Cách Cách Đến Rồi (Cách Cách Lai Liễu)

Chương 66

Cùng hệt như Cố Cách Cách đoán trước, Cao Ngôn bày ra hết đại giá đùa giỡn trước mặt nàng, quá phận đến mức ngay cả những người bên cạnh Cao Ngôn cũng nhìn không được, một nam trợ lý của Cao Ngôn trộm khiến đèn bị đứt nguồn điện, lúc này cả đoàn mới xem như kết thúc một ngày làm việc vô nghĩa.

Sở dĩ nói vô nghĩa là vì, công việc ngày đầu tiên chính là quay cảnh đêm trên biển, nhưng kết quả từ năm giờ đến tám giờ, cả ba giờ đồng hồ đều dùng chỉ để hóa trang. Mặc kệ Cố Cách Cách có trang điểm cho Cao Ngôn không thể xoi xét đến cỡ nào, thì Cao Ngôn vẫn như cũ không chịu thuận theo, phải biết rằng trước khi Cố Cách Cách đến MUMU, nàng ở trong ngành đã có chút danh tiếng, có những ngôi sao còn lớn hơn Cao Ngôn nhiều vẫn luôn mời Cố Cách Cách đến trang điểm cho họ.

Đặc biệt nhất phải kể đến là, nàng từng theo một ngôi sao chụp trang bìa cho tạp chí ELLE vòng quanh nước Pháp, tuy là mời nàng đi theo với thân phận bằng hữu, hơn nữa lúc sau chỉ là trợ thủ của một bậc thầy của Pháp thôi, nhưng cũng đã thuyết minh được kỹ thuật trang điểm của Cố Cách Cách thâm hậu thế nào, mà bây giờ lại bị Cao Ngôn dùng những lý do ngây thơ nông cạn như phấn quá dầy, đường nét quá lớn để chê trách, là ai cũng có thể nhìn ra được Cao Ngôn đang cố ý khó xử nàng.

"Em không có nhược điểm gì nằm trên tay Cao Ngôn đấy chứ?"

Cố Vân một bên giúp đỡ Cố Cách Cách thu thập đồ trang điểm, một bên hỏi, "Đối với cô ta nói gì nghe nấy, thật chẳng giống tác phong của em!"

Cố Cách Cách nói: "Kiểu tình huống này trước đây em đã gặp rất nhiều rồi, có nghệ sĩ còn khó ứng phó hơn cả Cao Ngôn, sớm đã quen, vì thế em mới đổi nghề a."

Cố Vân không cho là đúng: "Cái này không hề giống, công ty đã an bài người trang điểm chuyên nghiệp, theo đạo lý em không cần tự mình ra tay, chỉ cần trông coi thôi, mà bộ dạng em lúc này, thật giống như đang 'Hầu hạ' cô ta."

Cố Cách Cách cười: "Tỷ, chị có cần mắt sáng vậy không."

"Thật đúng như chị nói?" Cố Vân kinh ngạc nhìn nàng,

"Em đừng làm chị sợ, kiểu vui đùa này nói quá không dễ cười đâu."

Cố Cách Cách nhìn nàng giống như thực bị hù sợ, vội nói: "Không nghiêm trọng như vậy, Cao Ngôn cùng Miêu Tư Lý có chút giao tình, em xem trên thể diện của Miêu Tư Lý mới không cùng cô ấy tính toán chi li, chị cũng biết, nghệ sĩ luôn bị fan của họ làm hư, khó tránh không biết trời cao đất dầy. Cao Ngôn tuổi còn nhỏ, không coi ai ra gì cũng bình thường, mở một con mắt nhắm một con mắt là được thôi, em cùng cô ấy cũng chỉ chạm trán vài lần này thôi."

Cố Vân nghe thấy tên Miêu Tư Lý, nghĩ tới một khả năng, bất quá nhìn bộ dạng Cách Cách như không muốn nói nhiều, cũng không tiếp tục truy hỏi, chỉ nói: "Có việc gì cũng đừng một người gánh."

