Chương 9: Gặp lại cố nhân.
Thanh Hà không biết mình làm thế nào và đi kiểu nào, chỉ biết đến được bệnh viện. Cô đứng trước một căn phòng, có tấm bảm đúng số trong tờ giấy.Bây giờ tự dưng cô chết trân, chân nặng như đeo đá, tay run rẩy vô lực không thể gõ cửa. Có sợi dây vô hình trong não, thời gian càng qua lâu càng bị giãn căng. Sao nhỉ? Sao cô sợ gặp chị đến nỗi này?
Vậy là, Thanh Hà cứ đứng đó, với bộ quần áo hơi ẩm ướt vì nước mưa bên ngoài.
Trong phút chốc, cô có cảm tưởng dù thế giới có sụp đổ đi nữa hay xoay vầng trăm năm, bản thân cũng chỉ có thể đứng đây, không một chút dũng khí bước vào. Chỉ cần cô biết, Thanh Hằng nằm trong đó là được, ít ra cô đang rất gần chị.
Chợt cửa mở từ trong ra.
- Chị Hà. - Sao phút ngỡ ngàng, một giọng nói dịu dàng vang lên.
- Thảo... - Cô nén lòng, chỉ đủ mấp mái được 1 chữ.
Trên đời, có những người dù không muốn cũng buộc phải gặp. Giống như trời đã định ta không thể trốn tránh.
- Chị đến thăm chị Hằng hả? - Thảo hỏi, trầm giọng u buồn nhưng không mang sự khó chịu.
- Tôi...
- Giờ em phải về nhà chị Hằng lấy chút đồ, chị đi với em không?
- À.. được. - Chẳng hiểu sao cô không có năng lực từ chối, miễn cưỡng gật đầu. Cô gái này bao giờ cũng dịu dàng uỷ mị, đến mức người ta không thể từ chối.
Thanh Hà thoáng có ý nghĩ, Thu Thảo hiền như vậy, điềm đạm như vậy... có lẽ hợp với Thanh Hằng hơn, lại ở bên cạnh chị ấy từ bé đến lớn.
Rồi cô lại nhớ, lần đầu tiên gặp nhau dưới góc cây cạnh bờ hồ Xuân Hương, cô đã hạnh phúc ôm chị, tự giới thiệu mình là người yêu của chị. Thanh Hằng cũng không phản bác, còn hôn cô... vậy Thảo phải đau lòng đến mức nào khi chứng kiến cảnh đó, chứng kiến người mình yêu với người khác???
Thanh Hằng đối xử lạnh lùng với mình thôi, cô đã đau lòng... Vậy mà Thanh Hằng luôn chừng mực giữ tình chị em với Thảo, luôn đưa cô theo mỗi lúc đi chơi chung... em ấy sẽ còn tổn thương đến mức nào??? Rồi thì Thảo phải chấp nhận cô là người yêu của chị, còn phải làm bạn thân của cô... đau đớn nhường nào???
Thảo chưa bao giờ giành giật gì với ai, luôn dịu dàng không sân si. Vậy... phải yêu Thanh Hằng đến mức nào mới tuyên bố tranh giành chị ấy với cô???
Bao câu hỏi hiện ra trong đầu Thanh Hà. Cả hai bước dọc hành lang bệnh viện, không nói gì thêm. Thật ra, khái niệm người yêu cũ không làm người ta đắng lòng bằng "bạn thân cũ". Dẫu rằng có thể nói chuyện lại, nhưng khi phải nghĩ xem nên nói chuyện gì? Có lẽ còn chua chát hơn.
Hai đứa chơi chung với nhau... vì một người. Nghỉ chơi với nhai... vì một người. Rồi bây giờ gặp lại... cũng vì một người. Thanh Hằng là mối liên kết vô hình, cũng là nỗi đau vô hình giằng vặt cả hai.
- Chị ấy sao rồi? Thanh Hà rụt rè lên tiếng hỏi, kéo giãn không gian thinh lặng nặng nề.
- Tình trạng ổn rồi, vẫn chuyền nước liên tục, bác sĩ bảo nghĩ ngơi nhiều vào, ăn uống cẩn thận, đừng làm việc quá sức nữa là được.
