Mạc Tịnh Ngôn mặc áo ngủ của Vương Tử Hựu xong thì thầm nghĩ thật vừa vặn, vì vậy nàng có chút suy nghĩ cảm thấy dáng vóc của hai người gần giống nhau, không giống như lần đầu tiên gặp mặt. Vương Tử Hựu sờ cằm làm như đang suy nghĩ: "Mạc tỷ, chị không biết kỳ thật giữa chúng ta có một chổ hoàn toàn khác nhau không?"
"Chổ nào?"
Ánh mắt Vương Tử Hựu chậm rãi từ khuôn mặt Mạc Tịnh Ngôn lướt xuống một đường, đi qua cổ cùng xương quai xanh dừng lại trước ngực nàng.
Mạc Tịnh Ngôn đẩy nàng ra: "Tránh ra, để tôi đi ngủ?"
"Mạc tỷ dữ quá!" Phàn nàn!
"Tôi dữ sao??"
Ánh mắt Vương Tử Hựu chuyển đến ngực Mạc Tịnh Ngôn, ý vị thâm trường nói: "Không có dữ…"
"Cút nhanh cho tôi!"
Vương Tử Hựu không tránh ra ngược lại còn tiến tới, nhõng nhẽo nói: "Mạc tỷ lạnh nhạt quá, cả ngày cứ đuổi em đi… đối với em chả lẽ không có chút hứng thú nào sao?"
Mạc Tịnh Ngôn không thoải mái liếc nàng một cái, cũng không nói nữa, Vương Tử Hựu vì mình mà tận lực kɧıêυ ҡɧí©ɧ nhưng hoàn toàn như đá chìm đáy biển cho nên buồn bực trong lòng, quay đầu chìm vào giấc ngủ, Mạc Tịnh Ngôn đột nhiên chui vào trong chăn của Vương Tử Hựu.
Vương Tử Hựu cảm thấy thân thể vừa mền mại vừa nóng bỏng của Mạc Tịnh Ngôn dán chặt, còn chưa biết nàng muốn làm gì, thì mùi hương từ hơi thở của Mạc Tịnh Ngôn đã thổi vào mặt.
"Em muốn tôi làm gì thì cứ làm như thế…" thanh âm Mạc Tịnh Ngôn khàn khàn, không giống như hỏi thăm, giống như muốn đền bù cùng trấn an. Cánh tay Mạc Tịnh Ngôn luồn qua cổ Vương Tử Hựu, không thuần thục mà ôm nàng vào trong ngực.
"Đối với em… làm thế nào?" Vương Tử Hựu có cảm giác hình như giờ đây không chỉ mắt cá chân của nàng không thể động đậy, mà cả cơ thể đều không thể di chuyển, trong đầu loạn một đoàn.
Bởi vì ở trong chăn không có ánh sáng, ngón tay Mạc Tịnh Ngôn chậm rãi vuốt ve má Vương Tử Hựu, men theo đường cong ưu mỹ của nàng mà chậm rãi di chuyển, đầu ngón tay lướt qua làn da nàng….nhiệt độ đầu ngón tay giống như bốc hỏa khiến cho Vương Tử Hựu miệng đắng lưỡi khô.
Cuối cùng ngón tay Mạc Tịnh Ngôn đặt trên môi Vương Tử Hựu, xác định được vị trí môi của nàng liền nhẹ nhàng cúi người, từ tốn dùng môi của mình cọ lấy môi của Vương Tử Hựu, cọ xát một hồi giống như đã quyết tâm ngậm lấy môi dưới của Vương Tử Hựu, ôn nhu giữ trong miệng. Vương Tử Hựu hai mắt nhắm lại, cảm giác cả người mình đều bị chìm đắm trong sự ấm áp ngọt ngào của Mạc Tịnh Ngôn, chờ đợi nàng xâm nhập, tâm tình phi thường thấp thỏm không yên, thế nhưng tận sâu thân thể không ngừng dâng trào từng đợt sóng hạnh phúc, thế nhưng thời gian chờ đợi kéo dài quá lâu, nàng cảm giác lưỡi của Mạc Tịnh Ngôn luôn do dự không biết có nên tiến vào hay không.
