Thần Y Đích Nữ

Chương 38: Chữa bệnh cho Tử Duệ

Liễu viên bên này đã đi vào quỹ đạo, nhưng có người đắc ý dĩ nhiên sẽ có người không được như ý, tỷ như Phượng Phấn Đại.

Tuy ban ngày Phượng Vũ Hành vừa cho nàng một chiếc khăn tay ngũ bảo, nhưng nha đầu kia chỉ là một đứa vĩnh viễn không có tâm tư thỏa mãn. Mắt thấy Phượng Vũ Hành có Ngự vương phủ là chỗ dựa để xoay người, nàng càng ngày nàng cảm thấy mình tựa hồ vĩnh viễn sẽ không có ngày xuất đầu.

Ở trên nàng, trừ Phượng Tưởng Dung ra, thì còn hai tỷ tỷ, một là chính nữ Phượng gia, đệ nhất mỹ nhân kinh thành, một là chính phi Ngự vương phủ tương lai, vậy nàng ở đâu?"

Tiểu cô nương quay đầu nhìn Hàn thị đang ở trong phòng trang điểm chờ Phượng Cẩn Nguyên buổi tới tới, không thể ngồi im. Tiến lên một bước đoạt lấy son trong tay nàng, cổ họng the thé kêu lên: "Cả ngày chỉ biết lo cho bản thân! Ngươi sẽ không có năng lực để suy nghĩ vì ta?"

Tay Hàn thị run run, vẻ mị thái vốn ở trên mặt cũng dần dần bỏ xuống.

Nữ nhi này của nàng tới giờ đều như thế này, đột nhiên cảm xúc không khống chế được, phát hỏa với nàng cũng không phải lần một lần hai.

Kỳ thật trong lòng Hàn thị hiểu, hôm nay bị Phượng Vũ Hành kí©ɧ ŧɧí©ɧ như vậy, khẳng định Phấn Đại chịu không nổi. Nhưng không chịu nổi thì phải làm thế nào?

"Di nương ta chỉ là thϊếp, ngươi muốn ta suy nghĩ cho ngươi thế nào?"

"Nương Phượng Trầm Ngư vốn cũng chỉ là thϊếp!" Trước sau Phấn Đại vẫn không suy nghĩ rõ chuyện này, "Vì sao người ta làm thϊếp có thể lên được vị trí chủ mẫu, ngươi lại không được? Nếu ngươi không chịu thua kém mười ta, thì ta vẫn là một thứ nữ nho nhỏ trong phủ sao?"

"Thứ nữ thì làm sao?" Mắt phượng Hàn thị trợn lên, "Thứ nữ cũng là đứa nhỏ của Phượng gia! Phụ thân ngươi là Tể tướng, tuy ngươi là thứ nữ, nhưng có ai dám khinh ngươi?"

"Nhưng cũng không có người coi trọng đối đãi!" Phấn Đại thở phì phì ngồi vào ghế, tiếp tục phát hỏa với Hàn thị, "Chẳng lẽ ngươi không biết thái độ của lão thái thái đối với ta sao? Chẳng nhẽ ngươi không biết căn bản Đại phu nhân không muốn quản ta và Tưởng Dung sao? Chẳng lẽ ngươi không biết Phượng Trậm Ngư căn bản chỉ là lộ vẻ mặt Bồ Tát nhưng thực tế là lòng lang dạ sói sao?"

Hàn thị sợ tới mức nhanh chóng che miệng Phấn Đại: "Ngươi nói vừa cái gì vậy? Ta nói cho ngươi biết, ở đây trong nhà ai cũng có thể chửi bới, chỉ đối với Đại tỷ tỷ của ngươi, ngươi nhất định phải dựa vào nàng!"

"Các nàng đều tốt! Ta phải làm sao bây giờ? Ta làm sao bây giờ?" Phấn Đại không khống chế được bắt đầu quát to, "Ta cũng muốn những thứ kia của Phượng Vũ Hành! Ngươi có thể tìm cho ta một vị hôn phu như vậy sao?"

Hàn thị bất đắc dĩ, "Ngươi lớn rồi sao? Còn chưa tới tuổi kết hôn."

