Vì Đó Là Em [Kiều Lan]

Chương 23

Chương 23: Trãi lòng.
Trở về nhà đã hơn ba giờ sáng, bước chân chị vội vã đi vào phòng, bởi lòng tự nhiên da diết muốn nhìn thấy cô.

Vợ bé nhỏ ngủ ngoan như một đứa trẻ, tư thế y nguyên lúc chị ra khỏi nhà. Chị nhanh nhẹn vào phòng tắm dội nước sơ qua, thay bộ đồ ngủ thoải mái rồi nhanh nhẹn trèo lên giường, chui vào chăn, ôm chặt cô vào lòng.

Thanh Hà khe khẽ cựa mình tìm một tư thế ngủ thoải mái hơn, đôi mày cau lại. Thanh Hằng nới lỏng vòng tay hơn, cặp lông mày thanh tú trên gương mặt thơ ngây từ từ giãn ra. Chắc chị ôm cô chặt quá!

Hơi thở của Thanh Hà vấn vương quanh mặt chị, đều đều nhẹ nhàng. Thanh Hằng thì thầm.

- Lần sau không cho em uống nữa.

Cô vẫn ngủ say, không có dấu hiệu gì.

Thanh Hằng không tài nào chợp mắt, chị cứ nghĩ về câu chuyện của Louis, nghĩ về người con gái trong tay mình, em đã chịu biết bao đau khổ, vậy mà lúc về Việt Nam chị còn dày vò thế kia... Tay chị vẫn không rời cơ thể mềm mại của cô, thỉnh thoảng áp môi mình vào đôi môi nũng nịu, hôn lên chiếc cổ cao cao trắng trẻo sát mặt mình. Thanh Hà như cảm nhận được hương thơm yên bình từ chị, càng ngủ sâu hơn.

Lăn lộn hôn hít người đang ngủ đến năm giờ sáng, chị trở dậy vào phòng làm việc. Sáng sớm nay lên toà án, mà giờ này tư liệu cho vụ xét xử chưa chuẩn bị xong. Mắt chị hơi cay cay, ngồi dậy dụi dụi, rửa mặt thêm một lần, chỉnh lại chăn cho cô mới bước ra.

Ngồi lan man xem tài liệu chưa bao lâu, chị ngẩn lên khi nghe tiếng bước chân, đã thấy Thanh Hà đứng ở cửa.

- Thanh Hằng, chị làm việc suốt đêm sao? - Thanh Hà hỏi, mím chặt môi xót xa nhìn chị.

Đó là biểu cảm của cô mỗi khi căng thẳng, chị hiểu rõ, cô đang lo lắng cho mình.

- Lại đây. - Chị giơ tay vẩy.

Khi Thanh Hà đến gần, Thanh Hằng đưa tay kéo cô vào lòng, đặt ngồi trên đùi.

- Em tỉnh rồi hả? Chẳng mấy ai say mà ngủ vùi như vậy. - chị gục mặt vào hõm cổ cô hôn hít, với chị chẳng bao giờ là đủ.

- Vậy hả? - Thanh Hà bối rối vì dường như giọng chị dịu dàng khác thường, cô không hiểu gì liền ngơ ngác hỏi lại. - Vậy phải làm sao? Khi say ấy?

Thanh Hằng cắn nhẹ môi dưới như đang ngẫm nghĩ, sau đó lắc đầu nhún vai.

- Thôi ngủ cũng được.

Thanh Hà gục đầu vào ngực chị như còn ngáy ngủ, im lặng hồi lâu, chị tự nhiên nói nhỏ:

- Tối qua chị đã đi gặp Louis Nguyễn. - Dĩ nhiên bây giờ Thanh Hằng không muốn dối cô bất cứ chuyện gì.

Thanh Hà cứng người trong vòng tay chị.

- Anh ấy nói có người dùng tên chị, để kiếm thông tin trên mạng ITU của anh ấy, giờ chị muốn hỏi người đó đã tìm được những gì?

Thanh Hà không trả lời, chị tiếp tục.

- Vừa rồi chị dùng từ khóa tên em để tìm kiếm, mới biết đã từng đoạt giải "nhϊếp ảnh" và "phóng viên trẻ năng động", sao em không bao giờ nói đến?

- Giải xoàng thôi, vả lại chị có bao giờ hỏi đâu. - Thanh Hà nói nhỏ trong lòng chị giọng hờn dỗi.

Thanh Hằng thở dài, xiết cô vào lòng.

- Xin lỗi, đó là lỗi của chị! Thanh Hà, bây giờ kể cho chị nghe đi em đã làm những gì?

