Phượng Tưởng Dung không hiểu, "Vì sao di nương lại phải tự mình quét dọn? Việc này không phải là do hạ nhân làm sao?" Tuy nói di nương không phải chủ tử chính, nhưng cũng không để cho di nương quét dọn a!
Trầm thị hung hăng liếc mắt Tưởng Dung, Tưởng Dung sợ tới mức nhanh chóng cúi thấp đầu.
Phượng Vũ Hành mặc kệ, có người hỏi nàng liền đáp: "Mẫu thân thông cảm cho chúng ta, đem nhũ mẫu đắc lực và hai nhất đẳng nha hoàn đến Liễu viên, A Hành và di nương thụ sủng nhược kinh. Nhưng kia là nhất đẳng nha hoàn, sao có thể đối xử như hạ nhân làm việc nặng. Hỡn nữa, sáng nay Mãn Hỉ bị ta dẫn đi, Tử Duệ còn nhỏ, Tôn ma ma vẫn ở bên hắn, Lý ma ma còn muốn đi thỉnh an mẫu thân, còn lại Bảo Đường một mình trông sân, di nương bận rộn không còn tay nào để đến đây."
Nàng một hơi nói ra, sắc mặt mọi người trong phòng đều không tốt lắm.
Phượng Vũ Hành lại bổ sung: "Không sao không sao, việc này ta và di nương ở trong núi đều làm quen rồi, mặc dù chúng ta không có thô sử hạ nhân (1) đến!" Lại nhắc nhở mọi người, Liễu viên đến nay không an bài một thô sử hạ nhân.
(1) Thô sử hạ nhân: Hạ nhân khỏe mạnh để sai sử.
Lão thái thái nhận ra từ lúc Phượng Vũ Hành vào phòng, bắt đầu không ngừng giơ tay hạ tay của nàng, gương mặt già nua của nàng thật sự mất hết!
Mà hại nàng mất mặt không phải là người khác, chính là đương gia chủ mẫu trong phủ, nàng căn bản sẽ không đãi gặp Trầm thị.
Nghĩ như vậy, lại càng cảm thấy không cân bằng. Trầm thị bất quá là nhà mẹ có chút tiền, mà năm đó cũng không phải là quá giàu có, nhưng cũng đủ để Phượng Cẩn Nguyên đi thi, hơn nữa ở trong thôn chiếu cố nàng. Sau Trầm thị lại làm giàu, kia còn không phải dựa vào thể diện Phượng gia để đến kinh thành, bằng không sao có khả năng buôn bán với hoàng thất.
Mà Diêu thị năm đó, cũng làm cho Phượng gia ở kinh thành có thể đứng vững, là công thần chân chính a!
Nàng lại nghĩ tới thắt lưng mình, Phượng Vũ Hành vừa rồi nói có chút đạo lý, Diêu gia tuy nói y đã làm chết Quý phi, tội lớn như vậy mà chỉ chết một người, nhưng lại hạ chức quan sung quân đến Hoang Châu.
Diễu lão Thái y kia nghe nói là đại phu thiên hạ đệ nhất, chịu ân huệ này cũng không ít a!
Nghĩ như thế, sự yêu thương luyến tiếc và thương hại đối với Phượng Vũ Hành vừa dâng lên nhè nhẹ lại tìm về, mở miệng nói: "A Hành của ta chịu khổ rồi."
Phượng Trầm Ngư hơi sửng sốt, trên mặt lập tức hiện lên một tầng u ám.
Phượng Vũ Hành cũng nhìn ra tâm tình lão thái thái bỗng biến hóa, chỉ là biến hóa này vẫn không ảnh hưởng đến nàng, càng không khơi dậy nổi một chút cảm động.
Hôm nay nói mới nhớ tới các nàng chịu khổ, thì có ích gì? Cháu gái chân chính của ngươi sớm đã chết ở đại núi Tây Bắc trong loạn lạc, nàng đã đáp ứng thay nguyên chủ báo thù.
"Tổ mẫu không cần lo lắng, A Hành không khổ." Nàng tùy ý nói, lão thái thái lại càng nhìn thấy nàng lúc nhỏ.