Nàng đang băn khoăn ? Rõ ràng những hành động thân mật thế này không phải là sở trường của nàng, cũng có thể tất cả những thứ này hoàn toàn chỉ do nàng bắt chước mà thôi.
Những hành động này chẳng lẽ được xem là "Chịu trách nhiệm" sao? Ngay từ khi bắt đầu Mạc Tịnh Ngôn vì muốn trấn an Vương Tử Hựu mà làm những chuyện này.
"Chị ấy hôn mình không phải là vì yêu mình!" Nghĩ đến điểm này Vương Tử Hựu thoáng mở mắt đẩy Mạc Tịnh Ngôn ra.
Mạc Tịnh Ngôn vốn đã đủ khẩn trương lại bị nàng đẩy một cái khiến hồn tiêu phách tán, khàn giọng hỏi: "Sao…sao thế?"
Vương Tử Hựu ngưng mắt nhìn vào mắt nàng, TV bên cạnh vẫn còn chiếu buổi phỏng vấn của Mạc Tịnh Ngôn, người chủ trì hỏi nàng: "Monica thích một người như thế nào?"
Mạc Tịnh Ngôn cười nhạt một tiếng trả lời: "Thiện lương, cầu tiến, hơn nữa… phải thành thật."
Thành thật…thành thật!
Đúng vậy không thể lừa gạt, lừa gạt chính là chướng ngại vật lớn nhất trong một mối quan hệ của hai người, huống hồ chướng ngại vật kia sẽ càng lúc càng lớn, thậm chí còn lớn bằng thiên thạch bay trên trời, không chỉ có thể hung hăng đánh ngã hai người, thậm chí còn khiến người ta tan xương nát thịt.
"Tiểu Hựu?" Mạc Tịnh Ngôn hỏi " Có phải là…tôi làm em không thoải mái?"
Vương Tử Hựu lắc đầu: "Không phải không phải ! Mạc tỷ thật ra…thật ra….chị không nên tốt với em."
Mạc Tịnh Ngôn nghiêng đầu nhìn nàng.
"Chính là đêm đó, khi chị uống say rồi, em mang chị về nhà em, nhưng mà sau đó chị ngủ luôn không có làm cái gì hết, cho nên…" Vương Tử Hựu hiểu rõ Mạc Tịnh Ngôn nhất định sẽ rất tức giận, nhất định! Nàng tức giân, nhẹ thì sẽ đánh đòn, còn nặng có phải sẽ tuyệt giao luôn không?
"Cho nên?"
"Cho nên, chị không nên cùng em làm những chuyện này, tất nhiên là không cần miễn cưỡng phải chịu trách nhiệm với em." Vương Tử Hựu mãnh liệt hít một hơi, mặc kệ kết cục thế nào, nhất định phải nói rõ chuyện này, nàng không muốn đến cuối cùng Mạc Tịnh Ngôn sẽ chán ghét nàng.
Hai tay Mạc Tịnh Ngôn ôm chặt hai bên vai Vương Tử Hựu, nghe xong lời của nàng liền trầm mặc một hồi nói: "Kỳ thật, tôi sớm đã đoán được."
"Cái gì?" Cái này thật sự ngoài dự kiến của Vương Tử Hựu: "Chị đã sớm đoán được?"
Mạc Tịnh Ngôn đỏ mặt: "Đúng vậy, tôi không giống em, say rồi sẽ không biết gì nữa, tuy ấn tượng không rõ ràng nhưng những chuyện chưa từng làm qua, tôi vẫn có thể nhận biết được."
"Vậy chị…" Vương Tử Hựu hoàn toàn không biết nên nói cái gì cho đúng.
Mạc Tịnh Ngôn ánh mắt lấp lánh: "Lúc ấy là tôi muốn, vì em cố tình trêu chọc tôi, cho nên tôi cũng muốn đùa giỡn với em, kết quả em lại không ăn ý tưởng là thật, thật là…hại tôi sau đó trở về không biết làm sao, nhưng thật sự cảm thấy… em…cũng không có gì sai, có quan hệ với em gần một chút cũng chẳng phải là chuyện xấu gì."
