(*) Giáp tiển: Bệnh nấm móng.
Lý ma ma trợn mắt, lời này là nói thế nào?
Phượng Vũ Hành nói tiếp: "Phụ thân rõ ràng muốn theo đãi ngộ của di nương mà đối đãi chúng ta, không nghĩ di nương Phượng phủ cũng phải ăn thức ăn như vậy, cuộc sống này so với Tây Bình thôn quá kém. Ngài nói xem, phụ thân đem chúng ta đi, không phải là vì để cho chúng ta có cuộc sống tốt hơn sao. Phụ thân thật là trọng tình trọng nghĩa!"
Diêu thị và Phượng Tử Duệ cố nén cười, Tôn ma ma là một mặt vui mừng. Hôm nay Nhị tiểu thư thật sự thay đổi, cho nên cũng sẽ không còn bị người trong phủ khi dễ nưa, chẳng những sẽ không bị khi dễ, còn học được cách phản kích. Từ khi các nàng vào phủ đến giờ, người nào kɧıêυ ҡɧí©ɧ chiếm được tiện nghi?
Lý ma ma và Mãn Hỉ, Bảo Đường cũng sụp đổ, lời như vậy nên nhận thế nào? Nhị tiểu thư này hoàn toàn không dựa theo thói quen mà các nàng đã chuẩn bị trước a! Không phải nói Diêu thị hèn yếu tùy ý nắn bóp, Nhị tiểu thư tính tình lãnh đạm mọi sự không tranh sao? Nhưng tại sao Nhị tiểu thư chẳng những tranh, còn tranh như thế gió thổi mây vần, thiên mã hành không?
Còn Diêu thị, đây là dáng vẻ hèn yếu tùy ý nắn bóp sao? Mặc dù người ta cái gì cũng không nói, đối với các nàng cũng khách khí, nhưng một khi gặp chuyện nàng lặp tức đem ánh mắt nhìn nữ nhi và đệ đệ, hoàn toàn là đóng cửa thả Nhị tiểu thư a!
Tay của Lý ma ma vẫn còn bị Phượng Vũ Hành nắm, trên trán bắt đầu rịn ra một tầng mồ hôi, nàng khẽ cắn răng, âm thầm dùng sức, chuẩn bị đem tay rút trở về.
Kết quả dùng lực quá lớn, lại đúng lúc Phượng Vũ Hành buông tay, Lý ma ma "ngao" một tiếng liền ngồi trên đất.
Mãn Hỉ và Bảo Đường vội vàng tới đỡ, liền nghe Phượng Vũ Hành lại nói: "Nhanh làm việc đi, ta thấy trong sân cũng không có nhiều ánh sáng, mọi người nên chú ý, buổi tối không cần đến trù phòng lấy cơm, những thức ăn này cho các ngươi giữ lại. Ai, Phượng phủ cho di nương và thứ nữ, thứ tử đồ ăn kém như vậy, còn không ngừng suy tính ngược đãi hạ nhân ở đây."
Lúc nàng nói chuyện biểu hiện nghiêm túc, gương mặt quan tâm, thoạt nhìn liền biết đang vì bữa cơm của Lý ma ma và mấy người rất lo lắng.
Lý ma ma hoàn toàn không thể nói, được Mãn Hỉ và Bảo Đường đỡ đến ngoài sân, trong bụng chỉ một ý nghĩ nhất định phải tìm cơ hội nói cho Đại phủ nhân, Nhị tiểu thư trong ấn tượng với hiện tại hoàn toàn khác nhau a!
Người khách khí cũng đi ra ngoài, Phượng Tử Duệ rốt cuộc nhếch môi nở nụ cười, ngay cả Diêu thị và Tôn ma ma cũng cười.
Diêu thị vừa cười vừa lắc đầu, "A Hành, ngươi thật là..." Nàng không biết nên dùng từ gì để hình dung, liền nói một nửa, một nửa bỏ trống.