Cố Cách Cách đưa hòm trang điểm đã thu thập xong cho một nhân viên công tác, mới khoác vai Cố Vân nói: "Từ nhỏ đến lớn đều có Đại tỷ giúp em chắn súng chắn đạn, ai có thể làm em bị thương a!"

Cố Vân chịu thua nàng, nghiêng đầu qua liếc mắt: "Ít nói nhảm, em cứng rắn như kim cương vậy, ngoại trừ việc tình cảm, thì có lúc nào em cần chị đây xuất đầu?"

"Người hiểu em nhất là Đại tỷ. Cho nên cứ yên tâm đi, em sẽ biết sắp xếp."

Khi hai người trở về khách sạn thì đã có hai kẻ sắp chờ đến gãy cổ trong nhà ăn, nhất là Đa Đa, tuy buổi trưa Khâu Lộc Minh đã cùng cậu chơi một chút, mệt gần chết đi, nhưng cậu vẵn khăng khăng muốn chờ mẹ về mới bằng lòng ngủ.

Cố Vân ngay cả cơm cũng chưa ăn, liền trực tiếp đưa Đa Đa về phòng.

Khâu Lộc Minh đến quầy phục vụ đặt cơm giúp Cố Vân, nói bọn họ mang lên phòng, sau đó mời Cố Cách Cách cùng ra ngoài dùng cơm.

Cố Cách Cách bị Cao Ngôn khó xử nửa ngày, làm sao còn tâm tình ra ngoài ăn cơm. Nhưng nghĩ đến Khâu Lộc Minh vì đợi nàng, cũng chưa ăn gì, nên không cự tuyệt, dù sao bây giờ về phòng cũng ngủ không yên, chẳng thà ra ngoài đi một chút.

Tới nơi dùng cơm, Cố Cách Cách mới biết Khâu Lộc Minh hao tốn biết bao nhiêu tâm tư, thầm may mắn mình không một ngụm cự tuyệt, bằng không cũng quá đả thương người.

Khâu Lộc Minh thuê một góc thuyền nhỏ có thể ngắm cảnh biển qua thủy tinh, đèn nê-ông trên biển chiếu vào thuyền, có một phen mùi vị. Bàn ăn được đặt trong khoang thuyền, thức ăn trên bàn rất tinh mỹ, quan trọng nhất là không hề có hải sản, Tam Á là thành phố duyên hải, thức ăn đặc sản chính là đồ biển, không nghĩ tới Khâu Lộc Minh vẫn còn nhớ rõ nàng dị ứng với nó. Cố Cách Cách còn chưa kịp khen cậu, đã thấy Khâu Lộc Minh lấy ra một bó hoa hồng xanh, nhất thời khó xử.

"Một bó hoa mà thôi, cũng không thể cho tôi mặt mũi nhận lấy?" Khâu Lộc Minh thấy bộ dạng Cố Cách Cách khó xử, cười nói.

Cố Cách Cách cau mày nói: "Hoa có rất nhiều hàm ý, nhất là hoa hồng, cũng không thể tùy tùy tiện tiện có thể nhận."

Khâu Lộc Minh không nói thêm gì, nhét bó hoa vào tay Cố Cách Cách: "Đếm xem ở trong có bao nhiêu bông?"

Cố Cách Cách cúi đầu nhìn một chút, sau đó khó hiểu hỏi: "Bảy bông, thì sao?"

"Bảy bông hoa hồng xanh có nghĩa là vô tận chúc phúc, như vậy có thể nhận không?" Trên mặt Khâu Lộc Minh giữ một nụ cười khẽ, sạch sẽ mê người.

"Lý do này nghe có vẻ thật sự không tốt từ chối, được rồi, tôi nhận." Cố Cách Cách giơ giơ bó hoa trên tay, "Cám ơn."

Khâu Lộc Minh vỗ tay một cái nói: "OK, nếu nhận hoa, vậy tôi có được vinh hạnh mời Cố tiểu thư nhảy một điệu không." Nói xong bước đến bên tủ, mở nhạc lên.

