Thần Y Đích Nữ

Chương 50: Thiếu gia căn bản không đến trường

Nhưng cái gì nàng cũng không dám tỏ thái độ, tuy Phượng gia đã vì tương lai của nàng mà tính toán, nhưng hết thảy đều không có. Nếu nàng muốn hi vọng, nhất định phải bảo trụ vị trí chính nữ Phượng gia này, nhất định phải bảo trụ vị trí đương gia chủ mẫu của Trầm thị. Nhất dung câu dung, nhất tổn câu tổn (1)!

(1) Nhất dung câu dung, nhất tổn câu tổn: một người thịnh vượng thì tất cả đều thịnh vượng, một người bị tổn hại thì tất cả cũng bị tổn hại.

Nghĩ vậy, Phượng Trầm Ngư dứt khoát quỳ trước mặt lão thái thái, trịnh trọng dập đầu lạy ba cái: "Trầm Ngư thay mẫu thân thỉnh tội với tổ mẫu, đều là do mẫu thân lo lắng không chu toàn, quá mức nuông chiều ca ca, Trầm Ngư nguyện thay mẫu thân chịu phạt, chỉ mong tổ mẫu có thể chú ý giữ gìn sức khỏe thân thể. Nếu là vì chuyện ca ca bị tổn thương bản thân, vậy Trầm Ngư thật đúng là ngàn lần chết mới bỏ được sai lầm này a!"

Khi nói, hai hàng nước mắt như hạt châu đã trào ra hai má.

Phượng Trầm Ngư ngày thường đã rất xinh đẹp, da thịt vô cùng mịn màng rất xứng với hai chuỗi nước mắt trân châu này, thật sự là làm người ta nhìn, trong lòng sinh thương xót.

Lão thái thái mắng một mạch, cũng hơi hết giận, trước mắt thấy Trầm Ngư lễ độ khuôn phép, thì bắt đầu đau lòng.

"Cháu gái ngoan, mau đứng lên, tổ mẫu không trách ngươi."

Trầm Ngư nào dám đứng lên ngay như vậy, càng khóc càng thương tâm, "Cầu tổ mẫu tha thứ cho mẫu thân và ca ca đi! Trước mắt xem bệnh cho ca ca quan trọng hơn, thân thể tổ mẫu cũng cấp bách lắm a!"

Lão thái thái gật đầu, "Để Trầm thị kia ở Phật đường Kim Ngọc viện đóng cửa suy nghĩ đi! Cẩn Nguyên." Nàng gọi Phượng Cẩn Nguyên, "Nhất định phải mời đại phu tốt nhất đến xem bệnh cho Hạo nhi, nghĩ hết mọi biện pháp đều phải xem bệnh của hắn cho ta."

"Mẫu thân yên tâm, con đều nhớ kỹ. Mẫu thân vẫn nên trở về ngủ tiếp đi, nơi này giao cho hạ nhân là được rồi, ngày mai con phải đi tìm danh y vì Tử Hạo xem bệnh."

Thấy biển hiện của Phượng Cẩn Nguyên, lão thái thái lúc này mới thả lỏng, được ma ma và bọn nha hoàn đỡ về Thư Nhã viên, những người khác cũng không tiện lưu lại, đều đi theo rời đi. Kim Trân lúc gần đi còn thâm tình chân thành nhìn Phượng Cẩn Nguyên một cái, Phượng Cẩn Nguyên khoát tay với nàng, cũng không nói thêm gì.

Nhưng rốt cuộc vẫn sợ thân thể lão thái thái có bệnh nhẹ, hắn ra ngoài đuổi theo hai bước, gọi Phượng Vũ Hành đang rời đi lại: "Ngươi đi cùng xem đi, xác định tổ mẫu ngươi không sao thì lại rời đi."

Phượng Vũ Hành gật đầu, "Nữ nhi đã biết, phụ thân còn dặn dò gì nữa không?" Trong lời nói không có nửa phần cung kính.

Lúc này Phượng Cẩn Nguyên mới nhớ, chuyện tối nay hắn còn không cho Phượng Vũ Hành một cái công đạo. Quay lại nhìn Phượng Tử Hạo, không khỏi buồn rầu.

"A Hành." Hắn chỉ Phượng Tử Hạo, "Đại ca ngươi tuy là không đúng, nhưng ngươi đã đánh rồi, cũng mắng rồi, hiện tại hắn đã thành dạng này, vi phụ cũng không có khả năng trừng phạt gì. Chuyện tối nay, Phượng gia thiếu ngươi một cái nhân tình."