- Vậy tốt rồi. - Thanh Hà nói nhỏ như tự an ủi mình, tiếng thở phào buông mau vì bị nén lâu.
Một lúc, ra đến cổng bệnh biện, Thảo chợt lên tiếng.
- Em sắp kết hôn.
- Kết hôn? - Cô giật mình, tỉnh hồn khỏi những dòng trăn trở miên man.
- Dạ, là phó giám đốc ngân hàng em đang làm, anh rất đẹp trai. - Thảo nhỏ nhẹ nói, mà cô cứ tưởng như em ấy chỉ đùa mình. - Giống truyện ngôn tình vậy, anh ấy theo đuổi em. - Thảo vừa nói vừa bắt một chiếc taxi.
- Vậy còn... - Thanh Hà sững sờ hỏi, bỏ lửng câu nói vì cổ họng rất khó phát âm cái tên đó.
- Lòng em với chị ấy đã nguội từ lâu... - Câu nói vừa xa xăm vừa đăm chiêu, nếu thực sự đã nguội, cớ sao còn âu sầu???
Trong xe, không có tiếng nói nào.
Thu Thảo đưa cô đến một chung cư cao cấp, trong khu dân cư bậc nhất thành phố. Chị ở tầng 13 số tầng được cho là rất xấu, ngắm thành phố cũng đâu được đẹp hơn, sao lại chọn ở đó? Có điều số 13 rất quen. Nếu Thanh Hà chịu nghĩ kỹ thêm một chút sẽ nhớ ra: Vào ngày 13 năm đó, chính cô đã chạy đến hội trường khoa luật, đính chính mình không tung tin đồn.
Cô do dự một hồi mới ngập ngừng bước vào nhà, khác hoàn toàn tưởng tượng trong đầu. Đồ đạc được tối giản hết mức có thể, không một món nào thừa thải, chỉ vài cuốn tập chí trên giá và bộ ấm trà trên bàn chứng tỏ có người ở. Nhà rộng rãi thông thoáng, thoáng đến mức hoang vắng điều hiu. Góc bếp không có dấu hiệu của sự nấu nướng, giàn hoa ngoài ban công khô héo.
Thu Thảo dẫn cô đi vòng quanh nhà tìm đồ đạc đem đến bệnh viện, từng phòng trong đó cũng vắng lặng gọn gàng như phòng khách. Gọn gàng vì chẳng có gì để bề bộn. Nhưng phòng làm việc trái ngược hoàn toàn, giá sách vô cùng nhiều, từ sách mới cho đến những cuốn cũ kỹ sờn gáy. Hồ sơ chất như núi trên bàn, cafe hoà tan để đầy một góc, còn sẵn một ấm đun nước siêu tốc. Có vẻ như chị chỉ sống ở duy nhất chỗ này.
Thảo lấy vài món rồi đi ra, Thanh Hà nãy giờ cứ theo sau lưng nhìn quanh quẩn. Thảo mở tủ lạnh, cái tủ y nguyên như mới mua, chẳng có một thứ gì.
- Chắc chị ấy là người đối xử tàn nhẫn với bản thân nhất trên đời. - Thu Thảo bất mãn buông tiếng thở dài. - Lần trước em đến đây, thấy chị ấy đang ăn mì tôm, nên mới kéo đi siêu thị, ai ngờ gặp chị.
Thanh Hà chợt nghe lòng quặn thắt, cái nhoi nhói cồn cào... Chị thật là tệ quá! Còn không biết thương yêu bản thân nữa thì thương ai bây giờ? Đối với Thanh Hằng, chị ấy có ti tỉ chuyện quan trọng hơn ăn cơm, chỉ có thể dùng cách "Chị không ăn em cũng không ăn".
- Sao Thảo để chị ấy như vậy? Sao không đến với Thanh Hằng? Sao không ở cạnh chăm sóc chị ấy? - Cô đã không thể nào chịu nổi nữa, lên tiếng nghẹn ngào trách móc Thảo, giờ nỗi xót xa dâng đầy mắt cô, không thể nghĩ thêm chuyện gì. Sống mũi cay xè, càng phám phá căn nhà của chị, ruột gan càng quặn thắt. Thế này thì khó trách sao chị bệnh nặng như vậy?