"Triệu ma ma." Lão thái thái mở miệng, "Đi chọn vài thô sử hạ nhân đến Liễu viên, mặt khác an bài thêm người vào phủ, cho Nhị tiểu thư chọn vài nha đầu gần gũi." Mắt lại nhìn Trầm thị, trong tay lần tràng hạt vài cái, nghĩ vẫn nên cho nàng chút mặt mũi, vì thế nói: "Trầm thị cũng đem người đắc lực bên mình phái qua rồi, vừa lúc nên dạy dỗ người mới một chút. Liền làm như vậy đi."
"Tất cả đều theo lão thái thái." Triệu ma ma lĩnh mệnh mà đi, Trầm thị tuy không vui, nhưng chung quy vẫn không nói gì nữa.
Tâm Phượng Trầm Ngư bình tĩnh lại, buông Trầm thị ra, chủ động đi đến trước mặt Phượng Vũ Hành, từ lời lão thái thái nói: "Tổ mẫu nói rất đúng, mấy năm nay Nhị muội muội ở trong núi chịu không ít đau khổ." Vừa nói vừa kéo tay Phượng Vũ Hành, "Ta nhớ đôi tay ngươi so với dương chi bạch ngọc nhìn rất đẹp, làm cho ta hâm mộ. Nhưng hôm nay ở trong núi làm lụng vất vả, cũng đã xuất hiện mấy vết chai, thật sự làm cho tỷ tỷ đau lòng." Lại ngẩng đầu xem mặt của nàng, "Da cũng đen rồi, không biết ở trong phủ hảo hảo dưỡng một chút có thể dưỡng trở về hay không, thật là..." Nói xong, từ trong mắt trào ra hai giọt lệ.
Phượng Vũ Hành trong lòng cảm thán: Thật sự là nhân tài diễn xuất a! Nước mắt nói rơi là rơi, cũng không cần chuẩn bị.
Nhưng những lời này của Phượng Trầm Ngư và hai giọt lệ cũng không phải nói vô ích, viện cớ lý do đau lòng muội muội, cũng là đem tình trạng cá nhân hiện nay của muội muội báo cho mọi người.
Lão thái thái nghe cũng hiểu được, cũng tìm tay Phượng Vũ Hành, làn da cũng đen, nữ hài tử mà không dựa vào tư chất, về sau muốn tìm nhà tốt cũng không phải chuyện dễ dàng.
Lại nhớ đến hôn sự với Cửu hoàng tử, xem ra trước mắt, Trầm Ngư đều thích hợp hơn. Trong triều đình nhiều hoàng tử nhìn chằm chằm vào long ỷ kia, mà không thể chỉ dựa vào con trai một mình hắn trên triều đường duy trì Phượng gia, thế nào cũng phải chọn một ngọn núi ổn thỏa nhất. Cửu hoàng tử kia người đeo chiến công, lại là đứa con trai Hoàng Thượng yêu thương nhất, Hoàng Thượng từng chính miệng hứa hẹn lúc Cửu hoàng tử hồi triều liền tuyên lập Thái tử, cũng không biết chuyện này có tiến triển gì mới. Nếu như Cửu hoàng tử thật sự trở thành Thái tử, Phượng gia tất muốn nắm chặt vào đại sơn này, hôn ước này chính là cây cầu tốt nhất. Nhưng thái độ hôm qua của con trai...
"Chỗ ta còn có vài bộ y phục không quá nhỏ, nếu muội muội không chê, lát nữa ta sai người đưa qua, muội muội cứ mặc tạm trước, chờ đồ mới may xong thì lại đến đổi!" Phượng Trầm Ngư lại ném ra cái ân huệ.
Phượng Vũ Hành kinh hãi: "Như vậy sao được!" Một tiếng này, giọng cao hơn vài phần, "Đại tỷ tỷ là chính nữ, y phục của chính nữ, A Hành là thứ nữ sao có thể mặc!" Lại như chính mình xem lại một thân này, nói: "Tỷ tỷ là trách ta mặc y phục cũ của chính nữ trước đây sao? A Hành trở về đổi ngay!" Nàng xoay người muốn đi, lại giống như nhớ đến cái gì, quay đầu: "Đại tỷ tỷ cũng đừng trách Tứ muội muội, nàng còn nhỏ tuổi, y phục này nhìn đẹp mới cầm lấy mặc, không hy vọng thân phận chính nữ."
