Thực Sắc

Chương 30

Trần Thiên Ngữ mua vé chuyến bay sớm nhất của ngày mai đến Trường Sa, sau khi xuống máy bay gọi điện thoại đặt phòng ở khách sạn quen thuộc liền đón xe gϊếŧ đến Văn Hóa Thải Hồng.

Trần Thiên Ngữ lăn lộn trong giới xuất bản ba bốn năm, mặc dù không tận lực lưu ý động thái trong giới nhưng nhà xuất bản nổi tiếng cùng những đầu sách lớn nàng vẫn biết. Nói một cách không quá khách khí thì nhà xuất bản Văn Hóa Thải Hồng cùng Chỉ Nhiên nàng chưa nghe nói qua — là từ đâu chui ra?

Đến dưới lầu nhà xuất bản, phát hiện đúng là tòa nhà ba tầng màu hồng, bảng hiệu "Văn Hóa Thải Hồng Văn Hóa Thải Hồng" mới tinh treo dưới mái hiên lầu ba, bốn chữ Văn Hóa Thải Hồng dùng kích thước bảy tấc màu trắng làm màu lót, liếc mắt nhìn qua như ma như ảo.

Sau khi lần nữa đối chiếu địa chỉ Trần Thiên Ngữ lên lầu. Có lẽ là ngày hôm qua trời mưa nên trong hành lang không có mái hiên che chắn đều là nước, nàng ngẩng đầu nhìn lên, trên trần nhà tất cả đều là vết nước, một chút không chú ý thiếu chút nữa trượt chân.

Lại còn ở trên đường bày cạm bẫy ám khí!

Đi tới phòng làm việc lầu ba, Trần Thiên Ngữ điều chỉnh tâm tình một chút, đè ép lửa giận, tận lực khiến bản thân lấy trạng thái bình hòa để đàm luận.

Gõ cửa một cái phát hiện cửa không có khóa, bên trong một giọng nữ trẻ tuổi nói nàng có thể vào.

Trong phòng tản ra một cổ mùi vị của bánh bao cùng tiêu cay, trong căn phòng nhỏ có tám người nhưng không một ai muốn đứng lên nghênh tiếp khách đến, chỉ là từ một đống giấy đống sách bừa bộn ngẩng đầu nhìn nàng. Cô gái lúc nãy lên tiếng cho nàng chào hỏi: "Cô tìm ai?"

"Xin hỏi lão bản của các người có ở đây không?" Trần Thiên Ngữ nói thẳng ý đồ đến đây: "Tôi họ Trần, ngày hôm qua gọi điện thoại cho các người."

Ngày hôm qua nghe điện thoại cũng chính là cô gái này, thanh âm có chút khàn khàn hồn hậu, Trần Thiên Ngữ đã nhận ra,

Cô gái kia bĩu môi suy nghĩ một hồi rốt cục nhớ ra, nặng nề mà "nga" một tiếng, lúc này mới đứng dậy: "Trần Thiên Ngữ đúng không, cô cư nhiên chạy đến Trường Sa? Thật nhanh a."

Trần Thiên Ngữ vốn là nổi giận trong lòng, cô gái trước mắt còn đổ dầu vào lửa, khiến nàng nhịn không được trầm giọng nói: "Tôi bị vu khống sao chép sách nơi này đã xuất bản, đương nhiên muốn đến đòi một câu trả lời. Lão bản của các người có ở đây không?"

"Chờ chút." Cô gái xoay người đi vào trong phòng, Trần Thiên Ngữ nghe trong phòng có tiếng nói chuyện tận lực đè thấp. Lão bản quả nhiên ở đây, nàng thầm nghĩ nếu như lão bản này vẫn làm bộ không có mặt thì nàng đã có thể không quá bận tâm đến lễ độ rồi, trực tiếp gϊếŧ vào trong!

"Trần tiểu thư, Úc tổng cho cô đi vào."

Tốt lắm!

Úc tổng của Văn Hóa Thải Hồng là một nam nhân chừng bốn mươi tuổi, vóc người to béo, mặt mày mang theo phỉ khí, thuộc về loại tướng mạo làm cho người ta nhìn mà sợ. Hắn cau mày quan sát Trần Thiên Ngữ một phen, chỉ chỉ tiểu sô pha vuông góc bên tay trái của hắn: "Trần lão sư, mời ngồi."

