Thực Sắc

Chương 14

120 nói lập tức đến, lúc Trương Tĩnh Hân cúp điện thoại đã trên đường đến nhà Trần Thiên Ngữ.

Ngoài trăm mét Trương Tĩnh Hân đã bị hỏa quang tận trời làm nóng mặt, quản lý cùng bảo an trong tay cầm một bình chữa lửa nho nhỏ cũng chỉ có thể bất đắc dĩ đứng tại chỗ nhìn hỏa hoạn.

"Trong nhà có người." Trương Tĩnh Hân kéo một bảo an qua hỏi: "Người đâu? Cứu ra chưa?"

"Ở đằng kia."

Trương Tĩnh Hân theo ánh mắt nhìn của bảo an nhìn thấy Trần Thiên Ngữ tóc tai rối loạn nấp dưới một tấm chăn mà run rẩy, hai bảo an đứng bên cạnh nàng trong tay cầm chén trà cùng ấm trà châm trà cho nàng.

"Không có chuyện gì chứ Trần lão sư." Trương Tĩnh Hân nghĩ việc này thực sự là kỳ lạ: "Vô duyên vô cớ thế nào lại cháy lớn như vậy?" Không biết còn tưởng rằng Na Tra vừa đến.

Trần Thiên Ngữ ngẩng đầu nhìn thấy Trương Tĩnh Hân, nước mắt đảo quanh trong vành mắt thật lâu lại ép ngược trở lại, không nói chuyện.

"Các cô là bạn bè a?" Bảo an nói với Trương Tĩnh Hân: "Cô mau an ủi một chút đi, đoán chừng là kinh sợ rồi, còn chưa hoàn hồn."

Trương Tĩnh Hân ngồi xổm trước mặt Trần Thiên Ngữ nói: "Trần lão sư đến nhà tôi nghỉ một lát? Điện thoại vẫn còn sao? Gọi điện thoại cho người nhà không?"

Linh hồn nhỏ bé của Trần Thiên Ngữ đều bị hù dọa bay mất, chỉ biết run rẩy. Giống như thất khiếu không còn lục khiếu nhưng thấy Trương Tĩnh Hân thì vẫn muốn mạnh mẽ quật khởi tinh thần không để mất mặt trước mặt Trương Tĩnh Hân.

"Điện thoại di động tôi…. Không có, chắc là điện thoại của cô tôi vẫn chưa kịp lấy ra."

"Không cần phải nói cái này, không bị thương chứ?"

"Tôi mua cái mới trả lại cho cô, chỉ là ảnh chụp của bạn gái cô trong điện thoại đã không còn."

"…… Còn có thể nhiều lời chính là không có gì đáng ngại, mau đến bệnh viện kiểm tra một chút, số điện thoại người nhà cô vẫn nhớ sao? Tôi giúp cô thông báo."

"1381023xxxxx, cô giúp tôi gọi số điện thoại này đi, là bạn của tôi. Ba mẹ tôi không ở thành phố B, đừng để bọn họ lo lắng."

120 cùng 119 song song chạy tới, một bên chữa lửa một bên đem Trần Thiên Ngữ kéo đến bệnh viện.

Sau khi Trần Thiên Ngữ lên xe cứu thương của 120 thì ý thức bắt đầu tan rả, tan rả đến xuất hiện ảo giác — thế nào Trương Tĩnh Hân còn ở chỗ này?

Trương Tĩnh Hân: "Tại sao nàng lại như vậy?"

Hộ sĩ: "Đại khái là hít khói đặc dẫn đến không khỏe, phải đi bệnh viện hảo hảo kiểm tra một chút mới được."

Trương Tĩnh Hân nhìn Trần Thiên Ngữ vẻ mặt tràn đầy đồng tình, khiến Trần Thiên Ngữ vạn phần không tiếp thụ được: Tất cả đều là lỗi của cô! Nếu như cô không cầm một đĩa cơm chiên đến có lệ tôi thì tôi cũng sẽ không nghĩ đến chuyện đi ăn cái gì mà sườn lợn rán a! Không ăn sườn lợn rán tôi cũng sẽ không nôn, không nôn cũng sẽ không tự mình bực bội, sẽ không đi làm cơm….. Hỗn đản Trương Tĩnh Hân, cô phải hoàn toàn chịu trách nhiệm!