"Đến rồi thì có sao?" Ánh mắt Phấn Đại dựng lên, "Mỗi ngày chỉ biết quyến rũ phụ thân, ngươi quyến rũ ra cái kết quả gì? Ngươi có bản lĩnh sinh con trai a! Trong nhà vốn chỉ có đứa kia không chịu thua kém Đại ca, hiện tại Phượng Tử Duệ đã trở lại, chúng ta còn gì để mà trông cậy!"

Rốt cuộc, lời của Phượng Phấn Đại cũng làm cho Hàn thị trầm mặc. Một bàn tay phủ lên bụng, đôi mắt trang điểm tinh xảo rơi lệ.

Con sao? Nàng sao lại không nghĩ có con trai. Nhưng trong cái phủ này, chỉ cần Trầm thị tồn tại, nàng cũng được, An thị cũng được, đều đừng nghĩ đến việc sinh con.

Năm ngoái nàng có thai, hồ đồ uống một chén thuốc sẩy thai, đại phu nói đã hình thành nam thai. Sau nàng ngầm tra ra đại phu kia và Kim Trân bên người Trầm thị có qua lại, nàng nói với Phượng Cẩn Nguyên, nhưng không được kết quả gì. Về sau, trong cung mừng thọ Thái hậu, Phượng Cẩn Nguyện dâng lên một tòa Quan Âm bằng phủ thúy, nghe nói là bào đệ Trầm thị vì hắn mà tìm.

Trầm thị luôn để Phượng Cẩn Nguyên không thể không bỏ qua, mà Hàn thị nàng, trừ việc nhan sắc đã héo rũ, thì cái gì cũng đều không có.

Đêm nay, Phượng phủ nhất định sẽ có nhiều người khó ngủ. Phấn Đại không khống chế được, Trầm thị cũng không thể tốt hơn.

Những thứ Ngự vương phủ mang tới đã trượt khỏi tay nàng, cả người nàng đều khó chịu.

Trầm Ngư bất đắc nghĩ ở bên cạnh khuyên bảo, nhưng vừa nói xong, chính mình cũng không cam lòng: "Thứ khác còn chưa tính, chỉ là nghĩ đến ngũ bảo kia..."

Trầm thị sao không rõ ý tứ của Trầm Ngư, lúc này hừ lạnh một tiếng: "Trầm Ngư của ta là đệ nhất mỹ nữ kinh thành, ngũ bảo mặc trên người ngươi đương nhiên là có giá trị."

Trầm Ngư thở dài yếu ớt: "Nhưng dù sao người ta cũng là chính phi của Ngự vương phủ, là Cửu hoàng tử Hoàng thượng sủng ái nhất."

"Cửu hoàng tử thì sao?" Trầm thị khinh thường nói: "Ngươi không phải không biết, vốn phụ thân muốn đưa cửa hôn sự này cho ngươi, kết quả Cửu hoàng tử trong lúc tranh đấu, bản thân lại bị thương. Một hoàng tử đến con nối dõi cũng hết hy vọng thì long ỷ kia cũng hoàn toàn tuyệt duyên, hiện tại Phượng Vũ Hành nàng nở mày nở mặt, tương lai không phải thấy ngươi phải dập đầu thỉnh an."

Trầm Ngư đỏ mặt, mềm mại, uyển chuyển kêu một tiếng: "Mẫu thân."

Thế này Trâm thị mới lộ ra khuôn mặt tươi cười, kéo tay Trầm Ngư nói: "Trầm Ngư chúng ta phải gả cho thiên tử tương lai."

"Nhưng người ta nguyện ý cưới ta sao? Dù sao ta chỉ kế vị chính nữ Phượng phủ mà thôi."

"Ai dám nói ngươi là chính nữ kế vị?" Trầm thị ói ra một ngụm khí thô, cắn răng nói: "Không phải Phượng Vũ Hành còn đang ở trong phủ đợi gả sao, thời gian ba năm có thể phát sinh rất nhiều chuyện. Trầm Ngư yên tâm, những chất liệu vải đó sớm muộn gì cũng đều là của ngươi, cũng chỉ có ngươi mới xứng đáng với những thứ trân quý như vậy."