- Ở Mỹ hả? - Lần đầu tiên chị đề cập vấn đề này, trước giờ chuyện ở Mỹ của cô, chị chẳng muốn nghe, thậm chí còn căm thù, vậy nên, Thanh Hà có hơi do dự. Chị thật sự muốn nghe sao?

- Ừm.

Nhìn vào mắt Thanh Hằng, cô cảm thấy không có gì khác lạ, lại còn chân thành, không miễn cưỡng, lần này có vẻ yên tâm hơn.

Một Thanh Hằng dịu dàng như vậy, kể cả ngày còn học đại học, khi tình yêu ở thời kì tốt đẹp nhất, cô cũng chưa từng thấy. Giọng nói ngọt ngào, cử chỉ âu yếm, Thanh Hà tự nhiên không dần dừ, cô muốn bộc bạch hết nỗi khổ đã nếm trãi bảy năm trên đất Mỹ. Chuyện này cô thật sự muốn kể từ lâu lắm, cô thao thao bất tuyệt, mọi ngóc ngách trong đời sống, điều mà chỉ muốn kể cho một mình Thanh Hằng nghe.

Khi mới đến Mỹ không thạo tiếng Anh, đi lạc đường, càng đi càng lạc, đến chập tối vào một đồn cảnh sát, thế là police đưa cô về. Kể chuyện môn tiếng Anh rất đáng ghét, mà đi ra đường chỗ nào cũng thấy nó. Những thói quen kì cục của người Mỹ, khác hoàn toàn ở Việt Nam, thậm chí không thể hoà hợp với họ. Cô huyên thuyên kể cả hiệu mì ăn liền nào khó ăn nhất, khó ăn như thế nào?

- Sao em không ăn món khác?

- Các món khác rất đắc, lúc đó em làm gì có tiền? - Cô xụ mặt, lại vùi mặt vào ngực chị, giấu giếm những giọt nước mắt cay cay tủi hờn.

- Lẽ nào ba em không gởi tiền cho em? - Lần đầu tiên, Thanh Hằng nhắc đến ba cô với giọng bình tĩnh như vậy, lần đầu tiên khi nhắc đến ba cô mắt chị không dâng lên tia lửa căm hờn.

Nhìn chằm chằm mặt chị, cô thoáng chau mày, sau khi chắc chắn mọi thứ "an toàn", cô nhẹ nhàng nghèn nghẹn.

- Có, ba gởi rất nhiều, rất rất nhiều. - Cô ụp mặt vào vai chị không dám nhìn nữa, tay quàng lấy cổ chị thật chặt. - Sau này đọc báo em mới biết... Nên đã gởi hết vào ngân hàng, em không xài một đồng nào cả, nó còn nguyên. - Chị cảm thấy rõ ràng cơ thể nhỏ bé trong tay mình đang run rẩy.

- Hả? Trời đất, để rồi em sống khó khăn vậy sao?

- Không, em không ngốc vậy đâu, em vì em cả đấy... Em nghĩ, số tiền đó là sinh mạng của ba, một con số khổng lồ, em tiêu nó, coi như em đang gϊếŧ chết ba mình sao? Nó còn ở đó coi như ba vẫn còn sống. Em muốn một ngày nào đó sẽ làm việc gì đó ý nghĩa với nó, xây trại mồ côi hay nhà dưỡng lão chẳng hạn. Em đã muốn trả lại cho đại sứ quán, nhưng họ sẽ điều tra em, họ còn khinh miệt hơn... - Cô không dám đối mặt, bao năm nay vẫn chưa dám đối mặt với sự thật. Đúng là cô lương thiện đến nỗi ngốc nghếch như Louis nói, nhưng đôi lúc có những ý nghĩ có ý nghĩa không ngờ, đến cả chị cũng không nghĩ nổi như vậy.

- Ừm, Thanh Hà thông minh lắm, Thanh Hà của chị rất ngoan. - Chị mỉm cười xoa đầu cô, hôn lên má cô. - Vậy từ từ chị sẽ giúp em làm điều đó, em muốn xây ở đâu?

Mắt cô sáng lên.

- Đà Lạt. - Đúng rồi, những chuyện đó còn ở đâu được, ba cô đã tham ô ngay quê nhà, vậy phải về đó thay ba chuộc lỗi là hay nhất, vậy ba mãi mãi không chết rồi!

Thanh Hà đã nghĩ, có một ngày nhất định nói với Thanh Hằng về ba, nhưng tuyệt nhiên không nghĩ sớm thế này, nhẹ nhàng thế này. Không hề có cảm giác nặng nề như cô tưởng tượng, giống như đang nói một chuyện bình thường, nhưng đó chính là chuyện khiến cả hai day dứt bao năm, làm cô đau khổ triền miên, ngày đêm dày vò.

