Đêm khuya, Diệp gia luôn rất yên tĩnh.
"Nhị..." Diệp Nhất mới tỉnh giấc, phát hiện Diệp Nhị ngồi trên chiếc ghế sofa đặt cạnh giường, chồng cằm dưỡng thần, nghe thấy tỷ tỷ gọi nàng, liền đi đến giúp Diệp Nhất thay khăn nóng trên trán, đắp khăn mới lên.
"Độ ấm vừa chứ?"
Diệp Nhất "Ân" một tiếng, nói "Chuyện Mạc Tịnh Ngôn thế nào rồi?"
"Chúng ta đã mang Vương Tử Hựu từ chỗ Cố Hồng Trình trở về, có bị thương một chút."
"Bị thương? Các nàng đang ở đâu?"
"Em đã an bài các nàng trú lại."
"Vậy là tốt...Gần đây để cho các nàng ở nhà chúng ta an toàn hơn. Chỗ Chung Hạ Hội thế nào?"
Vì thế Diệp Nhị đem chuyện đã nuốt mất địa bàn làm ăn của Chung Hạ hội cùng dùng bọn lưu manh dọa mấy đại cổ đông phải chạy mất cho Diệp Nhất nghe. Diệp Nhất cười nói: "Nhị, em càng ngày càng khôn khéo tài giỏi, sau này chuyện làm ăn của gia đình có thể an tâm giao cho em quản lý rồi."
Diệp Nhị chỉnh chiếc chăn lại cho Diệp Nhất, động tác rất ôn nhu, thế nhưng biểu lộ trên mặt trước sau cứng ngắc: "Vâng, tỷ tỷ không cần bận tâm, em sẽ làm thật tốt."
Diệp Nhất như có điều suy nghĩ, ngưng mắt nhìn khuôn mặt Diệp Nhị, thấy Diệp Nhất như có chuyện che dấu, trong lòng liền sợ hãi: " Tỷ tỷ....còn muốn giao phó gì không?"
"Nhị....em đối với người khác luôn tỏ vẻ hung ác, tính tình nóng nảy, chỉ có đối với chị là ôn nhu như thế này."
Diệp Nhị trên mặt nóng lên, không ngừng vuốt tóc nói: "Chuyện nên làm, chị là chị của em"
"Chị sao lại có đứa em tốt như em? Chị thật tâm yêu em" Những lời này của Diệp Nhất thật sự rất nhẹ nhàng thoáng qua, lại khiến cho người nghe không nhận ra cảm tình chân thật của nàng. Diệp Nhị càng nghe càng không nhận ra. Điều này khiến cho nàng cảm thấy tức giận: "Tỷ tỷ nói những lời như vậy, không e thẹn sao?"
Diệp Nhị không nói nữa, giúp nàng nấu nước ấm, thay khăn nóng đặt lên trán, đẩy cửa đi ra ngoài.
Diệp Nhất nhìn theo bóng nàng đi lướt qua hàng lang, do do dự dự đi một chút lại ngừng, dáng tươi cười càng thêm nồng đậm.
Một bồn nước ấm, khói trắng chậm rãi bay lên. Mạc Tịnh Ngôn cởi bỏ áo tắm, đứng ở bên trong bồn nước bao quanh mình, đỏ mặt nói với Vương Tử Hựu: "Tới đây"
Vương Tử Hựu vẫn không dám đối mặt với Mạc Tịnh Ngôn, cảm thất lần này mình mất mặt hoàn toan rồi. Minh tinh dựa vào khuôn mặt để kiếm cơm, hiện tại mặt bị thương thành dạng này còn bị người ta cứu trở về, thật sự là...sau này không ngóc đầu lên nổi trước mặt Mạc tỷ.
Mạc Tịnh Ngôn thấy nàng cả buổi không nhúc nhích, tức giận vô cùng, đề cao thanh âm: Nhanh lên!"
Vương Tử Hựu bất đắc dĩ, nếu như không đến đoán chừng sẽ bị mắng nặng nề hơn nữa....tính cách Mạc Tịnh Ngôn đến bây giờ nàng hoàn toàn chưa hiểu hết, trước kia cảm thấy nàng rất ôn nhu dịu dàng, thế nhưng ở bên cạnh nàng lâu ngày, lại phát hiện tính cách nàng khá nhiều mặt.
