Chẳng biết tại sao, chuyện liên quan đến Trương Tĩnh Hân luôn luôn phát sinh lúc đêm khuya và sáng sớm. Lúc cảm giác ấm áp rút đi, Trần Thiên Ngữ luôn phải nghênh đón một cơn sóng buồn ngủ, nàng bị cười nhạo đã qua trùng cửu thông thường cũng có thể đô hội buồn ngủ hung hăng kéo vào trong giấc ngủ. Trong mơ còn có các loại sự việc đa dạng sinh động, đương nhiên việc này sau khi tỉnh lại nàng không có cách nào hoàn toàn nhớ rõ, chỉ còn lại tâm tình.
Rất vui vẻ.
Kỳ Uyên tiễn hai người bọn họ quay về thành phố Q, Trần Thiên Ngữ ở sau xe ngủ đến hôn thiên ám địa, Trương Tĩnh Hân ngồi ở ghế phó lái cùng Kỳ Uyên trò chuyện, nói một lúc cũng chống không được buồn ngủ, Kỳ Uyên nói không có việc gì ngươi cứ ngủ đi, đến thành phố Q ta gọi các ngươi.
Trương Tĩnh Hân hai tay khoanh trước ngực an tĩnh mà ngủ, chờ khi tỉnh lại Kỳ Uyên đã đem các nàng đưa đến điểm đích, chiêu bài của Vĩnh Nhật Hương đang ở trước mắt.
Nhìn lại sau xe, Trần Thiên Ngữ còn mơ màng trở mình, lẩm bẩm gì đó.
Kỳ Uyên còn phải trở về lo hậu sự của mẹ, cũng không cách nào theo cùng các nàng: "Lần này thật sự rất cảm ơn, không có các người có thể ngay cả tâm nguyện cuối cùng của mẹ tôi cũng không thể giúp nàng thực hiện. Tôi còn phải trở về thành phố J, nhưng phần ân tình này tôi nhất định phải trả lại cho các người. Có thể lưu lại phương thức liên lạc của các người không?"
"Chỉ là một cái nhấc tay mà thôi, Tiểu Kỳ cô cũng đừng để tâm." Trương Tĩnh Hân nhìn Trần Thiên Ngữ trong nằm trong xe, nói: "Huống chi, đây cũng là trải nghiệm của tôi và nàng."
Cuối cùng lúc Kỳ Uyên lần nữa khẩn cầu Trương Tĩnh Hân đã để lại địa chỉ của Hoa Tiền Nguyệt Thiện, Kỳ Uyên nói bạn trai nàng đang ở thành phố B, sau khi giải quyết việc của mẹ xong nàng nhất định đăng môn bái phỏng.
Kỳ Uyên đi rồi, Trần Thiên Ngữ xem như chính thức tỉnh ngủ.
"Cuối cùng chị cũng tỉnh, tôi cũng không muốn không nói một tiếng mà đã đi, như vậy dường như không lịch sự."
Trần Thiên Ngữ mới vừa tỉnh còn có chút mơ hồ: "Đi? Em đi nơi nào?"
"Quay về thành phố B." Trương Tĩnh Hân nói: "Lần này ra ngoài kí©ɧ ŧɧí©ɧ rất nhiều linh cảm, thực đơn cho quý mới cũng đã lửa sém lông mày, hai tiểu đồ đệ của tôi cũng rất áp lực, tôi phải trở về rồi."
Trần Thiên Ngữ bừng tỉnh, thì ra Trương Tĩnh Hân đến thành phố Q thật sự hoàn toàn là vì món ăn mới? Không đúng, nhìn ý cười trong mắt nàng nhất phó có tâm tư khác liền biết hoàn toàn không thể tin tưởng lời của nàng.
"Nhanh như vậy đã muốn trở về sao, cũng tốt…. Em là chủ, có việc lo lắng."
Trương Tĩnh Hân thu thập xong hành lý muốn ra sân bay, Trần Thiên Ngữ tiễn nàng đến trạm xem bắt xe ra sân bay.
"Vậy Trần lão sư, khi nào chị trở về?"
Trương Tĩnh Hân hình như thường dùng cách nói chuyện vòng vo giống như không để tâm nhưng trên thực tế nàng thật sự để tâm đến. Bảo nàng đừng gọi Trần lão sư thì nàng không gọi, chịu không nổi trêu chọc của nàng thì nàng cũng yên lặng đổi lại cách xưng hô.