Một câu, rõ ràng đem Phượng Phấn Đại xuống nước.
Phấn Đại mặt mũi trắng bệch, lúc nàng lấy những y phục đó là lúc Phượng Vũ Hành bị đuổi khỏi phủ, mặc dù không hợp quy củ, nhưng không có ai nói gì. Nay bị Phượng Vũ Hành nói rõ ra như vậy cũng không phải chuyện tốt, Phượng Trầm Ngư có lẽ còn e ngại mặt mũi không trách mắng nàng, nhưng Trầm thị thì còn lâu!
Quả nhiên, vừa nghe lời này, Trầm thị lập tức nổi giận: "Đại Thuận ta chính thứ khác nhau, thứ nữ mặc y phục của chính nữ là thế nào? Tứ nha đầu, như thế là trách mẫu thân ngày thường bạc đãi ngươi không cho ngươi y phục tốt? Còn nói ngươi chỉ muốn mặc đồ của chính nữ?"
Phấn Đại nhanh chóng đứng lên giải thích: "Không có không có! Mẫu thân, Phấn Đại chưa từng có ý vọng tưởng vị trí chính nữ, lúc trước Nhị tỷ tỷ đi rồi mới lấy mặc, nếu tỷ tỷ không rời phủ, Phấn Đại vạn lần không dám."
"Không rời phủ?" Trầm thị bới lông tìm vết, "Ngươi còn trông chờ nàng không rời phủ?"
"Phấn Đại không có!" Phượng Phấn Đại thấy đôi mắt của Trầm thị, dù có trăm miệng cũng không biện minh được, vì vị mẫu thân này của nàng căn bản không phải là người biết phân phải trái. Chẳng những không phân rõ phải trái, nàng căn bản còn không nghe hiểu lời người khác nói rốt cuộc có ý gì.
"Lão thái thái!" Trầm thị lúc này cũng học được thông minh, chính mình so đo với con cái không vẻ vang gì, cũng đem lão thái thái dụ dỗ. "Người xem nói thế có đúng không? Quy củ trong phủ không thể bị làm hỏng."
Lão thái thái vừa lật mắt, nàng cũng không phải là người dễ bị ném sang như vậy, Trầm thị nói vậy, nàng liền đem cầu đá trở về: "Ngươi là đương gia chủ mẫu, chuyện lập quy củ sao còn hỏi đến ta?"
Trầm thị bị một vố, trong lòng càng không thoải mái, "Tứ nha đầu, mấy ngày gần đây ở trong phòng chép Nữ giới, không có việc gì không cần xuất môn."
Một câu, tuyên bố cấm túc Phấn Đại.
Phượng Phấn Đại tự nhiên không dám đối nghịch với Trầm thị, ủy khuất làm lễ, tỏ vẻ bản thân đã nhận ra lỗi.
Nhưng quay đầu, ánh mắt hung hăng trừng Phượng Vũ Hành.
Nàng cũng sẽ không quên, việc hôm nay đều do Nhị tỷ tỷ này khơi mào. Một chính nữ bị đuổi cư nhiên còn dám kiêu ngạo, sớm muộn cũng có nàng món nợ này nàng sẽ tính trả về.
Phượng Vũ Hành hướng về phía ánh mắt hung ác kia cười cười, không nói gì nữa, rồi hướng về phía Phượng Trầm Ngư nói: "Nếu mẫu thân đã muốn phạt Tứ muội muội, Đại tỷ tỷ sẽ không trách nàng chứ."
Phượng Trầm Ngư cũng nghẹn đầy một bụng tức giận, cái gì mà nói không cần lại trách mắng? Lúc nào nàng nói trách mắng? Tuy rằng trong lòng không quá thoải mãi, nhưng ngoài mặt cho tới giờ không có ai không qua được.