Bằng hữu giới truyền thông gọi Mạc Tịnh Ngôn là "Nữ Vương", thật sự rất có tuệ căn!
Vương Tử Hựu chậm rãi chen chân bước vào bồn tắm, Mạc Tịnh Ngôn trông thấy bắp chân nàng bị ứ đọng chút máu, mắt cá chân bị thương cũng không hề nhẹ, bị lăn qua lăn lại như vậy khiến nó sưng phồng lên. Vương Tử Hựu bước vào trong nước nóng có chút đứng không vững, cắn môi, dũi lông mày ra, Mạc Tịnh Ngôn yêu thương nàng, tách nước đi đến, ôm nàng vào lòng, cùng nhau ngồi trong nước.
"Mạc tỷ..." Vương Tử Hựu bụm mặt, không muốn cho nàng nhìn.
Kỳ thật Mạc Tịnh Ngôn thật sự rất giận hành động không động não của tiểu quỷ này, điện thoại không gọi được, nhất định đã xảy ra chuyện gì, sau đó từ chỗ Diệp Nhị nghe nói Vương Tử Hựu đến khách sạn của Cố Hồng Trình thuê phòng, tức giận đến nỗi nàng chết lặng, trong lòng nếu gặp lại nàng nhất định phải hung hăng đánh nàng hai cái. Tuy trong lòng suy nghĩ hung ác như vậy, thế nhưng khi nhìn thấy nàng hai gò má bị đánh đến sưng đỏ của Vương Tử Hựu, Mạc Tịnh Ngôn vẫn đau lòng cơ hồ muốn phát điên, ý nghĩ muốn đánh nàng tự nhiên lại nuốt trở lại trong bụng mà chuyển biến thành ý nghĩ muốn bảo vệ nàng.
"Có cái gì mà xấu hổ ghê thế." Mạc Tịnh Ngôn kéo cánh tay nàng: "Khi em đến tìm tay đạo diễn kia cũng không cảm thấy xấu hổ sao? Đến trước mặt tôi lại nhăn nhó." Giọng điệu hoàn toàn là giáo huấn trẻ nhỏ. Vương Tử Hựu cúi đầu, trong sương khói Mạc Tịnh Ngôn vẫn thấy rõ khuôn mặt nàng sưng đỏ kinh khủng, nhẹ nhàng chạm lên. Vương Tử Hựu cảm thấy ngón tay của nàng hơi lạnh, sờ lên khuôn mặt nóng rát của mình đúng là cực kỳ thoải mái.
Mạc Tịnh Ngôn nhẹ nhàng nâng đầu nàng lên, ngưng mắt nhìn khuôn mặt bị thương của nàng. Làn da trắng nõn bị đối xử cực kỳ ngoan độc, trên khuôn mặt nàng không chỉ có năm ngón tay đơn giản, dấu tay giăng khắp nơi rõ ràng là bị mấy cái tát. Mạc Tịnh Ngôn thở dài thật sâu, thật thiệt thòi cho đứa trẻ cao ngạo này phải chịu đựng những cơn giận dữ này, ngày thường một chút bất công cũng không thể chịu, sẵn sàng đứng trước một dàn tay to mặt lớn, công phu tốt đến mức có thể không dùng thế thân để quay những bộ phim võ hiệp, thế nhưng lúc này đây...quả thật ủy khuất cho nàng.
"Còn đau không?" Mạc Tịnh Ngôn có thể cảm thấy những dấu tay kia còn sưng phồng lên đấy.
"Không đau" Vương Tử Hựu rất quật cường lắc đầu.