Trần Thiên Ngữ nói: "Tôi còn chưa muốn trở về. Thành phố B cả ngày khói bụi chỗ nào cũng nhìn không thấy, bên ngoài tốt biết bao nhiêu? Tôi còn muốn đến mấy chỗ nữa sau đó trở về thăm ba mẹ tôi."
"Như vậy, được rồi, tôi đi đây." Trương Tĩnh Hân lên xe.
Cứ như vậy mà đi? Trần Thiên Ngữ nhìn bóng lưng Trương Tĩnh Hân rời đi một cách tiêu sái trong lòng không được tự nhiên — ngay cả một câu gặp lại cũng lười nói sao! Bầu không khí tốt đẹp mấy ngày nay lẽ nào chỉ là tự ta suy diễn?
Trần Thiên Ngữ cúi đầu đương nhiên là có chút thất vọng, có thể nói cái nữa chứ?
Nàng đang muốn đi, Trương Tĩnh Hân gọi nàng lại: "Trần lão sư."
Trần Thiên Ngữ ngẩng đầu, đôi mắt sáng người lấp lánh nhìn Trương Tĩnh Hân.
"Thành phố B, gặp lại a." Trương Tĩnh Hân rất ít cười đến sáng lạng như vậy, hàm răng trắng đều, khóe miệng còn có một má lúm đồng tiền nhợt nhạt. Nụ cười của nàng, lời nói của nàng trực tiếp thả một quả ngư lôi vào trong lòng Trần Thiên Ngữ, nổ ra vô số bụi hoa, mà người nội tâm bị công kích kia lại vẫn ngoan cố đem phần vui mừng này nén ở trong lòng, nặn ra một nụ cười cứng nhắc, nhưng đáp lại cũng là vô cùng chân thành.: "Thành phố B gặp lại!"
Trên đường Trương Tĩnh Hân đến sân bay thì nhận được điện thoại của Trương Vị Đồng: "Chị yêu dấu, chị đã đi đâu vậy? Trong quán sắp trở tay không kịp chị còn cả ngày chạy ra bên ngoài. Mệt mỏi đến em cũng gầy đi, em không chơi nữa, chị tuyển thêm nhân viên đi."
Trương Vị Đồng là em họ của Trương Tĩnh Hân, sau khi tốt nghiệp đại học người nhà an bài cho nàng đến làm trong công ty, nhưng Trương Vị Đồng vừa nghĩ tới mỗi ngày đều sẽ bị giám thị liền khó chịu các loại. Trương Tĩnh Hân vừa lúc mở Hoa Tiền Nguyệt Thiện, Trương Vị Đồng liền hướng gia trưởng xin đến trong quán của biểu tỷ để giúp đỡ.
"Em có thể được sao?" Không đợi ba mẹ Trương Vị Đồng hoài nghi thì Trương Tĩnh Hân đã là người đầu tiên hoài nghi: "Nói cho em giúp đỡ thu tiền tôi còn có thể tin, cho em làm nhân viên phục vụ, em đừng cùng thực khách đánh nhau trong quán."
Trương Vị Đồng đảm bảo nàng tuyệt đối sẽ không gây sự, nhất định sẽ siêng năng làm việc.
Trương Tĩnh Hân cho là nàng thực sự sợ công ty gia tộc sợ đến mức này, kết quả không được hai ngày nàng đã nhìn ra, đứa nhỏ này thiết kế đồng phục cứ y như quản lý, Hoa Tiền Nguyệt Thiện trang trí hoa mỹ món ăn mới lại, đặc biệt hấp dẫn các cô gái trẻ tuổi. Trương Vị Đồng nhìn thấy cô nào vừa mắt liền cho số điện thoại, nơi này đối với nàng mà nói quả thật là thiên đường, thảo nào dù phải làm phục vụ cũng không muốn đi.
Cảm giác hưng phấn mới mẻ kiên trì được hơn nửa năm cũng coi như đáng quý, cuối cùng vẫn là kiên trì không nổi nữa… Vô lương biểu muội muốn đi, Trương Tĩnh Hân ít nhiều vẫn có chút vui mừng.
"Em muốn đi cũng phải chờ tôi trở về rồi hãy nói, buổi tối tôi về thành phố B. Vậy em dự định quay về công ty làm?"
