Thực Sắc

Chương 25

"Tanh." Trần Thiên Ngữ trực tiếp buông đũa xuống: "Món ăn này của anh tên gì? Thần ngư dược long môn?"

Đầu bếp chính của nhà hàng Ngọc Long rõ ràng không nghĩ tới Trần Thiên Ngữ sẽ nói ra lời như vậy, lúc ống kính chuyển đến hắn ánh mắt của hắn còn đang phiêu hốt: "Đúng vậy….. Thần ngư dược long môn."

Trần Thiên Ngữ cười đến ôn hòa, nhưng lời nói ra lại giống như trực tiếp nhét cái trứng vào trong miệng người khác: "Xin hỏi thần ở nơi nào? Ngoại trừ bề ngoài của món ăn nhìn qua còn có thể xem được thì quả thực không có gì tốt. Cũng đúng, nếu không có chút nào tốt đẹp, tôi cũng sẽ không động đũa."

"……"

Hiện trường lâm vào ba giây yên lặng đáng sợ, không chỉ có mọi người trong trường quay, ngay cả khán giả trước ti vi đều sợ ngây người.

"Trần lão sư….. Nói như vậy có phải là không tốt lắm hay không?" Thu Quỳ cũng đã nhìn ra không thích hợp.

Trương Vị Đồng "wow" một tiếng: "Trần lão sư không hỗ là bậc thầy, lời như vậy cũng dám nói….. Đây là quảng bá đi, loại ngữ khí chiêu bài của bản thân cũng không bị cắt bỏ?"

Trương Vị Đồng quay đầu nhìn lại Trương Tĩnh Hân, Trương Tĩnh Hân lẳng lặng xem ti vi, không lên tiếng.

Trần Thiên Ngữ nhìn món "Tướng Quân Qua Cầu" của Hoài Dương trong tay một đầu bếp, nói: "Món ăn này trái lại mới là món ăn, lấy cá chuối làm nguyên liệu, nước canh trong, cá tươi, thịt cá vào miệng tan đi, có tươi không tanh. Đông duẩn cùng chân giò hun khói hòa vào vị cá tươi vẫn như cũ giữ được hương vị cùng độ giòn. Món ăn này trên phương diện trình bày không có quá nhiều sáng tạo, nhưng sắc hương vị tổng hợp lại đạt được tuyệt đối cao hơn thần ngư dược long môn, mà thần ngư so với tướng quân qua cầu bất quá cũng chỉ là cá sông thông thường."

Khán giả trong trường quay phát sinh tiếng than sợ hãi cùng tiếng nghị luận, người chủ trì cười nói: "Trần Thiên Ngữ lão sư của chúng ta đánh giá quả nhiên không giống người thường, nhưng cuối cùng vẫn phải xem số điểm tổng hợp của tất cả các giám khảo mới có thể quyết định ai vào vòng trong ai bị loại. Tốt, nếu tất cả giám khảo đều đã chấm điểm xong, như vậy thì thỉnh cho biết số điểm cuối cùng!"

"Cảm ơn Nhà hàng Hoài Dương đến từ Dương Châu đầu bếp đã làm món tướng quân qua cầu, mời cho điểm! Giám khảo số 1 đầu bếp Vương cho 8 điểm, giám khảo số 2 Du lão sư cho 8,5 điểm….. Giám khảo số 10 Trần lão sư cho 9,5 điểm, tổng điểm cuối cùng — 85 điểm!"

"Hứa đại đầu bếp đến từ nhà hàng Ngọc Long Bắc Kinh với món thần ngư dược long môn, mời cho điểm! Giám khảo số 1 ,Đầu bếp Vương cho 9 điểm! Số 2 Du lão sư cho 9 điểm… Cuối cùng là số mười Trần lão sư cho… Ngô, 7 điểm, tổng điểm cuối cùng — 93 điểm! Chúc mừng đầu bếp Hứa, thành công tiến vào trận chung kết của đầu lưỡi quyết chiến!"

……..

Chương trình sắp kết thúc, đầu bếp Hứa đeo băng đỏ tượng trưng được tiến vào vòng trong cùng với âm nhạc và tiếng vỗ tay, giám khảo lên đài cùng người chủ trì, vũ công hợp diễn ra tràng cảnh ca vũ thanh bình.