"Đồ ngốc. Tới đây, tôi giúp em xức chút thuốc, còn có một ít thương tích trên người kia nữa, tôi xử lý luôn." Mạc Tịnh Ngôn lườm Vương Tử Hựu một cái rồi quay người lấy thuốc mỡ Diệp Nhị đặt bên cạnh bồn. Thấy Vương Tử Hựu vẫn còn sững sờ nhìn mình, có chút bất đắc dĩ nói:
"Cởϊ áσ tắm ra đi, để tôi xem trên người em còn bị thương chỗ nào không"
"Ah nha..." Vương Tử Hựu đột nhiên tỉnh lại dời ánh mắt luôn bám chặt vào người Mạc Tịnh Ngôn, cởi bỏ quần áo. Mạc Tịnh Ngôn lúc này mới hiểu ra vì sao tiểu quỷ này sững sờ, toàn bộ chú ý đều đặt trên thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của mình.
Phục sát đất luôn, bị thương đến mức như vậy, còn có tâm tư muốn những thứ bậy bạ. Nếu không phải Diệp Nhị nói bồn nước thuốc này có thể giúp Vương Tử Hựu hồi phục vết thương, Mạc Tịnh Ngôn sẽ không muốn nóng bỏng cùng nàng chơi tắm uyên ương.
"Mau cởi bỏ nhanh đi!" Ngọn lửa lại bốc cháy, giống như biết chuyện của nàng khiến cho mình có chút thất thường.
"Ah, nha..." Vương Tử Hựu chỉ biết biến thành ngốc tử.
"Đừng có nghĩ lung tung, nước này là nước thuốc, giúp em khôi phục thương thế" Mạc Tịnh Ngôn kéo Vương Tử Hựu lại, cẩn thận từng li từng tí kéo nàng xuống ngang mặt nàng, ngón tay mát lạnh bôi thuốc mỡ trong suốt, nhẹ nhàng lau vết thương trên mặt nàng.
"Hít....hà...."
"Sao? Làm em đau?" Khuôn mặt vốn màu tương, thấy Vương Tử Hựu nhếch môi hít hơi lạnh, vẻ mặt Mạc Tịnh Ngôn lập tức trở nên lo lắng.
"Đau quá..." Vương Tử Hựu vờ như vô tội nhu nhược nhìn Mạc Tịnh Ngôn, như là bị khi phụ sỉ nhục.
Mạc Tịnh Ngôn nhìn cái dạng này của nàng, tim liền mềm đi tám phần, lực đạo trên tay càng nhẹ nhàng: "Vừa rồi hỏi em nói không đau mà? Tôi nhẹ tay một chút, em kiên nhẫn lát nha." Thế nhưng vô luận Mạc Tịnh Ngôn ôn nhu đến mức nào Vương Tử Hựu đều hô đau, ôn nhu đến mức hơn cả ôn nhu rồi, đột nhiên nghĩ đến:
"Tiểu quỷ chết tiệt, em cố ý phải không?"
"Bị vạch trần nữa sao." Vương Tử Hựu từ giả vờ thống khổ đột nhiên trở nên vui vẻ.
"Em! Em tự mà lo đi!" Mạc Tịnh Ngôn thật muốn đánh một chưởng vào khuôn mặt trêu đùa của nàng.
"Mạc tỷ, Mạc tỷ đừng nóng giận." Vương Tử Hựu thấy Mạc Tịnh Ngôn thực sự xoay người, vội vàng bơi đến chặn ôm lấy nàng: "Em chỉ nghĩ, khi em bị thương Mạc tỷ đối với em đặc biệt ôn nhu.... em thích chị đối với em như vậy, cho nên liền không nhịn được giả vờ nhu nhược. Mạc tỷ chán ghét em sao?" Lần này thật sự ủy khuất.
Mạc Tịnh Ngôn thở dài, quay người, ôm Vương Tử Hựu vào trong ngực "Là tôi bình thường đối xử với em quá dữ sao? Nhưng kỳ thật là do tôi quá lo lắng cho em...chuyện lớn như vậy em lại không muốn cùng nhau giải quyết mà tự mình gánh vác, bị thương thành như thế này, tôi đương nhiên sẽ đau lòng. Nhưng tôi cũng rất tức giận, em nghĩ thế nào mà lại một mình đi tìm Cố Hồng Trình? Thật sự là cùng bà ta làm những chuyện như vậy sao? Em cảm thấy có thể dùng bản thân để đổi sự nghiệp diễn xuất cho tôi sẽ làm tôi vui vẻ sao?" Bưng khuôn mặt Vương Tử Hựu lên, ngưng mắt nhìn vào cặp mắt của nàng: "Nếu như em thật nghĩ như vậy, hiện tại tôi sẽ nói cho em biết, dù có mất hết tất cả sự nghiệp diễn xuất, tôi vẫn không muốn em phải chịu khổ, trông thấy em vì tôi mà bị thương, tôi không cách nào có thể tha thứ cho chính mình. Tiểu Hựu, em so với những thứ khác quan trọng hơn nhiều, tôi không thể mất em, em hiểu không?"