Trần Thiên Ngữ tự nhiên sẽ không ngồi nơi đó: "Không khách khí, không cần ngồi. Tôi lần này là muốn đến nói rõ ràng với Úc tổng."

Úc tổng "nga" một tiếng, bình chân như vại cười nói: "Tôi biết, biết, chính là chuyện sao chép sách mới của Chỉ Nhiên chúng ta đi."

Mạc Lam giúp Cao Ấu Vi mua vé máy bay buổi trưa đi Trường Sa, trên đường tiễn Cao Ấu Vi đến phi trường thì Cao Ấu Vi nhận được điện thoại của mẹ nàng.

"Ấu Vi, con đang ở đâu?"

Cao Ấu Vi vừa nghe thanh âm của mẹ nàng đã biết mẹ nàng tức giận, khẳng định là đã bị nắm giữ hành tung, lúc này tuyệt không thể nói dối: "Mẹ, con đến Trường Sa, rất nhanh thì sẽ trở về."

Mẹ Cao trực tiếp giáo huấn: "Ấu Vi, đầu óc con lại hồ đồ rồi có phải không? Bình thường ta dạy con thế nào? Sách cũng đọc công cóc sao? Lần này ta trở về chính là giúp đỡ con lên vị trí tổng giám đốc của công ty quốc nội, nếu không phải chuyện trọng yếu như vậy tại sao ta phải trở về? Con cho rằng ta rỗi rãnh sao?"

"Mẹ…. Nhà xuất bản của con có một tác giả kiếm tiền rất tốt xảy ra chút phiền phức……"

"Nhà xuất bản? Xuất bản mấy quyển sách quỷ quái đó có thể kiếm bao nhiêu tiền? Con muốn chơi thì chơi, từ đầu đến cuối ta có can thiệp con sao? Nhưng con không thể bỏ dưa hấu nhặt hạt mè! Con đi một ngày tổn thất bao nhiêu tiền? Ta và cha con chỉ có một mình con, con là làm tức chết bọn ta sao!"

Cao Ấu Vi không có cách không thể làm gì khác hơn là nói: "Được rồi mẹ đừng nóng giận, con trở về."

Mạc Lam từ trong kính xe liếc mắt nhìn Cao Ấu Vi,

"Bảo bối ngoan, con bây giờ trở về ta sẽ không nói với ba ba con."

"Ân, Mẹ, gặp lại." Cao Ấu Vi cúp điện thoại nói với Mạc Lam: "Quay đầu, trở về."

Mạc Lam: "……"

Trường Sa.

Lúc Trần Thiên Ngữ bước khỏi tòa nhà màu hồng ba tầng mang theo một bụng lửa. Phẫn nộ, ủy khuất, không kiên nhẫn.

Trên đời lại có người vô sỉ như vậy!

Họ Úc nói 《 Tâm sự. Mỹ thực 》là tâm huyết của Chỉ Nhiên, sau khi đưa ra thị trường phản ứng tốt. Cô cũng là người cũ thành danh đã lâu, thế nào còn muốn đi đường tắt? Có phải gần đây thiếu tiền không? Nhìn cô trên ti vi bình luận lại ra sách cũng rất mệt mỏi. Chuyện này chỉ cần cô nói lời xin lỗi cùng Chỉ Nhiên liền cho qua, Chỉ Nhiên là một người lòng dạ khoan dung sẽ tha thứ cho cô, chúng tôi cũng không truy cứu nữa.

Trần Thiên Ngữ cũng không biết biểu tình trên mặt lúc đó là thế nào, một ngụm máu vướn ở trong lòng. Nhìn chung trong đời của nàng có mấy lần chuyện lớn, có thể xuất khẩu thành văn đem đối phương chèn ép không phải số ít. Mà những thắng lợi này điều kiện tiên quyết là đầu óc bình tĩnh. Chỉ có bình tĩnh mới có thể nghĩ được trọng điểm cần phản kích có thể xây dựng được phương thức phản kích hữu hiệu nhất.

Nhưng bây giờ trong đầu Trần Thiên Ngữ một khối tương hồ, phẫn nộ khiến nàng một chữ cũng nói không ra.

Nhân sinh của nàng lần đầu tiên gặp phải một kẻ vô lại như vậy, cuối cùng á khẩu không trả lời được!