Vương Tử Hựu quả thực bị làm tức chết, nguyên lai là do nàng tự mình đa tình bị Mạc Tịnh Ngôn lừa gạt?! Khiến nàng chịu thiệt thòi áy náy khó xử bấy lâu nay, kết quả chính mình lại bị người ta hại. Tâm tình bị đè nén đến cực hạn không thể phát tiết, bèn dùng thủ đoạn của Mạc Tịnh Ngôn reo lên: "Wow Mạc Tịnh Ngôn! Nguyên lai chị đang đùa giỡn em! Hại em buồn rầu như vậy, kết quả chị luôn ở sau lưng em cười trộm ! Em…"
Mạc Tịnh Ngôn hô nhỏ: "Em trách móc cái gì, sợ người khác không biết tôi và em ở chung một phòng sao? Hơn nữa là do em đùa giỡn tôi trước, tôi tốt với em không trách còn muốn trách lại tôi sao!"
Thực ra đây là lần đầu tiên cảm thấy Mạc Tịnh Ngôn khó chịu muốn chết, yêu nhân thường ngày luôn giúp nàng che gió che mưa trước giới truyền thông nay khẩu khí kém cỏi trước nàng , rốt cuộc nàng rõ ràng có thể trở thành một người chủ trì thanh tú, mỗi một câu đều chặn Vương Tử Hựu đến sít sao, Vương Tử Hựu này sớm đã bị người ta ngưỡng mộ từ lâu vì "miệng lưỡi ác độc" lại thua nàng quá nhiều, làm sao có thể can tâm? Ngoài miệng không thắng được, vậy thì trực tiếp ra tay! Hiện tại hai người đang ở cùng trục hoành, Mạc Tịnh Ngôn cũng không có cách nào lợi dụng trọng lực đe dọa nàng, Vương Tử Hựu rất có lòng tin dù thiếu đi một chân vẫn có thể ở chổ này khiến cho nữ nhân kia bốc hỏa!
Mạc Tịnh Ngôn thấy ánh mắt Vương Tử Hựu có chút không đúng, run rẩy nói ra một câu: "Em muốn làm gì đó…" Âm cuối chưa kịp nói ra đã bị Vương Tử Hựu áp đảo.
"Vương Tử Hựu ! chờ chút…" Mạc Tịnh Ngôn sắc mặt tái nhột, cái gì "Zoe" ah, cái gì "Tiểu Hựu" đều quên mất không chừa lại dấu vết, nhìn Vương Tử Hựu cả người chen vào giữa hai chân nàng, nâng cằm nàng như muốn hôn, Mạc Tịnh Ngôn giật mình Vương Tử Hựu không phải là bị nàng kích động đến không kiểm soát được chứ. Chiếc lưỡi của Vương Tử Hựu tiến vào dây dưa gắn bó với Mạc Tịnh Ngôn, Mạc Tịnh Ngôn nghiêng người một cái lại bị nàng kéo theo.
Cùng Vương Tử Hựu hôn môi, một chút cũng không cảm thấy bài xích hay chán ghét. Tại sao như vậy? Trước đây rõ ràng mình không có thích nữ, tuy đã lớn tuổi cũng chưa từng có hứng thú yêu đương với bất cứ người đàn ông nào nhưng cũng chưa từng đặt mục tiêu sẽ yêu đương với nữ, thế nhưng vì cái gì lại cảm thấy hôn Vương Tử Hựu không những thoải mái ngược lại…. khiến cho tim đập nhanh hơn rất nhiều.
Mạc Tịnh Ngôn cũng không biết kỹ thuật hôn của Vương Tử Hựu có thật tốt….cho dù Mạc Tịnh Ngôn từng quay qua cảnh hôn môi kɧıêυ ҡɧí©ɧ cũng chưa từng cùng người ta khẩu chiến…chỉ cảm thấy trên người bị trêu chọc trong lòng cảm thấy rất nhột nhạt, rất muốn đến gần hơn nữa, cho nên Mạc Tịnh Ngôn thử hôn lại nàng.