Tôn ma ma tiếp lời: "Nhị tiểu thư gây thất vọng rồi." Vừa nói vừa khuyên Diêu thị, "Phu nhân, ngài chớ trách Nhị tiểu thư, những năm này các người không ở trong phủ nên không biết, Phượng phủ hôm nay đã sớm không còn là Phượng phủ ba năm trước. Nếu như tiểu thư tính khí bướng bỉnh như vậy..." Nàng vừa nói vừa chỉ thức ăn trên bàn, "Chúng ta cũng chỉ có thể bị chết đói."
Diêu thị gật đầu một cái, "Ta biết, nên không muốn trách cứ A Hành, chẳng qua chúng ta nên suy nghĩ một chút nên sống như thế nào. Nếu ngày nào đều là đồ ăn như thế này, vậy chúng ta ăn cái gì?"
Phượng Vũ Hành cầm tay Diêu thị truyền cho nàng năng lượng, "Mẫu thân yên tâm, cứ để các nàng tiếp tục làm như vậy đi, chúng ta không chết đói được." Quay sang hỏi Tôn ma ma: "Ma ma cũng chưa ăn cơm?"
Thấy đối phương ngượng ngùng gật đầu một cái, liền từ ống tay áo lấy một chiếc Snickers ra, "Trước ăn tạm đã, trên đường mua, vừa rồi chúng ta cũng ăn rồi, đây là đặc biệt để lại cho ma ma."
Tôn ma ma nhìn đồ nàng đưa tới, nước mắt liền trào ra.
Nàng nhìn Diêu thị lớn lên, lại tự tay chăm sóc Phượng Vũ Hành và Phượng Tử Duệ, bao nhiêu lần đều cho rằng ba mẫu tử này không về được nữa, hôm nay lại có thể ăn điểm tâm A Hành tự tay đưa tới.
Ma ma vội vàng xoay mặt đi lau một cái, sau đó nhận lấy đồ đua lên khóe miệng, ăn xong mới ồn một chút, kinh ngạc nói: "Đây là cái gì? Ăn ngon như vậy?"
Phượng Tử Duệ cưới lời trả lời trước: "Đồ tỷ tỷ cho đều ngon nhất."
Phượng Vũ Hành cũng không muốn giải thích nó rốt cuộc là cái gì, vội vàng chuyển đề tài: "Tôn ma ma, ngươi quay lại phòng bếp, xem có thể mang tới một chút đồ tươi, mang thêm củi đốt nữa, cơm tối chúng ta tự làm."
Tôn ma ma suy nghĩ một chút, gật đầu: "Cũng được."
Phượng Vũ Hành nói thêm: "Nếu như không lấy được, thì theo chân bọn họ lấy chút đồ thừa cũng được, miễn là sạch sẽ, cầm về chúng ta vẫn có thể nấu ra mỹ vị."
Công việc quét dọn Liễu viên làm một mạch đến giờ Tuất, Lý ma ma và hai nha đầu vừa mệt vừa đói, y phục cũng dơ bẩn, trang điểm trên mặt cũng trôi đi, đã sớm không còn thể diện của nha hoàn nhất đẳng.
Tôn ma ma đem thức ăn buổi trưa không động đến vào sương phòng cho các nàng, mấy người sắc mặt đau khổ, bây giờ bụng đói đến phát hoảng, không thể không ăn.
Một đầu khác, Phượng Vũ hành dùng những thứ Tôn ma ma mang đến, tự mình làm thức ăn.
Thỉnh thoảng trong không gian lấy ra hai quả trứng gà, thêm chút thuốc bắc bổ máu vào trong cháo. Cuộc sống trong sơn thôn hàng năm, làm mẫu tử các nàng máu xấu, nhưng bồi bổ thân thể không thể gấp, nàng cũng chú ý lúc lấy đồ không thể bị người khác phát giác ra khác thường.
Một bữa cơm tối thật ngon, mặc dù không có thịt, nhưng dù gì đã qua tay của Phượng Vũ Hành, hơn nữa còn có những đồ màn từ trong hiệu thuốc ra, nhất định là ăn ngon.
Tôn ma ma lập tức quyết định, sau này mỗi ngày đều lấy đồ từ đầu bếp về, dĩ nhiên, chuyện nấu cơm này không thể toàn để tiểu thư làm, vẫn là nàng làm thì hơn.