Ngươi chờ đó. Trần Thiên Ngữ bỏ lại ba chữ này liền ra ngoài, bây giờ suy nghĩ một chút, rất mất mặt. Thế nhưng có mất mặt hơn cũng không đòi lại được , không chừng họ Úc kia hiện tại đang cười trộm!

Trần Thiên Ngữ bị tức giận đến tâm can phế thận đều đau, từ nhà xuất bản đến trong tiểu khu lạc đường nửa ngày cũng không ra ngoài được. Tại chỗ do dự bất định — phiền muốn chết!

"Không ngờ Trần lão sư không chỉ là một hoa si (mê gái ), mà còn là một lộ si (mù đường)."

Trần Thiên Ngữ đang bị cảm giác bị thất bại đánh đến mũi chua xót, bỗng nhiên nghe phía sau truyền đến giọng nói quen thuộc.

Không thể nào…. Không có khả năng, nàng ấy làm sao có thể ở chỗ này.

Trần Thiên Ngữ bổng nhiên quay đầu, cuối tháng 10 thành thị phía nam tuy có ánh nắng nhưng đã chuyển lạnh. Trương Tĩnh Hân mặc áo sơ mi trắng rất mỏng, bên ngoài khoác áo lông, nhìn qua có chút đơn bạc, một đôi giày cao gót phối với quần jean rách gối, tóc đen buông xuống đứng dưới ánh mặt trời lộ ra nụ cười thâm trầm trước sau như một mang đầy ý trêu chọc.

"Trương lão bản? Em…."

Trương Tĩnh Hân hơi nghiêng người: "Đi hướng này, tôi dẫn chị ra ngoài."

"Ừ."

Trần Thiên Ngữ theo Trương Tĩnh Hân ra khỏi tiểu khu, Trương Tĩnh Hân dẫn nàng đến bên cạnh một chiếc xe vừa thuê được.

"Chị cư nhiên đến Trường Sa." Vừa lên xe Trương Tĩnh Hân đã nói như thế.

Trần Thiên Ngữ: "Đây là lời thoại của tôi, sao em lại đến Trường Sa?"

Trần Thiên Ngữ hiểu rõ Trương Tĩnh Hân xuất hiện ở nơi này đương nhiên là bởi vì nàng, nhưng nàng nhớ kỹ trước khi xảy ra chuyện này nàng còn cùng Trương Tĩnh Hân lặng lẽ giao tranh, sau đó một mực bận rộn công tác cũng không có bất cứ liên hệ nào.

Sao Trương Tĩnh Hân lại ngàn dặm xa xôi tìm đến đây?

Trương Tĩnh Hân không trả lời vấn đề của nàng: "Sách mới bị đạo, trước sau chỉ kém một tuần, người đạo sách của chị cũng rất gần đây thôi, chị có manh mối không?"

Trần Thiên Ngữ hồi tưởng: "Tôi vẫn luôn cùng Mạc Lam biên tập viên của tôi, dùng email gửi bài viết, quyển sách này cũng liên quan đến thu nhập cùng đạo đức nghề nghiệp của nàng, nàng sẽ không làm loại chuyện này. Còn có thể có khả năng nào khác…. Tôi nhất thời nghĩ không ra."

Trương Tĩnh Hân nhắc nhở: "Chị không nghi ngờ tôi? Lần trước ở sân bay Hoàng Hoa gặp nhau trùng hợp như vậy, chị còn ở trên máy bay cho tôi nghe ghi âm, xem một phần bản thảo."

Trần Thiên Ngữ có chút mê man nhìn Trương Tĩnh Hân: "Em? Tôi chưa từng hoài nghi em."

Trương Tĩnh Hân bất động thanh sắc cảm thấy vui mừng, khuôn mặt trở nên càng thêm nhu hòa, sau đó nói: "Chị đã đến Văn Hóa Thải Hồng rồi, nói chuyện thế nào rồi?"

Vừa nhắc đến tên khốn kiếp này Trần Thiên Ngữ lại tức giận, đem chuyện từ lúc gọi điện cho Chỉ Nhiên cho đến chuyện trong phòng làm việc của họ Úc, một loạt chuyện đều nói với nói với Trương Tĩnh Hân.