Cố Cách Cách vốn định cự tuyệt, nhưng khi tiếng hát được cất lên, lời từ chối nào cũng không thể nói ra khỏi miệng, hơi nhún vai: "Được rồi, cậu thắng." Khoác lên cánh tay Khâu Lộc Minh đang mời.

"Just one last dance…. Oh baby… Just one last dance…"

Nghe bài hát dịu dàng ưu thương, nhìn khuôn mặt sạch sẽ anh tuấn của Khâu Lộc Minh, Cố Cách Cách chợt hốt hoảng, thời gian bỗng như trở về rất nhiều năm trước, về thời kỳ tuổi trẻ hồn nhiên, về cậu thiếu niên luôn chấp nhất, về một mảnh tình cảm ngây thơ. Nàng có một bí mật luôn không nói với Khâu Lộc Minh, vào cái ngày mà cậu bay đi, kỳ thật nàng đã đi tiễn, chính là lòng tự trọng mãnh liệt khiến nàng chỉ trốn ở phía sau cửa kính, rõ ràng là người mỗi ngày chạy theo sau nàng, vậy mà không nói một tiếng đã đi xuất ngoại, lại còn đi rất nhiều năm, nàng không thể tha thứ!

"Là mẹ tôi lấy cái chết ra bức bách, tôi thực không muốn đi du học."

Thanh âm của Khâu Lộc Minh ôn nhu bên tai, Cố Cách Cách ngẩng đầu đối diện cùng cậu: "Lý do cậu nói với tôi là nam nhân tốt chí ở bốn phương."

"Đó là tôi không muốn làm cho chị khinh thường, đã lớn như vậy mà còn uất ức nghe theo lời mẹ, một chút khí khái nam nhi cũng không có. Hơn nữa chị luôn nói chị lớn hơn tôi, tôi đương nhiên phải biểu hiện tiêu sái một chút, có chí khí một chút."

Cố Cách Cách bật cười: "Không ngờ cậu nghĩ như vậy." Dừng một chút, nói, "Nhưng vì sao đi hai năm một chút tin tức cũng không có?"

Khâu Lộc Minh có chút bất đắc dĩ nói: "Chị biết cha mẹ tôi đều là xuất thân quân nhân, bọn họ chỉ giúp tôi học phí của kỳ đầu, sau đó liền cắt đứt toàn bộ phương thức liên lạc, để cho tôi ở nước ngoài một mình tự sinh tự diệt, mục đích là rèn luyện tôi. Qua hai năm, mẹ tôi mới tự mình đến Mỹ tìm tôi, hơn nữa còn mang một tin dữ, bà ấy nói chị đã có bạn trai, còn đưa đi gặp cha mẹ."

Cố Cách Cách nghĩ đến Hứa Minh Huy, nhìn lại Khâu Lộc Minh, đột nhiên ý thức được, vì sao nàng cự tuyệt nhiều người theo đuổi như vậy, lại riêng lựa chọn Hứa Minh Huy. Là bởi vì nàng tìm thấy trên người của Hứa Minh Huy tài hoa lan tràn, là bóng dáng của cậu thiếu niên được nàng gọi là thiên tài Khâu Lộc Minh, mặc kệ bọn họ chẳng hề có nửa điểm giống nhau. Khó trách Hứa Minh Huy không thể đi vào lòng nàng, nguyên lai ngay từ đầu hắn đã chỉ là vật thay thế, mà Khâu Lộc Minh đối với nàng, cũng chỉ như một ký ức mờ nhạt, điều đó cũng không phải tình yêu.

"Quả thật tôi đưa người bạn trai đầu về nhà, nhưng sau đó vì vài nguyên nhân cả hai chia tay, rồi gặp được Miêu Tư Lý, rất khéo là Miêu Tư Lý lúc đó cũng tròn mười tám tuổi, tôi nhớ khi đi cậu cũng là mười tám tuổi, xem ra trên đời thực sự có thứ gọi là vận mệnh." Cố Cách Cách ảm đạm cười.

Khâu Lộc Minh nói: "Đại tỷ nói cho tôi biết, cả hai tách ra năm năm."