Trầm Ngư không lên tiếng, trong mắt có thêm vài tia vui sướиɠ.

Liễu viên

Phượng Vũ Hành đang ngủ say, đột nhiên chợt nghe có tiếng gõ cửa truyền đến, lúc nào cũng bảo trì cản giác nên nàng lập tức tỉnh dậy,chợt nghe tiếng Vong Xuyên ngoài cửa vội vàng hô: "Tiểu thư, tiểu thư tỉnh rồi sao?"

Mi tâm nàng hơi nhíu, đáy lòng lắc lư một chút, liền biết nhất định có chuyện phát sinh, nhanh chóng mở miệng nói: "Tỉnh rồi, vào đi."

Vong Xuyên vội vàng đi vào, lúc đến gần sốt ruột nói: "Tiểu thư mau đi xem một chút, Duệ thiếu gia bị bệnh."

"Bị bệnh?" Phượng Vũ Hành sửng sốt, trước khi ngủ vẫn tốt, còn chạy vào viện quấn quít chơi với Hoàng Tuyền nửa ngày, sao đột nhiên lại bị bệnh?

Không kịp mặc quần áo, tùy tay lấy lấy chiếc áo đơn bên ngoài, đi theo Vong Xuyên chạy đến trong phòng Tử Duệ.

Lúc các nàng đến, sắc mặt tiểu tư kia trắng bệch đang ghé vào mép giường nôn mửa. Diêu thị bên cạnh gấp đến độ rơi nước mắt, Tôn ma ma không ngừng xoa lưng giúp Tử Duệ, nhưng cũng không có biến chuyển tốt.

Thấy nàng tới, Hoàng Tuyền vừa bê chậu gỗ vừa nói với Phượng Vũ Hành: "Duệ thiếu gia là sau khi ngủ mới phát bệnh, ban đầu ta ở trong sân với Vong Xuyên, Tôn ma ma đi ra bảo chúng ta, nói là Diệu thiếu gia đang ngủ không nỡ làm ồn, đợi chúng ta lại đi vào, thiếu gia mới bắt đầu nôn mửa."

Tôn ma ma bổ sung, "Trước lúc đi ngủ vẫn còn bình thường."

Phượng Vũ Hành gật đầu, ngồi vào bên giường, tay đặt vào cổ tay, lát sau nhẹ nhàng thở ra, "Không sao."

Diêu thị thấy Phượng Vũ Hành nói không sao, cũng hơi an tâm một chút, lại vội hỏi: "Rốt cuộc là bệnh gì?"

Phượng Vũ Hành cười khổ, "Chúng ta ở trong núi nhiều năm như thế, chưa bao giờ dính dầu mỡ, tối hôm qua thức ăn đầy mỡ Tử Duệ trước giờ chưa từng nếm qua, đột nhiên lạnh bụng, khiến cho tràng vị phản ứng, cũng là bình thường."

Diêu thị khó hiểu: "Vậy vì sao chúng ta không có phản ứng? Chúng ta ở trong núi cũng không ăn dầu mỡ mà?"

Phượng Vũ Hành vừa đỡ Tử Duệ vừa nói với Diêu thị: "Nhưng trước kia chúng ta ở trong Phượng phủ đã nếm qua! Tử Duệ rời kinh thành lúc ba tuổi, làm sao có thể ăn đồ bình thường."

Lúc này Diêu thị mới hiểu, "Vậy có muốn mời đại phu không?"

Phượng Vũ Hành xua tay, "Hơn nửa đêm rồi đừng làm phiền, ta xem trước cho Tử Duệ, nếu sáng mai không tốt thì đi mời cũng không muộn."

Diêu thị rất tin tưởng và yên tâm với Phượng Vũ Hành, nàng vẫn cho rằng trước đây Phượng Vũ hành đi theo ngoại tổ nghe nhiều xem nhiều, chẩn bệnh là bình thường.