Trương Tĩnh Hân nói: "Nếu quả thật là trong lúc vô tình trùng đề tài, tác giả cùng lão bản cũng sẽ không có thái độ đương nhiên như vậy, nhìn qua chính là sớm đã chuẩn bị trước. Có phải chị đã đắc tội người nào không?"

Trần Thiên Ngữ nói: "Làm nhà phê bình ẩm thực lâu như vậy rồi, đắc tội quá nhiều người, đâu nhớ được. Gần đây cũng chính là đầu lưỡi quyết chiến lần này đi."

"Nói loạn lời độc ác nên bị Boss phía sau màn coi trọng muốn đem cô kéo xuống thánh đàn rồi?"

"Tôi như vậy không phải là độc miệng, nói đều là lời thật lòng! Hơn nữa cái gì mà thánh đàn, tôi chỉ là một nhà phê bình nho nhỏ ăn ăn uống uống rồi viết bình luận mà thôi!"

"Cư dân mạng mắng chị đã lên đến 2 vạn bình luận, 5 vạn chia sẻ, chị còn khách sáo khiêm tốn với tôi."

Trần Thiên Ngữ: "…. Tôi không xem Weibo nữa, đều là người ở đâu chui ra, tức chết tôi!"

"Chị còn cãi nhau với người ta."

"Giận không chịu được!"

"Được rồi Trần lão sư, gần đây cũng đừng lên Weibo nữa, sợ bản thân nhịn không được thì xóa người ta khỏi danh sách theo dõi là được rồi, để tránh tự xem chuốc lấy bực bội."

"Ân, tôi cũng nghĩ như vậy."

"Chuyện này giống như đã được sắp đặt, có người ở phía sau muốn hại chị, chị đã suy nghĩ phải làm thế nào chưa? Phương lão bản kia tôi có nghe nói qua, thật sự rất ngang ngược."

Cùng Trương Tĩnh Hân nói chuyện tâm tình của Trần Thiên Ngữ cũng dịu đi không ít, cơn giận vừa qua quả thật là phải nghĩ biện pháp rồi.

Trần Thiên Ngữ nói: "Hắn ngang thì cho hắn ngang, tôi cũng không sợ hắn. Tôi phải kéo hắn lên tòa, trên tòa gặp lại."

Trương Tĩnh Hân không nói tiếp: "Tôi đi tìm ông chủ quán nhỏ, không biết có phải trùng hợp hay không, quán nhỏ của lão bản đã không còn ở nơi đó nữa. Sáng nay tôi đến Trường Sa bái phỏng những người chị đã từng phỏng vấn, tìm được hai người trong số đó. Chị muốn khởi tố Văn Hóa Thải Hồng cùng tác giả kia, tôi tin tưởng bọn họ có thể ra tòa làm chứng. Hơn nữa email qua lại giữa chị và biên tập viên của chị cũng có thể xem như chứng cứ."

Trần Thiên Ngữ đã phát hiện, Trương Tĩnh Hân là người đi trước nàng một bước. Tất cả mọi chuyện nàng vẫn chưa kịp làm thì Trương Tĩnh Hân cũng đã trải đường thay nàng.

"Thế nào?" Trương Tĩnh Hân nhìn thấy Trần Thiên Ngữ có chút ngây người mà nhìn mình, cười nói: "Cho dù là hoa si thì hiện tại cũng không có món đặc biệt để ăn."

Trương Tĩnh Hân cười rộ lên môi mở ra độ cong nhìn rất đẹp, lộ ra nửa hàm răng trắng như tuyết, khuôn mặt còn có má lúm đồng tiền nhợt nhạt.

"Trương lão bản."

"Hử?"

"Cảm ơn."

"….. Trần lão sư nói cảm ơn khiến tôi thấy ngại, bất quá là một cái nhấc tay mà thôi."

Trương Tĩnh Hân từ xa đến Trường Sa, hiện tại bất quá là buổi trưa mười một giờ ba mươi, nhưng nàng cũng đã tìm được nhân chứng, tối hôm qua còn nửa đêm đi tìm ông chủ quán nhỏ. Tính toán thời gian, Trần Thiên Ngữ biết tối hôm qua Trương Tĩnh Hân căn bản là không thể ngủ — dưới ánh nắng màu vàng nhạt hai mắt Trương Tĩnh Hân có chút sưng đỏ là chứng cứ tốt nhất.

