Sau khi Trần Thiên Ngữ đem Cao Ấu Vi đuổi ra ngoài, trong lòng có một tia cảm giác hỗn loạn.
Vì sao Vệ Phong sẽ cùng Martha cùng một chỗ?
Jeanne cùng Martha từ đại học đã như hình với bóng, theo Trần Thiên Ngữ nhìn thấy Martha chính là cùng lớn lên với Jeanne, hai người cảm tình tốt giống như chị em song sinh vậy. Nhưng không nghĩ tới…
Điện thoại có chuông báo tin nhắn, Trần Thiên Ngữ vừa nhìn, là Cao Ấu Vi gửi tin nhắn cho nàng.
"Muốn nói cho Jeanne biết không? Bạn thân cướp bạn trai, thực sự là trò hay."
Trần Thiên Ngữ tức giận nhắn lại: "Cậu đừng làm thêm phiền được chứ? Chuyện như vậy người ngoài khó mà nói cái gì…Xem rồi hãy nói, nói không chừng có hiểu lầm gì đó."
"Đúng, đúng, Thiên Ngữ nhà tớ nói cái gì cũng đúng. Thiên Ngữ, thật sự không muốn người ta cùng cậu nhiều một chút sao? Cậu thật sự không biết sợ sao?"
Trần Thiên Ngữ ném điện thoại sang một bên dự định tắm, Cao Ấu Vi lại gửi một tấm ảnh chụp trong phòng tắm. Mái tóc dài của nàng đổ ra sau ót, rũ xuống khoát lên bọt biển, cổ của Cao Ấu Vi tinh tế trơn mịn, xương quai xanh rất xinh đẹp.
"Đến rồi thời gian trao đổi ảnh đi tắm rồi!" Cao Ấu Vi còn kèm theo một đoạn ghi âm.
"Ấu trĩ." Trần Thiên Ngữ nói cho mình nghe, không trả lời.
Trần Thiên Ngữ tắm xong trở lại, vừa lau tóc vừa sững sờ, cảm giác không vui trong lòng đè éo ngực nàng vô cùng nặng nề. Nàng cầm trên điện thoại di động lên Weibo nhìn thoáng qua Weibo của Jeanne, mới nhất là ảnh chụp hai ngày trước nàng và Martha ăn cơm chung, hai người mặt dán mặt cùng chu môi, mô tả là dòng chữ "Hôm nay lại cùng bạn thân ăn pasta, thỏa mãn!"
Trần Thiên Ngữ nhìn hộp thư riêng của nàng, nhìn avatar của Jeanne một lúc lâu, cuối cùng vẫn là đóng lại.
Đến Hồ Nam trong khoảng thời gian này Trần Thiên Ngữ căn bản là quên mất còn có thứ gọi là Weibo, nhìn một chút nhắn lại đại đa số đều là hỏi nàng đi đâu, vì sao lâu như vậy không đăng ảnh mỹ thực nữa. Một ngày không gặp Trần lão sư lời nói ác độc một ngày không được sống yên.
Nhắn lại rất nhiều, Trần Thiên Ngữ lướt đến lướt đi nhưng cũng không thấy nhắn lại của cô nương Dùng Bồn Ăn Cơm, phỏng chừng là bị chìm ngập trong biển người mênh mông. Theo thói quen tìm id của Dùng Bồn Ăn Cơm, vào trang chủ Weibo của nàng.
Không nghĩ tới, bồn cô nương đã có một bài đăng trên Weibo.
Trần Thiên Ngữ cả người từ trên giường bật dậy!
Bài đăng kia chỉ bốn chữ: Đã lâu không gặp.
Trần Thiên Ngữ thấy thế nào đều nghĩ Weibo này thật là kỳ diệu… Gần một tháng nàng biến mất bồn cô nương lần đầu tiên lên tiếng sau hơn hai năm đăng ký Weibo. Weibo của Trần Thiên Ngữ vẫn duy trì tần số cập nhật, vô luận là vì tạp chí xã cũng tốt vì nhà xuất bản cũng tốt, có không có đều phải viết một chút, mới không bị lãng quên. Trong khoảng thời gian này ở Hồ Nam nàng thực sự quá bận, huống hồ liên quan đến nội dung sách mới nàng cũng không tiện sớm công khai. Kế hoạch tuyên truyền sách mới Mạc Lam còn chưa đưa ra, Vì vậy Weibo cứ như vậy mà hoang phế.