Khán giả tinh mắt có thể phát hiện, Trần lão sư kính yêu của chúng ta cũng không xuất hiện trong trò khôi hài này.

Trong một nhà hàng đặc biệt ở ngoại ô thành phố, thịt dê nướng đồng, nóng hôi hổi.

Cao Ấu Vi đi vào nhà hàng trước tiên là nhíu mày — thật là thiên vị, cúi đầu liếc mắt nhìn khăn quàng cổ lông dê vừa mới mua, sợ rằng bữa cơm này có vào bụng cũng không giữ được.

"Vương đại chế tác — có hứng thú như vậy, mới cuối tháng mười mà đã mà bắt đầu nướng thịt dê rồi sao." Cao Ấu Vi ngồi vào đối diện chế tác Vương, nở nụ cười: "Ân, thịt dê xiên vẫn là ở nơi này ngon."

Chế tác Vương cười không nói chuyện, liền gọi rượu cho Cao Ấu Vi.

"Yêu, vừa lên đến chính là đốt dao nhỏ a, tôi phải lái xe, chỉ uống góp vui là được rồi."

Chế tác Vương tiếp tục rót rượu: "Thế nào, không cho mặt mũi như vậy a Cao lão bản. Cô nhất đại lão bản còn cần tự mình lái xe sao?"

"Sao lại nói vậy, lát nữa tôi không chỉ phải lái xe mà còn phải đến phi trường đón mẹ tôi, không muốn gia trưởng ngửi được tôi một thân mùi rượu."

"Không sao, Cao lão bản ngày bận trăm việc, uống chút rượu xem là gì."

Cao Ấu Vi cười gượng hai tiếng hai tay chà xát cùng một chỗ: "Chế tác Vương, hôm nay tới tìm tôi là có chuyện gì? Nói thẳng đi."

Chế tác Vương gọi một đĩa thịt dê lớn cho vào nồi, cười nói: "Hai kỳ của đầu lưỡi quyết chiến Cao lão bản đều xem qua? Trần lão sư biểu hiện rất đặc sắc nha."

Cao Ấu Vi cũng cười theo, cầm lấy đôi đũa đến gắp thịt dê. Mỡ phân bố đồng điều, thịt dê đỏ tươi vừa vào nồi liền biến sắc, đổi lấy đầy mặt mùi thịt: "Tôi cũng biết là chuyện này. Trần lão sư nàng chính là nhanh mồm nhanh miệng, có sao nói vậy, đây cũng là một trong những nguyên nhân nàng vẫn luôn được truyền thông hoan nghênh, không phải sao. Ngay từ đầu lúc thảo luận cũng đã nói, muốn nàng diễn kịch là không được, Trần Thiên Ngữ chính là một tấm bảng quảng cáo, làm nóng nội dung cùng hút ánh nhìn."

"Chỉ là làm nóng nội dung cùng hút ánh mắt có thể cho gấp sáu lần phí đi lại sao? Cao lão bản, đừng nói cái gì nhanh mồm nhanh miệng nữa, chúng tôi đây không phải là chơi trò chơi, là đang làm ăn. Các cô thu tiền phải làm việc, lúc trước trên hợp đồng viết như thế nào, Trần Thiên Ngữ không ăn nhân gian khói lửa cô cũng không ăn sao? Nàng là người của cô, cô không dạy được còn thả đi nói lung tung, như vậy cũng không tốt nha."

Chế tác Vương nói lời này là kịch liệt bàn luận rồi, nhưng lúc nói lại híp mắt mang theo dáng tươi cười, nhìn như vui đùa nhưng mỗi cầu đều mang theo lửa.

Cao Ấu Vi tiếp tục cười làm lành: "Hảo hảo, tôi trở lại nói với nàng nói với nàng." Cầm rượu lên rót thêm cho chế tác Vương: "Ai nha, chế tác Vương đừng tức giận như vậy, mọi người đều là ra ngoài kiếm tiền sống tạm, chuyện gì cũng từ từ."