"Trương lão bản, con người của tôi không biết ăn nói cho lắm, thế nhưng, ai tốt với tôi, ai không tối với tôi, tôi đều ghi tạc trong lòng, sẽ không quên." Trần Thiên Ngữ cúi đầu giống như tiểu cô nương phạm sai lầm, có chút ngại ngùng.

Ngón tay thon dài lại trắng nõn của Trương Tĩnh Hân nhẹ nhàng vỗ vào trên tay lái, hai người cứ như vậy ở trong xe trầm mặc hồi lâu, vẫn là nàng phá vỡ trầm mặc: "Vậy Trần lão sư, kế tiếp là quay về thành phố B hay là ở lại Trường Sa?"

"Tôi liên hệ luật sư trước. Nếu đã đến Trường Sa không bằng ăn một bữa rồi hãy đi?" Nhắc đến ăn Trần Thiên Ngữ bỏ qua vẻ lo lắng trước đó, cả người nóng lòng muốn thử.

Trương Tĩnh Hân lái xe: "Được. Trường Sa tôi cũng xem như quen thuộc, tôi dẫn chị chui ngỏ hẻm ăn chút món ven đường."

Trần Thiên Ngữ kinh ngạc, cho tới bây giờ đều là nàng dẫn người khác đi ăn, lần đầu tiên có người xung phong muốn dẫn nàng đi thử món ăn! Được, liền theo nàng!

Trương Tĩnh Hân nói thời từ từ năm mười tuổi đến mười bốn tuổi đều ở tại Trường Sa, sau lại trở về vài lần. Ba nàng là người Trường Sa, một phần gia nghiệp cũng ở nơi đây, cho nên tình cảm xem như sâu sắc. Ở chỗ này năm năm, nàng và mẹ nàng sống trong một hẻm nhỏ trong chợ đêm, mỗi buổi tối lúc bày hàng, dầu ớt bay đến trong phòng câu nàng muốn chạy ra bên ngoài.

"Trường Sa trên có nhà hàng cao cấp, dưới có quán lề đường, tất cả tôi đều đã ăn qua, dẫn Trần lão sư đi nhất định là nơi chính tông nhất." Trương Tĩnh Hân nói.

"Trương lão bản khẩu khí thật là lớn, bất quá tôi thật sự muốn nếm thử, mỹ vị Trường Sa cao cấp nhất theo nhận định của em."

"Đi a, Trần lão sư là muốn đến nơi cao nhã trước hay là quán lề đường?"

"Mỹ thực tất cả đều ở đầu đường cuối ngõ, đương nhiên trực tiếp đến quán lề đường!"

"Đi thôi."

Màn đêm buông xuống, trong không khí tựa hồ cũng tản ra mùi tiêu độc hữu của món ăn, chua, hương vị Hồ Nam. Là một trong tám đại thế hệ món ăn Trung quốc, thủ phủ Trường Sa nằm ở phía đông bắc tỉnh Hồ Nam, hơn hai ngàn năm trước, thời kì Tây Hán nơi đây bách tính thiện săn bắn đánh cá, lịch sử ẩm thực xa xưa, thủ pháp cũng đa dạng, lấy chưng, nấu, xào làm chính. Mỹ thực trong dòng chảy thời gian chậm rãi diễn biến, rèn luyện, có thể truyền lưu đến nay cũng phải có mị lực độc đáo của nó.

Trường Sa đến không ít lần, Trần Thiên Ngữ tưởng nhớ nhất vẫn là ớt xào thịt cùng tôm sông, Trương Tĩnh Hân nói lần này nhất định để nàng ăn đủ.

Trương Tĩnh Hân mang theo Trần Thiên Ngữ né tránh dòng người chen chút, đi vào những quán nhỏ cũ kỹ. Những quán nhỏ này vị trí hẻo lánh nhưng buôn bán cũng rất tốt, lão bản tự mình đến ghi món ăn, nhìn thấy Trương Tĩnh Hân quen thuộc mà chào hỏi.

"Hôm nay ăn món gì nha?" Lão bản hỏi.

"Như cũ."

"Được, chờ một chút."