Trương Tĩnh Hân theo xe cùng đến bệnh viện, Trần Thiên Ngữ cũng đã nửa chết nửa sống thế nào còn có thể dùng một hơi thở cuối cùng trừng nàng chứ? Cừu hận sâu đậm này không phải là một đĩa cơm chiên thôi sao?

Trong lòng ba đào cuộn trào mãnh liệt nhưng không thể nói rõ nguyên nhân khiến Trần Thiên Ngữ tích tụ, bị chọc tức, cuối cùng là triệt để ngất đi.

Trương Tĩnh Hân phát hiện trên cánh tay Trần Thiên Ngữ có vết bỏng.

"Yêu, đây là bị bỏng rồi?"

Hộ sĩ cũng cúi xuống xem: "Không có việc gì, đây là vết thương cũ."

Đích thật là vết thương cũ, màu sắc của vết thương không quá đậm, nhưng cũng nhìn ra được là bị bỏng.

Đến bệnh viện Trương Tĩnh Hân gọi điện thoại cho bạn của Trần Thiên Ngữ, lại giúp nàng làm thủ tục nhập viện, bận rộn không ngừng trước các phòng làm thủ tục, cuối cùng bạn của Trần Thiên Ngữ cũng chậm rì rì mà tới được.

"Vất vả rồi, xin chào Trương lão bản, tôi là Jeanne, vị này chính là Martha." Jeanne cùng Martha cùng đến, nhìn trang phục như là từ ở đâu trèo đến giữa đường bị túm lại lôi ra, còn không kịp cởi một thân quần áo rực rỡ.

Trương Tĩnh Hân nhớ đến cứ điểm mà trước đó không lâu Trần Thiên Ngữ quần ma loạn vũ nay đã hóa thành hư không.

Trương Tĩnh Hân: "Các người đã tới là tốt rồi, thủ tục nhập viện đều làm xong."

Jeanne: "Thực sự là làm phiền Trương lão bản rồi, thật không nghĩ tới cô và Thiên Ngữ lại là hàng xóm, may là có cô ở đây. Chờ Thiên Ngữ tỉnh lại tôi sẽ bảo cậu ấy đem tiền trả lại cho cô."

Trương Tĩnh Hân cười nói: "Chuyện này không vội….."

Martha xen mồm: "Rốt cuộc chuyện gì xảy ra vậy, nhà Lão Trần tại sao lại cháy? Cậu ấy không có chuyện gì chứ?"

Trương Tĩnh Hân: "Trần lão sư không có chuyện gì, chính là hít vào một ít khói nóng, vừa rồi bác sĩ đã kiểm tra rồi nói không có trở ngại, chỉ cần nghỉ ngơi là được. Nằm bệnh viện hai ngày để thuận tiện quan sát. Nguyên nhân phát hỏa vẫn chưa xác định chắc chắn, nhưng vừa rồi tôi gọi điện thoại cho bên cứu hỏa, theo như bọn họ nói thì mồi lửa đến từ phòng bếp, có thể là lúc nấu cơm không cẩn thận gây cháy, còn đang tiến hành điều tra."

Martha chụp bộ ngực rồi hai tay tạo thành chữ thập: "Cảm ơn trời đất, người không có việc gì là tốt rồi."

Jeanne: "Thiên Ngữ cũng thật là, không biết làm cơm thì không nên tự mình vào bếp, thiêu cháy cả ngôi nhà! Còn không phải là nhà của cậu ấy, vạn nhất ngốc có tiền tức giận sau này không chuẩn bị nhà cho cậu ấy nữa thì sao."

Martha: "Không thể nào, ngốc có tiền thương yêu Lão Trần như vậy mà."

Jeanne: "Khó nói, nghe Thiên Ngữ nói qua nhà này không phải của ngốc có tiền, không phải nàng thuê mà chính là của ba nàng, hoặc là bồi thường, hoặc là bị ba nàng cắt một lớp da."

Trương Tĩnh Hân: "Không có việc gì khác, tôi đi trước."

Jeanne: "Ôi chao! Trương lão bản đi thong thả!"

Trương Tĩnh Hân xuống bãi đỗ xe đem xe lái ra: "Jeanny? Martha? Hai cái tên này….."

Không biết ngủ bao lâu, Trần Thiên Ngữ cuối cùng đã tỉnh.

Thân thể rất nặng, giống như bị rót đầy chì, nặng đến khó chịu, trong cổ họng một cổ mùi tro bụi , hô hấp một chút thì mũi có thể phun ra lửa.