Cô gái kia mỉm cười buồn, dừng tay quay về phía Thanh Hà, thoáng mắt nhìn hồi lâu, sau đó chua chát cất lời.
- Năm trước, có một đêm Thanh Hằng nói rằng chị ấy rất yêu, ngay tại căn nhà này, nếu hôm đó em không kiềm lòng được, có lẽ đã thất thân với nhau... Thanh Hằng đè xuống giường.... - Thảo nói ra một sự việc làm Thanh Hà tê tái, sau đó mặt đỏ bừng.
Nếu vậy đáng lẽ em ấy phải vui chứ, sao biểu cảm lại khác hẳn? Vã lại, chuyện âu yếm của hai người không nên kể cho cô nghe.
Thanh Hà bối rối quay mặt đi không muốn trả lời, tim hẫng đi vài nhịp. Nhưng Thảo lại tiếp.
- Hôm đó, văn phòng luật sư của chị Hằng thắng một vụ kiến lớn, họ ăn mừng và rủ em đến, chị ấy uống say bí tỉ nôn rất nhiều và đi không nổi, nên em phải đưa về. Lúc kè Thanh Hằng vào phòng ngủ, chị bất chợt ôm chặt em bảo rằng "Thanh Hà, chị yêu em nhiều lắm, sao còn chưa trở về? Chị sắp gục ngã vì em thật sự rồi, về đi em!" Sau đó chị ấy hôn em, đè lên người em... Chị Hà, nếu là chị, thì có nguội lòng không?
Thảo kể xong hỏi lại một câu làm cô bối rối, rồi thì phân vân mãi. Bản chất của tình yêu là hy vọng, Thanh Hằng vẫn hy vọng, còn cô không đủ niềm tin.
Một lần dổ vỡ sẽ mất nhau mãi mãi... Là mất nhau hay cô cố chấp làm tổn thương chị... Vết thương ấy đồng thời dày vò cô, vẫn ngày đêm rỉ máu, vẫn âm ỉ rì rào, có khi hét lên một cái làm người ta mất thở vài chục giây, tê dại.
- Nếu việc đó còn chưa đủ thức tỉnh em, thì vẫn còn cái khác giúp em hiểu... Trên đời này có nhiều thứ không phải cứ muốn là tranh giành được, cố gắng vô ích. - Thảo nặng nề như một lời than thở, dẫn Thanh Hà vào phòng làm việc của chị.
Thu Thảo rút một cuốn sách bất kì, lật xuống cuối trang. Ở đó có nét chữ nghiêng nghiêng quen thuộc, ngòi bút ấn mạnh xuống trang giấy sắp rách ra, mực hằn đậm sang mặt sau, thể hiện sự day dứt, tâm trạng chập chùng của người viết. "Bao giờ người quay trở lại???".
Thảo rút một cuốn khác bất kì... Cũng thế... Câu thơ trách thương da diết: "Sông xanh ai cắt đôi bờ? Trăng xanh ai nỡ, hững hờ chia hai?".
----------
- Chị có thấy hay ho không? - Cô ngồi đu đưa trên đùi chị trên một băng đá trong trường, ở đây buổi đêm trăng thanh gió mát, khuất sau mấy bụi cây, là địa điểm mấy cặp tình nhân hay hẹn hò nhau.
- Hay chuyện gì?
- Thì chúng ta có cùng tên đệm chị không thấy hả? Em là Thanh Hà, là sông xanh đúng không? Còn chị, là Thanh Hằng, trăng xanh. - Cô mân mê mấy ngón tay thon dài của chị, đang đặt lên eo giữ mình khỏi ngã. - Nhưng sông xanh nghe hay, còn trăng mà cũng có màu xanh sao, kì kì hé. - Cô cong môi nghĩ ngợi.
- Trăng xanh không phải màu hy vọng sao? - Chị im lặng một loáng rồi nghĩ ra gì đó, nhanh chóng đáp.
- Vậy chị hy vọng cái gì?
Thanh Hằng không trả lời, chỉ nhỏm người hôn lên má cô. Và bây giờ, chắc có lẽ tự cô đã tìm ra được chị hy vọng gì.
--------------
- Thôi, chị Hà, chúng ta đi. - Thảo trầm tư một loáng rồi gọi cô, Thanh Hà vẫn đứng như trời tròng, mắt tập trung vào dòng chữ không còn biết trời đất.