Trong phòng bệnh vốn rất ấm, chăn mềm trùm lấy hai người càng khiến nhiệt độ cơ thể càng lúc càng cao, Vương Tử Hựu quên mình dây dưa cùng Mạc Tịnh Ngôn, tư thế cùng phối hợp với nàng, bổn ý của Mạc Tịnh Ngôn là muốn cùng nàng hành động ăn ý, kết quả phát hiện Vương Tử Hựu căn bản rất lão luyện, hai ba lần đều khiến Mạc Tịnh Ngôn thở hổn hển liên tục khó hô hấp, thiếu chút nữa rêи ɾỉ thành tiếng.
"Hựu…Chờ một chút…"
Tự hồ câu "Chờ một chút" Mạc Tịnh Ngôn luôn dùng để giảm bớt hành động thân mật khiến nàng khẩn trương, lúc đầu Vương Tử Hựu còn tưởng nàng thực sự có chuyện gì, kết quả thấy nàng nói xong "Chờ một chút" cũng không có làm gì cụ thể, cho nên lại tiếp tục tấn công.
Mạc Tịnh Ngôn nóng đến không chịu nổi, Môi Vương Tử Hựu còn nằm trên ngực nàng mà lướt, cảm giác kí©ɧ ŧɧí©ɧ tê tê dại dại khiến Mạc Tịnh Ngôn không thể tự kìm chế được phải nâng eo lên, Vương Tử Hựu thừa cơ ôm lấy hai chân của nàng nói: "Tiểu Tịnh, chị muốn?"
Vương Tử Hựu một tiếng "Tiểu Tịnh" lại khiến giữa hai chân Mạc Tịnh Ngôn có cảm giác nóng lên, sức nóng đó làm nàng khó có thể mở miệng, cả khuôn mặt nàng lập tức đỏ bừng, lập tức dùng mu bàn tay che mắt, giống như đà điểu nhắm mắt làm ngơ.
Họ Vương này như thế nào vô sỉ nói ra những lời như vậy ah! Có phải là xem phim nhiều quá rồi! Lời thoại này sao có thể nói ra mà mặt không đỏ tim không đập nhanh được hả? Mạc Tịnh Ngôn cảm thấy mình xấu hổ muốn chết rồi.
Vương Tử Hựu kéo cánh tay Mạc Tịnh Ngôn đang che mặt ra, Mạc Tịnh Ngôn quật cường quay đầu đi, ý muốn che mặt lại thật kỹ. Vương Tử Hựu thuận thế đem môi dán lên chiếc cổ trắng nõn của Mạc Tịnh Ngôn, Mạc Tịnh Ngôn bị nàng hút thiếu chút nữa hô lên thành tiếng. Lần trước chuyện dấu hôn đã đủ chật vật lắm rồi, nàng lại muốn làm lần nữa sao?
"Tiểu Tịnh, có lẽ em đã đoán trúng một chuyện…" Môi Vương Tử Hựu dán bên tai Mạc Tịnh Ngôn chậm rãi cọ sát, thanh âm kiềm nén rất nhỏ, như là cố ý kɧıêυ ҡɧí©ɧ. Giọng nói của Vương Tử Hựu rất êm tai, ngày thường cho người ta cảm giác tỉnh táo, thế nhưng không nghĩ giọng nói của nàng sẽ biến thành mê người như vậy, Vương Tử Hựu rất hài lòng nhìn Mạc Tịnh Ngôn khẽ nhíu mày, ánh mắt hoảng hốt, mặt ửng đỏ lại không chịu lên tiếng, một bộ ẩn nhẫn nói tiếp: "Mặc kệ trước kia là ai trêu chọc ai, chị nói muốn chịu trách nhiệm rồi còn làm rất đúng với lời nói, thật ra là chị thích em sao?"
Mạc Tịnh Ngôn cứng đờ.
"Bởi vì chị sẽ không bộc lộ tình cảm của mình, cho dù đã có tình cảm cũng sẽ che dấu, huống chi chị không nghĩ là thích con gái, bản thân còn có chứng sợ hãi yêu đương, đối với tình yêu sự trông chờ không cao, sẽ biết sợ, sẽ không muốn bị tổn thương, cho nên tưu kế tựu kế tìm lý do để trong lòng người có một khối đá kê chân cùng thuyết phục bản thân mình muốn cùng em ở một chổ, có đúng vậy không? Kỳ thật bỏ xuống nhiều quật cường như vậy, bản thân chị quả thật có thích em phải không?" Vương Tử Hựu hai tay ôm lấy mặt Mạc Tịnh Ngôn, buộc nàng nghiêm túc nhìn thẳng vào chính mình.