Chế tác Vương bĩu môi cười nhạt: "Tôi hôm nay đã cùng Trần Thiên Ngữ nói qua, cô gái này thật là quá kiêu ngạo a, ngay cả mắt cũng không nhìn thẳng tôi, nói nếu như không quen phương thức nói chuyện của nàng thì nàng có thể không đến ghi hình. Nói nghe thật dễ dàng, Phương lão bản lai lịch gì nàng không biết, nhưng Cao lão bản cô phải biết rõ chứ. Nếu như nàng không thay đổi cái miệng mình, cũng không cần Phương lão bản phải ra tay đâu." Hai ngón tay chế tác Vương cố sức gõ lên bàn gỗ, từ trong kẻ răng nghiến ra mấy chữ: "Tôi cũng có thể gϊếŧ chết nàng!"

"Phanh" một tiếng cực vang, ngay lúc chế tác Vương nói xong một chữ cuối cùng thì nhà hàng thịt dê đang ồn ào cũng bởi vì tiếng động này mà yên tĩnh trở lại.

Thực khách chung quanh đều ném đến ánh mắt kinh dị, bình rượu mới vừa rồi còn trên tay Cao Ấu Vi rơi trên mặt đất, rượu bắn tung tóe trên ống quần của hai người bọn họ.

Rượu trong bình lúc này ướt đẫm trên tay Cao Ấu Vi.

Nụ cười của nàng vẫn như trước, nhưng bầu không khí trên khuôn mặt lại hoàn toàn bất đồng, hình như có mây đen quá cảnh, từng chữ mà nói: "Ông dám, liền làm một lần thử xem."

Mệt mỏi quá.

Lúc Trần Thiên Ngữ đến khách sạn huyệt Thái Dương mơ hồ đau nhức.

Mấy ngày nay mỗi ngày ghi hình, có đôi khi còn phải ghi hình cho hai kỳ liên tiếp, căn bản không xem giám khảo là người! Bất quá chính là bởi vì trò khôi hài này khiến Trần Thiên Ngữ xem như có một chút thu hoạch.

"Cảm ơn đầu bếp đã làm món tướng quân qua cầu rất ngon, nhất định phải tìm một thời gian đến Dương Châu, hảo hảo thưởng thức một lần món Hoài Dương chính tông." Lúc Trần Thiên Ngữ đang tắm tiền đăng bài lên Weibo, chờ tắm trở về thổi tóc xong thì đã có hơn 1000 nhắn lại cùng gần 5000 like.

"Xem ra chương trình này tỷ suất xem đài không tệ." Hơi nóng của máy sấy thổi trên đầu nàng, nàng mở bình luận đã nhìn thấy bình luận của cô nương Dùng Bồn Ăn Cơm, bình luận của nàng được 300 like, nên xếp ở phía trên.

Dùng Bồn Ăn Cơm: "Trần lão sư người ngay nói lời thật, so với tướng quân qua cầu còn muốn ăn cô hơn."

Trần Thiên Ngữ thấy bình luận này máy sấy trong nháy mắt tuột tay nện vào trên chân nàng, hơi nóng nhắm ngay cổ chân mà thổi, nóng đến cảm giác xấu hổ mới vừa đến của nàng bật người một cái đã không thấy bóng dáng, chỉ có thể bưng chân yên lặng lau.

Trần Thiên Ngữ luôn không quan tâm đến danh sách người theo dõi, có đôi khi quá tải nàng cũng không biết. Nhưng từ khi chương trình phát sóng, mỗi ngày đều có mấy trăm người theo dõi mới, trong bình luận khu cũng bắt đầu có phong cách mới.

"Lổ mũi của cô hình như có hơi lệch, là phẩu thuật thất bại sao?"

"Gương mặt chiếm toàn bộ màn hình rồi, còn phải vì cô mà đi mua một cái màn hình rộng nữa."

"Làm phiền cô, bao nhiêu tuổi mà còn ấu trĩ như vậy, mẹ cô không dạy cô phải nói chuyện thế nào sao?"

Đương nhiên cũng có người chống đối lâu năm, kiên trì phong cách trước sau như một:

"Trần mập mạp lên ti vi rồi! Không nghĩ đến lại không béo a, gần đây nghèo rồi không có gì ăn nên gầy rồi sao!"

Trần Thiên Ngữ cũng không khí lực đến bình loạn, sau khi sấy tóc xong liền nằm lỳ ở trên giường, tóc dài tùy ý xỏa tung trên drap giường thuần trắng, chỉ chốc lát sau liền đi vào giấc ngủ.