Nàng di chuyển thân thể, phát hiện bên cạnh ngủ một người.

"Cao Ấu Vi?"

Cao Ấu Vi tỉnh lại phát hiện Trần Thiên Ngữ đang nhìn mình, trăm mối cảm xúc ngổn ngang bắt lấy tay của Trần Thiên Ngữ không buông ra: "Thiên Ngữ cuối cùng cậu đã tỉnh! Làm tớ sợ muốn chết! Cậu thế nào không cẩn thận như vậy à, muốn ăn cái gì mà không muốn di chuyển thì cứ nói với Mạc Lam để nàng mua cho cậu, thế nào lại tự mình xuống bếp? Tớ vừa nghe nói cậu gặp  chuyện xảy ra liền suốt đêm chạy về! Không có việc gì là tốt rồi, lần sau cũng không thể như vậy a!"

Trần Thiên Ngữ thốt ra: "Trương Tĩnh Hân đâu?"

Nghe tên Trương Tĩnh Hân sắc mặt Cao Ấu Vi cũng thay đổi: "Cậu….. Cậu và bà chủ kia thật sự có quan hệ?! Thế nào vừa tỉnh lại liền hỏi cô ta?"

Trần Thiên Ngữ lúc này mới xem như thật sự phục hồi tinh thần: "Không có gì…… Tớ còn có chút choáng váng."

Cao Ấu Vi gắt gao ôm lấy Trần Thiên Ngữ khóc lớn: "Cậu cùng cô ta khẳng định có cái gì —! Thiên Ngữ à cậu không thể không yêu tớ sao! Nếu cậu không thương tớ, tớ phải làm sao bây giờ — Thiên Ngữ a —!"

Trần Thiên Ngữ: "…. Hộ sĩ! Hộ sĩ —! Cứu mạng!"

Nhà bị đốt sạch, Trần Thiên Ngữ nói với Cao Ấu Vi nàng đến bồi thường.

Cao Ấu Vi tự nhiên là sẽ không cần tiền của nàng, nói nhà này là một người bạn đã xuất ngoại của nàng để đó không dùng, nói cho cùng có cũng như không, trở về tìm người xây dựng lại là được rồi. Trần Thiên Ngữ kiên trì phải trả tiền, Cao Ấu Vi không lay chuyển được nàng, linh cơ khẽ động nói: "Chuyện nhà cửa không cần cậu quan tâm nữa, nếu thật sự muốn cảm kích tớ liền tham gia chương trình Đầu Bếp Tranh Tài đi!"

Trần Thiên Ngữ một cái đầu to bằng hai cái: "Mạc Lam còn thúc giục tớ muốn bản thảo sách mới, nếu như tham gia chương trình truyền hình này tớ làm gì còn thời gian để viết."

Cao Ấu Vi cười nói: "Sách mới không vội, đều là chuyện nhỏ, cậu đây không phải là la hét nói không linh cảm sao? Trước tham gia chương trình tìm linh cảm nói không chừng rất nhanh thì có thể viết ra. Đến lúc đó mượn gió đông của chương trình tuyên truyền sách mới, tuyệt."

Trần Thiên Ngữ lập tức hỏi thăm Cao Ấu Vi lúc nào lại xuất ngoại học tập, Cao Ấu Vi giảo hoạt nói: "Tớ đây quay về là học thành mà về, nhất thời không có cơ hội xuất ngoại nữa. Thế nào, tớ rời khỏi cậu một khắc cậu cũng không chịu nổi? Đừng lo lắng, một đoạn thời gian rất dài chúng ta cũng sẽ không xa cách nữa."

Nếu không phải đã xuất viện, Trần Thiên Ngữ lại muốn ấn chuông cấp cứu khẩn cầu bác sĩ cùng hộ sĩ đưa kẻ rãnh rỗi bệnh hoạn dây dưa này đi.

Cao Ấu Vi để Mạc Lam mua một chiếc xe mới cho Trần Thiên Ngữ, Mạc Lam xuất hiện với một chiếc Audi A8, Trần Thiên Ngữ nhìn Audi cùng chiếc của bạn gái Trương Tĩnh Hân là một loại, không hiểu sao lại cảm thấy ghét bỏ, nói có thể đổi một chiếc khác hay không.

Mạc Lam: "Trần tỷ, cũng chỉ có một chiếc Buick excelle."