"Nói cho em biết, nói cho em biết, em không phải đơn phương si tâm vọng tưởng, em có cảm giác chị có tình cảm với em là đúng không sai?"
Mạc Tịnh Ngôn nhìn đôi mắt Vương Tử Hựu lóe sáng, rất kiên định, rất đơn giản, tâm không khỏi mền nhũn, chậm rãi tựa lên vai Vương Tử Hựu nhàn nhạt nói: "Nếu như tôi nói…tôi thật sự thích em, như vậy chúng ta có thể ở cùng một chổ sao? Hai người chúng ta đều là nữ, đều ở trong làng giải trí, nói thật lòng, tôi không tin tưởng…"
Vương Tử Hựu nghe nửa câu đầu, tim thiếu điều nhảy ra khỏi ngực, thế nhưng nửa câu sau lại khiến nàng phiền muộn: "Vậy là những lời chị nói, chỉ là trò đùa thôi sao?"
"Làm sao như thế! Tôi sẽ không thừa nhận loại cảm tình này!" Mạc Tịnh Ngôn khẩn trương nói: "Hẳn là em muốn như vậy chứ gì?"
"Nói bậy!" Vương Tử Hựu ngược lại tức giận: "Em không muốn chơi trò chơi với chị! Nếu cảm giác của chúng ta là giống nhau, vậy thì nhất định phải nắm chặt lấy đối phương! Làm sao còn có suy nghĩ phải xa cách, không thể ở cùng một chổ, như thế giống như là không cho sống phải chết đi vậy ! Monica, em chỉ nghĩ chúng ta đừng lãng phí thời gian mà bỏ qua nhau, em thật vất vả mới có thể đến bên cạnh chị, vô luận có bất kỳ khó khăn gì em cũng không sợ."
Mạc Tịnh Ngôn nhắm mắt lại, dốc hết dũng khí thở nhè nhẹ mở ra hai tay ôn nhu ôm chặt eo Vương Tử Hựu, nhỏ giọng nói: "Tiểu Hựu, em thật dũng cảm, khi ở bên cạnh em, tôi thường trông thấy một vầng ánh sáng, vô luận là cái gì em đều xuyên qua nó, tản ra một luồng mị lực thật chói mắt, làm cho tôi không thể nhìn thẳng em. Là tôi…nhát gan, vì vậy cứ thể lẩn quẩn khiến tôi sợ hãi, yêu đương khiến tôi sợ hãi, tôi không biết có nên đi về hướng theo truyền thuyết vốn là một vực thẳm, chỉ là, vô luận thế nào….tôi hiện tại thật sự không muốn….buông em ra."
"Đồ ngốc." Vương Tử Hựu chặt chẽ ôm chặt Mạc Tịnh Ngôn vào trong ngực: "Chị đừng có buông em ra, tốt nhất là ở bên cạnh em cả đời."
Vương Tử Hựu dỗ ngon dỗ ngọt tuy có chút gượng gạo, thế nhưng nghe vào trong tai lại thấy ấm áp truyền đến tận trong lòng Mạc Tịnh Ngôn.
Tâm hai nàng vào lúc này trở nên thuần túy như vậy, chỉ là muốn ôm chặt lấy đối phương, ngực dán ngực, cảm nhận được tiếng tim đập…. tiếng tim đập kia phút chốc chứng minh cho họ thấy hiện tại trong thế giới chỉ còn hai người họ mà thôi.
Có thể là thổ lộ đã khiến các nàng tiêu hao quá nhiều thể lực, sau đó các nàng không còn muốn làm gì nữa, cùng một chổ ôm nhau ngủ.