Nàng nhướn mày: "Phượng gia thiếu ta nhân tình? Đây là phụ thân đã coi A Hành là người ngoài rồi."

"Vi phụ không có ý đó." Phượng Cẩn Nguyên rất đau đầu khi nói chuyện với Phượng Vũ Hành, cứ như cho dù nói cái gì, nàng nghe thấy đều có một ý tứ khác. "Vi phụ chỉ nói về sau nếu ngươi có việc gì cầu Phượng gia, Phượng gia nhất định sẽ không đứng nhìn bàng quan."

Nàng bật người, đây không phải là chia nàng và Phương gia thành hai thế lực sao, cũng tốt. "Vậy A Hành phải đa tạ phụ thân rồi, A Hành sẽ nhớ rõ lời nói của phụ thân hôm nay, tương lai nếu có việc cầu Phượng gia, mong phụ thân đừng quên mà cự tuyệt."

"Dĩ nhiên." Phượng Cẩn Nguyên phất tay, nhanh chóng để Phượng Vũ Hành cùng đi với lão thái thái.

Lão thái thái không bài xích với việc Phượng Vũ Hành đến, ngược lại, Phượng Vũ Hành có thể cùng nàng về Thư Nhã viên, nàng thật sự nhẹ nhõm thở ra một hơi.

Nói đến việc suýt hôn mê kia, cũng dọa chính nàng, như là bỗng nhiên có một cỗ huyết khí tuôn ra, trực tiếp đi vào não, không thể áp chế được, người không chịu nổi thì ngã xuống. Nàng thật sự không thể xác định như vậy có thể cố gắng được hay không, trước mắt trong phủ không có đại phu, vạn nhất về sau nàng ngã xuống, ai tới chăm sóc nàng?

"A Hành." Lão thái thái cũng không ngốc, nếu có việc cầu người, lại ra vẻ kiêu ngạo là không được. Huống chi nàng cũng đã nhìn ra, cháu gái này cũng không phải là cái đèn dầu cạn, ở đại sơn ủy khuất ba năm, chưa biết chừng bao nhiêu ủy khuất đang chờ thanh toán với người Phượng gia, hiện tại lại có chỗ dựa là Ngự vương phủ, liền không hề sợ hãi.

Đúng vậy!

Chớp mắt lão thái thái nhớ tới, Phượng Vũ Hành có Ngự vương phủ là chỗ dựa, vừa rồi sao nàng có thể có thái độ như vậy với cháu gái này chứ? Thật sự là hối tiếc không kịp.

"Tổ mẫu, A Hành đến đây." Nàng đi nhanh hai bước lên bên người lão thái thái, cũng không thay nha hoàn đỡ nàng, chỉ chậm rãi đi theo.

Đáy lòng lão thái thái khẽ thở dài, nói: "Trước đó tổ mẫu đã nặng lời, ngươi đừng để trong lòng."

Phượng Vũ Hành nhẹ nhàng nở nụ cười, "A Hành không dám."

"Đều do Trầm thị kia, tất cả đều do Trầm thị gây họa." Lão thái thái đem tội đổ lên người Trầm thị, "A Hành ngươi yên tâm, về sau nếu nàng còn dám gây sóng gió, tổ mẫu sẽ thu thập nàng."

"A Hành không muốn quản nhiều việc trong phủ, chỉ cầu an ổn đợi gả, mong tổ mẫu thành toàn."

"Nhất định rồi, nhất định rồi." Lão thái thái thấy Phượng Vũ Hành không còn sắc bén như trước, trong lòng cuối cũng nhẹ nhàng thở ra.

Phượng Vũ Hành cũng không tính đắc tội với mọi người trong phủ, có chút đám cỏ đầu tường vẫn có thể lợi dụng được một chút. Ít nhất tuổi nàng vẫn còn nhỏ, lúc còn phải sống trong cái phủ này, dù sao cũng phải đem từng cấp bậc địch nhân từng bước từng bước lật đổ mới được. Đây không chỉ là hứa hẹn của nàng với nguyên chủ, mà cũng là nàng vì đệ đệ và mẫu thân kiếp trước giống Tử Duệ và Diêu thị, đoạt một con đường tốt.

Đến Thư Nhã viên, hạ nhân hầu hạ lão thái thái nằm xuống, Phượng Vũ Hành bắt mạch cho lão thái thái.

