mình vận chuyển.
Nàng giao tiền đặt cọc rồi lại đưa thêm năm trăm lượng, nói muốn mượn tạm xe ngựa và nhân thủ của Vương gia, ba ngày sau nàng đích thân đến thu lương.
Tới kỳ hạn ba ngày, hai ngàn xe ngựa chở lương thực đều đã được thu xếp thật tốt, Chân Văn Quân sau khi kiểm tra một vòng thì giao số bạc còn lại, nhờ Linh Bích cho người mang tin tức truyền về cho Vệ Đình Húc, nói nàng đã hoàn thành nhiệm vụ, thỉnh tỷ tỷ nói cho nàng biết kế tiếp phải đưa lương thực đến nơi nào.
Hai ngàn xe ngựa cần một khu vực thật rộng lớn để dừng chân, Chân Văn Quân dẫn đoàn xe ngựa đến dừng chân ở một vùng đất trống nơi thôn dã, tiếp sau đó trú tại bên ngoài, chờ tín sứ hồi âm.
Trong lúc Linh Bích cùng Chân Văn Quân đang vây quanh đống củi nhóm lửa nấu canh, Chân Văn Quân dùng nhánh cây khơi đống củi, ngẫm nghĩ như thế nào cũng cảm thấy không quá thích hợp, thuận lợi đến mức không hợp lý.
Nếu dễ dàng như vậy, Vệ Đình Húc cần gì phải để cho nàng tự mình đi một chuyến? Lấy uy danh của Vệ gia ở Túc Độ nàng hoàn toàn có thể làm cho Vương Tiến cống nạp lương thực đến tay nàng, không phải sao?
Chân Văn Quân càng nghĩ càng cảm thấy hoảng hốt, nàng đem thanh chủy thủ lúc trước đoạt được từ trong tay Hồng Diệp phu nhân nắm ở trong tay, chạy hướng tới chỗ xe ngựa.
"Ngươi muốn làm gì?" Linh Bích thấy nàng đột nhiên rút chủy thủ ra lại càng hoảng sợ, liền đuổi theo sau, nhưng lại nhìn thấy nàng dùng chủy thủ rạch mở từng bao tải đựng lương thực, lương thực ào ào chảy xuống đất, nàng vốc từng nắm lên xem xét.
"Làm sao vậy? Có vấn đề gì sao?"
Chân Văn Quân không có thời gian quan tâm tới nàng, liên tục kiểm tra hơn hai mươi xe cũng chưa thấy vấn đề gì. Nàng lại leo lên trên xe ngựa, đem một tầng bao tải ở bên ngoài vứt xuống mặt đất, túm ra một bao ở chính giữa rạch mở, một trận mùi ẩm mốc nồng đậm vọt ra.
Quả nhiên.
Ngoại trừ một tầng bên ngoài là hàng tốt, còn lại tất cả những bao vùi ở bên trong đều bị ẩm mốc nghiêm trọng, căn bản không thể ăn được.
Chân Văn Quân dẫn theo người trong đêm chạy trở lại tìm Vương Tiến, Vương Tiến một bên vuốt ve chiếc nhẫn ngọc ôn nhuận sáng bóng trong lòng bàn tay, một bên tỏ vẻ kỳ quái nói:
"Thế đạo hiện nay như thế nào tiểu cô nương hẳn là biết rõ. Hai mươi vạn lượng bạc ít ỏi chỉ có thể mua được năm vạn xe lương thực cũ mốc, cũng rất công bằng mà."
Tùy tùng tức giận muốn rút đao, bị Chân Văn Quân đẩy lùi lại.
"Vương công, đạo lý kinh thương coi trọng chính là hai chữ thành tín. Nếu như không thành tín thì làm sao đứng vững được? Vẫn là thỉnh Vương công thu hồi số lương thực mốc meo kia đi, giá cả lương thực còn có thể thương lượng lại."
"Thương lượng lại? Ngươi còn tiền sao?" Vương Tiến cười hắc hắc, hắn đã sớm nhìn thấu hai mươi vạn lượng này chính là toàn bộ gia sản của Chân Văn Quân, "Hơn nữa, ngươi lúc ấy cũng đã kiểm hàng ký kết khế ước rồi, hiện giờ người không nói thành tín muốn đổi ý không phải là ta, mà là ngươi nha."
Chân Văn Quân thái dương nhảy dựng, cái gì cũng không nói nữa, chắp tay cáo từ, trực tiếp lôi kéo Linh Bích cùng các tùy tùng rời đi.
"Như vậy mà ngươi cũng nhịn được?" Đi tới cửa, Linh Bích căm giận vô cùng.
"Đương nhiên là không." Chân Văn Quân vừa ra khỏi đại môn Vương phủ thì sắc mặt bình tĩnh đột nhiên biến đổi, lạnh lùng nhíu mày quay đầu lại nhìn, "Vương Tiến lão nhi xảo quyệt gian trá hành vi ngang ngược, thật sự làm cho người ta buồn nôn. Ta không chỉ muốn năm vạn xe tinh lương, còn muốn khiến hắn phải đem hai mươi vạn lượng bạc phun ra hết toàn bộ cho ta. Hôm nay để bổn nãi nãi dạy dỗ cho lão nhi hắn biết đạo lý tiếc một ngón tay mất luôn cả bàn tay. Đi!"