Nhưng Phượng Vũ Hành không nghĩ như vậy, nàng nói: "Cơm nên để ta làm, ta biết chút y thuật, biết phối hợp cái gì để giúp mẫu thân điều chỉnh thân thể."
"Vậy không bằng Nhị tiểu thư đem phương pháp phối hợp nấu nướng nói cho lão nô?"
"Không cần phiền phức như vậy." Phượng Vũ Hành cười nói: "Những năm này ở sơn thôn cũng quen rồi, ma ma giúp đỡ chiếu cố tốt mẫu thân và Tử Duệ là tốt rồi."
Nàng đã nói như vậy, Tôn ma ma cũng không tiện tranh cãi, những đối với việc hôm nay mình ăn cùng bàn với các chủ tử, vẫn còn có ý nghĩ: "Lão nô nên cùng Lý ma ma các nàng ăn cơm, như vậy bớt người để ý, vạn nhất truyền tới nơi Đại phu nhân thì phiền toái."
Lần này Phượng Vũ Hành cũng không có kiên trì, chẳng qua là dặn dò nàng: "Lý ma ma và hai nha đầu kia không phải người tốt, ma ma hết thảy cẩn thận."
Tôn ma ma cẩn thận gật đầu: "Tiểu thư yên tâm, bình thường lão nô sẽ ở bên kia với các nàng chú ý động tác, có phát hiện gì sẽ kịp thời báo cáo Nhị tiểu thư." Phượng Vũ Hành lúc này mới yên tâm.
Chính phòng Liễu viên có vừa đúng ba gian, ba vị chủ tử mỗi người một gian. Tử Duệ vì còn nhỏ, Phượng Vũ Hành để Tôn ma ma cùng phụng bồi ở với hắn.
Sương phòng phân ra một gian để Mãn Hỉ và Bảo Đường ở, một gian nhỏ khác an bài cho Lý ma ma.
Trước đó đã là cơm trưa, chuyện ngủ nghỉ Phượng Vũ Hành đã có chuẩn bị. Nàng cố ý để Lý ma ma chọn chăn đệm, cường điệu việc không có chuyên môn, đối đãi bình đẳng với nha hoàn. Lý ma ma các nàng dùng gì, ba chủ tử các nàng liền dùng như thế.
Cứ như thế, Lý ma ma đang ở thoải mái, chỉ đành phải mang chăn đệm thượng hạng cầm đi.
Tôn ma ma giúp đỡ chuẩn bị giường cho các nàng thật tốt, Mãn Hỉ và Bảo Đường ở bên ngoài, vô dụng phân phó chuẩn bị nước rửa mặt, Lý ma ma cũng đốt nước nóng chuẩn bị cho mọi người tắm rửa.
Hầu hạ Phượng Vũ Hành tắm rửa là Mãn Hỉ, trước đó nàng có chú ý đến móng tay được sơn tinh tế của Mãn Hỉ, nha đầu kia không nghĩ tới vào Liễu viên cư nhiên phải làm việc nặng, sơn móng tay đã sớm bong ra. Cũng bởi vậy, mặt móng tay mới lộ ra vấn đề nhỏ liền bị Phượng Vũ Hành thu hết vào đáy mắt.
Mặt ngoài mười móng tay đều có điểm lõm và đường rãnh, nơi nghiêm trọng còn tạo thành vết nứt, hai móng tay cái đã bắt đầu dày lên, ố màu trầm trọng, có những mảnh tích tụ rất nghiêm trọng, móng tay khác lộ ra sắc màu cũng tương đối đυ.c ngầu.
Cái này rõ ràng là giáp tiển.
Chẳng qua cổ nhân chắc không biết giáp tiển là gì, đặc biệt là nha hoàn của đại phủ, sinh loại bệnh này cũng không dám đi tìm đại phu, vạn nhất bị truyền ra ngoài thì tất bị đuổi ra khỏi phủ. Nhóm chủ tử cũng mặc kệ ngươi là hạng nha hoàn nào, cũng không quản bệnh kia có thể lây hay không, chỉ cần uy hϊếp sức khỏe của các nàng hoặc vướng mắt các nàng, tuyệt đối sẽ bị đuổi rất xa.