Không nghĩ tới cuối cùng Weibo của Bồn cô nương lại bùng nổ!
Bồn cô nương thực sự là một cô gái nội liễm lại tinh tế.
Gần đây tâm tình của Trần Thiên Ngữ dao động khá lớn, hôm nay tâm tình giống như đã trải qua xuân hạ thu đông. Thấy Weibo của Bồn cô nương tâm tình cũng trở nên ấm áp, cũng thật sự mệt mỏi, dự định đi ngủ.
Trước khi ngủ nàng theo dõi Weibo của Bồn cô nương…nhưng nghĩ tới nghĩ lui vẫn nên thôi đi, không nên công khai theo dõi, like một cái là được rồi, nhưng vạn nhất bài đăng Weibo này không có liên quan gì đến nàng đó không phải là tự ném mặt mũi rồi sao, vẫn là thôi đi.
Càng nghĩ, vẫn là like và chia sẻ lên Weibo.
Trước khi ngủ đắp mặt nạ thoa tinh dầu các loại, thoa rồi rửa sạch các loại bảo dưỡng xong dự định đi ngủ, mở Weibo vào mấy trăm nhắn lại, kéo tới kéo lui, không có Bồn cô nương.
Trần Thiên Ngữ mang theo một chút mất mác đi vào giấc ngủ, trước khi buồn ngủ đến khóe miệng hơi cong lên.
Không biết có phải do ngủ khách sạn không quen hay không, Trần Thiên Ngữ đã nằm mơ.
Trong mộng Trương Tĩnh Hân đang nấu ăn trong một ngôi nhà cũ nát, từng làn khói bay ra như cháy nhà. Trần Thiên Ngữ đứng ở dưới lầu xuyên qua cửa sổ đã vỡ một nữa nhìn lên, nhìn thấy Trương Tĩnh Hân còn rất bình tĩnh mà làm cơm.
"Trương Tĩnh Hân —! Trương Tĩnh Hân —!" Trần Thiên Ngữ lớn tiếng gọi tên của nàng nhưng nàng tựa hồ không nghe thấy, nàng cũng không nhịn được nữa chộp lấy chiếc khăn lông ướt ở đối diện bưng miệng mũi liền chạy lên!
"Em không muốn sống nữa sao! Cháy rồi sao lại không chạy!" Trần Thiên Ngữ rốt cục ở trong làn khói dày đặc tìm được Trương Tĩnh Hân, lôi kéo nàng muốn mang nàng đi. Trương Tĩnh Hân giãy dụa, Trần Thiên Ngữ nhìn nàng, nhìn thấy biểu tình trên mặt nàng thập phần cổ quái, cầm trong tay một cái bồn rất lớn, trong bồn chứa đầy thịt khô chiên cơm…..
"Ăn hết nó, không thể lãng phí." Biểu tình của Trương Tĩnh Hân nghiêm túc vạn phần, giống như là chủ nhiệm lớp thời cao trung!
"Tôi… Tôi ăn không hết!" Trần Thiên Ngữ khổ sở: "Ai muốn dùng bồn ăn cơm chứ! Tôi không phải heo!"
"Không phải chị? Chị thật sự không phải?" Trương Tĩnh Hân chậm rãi tới gần nàng, thịt khô chiên cơm không giống như là thức ăn, ngược lại giống như vũ khí sẽ tổn hại đến tính mạng nàng.
Đối mặt với sự chất vấn của Trương Tĩnh Hân, Trần Thiên Ngữ cuối cùng không lời chống đở: "Tôi….."
Bồn cơm chiên kia đột nhiên tự mình treo lơ lửng giữa không trung, giống như huyết tích trong truyền thuyết! Trần Thiên Ngữ kinh hãi giơ tay lên chống đỡ, một chậu cơm chiên chẳng biết lúc nào biến thành dầu sôi, đổ lên cánh tay nàng. Toàn tâm đau nhức nàng giật mình tỉnh lại, một thân mồ hôi lạnh.