"Không sao chứ?" Lão thái thái rất tiếc sinh mạng, thấy Phượng Vũ Hành không nói tiếng gì hồi lâu, nhanh chóng nói: "Trừ bệnh đau thắt lưng của ta, bình thường cũng không có bệnh nặng gì."

Phượng Vũ Hành gật đầu, "Thân thể tổ mẫu coi như khỏe mạnh, chỉ là vừa rồi bị chuyện của Đại ca làm tức giận nên mạch máu không được ổn định." Vừa nói vừa phân phó nha đầu của Thư Nhã viên, "Đi lấy khăn dấp nước ấm tới lau mặt cho tổ mẫu, nhớ rõ nước ấm vừa phải, không thể quá nóng." Thấy nha đầu đáp ứng đi xuống chuẩn bị, mới cùng lão thái thái nói: "Về sau khi tổ mẫu thức dậy không thể dậy quá nhanh, sáng sớm thức dậy cũng không cần phải lập tức liền dậy, ở trên giường chậm rãi một lát để gân cốt khởi động. Thức ăn thì ăn ít dầu mỡ, không được uống trà đậm."

Nàng nói những thứ cần chú ý nói một lần, lại nói: "Nhiều ngày ta ở bên kia sửa sang lại, Ngự vương phủ cũng tặng nhiều dược liệu và thuốc bổ, chờ ta chuyển đến viện cách vách rồi sửa sang lại, sẽ mang cho tổ mẫu những thứ có thể điều trị thân thể."

Lão thái thái cảm động a! Cháu gái này vẫn là tri kỷ, mà Trầm Ngư kia, trừ ngày thường xinh đẹp, ngẫu nhiên nàng sẽ đi theo Trầm thị ra ngoài chơi, ở phương diện khác cũng sẽ không như Phượng Vũ Hành.

Phượng Vũ Hành chăm chóc lão thái thái ngủ, lúc này mới mang theo Thanh Ngọc trở về Liễu viên.

Tử Duệ đã sớm ngủ, Diêu thị vẫn còn chờ nàng, thấy nàng trở về, lúc nàng mới thả lỏng, cũng không nói nhiều, thúc giục nàng về phòng đi ngủ.

Phượng Vũ Hành vẫn không để Thanh Ngọc ở lại gác đêm, tự mình vào phòng, chỉ lát sau chợt nghe ở cửa có tiếng của Vong Xuyên: "Tiểu thư, đã ngủ rồi sao?"

Nàng đáp lại: "Vào đi."

Vong Xuyên đẩy cửa đi vào, lại lấy tay đóng của lại.

Khi Phượng Vũ Hành đi theo lão thái thái đến Thư Nhã viên, nửa đường Vong Xuyên không đi theo nữa, mà là do Phượng Vũ Hành ra lệnh trở lại Kiếm Lăng hiên.

"Quả nhiên không ngoài sở liệu của Tiểu thư, sau khi mọi người giải tán, lão gia liền phân phó người đem hai thư đồng kia ra ngoài đánh chết. Mặt khác còn phái người đi Tiêu Châu, đem mấy tiểu nha đầu trong nhà bên kia xử lý tất cả."

Phượng Vũ Hành hơi nhíu mi, nàng nghĩ Phượng Cẩn Nguyên nhất định sẽ đem tất cả nơi bẩn thỉu của Phượng Tử Hạo rửa sạch sẽ, chỉ là nghe hai thư đồng kia mới nói những nữ hài tử này mới mười tuổi, không chừng là do Phượng Tử Hạo dùng thủ đoạn bắt đến. Nói là xử lý, nói cách khác chính là gϊếŧ, mà những người hẳn phải chết nàng có thể sử dụng, chung quy mối hận này cũng quá dễ chịu.

"Ngươi đi Tiêu Châu một chuyến." Phượng Vũ Hành phân phó Vong Xuyên, "Cứu các nha đầu này ra trước, tìm một chỗ an trí." Vừa nói vừa đi đến ngăn tủ tiền, đem hòm ngân phiếu và khế đất mà Ngự vương phủ tặng ra, từ bên trong rút ra hai tấm ngân phiếu đưa cho Vong Xuyên, "Ta không biết mua chỗ an trí tiếp theo cần bao nhiêu tiền, ngươi xem chỗ này có đủ hay không?"