Mãn Hỉ đổ nước vào thùng gỗ, thấy Phượng Vũ Hành đứng bên cạnh xem xét, cũng không thay quần áo tắm rửa, nàng có chút kỳ quái, gọi một tiếng: "Nhị tiểu thư?"
Phượng Vũ Hành nhìn thẳng vào hai tay nàng, ân, vừa rồi lúc đổ nước đều đi qua móng tay Mãn Hỉ, nha đầu kia lại còn hảo tâm thò tay thử nước ấm trong thùng.
Vì thế, nàng càng có đầy đủ lý do: "Mãn Hỉ a, tuy rằng ta ở Phượng phủ không được sủng ái, thậm chí còn là người không muốn nhìn thấy, nhưng tốt xấu mỗi người thấy ta đều phải gọi một tiếng Nhị tiểu thư. Nếu trong lúc đó Nhị tiểu thư Phượng gia đột nhiên sinh một loại bệnh kỳ quái, móng tay và da đều phát triển dài ra một cách kỳ quái, ngươi nói Phượng gia sẽ nhân cơ hội trực tiếp ném ta ra ngoài, hay vẫn tìm đại phu xem bệnh cho ta? Lại thuận tiện tra ra nguyên nhân ta sinh bệnh?"
Lời nàng vừa thốt ra, Mãn Hỉ theo bản năng đem hai tay lui vào trong tay áo, chậu gỗ trong tay "Bịch" một tiếng rơi xuống, nước bắn đầy đất.
"Nhị, Nhị tiểu thư, sao lại nói như thế?"
Phượng Vũ Hành vỗ mạnh cái bàn, "Nói lời gì? Không nghĩ tới cha ta thật trọng tình trọng nghĩa như thế, nhưng lại giúp đỡ tâm địa rắn rết của Trầm thị. Đường đường là Đại phu nhân Phượng phủ, cư nhiên pháp một nha đầu bệnh giáp tiển đến phòng ta hầu hạ, không phải là muốn đem lây bệnh cho ta, cho tới khi ta chết sao?"
Hai chữ "giáp tiển" vừa ra khỏi miệng nàng, Mãn Hỉ không hiểu sao lại choáng váng như vậy, nha đầu kia sợ tới mức bổ nhào về phía trước quỳ xuống, cũng không quản trong phủ Nhị tiểu thư là địa vị gì, "bịch bịch bịch" gõ vào đầu.
"Nhị tiểu thư tha mạng, Nhị tiểu thư tha mạng a!"
Phượng Vũ Hành tự mình kéo ghế dựa ngồi xuống, nửa ngày không nói gì, chờ cảm xúc Mãn Hỉ ổn định một chút, rồi mới lại nói: "Tuy rằng một thứ nữ như ta chỉ trích mẹ cả là đại bất kính, nhưng mẹ cả làm ra chuyện như vậy cũng không vẻ vang gì lắm."
"Cái này... cái này không liên quan đến chuyện Đại phu nhân." Mãn Hỉ sợ tới mức hai chân đều run, "Là nô tỳ... Đại phu nhân cũng không biết, cầu Nhị tiểu thư đừng nói cho phu nhân, cầu Nhị tiểu thư khai ân a!" Mãn Hỉ lại bắt đầu một vòng mới dập đầu cầu xin tha thứ.
Phượng Vũ Hành không thích tật xấu phiền toái động cái đã quỳ dập đầu của cổ nhân, còn không để nàng nói chuyện sao? Chốc lát lại lắc đầu thoáng mơ hồ, nàng còn không phải nói vô ích?
"Ngươi nếu cứ dập đầu như vậy, hiện tại ta liền cùng Đại phu nhân nói chuyện." Nàng uy hϊếp nói, "À, còn phải báo cho tổ mẫu một tiếng, cũng không phải chuyện giỡn, vạn nhất bị lây bệnh thật."