Trong mộng nàng một lần nữa gối lên trên đùi Trương Tĩnh Hân, được đầu ngón tay ôn nhu hữu lực của nàng ấy xoa bóp….

Không biết mấy giờ, trong tiếng rung động của điện thoại Trần Thiên Ngữ giật mình tỉnh giấc. Lẽ ra ở trong mộng được Trương Tĩnh Hân xoa bóp đau đầu đã giảm bớt nhưng vừa trở về hiện thực lại khó có thể nén được cảm giác đau đầu. Nàng cầm điện thoại đến xem, là điện thoại của Cao Ấu Vi.

"Này….. Mấy giờ rồi, sao giờ này cậu gọi…."

Cao Ấu Vi bên kia rất an tĩnh, kể cả giọng nói cũng là bình tĩnh không giống bình thường: "Cậu ngủ? Xin lỗi làm phiền cậu, thế nhưng cậu bây giờ tốt nhất nên xóa cập nhật trên Weibo."

Nghe giọng của của Cao Ấu Vi rất nghiêm túc, Trần Thiên Ngữ cũng tỉnh ngủ. Nàng ôm gối đầu dựng đứng lên, tựa vào đầu giường: "Weibo? Xóa cái gì trên Weibo."

"Chính là status hôm nay cậu mới đăng."

"Ách? Món ăn của đầu bếp Hoài Dương sao? Tại sao phải xóa? Trong hợp đồng không phải có nói trong thời gian chương trình phát sóng phải phối hợp tuyên truyền… ít nhất … phải đăng 20 bài viết có liên quan trên Weibo sao? Nay đã phát sóng được một nửa thời gian, nếu tớ không nhanh chóng đăng các status cũng không kịp góp đủ số, cậu còn muốn tớ xóa."

"Cậu đăng status này là phối hợp tuyên truyền sao? Cậu đây gọi là phá hoại!"

"Dữ như vậy làm gì, phong cách của tớ vẫn luôn là như vậy, lẽ nào trước khi mời tớ tham gia chương trình này bọn họ không biết sao?"

"….. Trước không nói chuyện này, Thiên Ngữ bây giờ cậu ở đâu?"

Trần Thiên Ngữ nghĩ chuyện này có chút khó hiểu, một đống người trên mạng mắng chửi nàng thì thôi đi, sao Cao Ấu Vi cũng đến lý luận với nàng? Lẽ nào Cao Ấu Vi nàng quen biết nhiều năm còn không biết nàng là người thế nào sao?

Trần Thiên Ngữ bị nàng vừa nói như vậy lẽ ra nên tức giận nhưng nghe giọng của đối phương dịu đi nàng cũng lười phát hỏa: "Tớ ở khách sạn, hỏi làm gì."

"Phòng số mấy, khách sạn nào?"

"Kiểm tra phòng sao?"

"Đúng vậy kiểm tra phòng, nhìn xem một mình cậu ở bên ngoài có kim ốc tàng kiều hay không."

"Thần kinh, đừng ngủ không được lấy tớ làm tiêu khiển, tớ còn muốn ngủ, ngày mai còn một đống chuyện." Trần Thiên Ngữ muốn cúp máy, Cao Ấu Vi vội vàng gọi nàng lại.

"Thế nào chỉ có lúc tớ nói chuyện đặc biệt thâm trầm cậu mới phản ứng tớ a, tớ thật sự có chuyện tìm cậu."

"Chuyện gì, trong điện thoại nói không được sao?"

"Không được, phải giáp mặt trò chuyện."

"…. Đã hơn nửa đêm, cậu thật sự muốn đến."

"Sợ chúng ta cùng ngủ một phòng cậu sẽ kìm lòng không được mà có ý nghĩ không đứng đắn với tớ sao? Không sao, tớ sẽ dẫn vài người theo bảo vệ tớ, đối với trinh tiết của tớ cậu có thể yên tâm 120%."

Đầu Trần Thiên Ngữ càng đau: "Tớ đương nhiên không lo lắng, cậu căn bản cũng không có thứ gọi là trinh tiết. Khách sạn W phòng 1809, chờ cậu đến mười hai giờ, quá hạn không đợi."

Cao Ấu Vi: "Yên tâm, qua mười hai giờ xe của tớ cũng sẽ không biến thành xe bí đỏ."