Vong Xuyên vừa nhận, thấy mỗi phiếu là hai ngàn, tổng cộng hai phiếu là bốn ngàn lượng, gật đầu nói: "Vậy là đủ rồi. Tiểu thư yên tâm, chuyện ở Tiêu Châu liền giao cho nô tỳ, chỉ là Phượng phủ bên này..." Nàng từ đầu đến cuối đều lo lắng chỗ ngồi ở Phượng phủ này.

"Không sao." Phượng Vũ Hành nhún nhún vai, "Bọn họ dám đem ta ra làm thế nào? Vả lại, không phải còn có Hoàng Tuyền sao."

Lúc này Vong Xuyên mới hơi thả tâm, "Vậy nô tỳ sẽ ngày đêm lên đường, Hoàng Tuyền bên kia nô tỳ đi trước giao việc một chút, tiểu thư tự bảo trọng."

Vong Xuyên nói đi là đi, trời còn chưa sáng đã rời kinh thành.

Làm ầm ĩ một đêm, ai cũng không ngủ ngon, sáng sớm hôm sau lão thái thái bên kia chắc chắn cũng chưa tỉnh nên miễn, Phượng Vũ Hành ngủ trực tiếp đến trưa mới dậy.

Chuyện thứ nhất sau khi đứng lên chính là xem cái nguyệt lượng môn kia tiến độ ra sao.

Quản gia Hà Trung tự mình trông coi, tiến độ công trình đúng là ngoài dự đoán của mọi người, một khuôn mẫu giống nguyệt lượng môn đã hoàn thành, chỉ còn sơn lại và điêu khắc tinh xảo nữa.

Phượng Vũ Hành dứt khoát hạ lệnh bây giờ bắt đầu chuyển viện, chỉ cần cửa mở, cái khác từ từ làm là được rồi.

Hà Trung nhanh chóng sai đám gã sai vặt đến đây hỗ trợ, mọi người cùng nhau bận việc đến khi đã qua giờ Thìn, cuối cùng Liễu viên đã trống không.

Hà Trung cúi đầu khom lưng theo Phượng Vũ Hành nói: "Lão giao nói, Liễu viên này vẫn là của Nhị tiểu thư, kỳ thật Nhị tiểu thư có thể đem bức tường này trực tiếp đả thông."

Phượng Vũ Hành lắc đầu, "Ta muốn Liễu viên một chút lợi ích đều không có, quay về ta sẽ trở về trả cho phụ thân. Cửa nhỏ này các ngươi cũng không cần quá sức, có thể đi qua là được." Dù sao sớm muộn gì đều phải lấp.

Hà Trung nào biết nàng nghĩ thế nào, chỉ nói nàng là khách khí, liền nói "Không dám không dám, nhất định phải làm cửa cho Nhị tiểu thư thật đẹp". Sau đó lại có chút khó xử nói: "Bẩ, Nhị tiểu thư, lão gia nói, vì Nhị tiểu thư vẫn chưa gả đi, không thể một mình lập phủ, cho nên đại môn trong viện cách vách không thể đi. Nếu Nhị tiểu thư muốn xuất môn, chỉ cần người đến nói với lão thái thái một tiếng là được."

Phượng Vũ Hành tỏ vẻ lý giải, dù sao trong chế độ phong kiến cô nương chưa lấy chồng tự mình mở cửa lập phủ, thật sự nghe không được tốt.

Chuyển đến viện xong, Phượng Vũ Hành dẫn đám hạ nhân đi một vòng trong phủ mới trước.

Để nàng ngoài ý muốn là, vốn nghe nói phủ đệ này thật sự nhiều năm không có người ở nhưng lại không có một cây cỏ dại, lại càng không lộn xộn. Giống như mỗi ngày ở đây đều có người để ý, cảnh xuân tươi đẹp, ngay cả cá vàng trong ao nhỏ đều được nuôi béo tốt.

Thấy Hoàng Tuyền che miệng cười khẽ, nàng liền biết nha đầu kia nhất định có điểm biết, vì thế nghiêng đầu khiêu mi nhìn nàng.

Nhìn một lát thì Hoàng Tuyền không chống đỡ được: "Nhị tiểu thư, ta khai. Khi chúng ta ra phủ thì nghe Bạch Trạch nói qua, mấy năm nay Ngự vương phủ vẫn phái người đề ý viện bên này, đặc biệt sau khi quyết định đem viện này làm đồ sính lễ cho Nhị tiểu thư, lại phái một đội ám vệ đến thu thập suốt đêm một lần."

Ý cười trên mặt Phượng Vũ Hành không giấu được, người nọ còn không ngốc đi!