Lập tức cười an ủi Phượng Phấn Đại, "Tứ muội muội không cần để trong lòng, tỷ tỷ chưa bao giờ trách ngươi. Nữ giới tỷ tỷ sẽ giúp ngươi cùng chép, mẫu thân sẽ không tức giận." Lại quay đầu nhìn Trầm thị: "Đúng không, mẫu thân?"
Trầm thị tự nhiên sẽ không làm mất mặt nữ nhi ruột, cười gật đầu: "Mẫu thân đương nhiên sẽ không tức giận với Trầm Ngư. Trầm Ngư chúng ta chính là đúng là trong sáng, lại gần gũi tỷ muội, đúng là làm tốt vị trí chính nữ Phượng phủ này."
"Trầm Ngư vốn là chính nữ, tự nhiên sẽ làm rất tốt!" Ngoài cửa một âm thanh kiều mỵ vang lên, lại dẫn theo hai tiếng cười khanh khách, ai cũng biết, đây là Tứ di nương đến.
Tứ di nương Hàn thị là người cuối cùng nhập phủ, lại cùng Tam di nương An thị sinh hạ đứa nhỏ cùng năm, chỉ sinh sau bốn tháng.
Hàn thị này ngày thường đều là một bộ mị thái, trời sinh quyến rũ, đừng nói là nam nhân, ngay cả nữ nhân vừa thấy nụ cười của nàng xương cốt cũng đều run lên.
Nguyên lai nàng là ca kĩ thanh lâu, một lần Phượng Cẩn Nguyên cùng bồi nhân xã giao, liếc mắt một cái liền chọn trúng nàng. Sau đó lúc hồi phủ không đế ý sự phản đối của lão thái thái, dám đem người từ cửa sau vào, trả cho Tứ di nương một vị trí.
Mấy năm nay, Hàn thị được sủng ái chưa bao giờ dứt, từ lúc đó Phượng Cẩn Nguyên chưa nạp thêm một di nương nào. Hơn nữa nay Trầm thị là thành quả sủng thϊếp diệt thê của Phượng Cẩn Nguyên, Phượng Phấn Đại luôn ảo tưởng, cho rằng cha nàng có thể lại làm việc đó lần thứ hai, chưa biết chừng ngày nào đó Trầm thị xuống đài, di nương Hàn thị của nàng có thể đi lên.
Sau khi Hàn thị nói bằng giọng quyến rũ, thấy được mọi người trong phòng trừ Phượng Phấn Đại đều là một trận ghét bỏ.
Cho dù nhìn nàng khá hơn đi nữa, lại có thể làm lung lạc lòng người, nhưng chỉ là đối với nam nhân và ngoại nhân, còn nữ nhân trong phủ đều thấy chướng mắt.
Một người xuất thân thanh lâu, mặc dù Trầm thị là chi nữ của thương hộ cũng hiểu không có khả năng với người kia, cho nên mỗi lần có tiệc chiêu đãi linh tinh, nàng cũng không để Hàn thị lên mặt, chỉ dưỡng ở trong sân, đỡ phải đi ra khó coi.
Mà Hàn thị cũng là cái cột chờ đợi, cũng càng không tranh phân, hơn nữa bình thường Phượng Cẩn Nguyên bên gối nói Trầm thị có chỗ tốt hơn, thường xuyên qua lại, Trầm thị đối đãi với nàng cũng không đối địch giống trước đây nữa.
Đi theo Hàn thị còn có Tam di nương An thị, hai người vừa bước vào trước thỉnh an lão thái thái, Trầm thị nhắc nhở: "Các ngươi hôm nay tới chậm."
An thị cúi đầu, không thích cùng Trầm thị nói nhảm, huống chi còn có Hàn thị, nói gì đều có người hứng phía trước, nàng cũng bớt việc.
Quả nhiên, vừa nghe Trầm thị nói vậy, Hàn thị lập tức liền che lại nụ cười, sau đó nói: "Phu nhân có điều không biết, thϊếp thân và An tỷ tỷ thật ra đã sớm đi ra, ai ngờ trên đường đi lão gia, nói chuyện một lát, nên mới tới chậm."
"Lão gia?" Trầm thị sửng sốt, "Không phải lão gia vào triều sao?"