"Như cũ" Của Trương Tĩnh Hân đó là đầu cá hấp tiêu, ớt xào thịt, ốc xào, cùng tôm sông. Nhìn qua tựa hồ tựa hồ không có gì khác những quán bình thường, luận vẻ ngoài cũng không bằng những quán ăn khác. Nhưng chỉ cần vừa ngửi, đôi đũa vừa chạm vào, Trần Thiên Ngữ liền biết mức độ tươi mới của nguyên liệu cùng độ lửa vừa phải của đầu bếp.

Hút hết hai đĩa ốc, gặm hết tôm, Thực sự mỹ vị!

Trần Thiên Ngữ một khi mệt nhọc thì rất dễ đói, đói liền dễ dàng đem lời khuyên về chế độ ăn uống hằng ngày ném ra sau đầu, chỉ còn ham muốn ăn uống.

Cái gì ăn ít bao nhiêu cơm, cái gì đúng mực đột nhiên đã không thấy tăm hơi, trong lòng không hài lòng, hạ đũa càng ác hơn.

Trần Thiên Ngữ liên tục ăn, Trương Tĩnh Hân mỗi món chỉ ăn vài miếng thì không ăn nữa.

"Em ăn sao giống mèo vậy? Thế nào lại ăn ít như vậy?" Trần Thiên Ngữ cảm thán: "Thảo nào gầy như vậy."

Trương Tĩnh Hân cười nói: "Thân là một đầu bếp ăn quá no sẽ mất đi hứng thú đối với thức ăn, không thể bảo trì khả năng làm ra món ăn tinh xảo, điều này với tôi mà nói là không thể nhịn được."

"Vậy cũng không thể để bản thân bị đói nha….."

"Thoáng qua mới có thể quý trọng, mới có thể mỗi ngày tưởng niệm." Trương Tĩnh Hân lúc nói lời này biểu tình có chút phức tạp.

"Thật không, thực sự là lãng phí thức ăn ngon."

"Không lãng phí, có Trần lão sư ở đây, tôi tin tưởng chị có khả năng quét sạch."

"….."

Kết quả thật đúng là Trần Thiên Ngữ không phụ sự mong đợi của Trương Tĩnh Hân, giải quyết toàn bộ.

Ăn uống no đủ, Trần Thiên Ngữ hỏi Trương Tĩnh Hân đêm nay nghỉ ngơi ở đâu.

"Yên tâm, tôi đã đặt phòng khách sạn rồi."

"Tôi cũng đã đặt phòng rồi, là khách sạn H sao?"

Trương Tĩnh Hân lắc đầu. Cho tới nay hai người ăn ý như vậy Trần Thiên Ngữ còn tưởng rằng lúc này cũng có thể suy nghĩ giống nhau, kết quả… Trần Thiên Ngữ lại có chút thất vọng.

"Tôi tiễn chị đến khách sạn." Trương Tĩnh Hân nói: "Ngày mai quay về thành phố B?"

"Ân, tôi để Mạc Lam giúp hai chúng tôi mua vé máy bay cùng nhau trở về?"

"Vất vả chị, Trần lão sư."

Trần Thiên Ngữ ấm áp mà cười: "Là em mới đúng, vất vả em."

Sáng sớm bôn ba cùng phẫn nộ có vẻ không bằng một bữa ăn ngon, Trần Thiên Ngữ cần tắm nước nóng hảo hảo ngủ một giấc.

Rửa mặt xong ấm áp dễ chịu mà chui vào trong chăn, nụ cười của Trương Tĩnh Hân cùng hương vị của ốc đinh, vị của tôm sông cay nồng của ớt vẫn luôn lưu lại trong đầu nàng không cách nào xua đi.

"Thật là muốn ăn….ực."

Trương Tĩnh Hân lái xe trở lại nhà hàng, đăng nhập Weibo cá nhân của nàng tìm được tác gia Chỉ Nhiên.

Chỉ Nhiên cùng Văn Hóa Thải Hồng cùng nhau đăng lời công bố mới nhất, họ cùng khỏi tố Trần Thiên Ngữ vi phạm bản quyền, muốn bảo vệ bản quyền, bảo vệ chân lý. Trương Tĩnh Hân chăm chú đọc một lần Weibo của Chỉ Nhiên, cảm giác cực kỳ cổ quái.

Là bên chiếm ưu thế, đối phương xác thực hơi nóng vội.

Xem ra sự tình không đơn giản như vậy.