Mạc Tịnh Ngôn rất ít khi nói lời ngọt ngào, thế nhưng khi nói ra thì những điều nàng nói càng thêm quý giá.
Vương Tử Hựu tựa vào vai Mạc Tịnh Ngôn, tóc ướt sũng dán trên ngực nàng, Tuy vết thương trên mặt vẫn nóng rát và đau nhức, nhưng những lời của Mạc Tịnh Ngôn khiến cho tim nàng trở nên ấm áp hạnh phúc: "Mạc tỷ.... em chưa bao giờ biết rõ, nguyên lai chị coi trọng em như vậy"
"Nói cái gì! Chẳng lẽ trước kia đều là hư tình giả ý hả?"
Vương Tử Hựu ngồi thẳng lên, vô hạn động tình, ôm chầm lấy Mạc Tịnh Ngôn, hôn nàng.
Hơi nước mờ mịt cả gian phòng. Vương Tử Hựu đặt Mạc Tịnh Ngôn ngồi lên trên cạnh bồn, vong tình hôn nàng, hai người dây dưa cùng một chỗ, hồi lâu cũng không buông ra. Cho đến khi cảm thấy hơi thở của Mạc Tịnh Ngôn có chút khó khăn Vương Tử Hựu mới buông nàng ra.
"Không phải hoài nghi tình cảm trước đây chị dành cho em, chỉ là thời gian yêu đơn phương chị quá dài, tuy cuối cùng chị cũng tiếp nhận tình cảm của em, thế nhưng ngay từ đầu chị không thích con gái, là em buộc chị ở bên cạnh em, đơn giản chỉ cần tiến vào thế giới của chị, em cũng không chắc chị tiếp nhận tình cảm của hai người nữ ở mức độ nào. Hơn nữa lần này xảy ra chuyện như thế... kỳ thật trước khi đến tìm bà ta em cũng đã nghĩ kỹ, nếu sau này chị biết, không cách nào tha thứ cho em, em cũng sẽ không tiếp tục dây dưa với chị, chỉ xa xa bảo vệ chị là được rồi. Không nghĩ chị lại cứu em trở về, còn thổ lộ với em, lại cho em biết em quan trọng đến mức nào. Em thật sự.... thụ sủng nhược kinh"
"Đồ ngốc..." Mạc Tịnh Ngôn càng yêu nàng hơn "Có phải là thường ngày biểu hiện của tôi quá lạnh nhạt, cho nên khiến em nghĩ tôi không quan tâm em?" Rõ ràng là một kẻ cao ngạo tự tin, đối mặt với tình yêu lại trở nên tự ti, cảm tình thật sự rất đáng sợ.
Vương Tử Hựu ha ha cười, tiến vào trong ngực Mạc Tịnh Ngôn: "Kỳ thật bộ dạng lạnh lùng của Mạc tỷ mới thật sự là mê người nhất. Em không thích con gái phóng đãng.
"Mạc Tịnh Ngôn thấy nàng từ một con gián bình thường đảo mắt một cái lại trở nên sinh long hoạt hổ, còn giống như "lơ đãng" hướng vào ngực mình cọ quậy, nhẫn tâm đánh một cái lên ót nàng.
"Mạc tỷ! Đau quá ah!" lúc này là đau thật sự.
"Lần này bỏ qua cho em, nếu lần sau em còn làm ra những chuyện ngu xuẩn như vậy nữa thì tôi sẽ không thèm đếm xỉa đến em, biết chưa?" Mạc Tịnh Ngôn dùng ánh mắt dành cho địch nhân trừng trừng lạnh lùng nhìn khiến Vương Tử Hựu rùng mình sợ hãi, ngoan ngoãn đáp lại: "Biết rồi..."