"Tôn ma ma hầu hạ mẫu thân nghỉ ngơi trước đi." Nàng phân phó người, "Hoàng Tuyền tiếp tục ở lại trong sân gác đêm, Vong Xuyên đi nấu nước sôi."

Tuy Diêu thị không nói, nhưng thấy ánh mắt Phượng Vũ Hành kiên định, liền gật đầu, cùng Tôn ma ma rời đi. Nàng biết, nữ nhi đã lớn, có rất nhiều chuyện nàng muốn tự mình làm chủ, nếu như vậy, nàng sẽ thành toàn cho nữ nhi.

Thấy mọi người rời đi, Phượng Vũ Hành thừa dịp Tử Duệ không chú ý, khẽ vuốt cổ tây, đem ý niệm vào hiệu thuốc. Tìm một vòng, mới thấy được thuốc ức chế tràng vị dành cho trẻ em.

Đặt đứa nhỏ ổn định trên giường, nàng đứng dậy đi đến trước bàn, pha thuốc vào trong trà, rồi lại tùy tay ném gói thuốc to về hiệu thuốc.

Không bao lâu, Vong Xuyên đã đem nước sôi vào, nàng dùng nước sôi hòa tan thuốc, đợi nước nguội mới cho Tử Duệ uống.

Vong Xuyên thấy thuốc trong chén, hít hít vào mũi, phát hiện không có vị đắng, ngược lại có chút ngọt. Nàng rất muốn hỏi đây là thuốc gì, Nhị tiểu thư lúc nào đã có. Nhưng lập tức nhớ lời Vương gia trước khi ra khỏi Ngự vương phủ dặn: "Không cần quá mức tò mò chuyện liên quan đến Phượng Nhị tiểu thư, nàng làm gì thì các ngươi chỉ cần nhìn là được, không được hỏi, cũng không được nói với người bên ngoài." Vong Xuyên thu hồi lòng hiếu gì, giúp Phượng Vũ Hành trông Tử Duệ.

Đứa nhỏ uống xong, rất nhanh đã ngừng nôn, cũng không la hét đòi đi nhà xí, trong chốc lát, hô hấp đã đều đều đi ngủ.

Vong Xuyên lại âm thầm cảm thán chén thuốc thần kỳ kia.

Phượng Vũ Hành thấy nàng không hỏi, nên cũng không giải thích. Dù sao cũng là người hầu hạ của mình, nếu lòng hiếu kỳ quá nặng cái gì cũng phải giải thích, chỉ sợ nàng bị lộ.

Liễu viên bên này bận rộn nửa đêm, sáng sớm hôm sau, tin tức Tử Duệ sinh bệnh bất ngờ rơi vào tai Trầm thị.

Phượng Vũ Hành thấy Mãn Hỉ vụиɠ ŧяộʍ truyền ánh mắt, liề biết tin tức là do Tôn ma ma sáng sớm đã truyền đi. Nàng cũng không truy cứu, hôm qua Trầm thị bị nghẹn, khẩu khí này luôn muốn đi ra, chỉ sợ trước mắt miệng bị đột phá. Nàng muốn nhìn xem, đối phương muốn sử dụng thủ đoạn gì.

Lúc Khách Khanh đại phu vào cửa, Trầm thị mang theo An thị và Hàn thị cùng đến đây, ngay cả lão thái thái bên kia cũng pháp Triệu ma ma tới.

Trầm thị đi vào Liễu viên, ánh mắt không dời mặt rương, hiện lên vẻ tham lam vô cùng, không thể che đậy được.

Hoàng Tuyền khẽ hừ một tiếng, lớn tiếng tiếp đón nàng: "Mời phu nhân vào bên trong ngồi."

Trầm thị chán ghét vung khăn tay, thân thể phì nhiêu vặn vẹo đi vào phòng Tử Duệ, lại chỉ nhìn thoáng quá liền ghét bỏ, không hề tiến lên.

Hàn thị đến nịnh nọt Trầm thị, sau khi thấy nàng lại gần, cũng đi theo thối lui ở ngoài gian.

Tiếp theo là An thị cùng Triệu ma ma vẫn tiếp cận ở phía trước, thỉnh thoảng cùng đại phu hỏi vài câu.