Cô đi theo Thảo với một tâm trạng không thể gọi thành lời, chẳng ai nói với ai, bởi cô chưa tìm được giọng nói của mình. Hoá ra những gì cô biết về Thanh Hằng chỉ là phần mặt nước, ở bên dưới đại dương sâu thẳm ấy là cả một thế giới khác... Thế giới trang nghiêm đó bị cô làm trở nên hỗn độn, đóng băng.
Một người cao ngạo như chị bị cô dày vò thê thảm, tôn nghiêm của chị cũng chính cô làm cho lung lay... Sau rốt, chị lại bỏ qua hết mọi thứ kể đề nghị quay lại bên nhau. Chính chị mở miệng nói ra muốn cùng cô viết tiếp chuyện tình dang dở. Giống như chị từng hỏi: Cô có công bằng với chị không? Vậy giờ cô quay lại với chị, có xứng đáng với chị không?
- Chị Hà vào đi, em về trước. - Đứng trước cửa phòng bệnh, Thu Thảo nói với Thanh Hà.
- À... Tôi tôi... Chắc tôi không vào. - Cô xua tay.
Đúng lúc một cô y tá từ trong bước ra nói với Thảo.
- Chị của chị vừa ngủ rồi, chúng tôi đã thay chay nước biển khác, tình hình ổn định, diễn biến tốt. Nhưng khi tỉnh lại đừng để chị ấy xúc động nhé, vẫn còn yếu.
- Cảm ơn.
Thu Thảo lại quay qua cô đưa cái túi trên tay.
- Chị cứ vào đi, đem cái này vào cho chị ấy, em thật sự đã thua cuộc... Nhưng thua Thanh Hằng chứ không thua chị. Em thật sự không đủ kiên nhẫn để chờ đợi một người lâu như vậy, huống hồ còn đợi chờ trong vô vọng.
Cô đứng đó, nhìn bóng dáng mảnh khảnh của Thu Thảo xa khuất dần.
Thanh Hà đẩy cửa, túi đồ không to lắm nhưng với cô lúc này lại quá nặng, nặng đến mức bước chân không nhấc nổi.
Trên chiếc giường trắng, xung quanh toàn mùi thuốc sát trùng, Thanh Hằng nằm co ro, cánh tay gầy gò chằng chịt ống kiêm tiêm. Tim cô nghẹn càng thêm nghẹn, như có một sợi dây đang siết chặt, càng lúc càng nén chặt, chực vỡ tung. Cô nhọc nhằng từng bước nhỏ, đặt túi đồ lên bàn, ngồi xuống ghế.
Thanh Hằng vẫn nằm đó, tiếng động không làm chị giật mình, có lẽ mệt nên ngủ rất sâu. Đôi mắt lộ rõ quầng thâm, đôi chân mày chau chặt kể cả khi đang ngủ, làn da xanh xao tái nhợt... Dáng vẻ hao gầy yếu ớt quá!
Nhưng, thậm chí đang bệnh nặng như vậy thì chị vẫn đẹp mê hồn. Từ lúc về đến giờ mới có dịp nhìn ngắm Thanh Hằng thật kỹ, cô phải tranh thủ. Thế là Thanh Hà dạn dĩ hơi, cúi thấp xuống một chút... Một lúc lâu, cô không thể ngăn mình đưa tay ra, rê qua từng nét trên gương mặt ấy.
Tận tuỵ và nâng niu như báu vật, như một thứ trân quý, trong giấc mơ cô nhiều lần khao khát. Chị đẹp hệt nữ thần, có điều gương mặt muộn phiền thảm não.
Cô sờ lên đôi mắt, hàng mi cong khép chặt, lúc này trông bình lặng biết mấy, tuyệt mỹ biết mấy? Đôi mắt này nếu mở ra nhìn cô, chắc lại băng giá như trước đây, làm cô chết đuối, làm cô sợ sệt... Nghĩ lại thắt lòng.
Cô sờ xuống cánh mũi cao cao thẳng tấp... Tiếp đó dừng lại đôi môi, những nếp gấp ngọt ngào, gợi cảm, đôi môi bao nhiêu lần ru cô vào mơn man, ru cô vào những dịu vợi mơ hồ. Cô chết mê.