"Ngoan."
Vương Tử Hựu suy nghĩ, tình huống này không đúng! Nhớ năm đó dù thế nào mình cũng chiếm thế thượng phong, chuyện gì đều có thể đè Mạc Tịnh Ngôn mới đúng, như thế nào giờ lại nhận thua? Nàng chôn đầu trong ngực Mạc Tịnh Ngôn khẽ cắn một cái, trùng hợp cắn vào khe ngực mẫn cảm của Mạc Tịnh Ngôn, nàng lập tức cả kinh hô to một tiếng.
"Em làm gì đó?"
Thân thể Vương Tử Hựu nóng dần lên, bộ ngực đầy đặn cọ vào ngực Mạc Tịnh Ngôn, rõ ràng khiến Mạc Tịnh Ngôn trong phút chốc lòng bắt đầu nhộn nhạo.
"Không có ôm chị, nên rất nhớ chị" Ngậm ngực Mạc Tịnh Ngôn vào trong miệng, không nhanh không chậm mυ'ŧ lấy, đầu lưỡi đánh mấy vòng quanh điểm trí mạng, miệng nói ra lời ngọt ngào... Mạc Tịnh Ngôn lập tức đầu hàng.
Vương Tử Hựu thấy Mạc Tịnh Ngôn không chút phản kháng, ngược lại đưa hai tay áp vào đầu vai mình, một bộ chờ đợi xâm chiếm, cảm thấy nhiệt tình nhộn nhạo dâng tràn rốt cuộc không thể ngăn lại.
Mạc Tịnh Ngôn ngẩng cao đầu, thân thể còn ở trong nước, đầu gối còn ở bên cạnh bồn, hai chân bị mở toang, nụ hôn Vương Tử Hựu rơi vào giữa hai chân nàng nhưng không nhanh, thật là tra tấn người.
"Tiểu Hựu..." Mạc Tịnh Ngôn tóc dài tán loạn đen tuyền trôi xuôi theo dòng, hai gò má say hồng, ánh mắt mê ly nhìn về phía yêu tinh như nước chảy kia.
"Ân?" Trong lúc nói chuyện môi Vương Tử Hựu nhẹ nhàng lướt qua chỗ mẫn cảm giữa hai chân Mạc Tịnh Ngôn, trong nháy mắt đã dời đi chỗ khác. Mạc Tịnh Ngôn tựa hồ giống như bị chạm điện run rẩy. Hai tay Vương Tử Hựu vuốt ve dọc theo thân eo Mạc Tịnh Ngôn.
"Mạc tỷ có muốn hay không?"
Mạc Tịnh Ngôn cắn chặt răng, vì cái gì mỗi lần như vậy đều bị nàng đùa giỡn? Thế nhưng bị đùa hết lần này đến lần khác lại khiến cho mình cảm thấy một loại xấu hổ cùng khát vọng muốn có được khiến tim đập mạnh, giống như Vương Tử Hựu hồi hồi đều có thể nắm được điểm yếu của nàng, sẽ khiến nàng đau khổ không thể tả rồi lại giãy dụa không nổi...hay trong thực tế chính là nàng không muốn giãy dụa.
Sa lầy vào, có cái gì không tốt?
Không cần để ý là con gái với con gái, nghệ sĩ với nghệ sĩ, hôn môi nàng chỉ là người nàng yêu.
"Tiểu Hựu, đợi một chút, đợi một chút..."
"Giơ cao một chút đi..."
"Chờ...đợi một chút" Này
Thanh âm của Mạc Tịnh Ngôn sau đó không thể tiếp tục, xụi lơ ngã bên cạnh bồn. Vương Tử Hựu lội đến kéo nàng vào trong ngực, hôn trán nàng.
Có thể ngừng ở khoảnh khắc ấm áp vuốt ve này không? Vô luận có bao nhiêu người nhìn chằm chằm, đều mơ đến một thế giới chỉ có hai người.