"Cũng không phải, ba mẹ em cũng thúc dục rất chặt. Trong nhà chỉ có hai chúng ta là đứa nhỏ, chị cố ý không quay về nên không thể làm gì khác hơn là kéo em làm thay thế. Ai, nhân sinh của em…."
Trương Tĩnh Hân an ủi nàng: "Không có việc gì, trở về em làm chủ tịch rồi chắc chắn có cơ hội tán gái."
"….. Chị họ, chị nói chuyện thỉnh thoảng có thể đừng trực tiếp như vậy được không. Được rồi em chờ chị trở lại, em sẽ bảo bạn gái em dời ngày vé máy bay."
"Chờ một chút, không phải em quay về công ty đi làm sao?"
"Trước khi đi làm còn không thể hảo hảo vui chơi một chút sao?"
"Chờ thêm một chút, em có bạn gái lúc nào?"
"Vẫn luôn có à, thân là lão bản cùng chị họ em thế nào lại không chú ý đến cuộc sống của em như vậy!"
Trương Tĩnh Hân: "Tôi thấy em nhìn thấy một cô gái xinh đẹp thì liền lưu số điện thoại, còn tưởng rằng em độc thân."
"Không phải chị cũng vậy sao, nhìn thấy một cô gái xinh đẹp thì sẽ tặng món ăn."
"Tôi là độc thân."
Trương Vị Đồng hắc hắc cười: "Cũng sắp không phải nữa rồi?"
Trương Tĩnh Hân cũng cười: "Ít nói bậy, bất quá vẫn nhận lời chúc phúc của em."
Trương Tĩnh Hân đến phòng chờ của sân bay cầm thẻ đăng ký qua chỗ kiểm tra, trong lúc đợi đăng ký nàng mua một quyển tạp chí, ngồi trong quán cà phê vừa uống vừa xem. Tạp chí vừa lật thì đối diện liền có thêm một người.
"Hey? Trần lão sư?" Trương Tĩnh Hân sửng sờ một chút: "Sao chị lại chạy đến đây?"
Trần Thiên Ngữ cười đến giảo hoạt: "Thế nào, chỉ cho phép em đột nhiên xuất hiện còn tôi thì không được chơi trò xuất hiện trong nháy mắt à?"
Trương Tĩnh Hân buông tạp chí: "Chị luyến tiếc tôi sao?"
Trần Thiên Ngữ vẫn thật không nghĩ tới Trương Tĩnh Hân có thể nói trắng ra như vậy, đột nhiên xuất hiện xuất hiện muốn đánh thắng bất ngờ không ngờ lại bị đối phương cướp cờ trước, Trần Thiên Ngữ vô thức nói lắp: "Em, nói cái gì đó? Tôi đúng lúc có việc gấp cũng muốn quay về thành phố B, mua được vé trên cùng chuyến bay nên tranh thủ thời gian."
"Thì ra là thế, đúng lúc a, trở về còn có người bầu bạn."
Trần Thiên Ngữ trong lòng vui vẻ — cùng nhau ngồi máy bay quay về thành phố B! Vừa đi vừa trò chuyện!
Kết quả Trương Tĩnh Hân đi khoang VIP, Trần Thiên Ngữ khoang phổ thông.
Lẽ ra Trần Thiên Ngữ dự định tiếp tục du lịch lữ hành. Lão bản của Tạp chí xã nói gần đây nàng muốn đi ra ngoài một chút cũng tốt, tìm kiếm mỹ thực các nơi sau đó nhớ trở về viết bài viết chuyên mục cùng kiểm duyệt bản thảo là được rồi, còn có một khoản gọi là quỹ lữ hành, bảo Trần Thiên Ngữ yên tâm du lịch.
Đáng tiếc chỉ một tin nhắn của Cao Ấu Vi khiến nàng triệt để bái phục, phải quay về thành phố B.
"Thiên Ngữ, cậu đi đâu vậy? Tớ rất lo lắng. Biệt thự ở tiểu khu Lộc Sơn đã sửa xong rồi, tớ đã mua nó, cậu sớm một chút quay về thành phố B đi, trở lại tiểu khu Lộc Sơn, nó thuộc về cậu."