Thanh Hà luồn tay vào mái tóc óng ã mềm mại, cơn bệnh làm cho nó thiếu dưỡng chất nên phần nào đã xơ xác, vậy mà vẫn đẹp. Những lọn tóc dần rơi khỏi tay cô, mỏng manh, chóng vánh... Y như tình yêu của hai người.
Điều gì đó khiến Thanh Hà bạo dạn hơn, say đắm hơn... Cô không thể khống chế hành động của bản thân nữa rồi. Cúi xuống, đặt môi mình lên môi chị nồng nàng. Đôi môi chị có phần hơi lạnh lẽo, nhưng vẫn êm đềm và du dương... Chiếc hôn này khe khẽ vuốt ve hồn cô, làm lắng lại những cơn đau buốt.
Mắt Thanh Hà bỗng mờ dần, môi chị tuy làm dịu lòng cô nhưng lại làm đôi mắt nổi lên đầy giông tố, từng giọt ấm nóng lặng lẽ rơi, chắc vì bị bục trào không kiềm nổi. Nước mắt càng về sau càng đẫm, lăn dài xuống gương mặt mê ngủ của chị... Cô mặc kệ, để mãi cho đến khi.
Bàn tay cô bị một bàn tay khác nắm chặt, rất chặt...
Đầu óc Thanh Hà thoáng chốc trống rỗng, sau đó cố định lại mới hoảng hồn. Chị tỉnh lại sao? Sao tỉnh vào lúc này? cô dứt ra ngay.
Một giọng lãnh đạm bất mãn, có phần phẫn nộ chập chờn yếu ớt.
- Cô làm cái gì vậy?
Thanh Hà định mở miệng nói gì đó nhưng im bặt, bao nhiêu ý nghĩ bay đi đâu hết, ánh mắt truy bức của chị dồn cô vào chân tường. Cô sợ quá, kinh hãi quá... Lòng cô nhũn ra thành nước. Chính bản thân muốn chối bỏ quá khứ, chạy trốn chị, nhưng sao hành động thế này?
Bàn tay nắm tay cô càng lúc càng siết chặt, tưởng như muốn bóp nát cho hả dạ. Giọng Thanh Hằng đanh lại. Chị bật ngồi dậy xoáy ánh mắt vào cô.
Làm gì bây giờ Thanh Hà? Chạy thôi.
Cô lập tức mạnh dạn dứt tay chị ra, sức mạnh chẳng biết ở đâu lớn thế. Vừa rời được cô lập tức chạy ra cửa, một tay che miệng ngăn tiếng nấc, cô nín khóc rồi mà sao nước cứ ứa ra?
Thanh Hằng nhìn thấy cô tông cửa chạy đi tức khắc đứng lên, mạnh tay bứt hết mấy dây chuyền nước để đuổi theo, dùng hết sức tàn còn sót lại.
- Tăng Thanh Hà, ai cho cô đi, sao cô dám đi như vậyyyy?? - Chị muốn đuổi theo nhưng do nằm quá lâu, mà cơ thể đang suy nhược rã rời... Chị loạng choạng đổ nhào xuống, gục bên chân giường. Chị ngất, mà trên môi vẫn đang thốt tên cô.
Thanh Hà hoảng loạn chạy theo một nhóm người vào thang máy, dĩ nhiên không biết chuyện diễn ra trong phòng bệnh. Đôi mắt đỏ hoe, nước tuôn như mưa... Những người trong đó thắc mắc nhìn cô, nhưng bệnh viện vốn là nơi thường xảy ra chuyện này, vậy nên người ta chỉ cảm thương cô gái xinh đẹp một loáng, không ai để ý nữa.
Thanh Hà hoà vào dòng người tấp nập ra khỏi bệnh viện, cô chao đảo mất phương hướng, mắt nhoè nhoẹt mờ đυ.c... Ngoài kia có trăm ngàn lối rẽ, thế giới rộng lớn nhường bao...
Nhưng đã từ lâu cô chẳng bao giờ nhắm một hướng đến, bởi giữa cả tỷ con người trước mắt và đi qua cô, chẳng thể nào nhìn thấy bóng dáng Thanh Hằng!
...