"Buick thì Buick đi."

"……"

Trần Thiên Ngữ đi mua điện thoại trước, hai chiếc 5S, giữ lại một cái, một cái đưa cho Trương Tĩnh Hân. Từ cửa hàng ra đã đổi sim mới, dường như không có việc gì mà gọi cho gia đình giải thích hai ngày trước không liên lạc được là bởi vì đến trong núi sâu lấy tài liệu, tín hiệu không tốt. Kết quả bị mẹ mắng một mạch: Đến thâm sơn lấy tài liệu cũng không nói một tiếng với gia đình trước, cô biết tôi và cha cô cùng chú cùng thím cùng cậu bảy cùng lão gia lo lắng cho ngươi bao nhiêu không! Thiếu chút nữa mua vé máy bay đuổi đến thành phố B đi tìm cô, cháu cô cũng đã viết xong thông báo tìm người đang muốn đăng lên mạng!

Trần Thiên Ngữ nhận sai, mất sức chín trâu hai hổ mới có thể trấn an gia mẫu, đau đầu.

May là lúc trước lười, dời đến biệt thự cạnh biển cũng không mang nhiều đồ từ ngôi nhà bên Tam Hoàn đến, nếu không tất cả mọi thứ đều phải thay mới thật sự là có thể lấy mạng Trần Thiên Ngữ. Bất quá một đống chi phiếu, thẻ căn cước cũng đủ cho nàng đau đầu, mấy ngày liền phải đến các phòng ban, các ngân hàng, cuối cùng đem mọi thứ làm lại xong, trở lại nhà ở đông Tam Hoàn thì nhận được điện thoại của chủ cho thuê nhà, nói không có ý định tiếp tục cho thuê.

Sấm sét giữa trời quang!

Chủ nhà nói rất khách khí, nói con mình ở nước ngoài du học muốn trở về nước kết hôn, nhà này phải làm quà cưới cho con, mong muốn Trần Thiên Ngữ có thể dọn đi, hắn nguyện ý đền hợp đồng.

Trần Thiên Ngữ nói không sao, con cái kết hôn là quan trọng, tiền bồi thường cũng không cần, thế nhưng cho ta một chút thời gian, ta phải dọn nhà.

Chủ nhà khó xử, nói hắn còn phải trang trí thời gian rất gấp, Trần Thiên Ngữ nhìn những tòa nhà ngạo nghễ giữa sương sớm, triệt để thua trận.

"Cái gì? Đến chỗ mình ở một thời gian?" Jeanne nhận được điện thoại của Trần Thiên Ngữ thì giấu không được kinh ngạc khiến Trần Thiên Ngữ có chút băn khoăn. Trần Thiên Ngữ nói chuyện của chủ nhà, Jeanne ấp a ấp úng nói: "Cũng không phải không được, chính là nhà mình vốn đã chật chội, bạn trai mình còn thường xuyên đến……"

Trần Thiên Ngữ nói: "Nếu không tiện thì thôi đi, mình lại nghĩ biện pháp khác."

Đang muốn cúp điện thoại lại bị Jeanne gọi lại: "Ai — Thiên Ngữ bồ đừng nói như vậy a, bất quá mình nhắc nhở một câu, sợ, sợ bồ thấy bạn trai mình xấu hổ thôi, hắn ở nhà thích khỏa thân. Không có việc gì a, mình nói với hắn là được, bồ dọn đến đây đi! Lúc nào dọn bồ nói một tiếng với mình, mình và Martha gọi mấy tiểu tử trẻ tuổi cường trán đến giúp cô dọn nhà!"

Cúp điện thoại Trần Thiên Ngữ vẫn có chút cảm động, tuy rằng Jeanne cùng Martha ngày thường thoạt nhìn tựa hồ không nghiêm chỉnh, nhưng thời điểm mấu chốt vẫn rất tốt. Bạn bè a~!

Ngày dọn nhà Jeanne gọi hai mươi nam nhân được xưng là bạn bè đến dọn nhà, sau khi dọn xong hiệu triệu Trần Thiên Ngữ đến mời khách, ăn vịt nướng.

Đoàn người đi Đại Đổng, gọi hai bàn món ăn gϊếŧ mười con vịt quay mở vài bình rượu lớn, cuối cùng tính tiền, 2 vạn.

Trần Thiên Ngữ: "…….".