Sau vụ kiện sao chép Trần Thiên Ngữ không liên lạc cùng Cao Ấu Vi, đều là người trưởng thành, đối với cách làm của Cao Ấu Vi nàng có thể hiểu được, người ta dù sao cũng là mở công ty kiếm tiền, đương nhiên là lấy lợi ích của bản thân làm chính. Nhưng trong lòng vẫn có cảm giác không được tự nhiên làm thế nào cũng không bỏ qua được, cũng không muốn bỏ qua. Tiền bồi thường thua kiện toàn bộ nàng đã chuyển cho Cao Ấu Vi, chính là không muốn thiếu nàng ấy một chút nhân tình nào. Kết quả thì tốt rồi, cơ hồ đem tất cả tiền gửi ngân hàng đều dùng trả nợ, bây giờ Cao Ấu Vi bệnh tâm thần lại ném cho nàng một biệt thự!
Nàng lần này chạy trở về chính là muốn ngay mặt nói rõ ràng chuyện này với Cao Ấu Vi, biệt thự nàng tuyệt đối sẽ không nhận.
Xuống máy bay Trần Thiên Ngữ chưa đặt phòng khách sạn nên không chỗ để đi, Trương Tĩnh Hân mời nàng đến Hoa Tiền Nguyệt Thiện ngồi một chút. Nàng vui vẻ nhận lời.
Đến lầu hai Hoa Tiền Nguyệt Thiện, Tiểu Diệp pha trà hoa nàng thích nhất, nàng gọi điện thoại cho Cao Ấu Vi.
Cao Ấu Vi lập tức bắt máy: "Thiên Ngữ! Cậu đi đâu vậy — cái gì không liên quan đến tôi — cậu có biết trong khoảng thời gian này tớ có bao nhiêu lo lắng cho cậu không — Thiên Ngữ! Có phải cậu không yêu tớ! Cậu không thể không yêu tớ!"
"…. Cao Ấu Vi, cậu đang ở đâu, có thời gian gặp mặt hay không?"
Cao Ấu Vi vẫn như trước lấy phương thức nói chuyện quen thuộc nói với Trần Thiên Ngữ , nhưng Trần Thiên Ngữ lại không giống như bình thường bất đắc dĩ đáp lại, ngược lại là lãnh đạm mà xa lạ.
"Ân, cậu tìm tớ, tớ nhất định có thời gian, tớ đến đó tìm cậu." Cao Ấu Vi hạ giọng, thay đổi ngữ khí nghiêm túc.
"Được, cậu tới Hoa Tiền Nguyệt Thiện tìm tớ đi."
Lúc Cao Ấu Vi đến Hoa Tiền Nguyệt Thiện đã sắp đóng cửa.
Trương Tĩnh Hân ở phía sau bếp trông coi, Tây Cần cùng Thu Quỳ bị Song Thúy chiên giòn ngược đến thê thảm. Tây Cần còn đỡ, cao lớn hữu lực, đảo chảo không phải quá vất vả. Nhưng Thu Quỳ chính là vóc dáng nhỏ bé, đảo vào cái thì cánh tay ê ẩm yêu cầu nghỉ ngơi.
"Nhanh như vậy đã không chịu nổi? Em còn muốn xuất sư?" Trương Tĩnh Hân gõ đầu Thu Quỳ một cái: "Chớ có biếng nhác, món mới cho mùa đông không chỉ có món này, luyện không được thì sau này em đi lau bàn đi."
Lời này vừa nói ra Thu Quỳ lập tức ý chí chiến đấu sục sôi — tại sao có thể để Tây Cần làm đầu bếp còn nàng phải đu lau bàn! Không phải là chảo lớn thôi sao, không phải là Song Thúy chiên giòn thôi sao! Làm sao có thể thua ở chỗ này!
Trong phòng bếp nóng bức hỏa quang bắn ra bốn phía, Tây Cần xoa xoa mồ hôi trên mặt muốn nghỉ ngơi một chút, nhìn thấy Thu Quỳ hết sức chăm chú mắt cũng không nháp mà tiếp tục nấu nướng.
"Không cần liều mạng như vậy, sư phụ đi rồi." Tây Cần vỗ vỗ bả vai của nàng,: "Uống nước không? Thời gian không còn sớm, về nhà nghỉ ngơi đi."