Mạc Tịnh Ngôn vốn muốn ôm Vương Tử Hựu, thế nhưng Vương Tử Hựu chết sống không chịu, nói mình là công, phải để nàng ôm mới đúng. Mạc Tịnh Ngôn đột nhiên nhớ tới trước kia từng đăng nhập vào diễn đàn Vương đạo, nhất thời tức giận còn viết rằng Vương Tử Hựu mới là thụ. Lúc ấy chỉ muốn hả giận, không nghĩ đến hiện giờ hai người họ lại tiến đến loại quan hệ này.
Mạc Tịnh Ngôn cũng lười tranh giành với nàng, thuận miệng nói cho xong: "Được rồi, được rồi, cho em ôm, cho em ôm." Ngụ ý muốn xua đuổi mọi hiềm nghi của đứa trẻ này, thế nhưng Vương Tử Hựu lòng tràn đầy vui mừng cho rằng Mạc Tịnh Ngôn đã chấp nhận chân lý nàng chính là thụ, vì vậy mới lớn tiếng để cho Mạc Tịnh Ngôn gối đầu trên cánh tay nàng mà ngủ. Ngủ đến nữa đêm, cả cánh tay hoàn toàn tê liệt, muốn từ đằng sau đầu Mạc Tịnh Ngôn rút cánh tay ra, rút mấy lần đều không được, ngược lại đánh thức Mạc Tịnh Ngôn. Mạc Tịnh Ngôn nửa ngủ nửa tỉnh phiền muốn chết, ấn cái ót Vương Tử Hựu đẩy ra thật xa, chính mình chiếm đoạt hai phần ba giường lúc ấy mới thực sự yên tâm ngủ.
"Đáng giận…..Chị chờ đó…" Vương Tử Hựu ủy khuất núp ở nơi hẻo lánh,vừa hắc xì hơi, vừa vân vê cánh tay của mình.
Ngày hôm sau đánh thức Vương Tử Hựu dậy lại là mẹ của nàng ! Vương Tử Hựu vừa mở mắt đem nửa năm kinh ngạc dùng xong một lần, tâm can tỳ phổi rối lại thành một đoàn. Bất quá may mắn hai người bọn họ đều mặc áo ngủ, mẹ Vương Tử Hựu lại đặc biệt có ấn tượng tốt với Mạc Tịnh Ngôn, Mạc Tịnh Ngôn nói cố tình đến thăm Vương Tử Hựu hay đại loại như thế đều không khiến người có một chút tia hoài nghi.
Đợi mẹ Vương Tử Hựu đi rồi, Mạc Tịnh Ngôn ở lại chờ cho đến khi còn hai giờ máy bay xuất phát bay về đoàn làm phim mới rời đi.
"Này, chị cứ thế mà đi sao?" Vương Tử Hựu thấy Mạc Tịnh Ngôn chuẩn bị sẵn sàng đầy đủ lập tức muốn đẩy cửa rời đi, một cái hôn cũng không có, nên triệt để mất hứng.
"Sao còn muốn gì nữa?"
Vương Tử Hựu chỉ tay về phía nàng: "Chị tuyệt đối là cố ý! Cho dù chị chưa từng yêu đương qua nhưng cũng từng đóng rất nhiều phim điện ảnh lẫn truyền hình, như thế nào lại không biết đối xử với người yêu như thế nào ! Chị đúng là cá chết mà!
Mạc Tịnh Ngôn thập phần bất đắc dĩ: "Em thật sự quá khoa trương…" Đi đến nắm lấy cổ áo Vương Tử Hựu, Môi nàng khẽ chạm vào khuôn mặt Vương Tử Hựu một cái rồi nói: "Tốt rồi, tôi phải đi, bằng không trễ máy bay mất."
"Mạc Tịnh Ngôn! Chưa đủ!"
"Lại náo tôi đánh em!"
"Đến đây đi, đến đây đi, chị chỉ có bị em náo trên giường mà thôi!"
"Em muốn tôi cãi nhau, thắng được trong trận khẩu chiến sẽ rất uy phong sao?"
Vương Tử Hựu cười lạnh nói: "Khẩu chiến không những uy phong còn có thể làm chị vô cùng thoải mái."
Mạc Tịnh Ngôn hít một hơi, thừa nhận chính mình đã hoàn toàn thua cuộc, đóng cửa lại.