"Đúng vậy, tách ra năm năm, tôi vẫn yêu cô ấy, cô ấy là người tôi thật sự yêu, cũng là người duy nhất tôi yêu." Cố Cách Cách nhìn Khâu Lộc Minh, nói cho cậu biết sự thật.

"Tôi có thể hỏi nguyên nhân không? Cô ấy dùng điều gì cảm động chị?"

Tiếng nhạc ngừng, Cố Cách Cách buông bàn tay khoác trên người Khâu Lộc Minh ra, mỉm cười nói:

"Vào lúc gặp được người đó chợt thấy tình yêu nảy mầm, lúc yêu người đó thì mọi thứ trên người nàng đều là ưu điểm, dù có nhỏ cũng đánh đυ.ng được đến tôi."

Khâu Lộc Minh nhướng mày: "Quan điểm này tôi hoàn toàn đồng ý, tôi còn có một câu hỏi, cũng hy vọng chị có thể trả lời tôi."

"Cậu hỏi đi."

Khâu Lộc Minh thu hồi tươi cười, vẻ mặt trịnh trọng hỏi: "Cô ấy thật có thể chiếu cố chị cả đời chứ?"

Cố Cách Cách không chút do dự: "Có thể, tôi cũng có thể chiếu cố em ấy cả đời."

Khâu Lộc Minh nhìn khuôn mặt Cố Cách Cách thật lâu, giống như muốn phân rõ thật giả, sau một lúc mới xoay người đến bên cạnh bàn, rót hai chén rượu đỏ đưa cho nàng một ly.

"Lúc tôi còn ở nước ngoài, vẫn luôn muốn có một buổi tối lãng mạn cùng chị, bây giờ tôi cám ơn chị đã cho tôi cơ hội này, đồng thời cũng muốn nói một lời rất lâu trước đây tôi đã muốn nói, chị chỉ cần nghe là được, không cần nhớ vào trong lòng." Dừng một chút, nói, "Cố Cách Cách, tôi yêu chị."

Tuy vẫn luôn biết Khâu Lộc Minh thích nàng, nhưng chưa từng chân chính nói ra, mà giờ đây lại đột nhiên thổ lộ, khiến Cố Cách Cách nhất thời không biết đáp lại ra sao, chỉ ngây ngốc nhìn.

Khâu Lộc Minh nói tiếp:

"Từ khi tôi hiểu được nghĩa của từ 'Yêu' tôi đã yêu chị, hơn nữa cho đến bây giờ vẫn không hề ngừng, nhưng tôi muốn rút lại những gì mình nói ở trên máy bay, có lẽ Miêu Tư Lý không phải là người tốt nhất, nhưng tình yêu của chị đã làm cho cô ấy trở thành người hoàn mỹ nhất trong lòng, tôi tôn trọng lựa chọn của chị, vì vậy tôi từ bỏ, và chỉ có một ước nguyện, đó là hi vọng chị có thể hạnh phúc vĩnh viễn."

Tuy đây là điều xảy ra trên người mình, nhưng lại giống như đang nhìn một câu chuyện tình yêu, không có mừng rỡ buồn tủi, chỉ có phiền muộn ưu thương nhẹ nhàng.

Cố Cách Cách nhìn khuôn mặt Khâu Lộc Minh vẫn đang tao nhã tươi cười, bước lên một bước ôm lấy cậu, ghé vào bên tai nhẹ nói, "Cám ơn cậu, Lộc Minh."

Khâu Lộc Minh vỗ vỗ lưng nàng, ôn nhu nói: "Sau này cũng đừng tránh tôi như tránh ôn thần, chúng ta sẽ lại giống như trước đây, chị lớn hơn tôi phải che chở cho tôi đấy."

"Không thành vấn đề." Cố Cách Cách lập tức đấm cậu một cú.

Khâu Lộc Minh rất phối hợp ngồi xổm xuống, ôm nắm tay, cố ra vẻ nói: "Cách Cách đại nhân, tha mạng!"



Đèn nê-ông trên mặt biển vẫn không ngừng lóe sáng, để những cảnh sắc giấu ở trong màn đêm ẩn hiện không chừng.