"Không được." Thu Quỳ đẩy tay Tây Cần ra: "Sư phụ nói rất đúng, làm đầu bếp tôi vốn tư chất đã kém cõi, nếu như còn không chịu nổ lực sớm muộn cũng sẽ bị loại khỏi giới ẩm thực. Còn muốn ở lại phòng bếp sáng tạo ra món ăn ngon thì càng phải dùng nhiều tâm tư. Cô đi về trước đi."
Thu Quỳ tiếp tục chuẩn bị nguyên liệu, Tây Cần nhìn thân ảnh nàng bận rộn tới bận rộn lui nặng nề mà thở dài: "Được rồi được rồi, cô đi thử độ lửa đi, tôi đến chuẩn bị nguyên liệu giúp cô."
"Ân? Cô không trở về nhà?"
Tây Cần bĩu môi: "Về nhà cũng không ai cùng tôi, trở về làm gì? Ở đây ít nhất vẫn còn có cô."
Thu Quỳ nhìn nàng, hai má lặng lẽ đỏ bừng.
Trương Tĩnh Hân từ phòng bếp đi ra vừa lúc đối mặt cùng Cao Ấu Vi, Cao Ấu Vi hạ khóe miệng, theo thói quen giáo dưỡng mà chào hỏi nàng: "Buổi tối tốt lành, Trương lão bản."
Trương Tĩnh Hân thản nhiên lại khách khí: "Nga, Cao lão bản đến tìm Trần lão sư đi? Trần lão sư ở trên lầu."
Cao Ấu Vi gật đầu liền đi lên.
Trần Thiên Ngữ ngồi trong một góc ở lầu hai, nơi này cũng sắp thành chỗ ngồi ngự dụng của nàng rồi. Trà hoa trong tay, còn có một chút điểm tâm, ánh sáng lạnh từ màn hình laptop chiếu vào gương mặt không cười của Trần Thiên Ngữ, có chút cảm giác âm lãnh.
"Cậu đến rồi." Trần Thiên Ngữ nhìn thấy Cao Ấu Vi ngồi vào đối diện nàng, muốn mỉm cười với nàng ấy nhưng cũng rất khó. Nàng bình thường bị nói là thẳng tính, đây rõ ràng cũng không phải là lời ca ngợi gì, nhưng nàng chính là không đổi được.
Đối mặt với người nàng không cách nào mỉm cười, thần kinh cười cũng sẽ bị tự động chặt đứt
Cao Ấu Vi cũng không nói, chỉ nhìn Trần Thiên Ngữ. Trần Thiên Ngữ bị nàng nhìn đến sợ hãi, đang muốn mở miệng thì Cao Ấu Vi lại giành trước: "Thiên Ngữ, bây giờ cậu nghĩ tớ rất ghê tởm phải không? Lúc có thể kiếm tiền liền vây quanh cậu, một khi có chuyện lại đẩy cậu ra. Chuyện tuyền truyền sách… Rất xin lỗi, quả thật là tớ bảo Mạc Lam hủy bỏ. Nhưng tớ là một thương nhân, từ nhỏ đã chịu sự giáo dục, máu thương nhân đã ăn vào xương tủy khiến tớ phải làm như vậy. Nếu như cậu muốn trách tớ, tớ cũng không thể nói gì hơn."
Trần Thiên Ngữ trái lại rất bình tĩnh. "Tớ đương nhiên biết, từ ngày cậu dùng phương thức khoa trương như vậy tiếp cận tớ, tớ đã biết cậu chỉ là một thương nhân muốn ký hợp đồng với tớ, đẩy tớ lên cao, mọi người cùng nhau kiếm tiền. Vậy thì đã sao? Cho đến bây giờ tớ cũng không trách cậu, chỉ là trong lòng có chút khó chịu. Cho nên, nếu vẫn luôn là quan hệ lợi ích, tớ dĩ nhiên là không thể nhận biệt thự của cậu…".
Cao Ấu Vi đột nhiên nắm tay Trần Thiên Ngữ, Trần Thiên Ngữ lại càng hoảng sợ muốn rút tay lại, lại phát hiện Cao Ấu Vi nắm rất chặt.
"Đúng vậy, ban đầu tớ chỉ là muốn khai khoáng muốn kiếm tiền." Cao Ấu Vi nói: "Thế nhưng mấy ngày nay tìm không được cậu, tớ phát hiện… Tớ thật sự thích cậu."