Cuộc nói chuyện thưa dần, ngày càng sáng rõ, sắp đến giờ đi làm.

- Thanh Hằng, em nhẹ lòng lắm, em đỡ ray rứt hơn nhiều. - Cô nói vậy, mà nước mắt đã khô giờ lại cay cay sống mũi.

- Vì em đã có chị rồi. - Thanh Hằng thì thầm.

Cô im lặng lục đầu vào ngực chị, thời gian lặng lẽ trôi qua, chị cứ tưởng cô ngủ thϊếp đi rồi, nhưng dần dần, cảm giác chân thực ngực áo mình ướt đẫm.

********

Sáng thứ hai, trôi qua một ngày chủ nhật đầy biến cố và không ngủ.

Lần đầu tiên Thanh Hằng lên toà án mà không có bất kì sự chuẩn bị nào. May sao, ra toà mới biết người tố tụng và chánh án còn mơ hồ hơn mình. Vậy là mọi người miễn cưỡng dây dưa, duy trì đến khi hết giờ, quyết định để đến buổi sau.

Người thân của đương sự thấy chị mệt mỏi, mắt có quầng thâm to, tưởng luật sư mất ngủ vì việc của mình, nên luôn miệng cảm ơn, khiến chị dở khóc dở cười.

Thanh Hà được chị đưa đi làm, mắt còn sưng đỏ, Ngọc Mai sau khi nghiêm túc quan sát sắc mặt đồng nghiệp, quan tâm hỏi:

- Chị Hà thất tình phải không?

Thanh Hà cũng dùng giọng quan trâm trả lời.

- Vậy đồng chí có định đi ăn nhà hàng để an ủi đồng nghiệp đau khổ không?

- Không phải thất tình thật hả? - Ngọc Mai dò xét, sau đó xụ mặt. - Thật ra em mời chị ăn nhà hàng cũng được, nhưng mà cuối tháng nên sạch túi rồi, tháng sau em dẫn chị đi, giờ em còn phải ăn mì tôm. - Cô gái thật thà, mua quần áo mỹ phẩm hết tiền giờ chịu thôi.

- Tội nghiệp vậy? Thôi thế giờ chị dẫn em đi ăn nhà hàng, tháng sau đến em. - Thanh Hà mủi lòng trước cô em đồng nghiệp đáng thương.

- Trời đất, chị Hà mới trúng số độc đắc hả?

Thanh Hà với thái độ dè chừng quan sát xung quanh, ghé tai Ngọc Mai nói nhỏ:

- Trúng số độc đắc cũng không bằng lấy được chồng giàu đâu! Ahih. - Ánh mắt cô gian tà, cái thẻ atm màu vàng kim của chị đang nằm trong túi xách của mình, lần này có thể làm người tốt mà không mất tiền rồi nha! (Tiền của chồng bà đó bà lội @.@)

Ngọc Mai nhìn nụ cười gian của cô, liền hiểu ý cười theo, hai người tỏ vẻ bí mật, buổi trưa nhất định sẽ trốn mấy đồng nghiệp khác lén đi ăn nhà hàng.

Trở về bàn làm việc, cô thấy tờ báo số mới đặt trên bàn, "doanh nhân Louis Nguyễn và sự nghiệp". Cô nhíu mày, tiện tay cầm lên xem, tóm tắt tiểu sử và quá trình lập nghiệp của anh, phía cuối còn đoán già đoán non về người vợ bí mật anh hay nhắc đến. Bao nhiêu tâm trạng thoải mái của Thanh Hà sáng giờ nhanh chóng tiêu tan, lòng cô chùn xuống, trầm ngâm hồi lâu, quyết định vào mail, tìm địa chỉ hộp thư của Louis.

Đắm đo do dự hồi lâu, cô soạn một tin, sau nhiều lần chỉnh sửa mới bấm gởi. "Anh Khánh, chuyện tối qua ở khác sạn, cảm ơn anh nhiều". Số lần hiếm hoi cô viết tên tiếng Việt của anh. Người thân ở Mỹ cũng chỉ có vài người, chị Liễu, Gia Huy và anh, những ngày tháng tha hương đó, không có họ chắc cô chật vật hơn nhiều. Thanh Hà thật sự cảm kích anh, xem như anh trai ruột, anh giúp cô rất nhiều, chuyện của đêm đó, thật ra anh đang say và chắc rất nhớ người yêu cũ, như cô nhớ Thanh Hằng vậy, cô cũng không có tổn thương gì.