Rèm cửa sổ đã có nắng sớm, Trần Thiên Ngữ lau mồ hôi trên trán, đi tới trước cửa sổ kéo rèm cửa sổ ra.
Tầng hai mươi của khách sạn, cảnh trí coi như không tệ, hôm nay khí trời cũng tốt, mây trắng nhàn nhã di chuyển, xe lái trên đường tốc độ rất chậm, rất chậm, dòng xe cộ bị tách ra, có chút không chân thật.
Bàn tay Trần Thiên Ngữ đặt trên cửa sổ thủy tinh, cảnh trong mơ khiến tâm tình vốn kịch liệt hoàn hoãn đi. Ánh nắng buổi sáng sớm ôn nhu chiếc lên vết bỏng trên tay nàng, tựa hồ còn lưu lại một tia nóng rực.
Phần cuối của giấc mơ kia rất kinh khủng, nhưng Trương Tĩnh Hân bưng một chậu cơm chiên là có ý gì!
Hương vị của cơm chiên giống như từ trong mộng bay ra dây dưa khứu giác của nàng, Trần Thiên Ngữ lập tức chạy đi rửa mặt xuống lầu ăn cơm.
Khi đói bụng liền muốn ăn cơm gạo trắng, loại thói quen này cũng là từ nhỏ đến lớn mà dưỡng thành.
Trần Thiên Ngữ đến nhà hàng món Trung, liếc mắt liền nhìn thấy Cao Ấu Vi đã ôm cây đợi thỏ ở đó.
"Thật chậm a, Thiên Ngữ, hôm nay không phải cậu còn phải đến tạp chí xã sao?"
"Đúng là phải đi, một đống việc đang chờ tớ, cho tớ một lý sữa tươi!"
"Ngày mai kịch bản sẽ gửi đến cho cậu, không thành vấn đề đi?" Cao Ấu Vi thử dò xét nói.
"Vội vả như vậy?"
"Có thể không vội sao? Vốn là muốn tranh thủ lúc Quốc Khánh nhưng không kịp, Phương lão bản đều nổi đóa. Kéo một ngày chính là mất tiền một ngày, sớm quay xong sớm thu tiền."
Trần Thiên Ngữ lắc đầu: "Nhân sinh của cô đâu đâu cũng tràn đầy miễn cưỡng."
Trần Thiên Ngữ buổi sáng đi tạp chí xã, bài viết kỳ này do Phó chủ biên phụ trách, bản thảo của kỳ mới cũng chất đống trong hộp thư của nàng.
Vì bắt kịp thời gian nàng phải xem bài viết đến đến hai giờ ba mươi chiều, mở buổi họp ngắn quyết định xét duyệt lần hai, dạ dày Trần Thiên Ngữ mơ hồ có chút đau, vội vội vàng vàng đi ăn cơm.
Đến nhà hàng, món ăn mới lên đến liền nhận được điện thoại của Mạc Lam, nói kịch bản đã được gửi đến, có thời gian thì xem trước, chiều nay đến sudio.
"Nhanh như vậy? Không phải nói rõ ngày mai mới có kịch bản sao?"
Mạc Lam cũng bối rối: "Tôi cũng không biết chuyện gì xảy ra a tôi chính là truyền lời mà thôi, nếu không thì Trần tỷ, chính chị hỏi một chút Cao lão bản đi.?"
Trần Thiên Ngữ cũng lười hỏi lại, nói cho cùng kịch bản lấy tới xem một chút là được rồi.
Sau khi ăn cơm trưa xong dạ dày cũng bớt đau, Trần Thiên Ngữ lại muốn trở về tạp chí xã xử lý một ít chuyện vụn vặt, trước khi tan sở đem kịch bản đóng dấu kẹp vào túi tài liệu, ném vào túi mang về.
Xuống bãi đỗ xe lấy xe, Trần Thiên Ngữ nhớ đến hành lý của mình còn đang ở trong cóp sau.
Sự việc giữa Vệ Phong cùng Martha không biết Jeanne đã biết được bao nhiêu, không muốn quay về chổ Jeanne, nói không chừng vợ chồng son lại đang cãi nhau.