Vài phút sau khi gởi đi, có thư đến, Thanh Hà hồi hộp mở. Chỉ vỏn vẹn ba chữ "không có gì." Đơn giản và xa lạ.

Ngón tay trắng trẻo của Thanh Hà dừng trên bàn phím, cô ngẫm nghĩ sau đó soạn thêm một tin, quả quyết hơn. "Anh Khánh, lần này về nước có đi tìm chị ấy không? Có lẽ hai người còn cơ hội." Giống như cô và Thanh Hằng bây giờ, cuối cùng cũng về bên nhau, yêu thương nhau hơn trước, Louis và người kia chắc có có hội này.

Rất lâu không có hồi âm, Thanh Hà cảm thấy hối hận. Đáng lẽ, không nên xen quá nhiều vào đời tư của anh, mỗi người đều có một nỗi niềm sâu kín, bí mật trong lòng. Người con gái đó là vết thương lòng của Louis, có lẽ cô không được phép nhắc.

...

Buổi tối về nhà Thanh Hà đem mọi chuyện kể cho Thanh Hằng nghe, chị lườm cô, bặm môi cốc vào trán cô như thường khi, nói mấy chữ.

- Thiệt là... Đúng em ngốc thật!

Nhưng sau đó kéo cô lại ôm chặt.

- Cũng may là em ngốc. - Mỉm cười hiện lên đôi má lún.

Cô không hiểu gì, đến giờ vẫn không hiểu, mấy con người đầu óc cao xa như Louis và Thanh Hằng, quả nhiên nói toàn mấy câu đau não cô.

Một tháng sau, đang lọ mọ nấu anh đợi Thanh Hằng về, điện thoại cô báo có Mail, liền mở ra xem, là Louis.

"Không phải ai cũng có thể chịu đựng cô đơn lâu như Phạm Thanh Hằng đâu.

Hà, anh đã thay đổi, chúc hai người hạnh phúc.

Tái bút: Xin em đừng tìm anh, cho đến khi anh chủ động gởi thiệp mời đám cưới."

Ayda, lại ngây người đau não, nói gì chẳng hiểu gì, chẳng biết đêm đó Thanh Hằng và Louis đã nói những gì? Đến khi nhận được thiệp đám cưới sao? Là bao giờ? Lâu như vậy anh mới hồi âm, có lẽ cũng viết đi viết lại nhiều lần như cô?!

Trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng Thanh Hà quyết định, sẽ không phiền anh nữa, có lẽ chẳng bao giờ cô gởi mail cho anh thêm một lần.

...

Một lúc sau Thanh Hằng trở về, chị bỏ túi xách và vẫn thói quen cũ, dựa cửa nhìn cô loay hoay.

- A, chị về rồi! - Thanh Hà hớn hở phá hiện ra chị, cởi nhanh tạp đê chạy ra ôm chị, chị mỉm cười hôn lên trán cô. Như một đứa trẻ vừa hoàn thành công trình vĩ đại, cô phấn khởi kéo chị vào chỗ bếp bề bộn mình vừa bày ra, cười tít mắt. - Chị tắm đi rồi ăn cơm, món cari em mới học làm, ngon cực kì.

Thanh Hằng mỉm cười, đi vào tắm, sau đó trở ra. Công nhận cô rất có tiến triển, bếp núc đã dọn dẹp đàng hoàng, bày đồ lên bàn ăn sẵn đợi chị.

Món cari với màu hơi lạ lùng, và mùi "na ná" Cari. Cô líu lo bảo rằng tẩm bổ cho chị, bỏ công sức ra nấu cho chị bla bla... Thanh Hằng dù tỏ ra rất cảm kích vợ, cũng không dám động đũa nhiều... Haizzz sáng mai còn có vụ kiện quan trọng phải ra toà >.<

Buổi tối vẫn thế, hôm nào có hứng thì cùng nhau đi dạo, lười thì ở nhà ôm nhau xem tivi. Luật sư Phạm chăm chỉ từ lúc nào trở nên lười biếng, nhận vụ kiện trong giới hạn và để rất nhiều thời gian trống, không nhận làm thêm ở nhà. Lên văn phòng thì lúc nào cũng cười tươi, dễ chịu hơn cả Minh Hoàng.

Đến nỗi Hoàng phấn khởi vỗ vai chị tron buổi họp, trước mặt toàn thể nhân viên văn phòng Hoàng Hà tuyên bố.

- Nếu biết có vợ xong cậu dễ chịu thế này, tôi đã sớm sang Mỹ truy lùng Tăng Thanh Hà về cho cậu bốn năm năm trước.

...