Trần Thiên Ngữ quay đầu xe, thẳng đến Hoa Tiền Nguyệt Thiện của Trương Tĩnh Hân.
Trần Thiên Ngữ tâm huyết dâng trào không nghĩ bị chặn ở giữa chừng, thật vất vả đến đầu ngõ nhưng làm thế nào cũng không tìm được chỗ đậu xe, người đông, xa cũng không dám lái nhanh.
Tốc độ rùa bò lái đến hai con đường trước hẻm mới tìm được bãi đỗ xe có thu phí, nàng xuống xe đi bộ trở lại, cảm giác dạ dày càng ngày càng đau.
Nhịn đau đi vào Hoa Tiền Nguyệt Thiện thì đã hơn chín giờ, quán ăn đã tiến vào thời điểm uống trà nói chuyện trời đất, không ít người, nhưng không tính là ồn ào chen chút.
"Yêu, Trần lão sư, khách quý nha." Trương Vị Đồng cười khanh khách bước đến: "Đã lâu không có đến nha, có nhớ tôi không?"
Trương Tĩnh Hân đang thu tiền, hướng Trần Thiên Ngữ bên này nhìn thoáng qua.
Trong tay Trần Thiên Ngữ cầm túi đựng laptop, nếu như để nằm ngang thì chút trọng lượng đó căn bản khó xử không được nàng, nhưng lúc này dạ dày của nàng giống như là bị ai dùng lực vặn xoắn, toàn tâm đau nhức, laptop cũng sắp rơi xuống đất rồi.
Trương Vị Đồng cũng phát hiện sự khác lạ của nàng nhanh chóng đỡ lấy Trần Thiên Ngữ: "Không sao chứ Trần lão sư?"
Trương Tĩnh Hân tính tiền xong xong bước nhanh đến: "Làm sao vậy?"
"Đau….." Thân thể Trần Thiên Ngữ hoàn toàn mềm nhũn ngã vào lòng Trương Tĩnh Hân, Trương Tĩnh Hân sờ một cái, phía sau lưng đều ướt đẫm: "Đau dạ dày….."
"Mau ngồi xuống." Trương Tĩnh Hân đỡ Trần Thiên Ngữ ngồi xuống chỗ trống bên cạnh, để Trương Vị Đồng đến tiệm thuốc mua thuốc.
"Đau dạ dày tại sao không trở về nhà, còn chạy ra ngoài?" Trương Tĩnh Hân thay nàng rót một ly hồng trà giảm cơn đau, Trần Thiên Ngữ uống xong đau dạ dày cũng bớt đau đôi chút.
Trần Thiên Ngữ nói với Trương Tĩnh Hân lý do nàng không trở về nhà, nhưng chỉ là nói lướt qua chuyện của Vệ Phong cùng Martha.
"Vốn dĩ muốn tới đây ăn cơm tối, xem ra cơm tối ăn không được rồi… Cho em thêm phiền phức thật ngại quá."
Trương Tĩnh Hân nói: "Nói lời như vậy không có ý nghĩa, lát nữa chị uống thuốc rồi nghỉ ngơi một chút."
Trương Tĩnh Hân cũng không trở lại chỗ cũ mà ngồi cùng Trần Thiên Ngữ, để Tiểu Diệp đến quầy thu ngân.
Trần Thiên Ngữ nhìn khuôn mặt Trương Tĩnh Hân thường ngày không thích cười, nhưng thế nào hôm nay đều là vạn phần ôn nhu.
Uống thuốc xong đợi gần mười giờ cũng không thấy dạ dày bớt đau, nhận thấy quán ăn sắp đóng cửa Trần Thiên Ngữ cũng không tiện quấy rầy nữa, đứng dậy muốn đi.
"Chị như vậy còn muốn đi thế nào." Trương Tĩnh Hân gọi nàng lại: "Đau dạ dày còn lái xe, không muốn sống?"
"Tôi đây cũng không có thể ở trong quán của em…."
"Tôi tiễn chị." Trương Tĩnh Hân đi lấy túi xách: "Chị như vậy cũng đừng một mình ở khách sạn, tối nay ở nhà tôi đi".