Chương 18: Tiểu biệt thắng tân hôn.
Thanh hằng trở lại phòng khách, qua một thời gian, thái độ của mọi người bình ổn hơn. Thật ra họ đều đã là luật sư hoặc sắp trở thành luật sư, nên chuyện này cũng không quá bất ngờ.Minh Hoàng và Ngọc Hà đứng ngoài ban công, thấy Thanh Hằng bước ra liền vẫy gọi.
Hoàng rút bao thuốc chìa trước mặt chị, tay anh cầm một điếu châm lửa sẵn.
- Xin lỗi, mình bỏ thuốc luôn rồi.
Hoàng và Ngọc Hà chẹp miệng trố mắt, chà chà, chưa gì mà đã...
- Chung sống bất hợp pháp. - Hoàng hất mặt, bắt bẻ chị.
- Hợp pháp. - Thanh Hằng nhướn mày.
Câu nói khiến Ngọc Hà ngẩn người, Hoàng sặc thuốc lá ho khù khụ. Vừa lấy khăn lau nước mắt vừa than oán hỏi, dù đã đoán biết thừa.
- Hợp pháp là thế nào?
- Là quan hệ khế ước lâu dài, dựa trên sự bình đẳng giữa hai bên. - Thanh Hằng giải thích bằng một điều khoản trong luật hôn nhân gia đình.
Đến lượt Minh Hoàng ngẩn người.
Thanh Hằng phì cười trước thái độ ngơ ngác của hai vị bạn thân.
- Nói đơn giản là chúng tôi đã kết hôn, mọi người chuẩn bị tiền mừng là vừa.
- Cậu... cậu... cậu... - Minh Hoàng hét to. - Ý là cậu đã đăng kí?
Thanh Hằng gật đầu khẳng định. Hoàng hét lên lần nữa, rồi phóng vào nhà thông báo cho tất cả mọi người thông tin sốt dẻo.
Ngọc Hà đứng tì tay vào lan can, nhìn ra màn đêm, nói bằng giọng trầm khàn đặc trưng, cũng như tự nói với chính bản thân, thái độ điềm tĩnh suy tư.
- Cuộc đời thật kì lạ, các cậu đã đi một vòng tròn lớn như vậy, cuối cùng lại trở về bên nhau, trở về điểm xuất phát. - Ngọc Hà luôn đa cảm. - Thanh Hằng này, cậu không quan tâm bảy năm đó thật sao? Đừng cố chấp để rồi sau này hành hạ con gái người ta. - Thật ra cô gái ấy trong sáng đáng yêu, bạn thân của mình đã từng hận người đó thế nào, nàng hiểu rõ nhất, nàng chứng kiến tất cả, nên hơi thương cảm.
- Cậu nghĩ mình sẽ trả lời thế nào? - Chị đưa mắt theo hướng nàng đang nhìn, gương mặt đăm chiêu. - Mình đã xác định rõ cái gì là quan trọng nhất. Huống hồ.. - Chị bỏ lửng không muốn nói tiếp.
Huống hồ... đêm cùng nhau hôm trước chị ngỡ ngàng phát hiện ra, chính la lần đầu tiên của cô, may phát hiện sớm nên nhẹ nhàng lại. Chỉ là chị không hiểu chuyện cô khẳng định đã kết hôn ở Mỹ là thế nào? Nhìn Thanh Hà không giống nói dối.
Ngọc Hà mỉm cười.
- Ai biết được, khả năng kiềm chế của cậu vốn rất tốt, chỉ sợ lúc bùng phát tội nghiệp con gái người ta.
- Cậu yên tâm, mình học luật dĩ nhiên không để chuyện đáng tiếc xảy ra, không muốn vào từ đâu. - Chị bỗng có tâm trạng bông đùa với Ngọc Hà.
- Đã lâu không thấy cậu uống rượu. - Ngọc Hà quay lại, nhìn chị nhếch môi.
- Đúng, dạo này ít uống. - Chị xoay người, đúc hai tay vào túi quần, nhún vai.
- Còn nhớ cảm giác lần đầu uống rượu không?
Sao lại không nhớ? Đó là lúc Thanh Hà ra đi chưa lâu, chị đã dùng rượu để làm tê liệt bản thân, khống chế thần kinh chính mình. Ngọc Hà là cô bạn thân ngồi hàng giờ cùng chị dùng rượu, dù nàng chẳng buồn phiền gì cả.
- Hồi đó, cảm thấy rượu là liều thuốc rất tốt, ít nhất chất kí©ɧ ŧɧí©ɧ trong đó làm mình quên đi những thứ khác, và để có việc gì đó để làm trên thế giới trống trải này.
Ngữ khí của Thanh Hằng bây giờ bình thản, thong thả đến mức làm Ngọc Hà kinh ngạc, xem ra cậu ta đã thật sự nghĩ thông. Chỉ có nghĩ thông mới đủ điềm tĩnh đối mặt với quá khứ, có lẽ không cần quan ngại về nỗi đau thấu xương tuỷ ngày ấy. Phạm Thanh Hằng bây giờ đã không còn vẻ nôn nóng, luôn thúc ép bản thân, hối thúc người khác.
Ngọc Hà yên lòng, nói một câu chân thành chia vui với cô bạn thân.
- Chúc mừng.
- Cảm ơn. - Thanh Hằng mỉm cười lung linh đôi má lún, nhận cái vỗ vai đầy thâm tình từ Ngọc Hà.
Ở phòng khách, không gian chẳng yên tĩnh như ban công, mọi người hệt ong vỡ tổ. Minh Hoàng đứng làm trung tâm, đúng hơn là cái loa phóng thanh, tất cả bao quanh hỏi tới. Lúc Thanh Hà vừa xuất hiện, tất cả ánh mắt chuyển hướng, cô trở thành trung tâm soi mói. Liền hoảng hốt.
La Thanh Thanh nhìn cô gái xinh đẹp trước mặt với vẻ ngưỡng mộ. Chị ấy chính là người luật sư Phạm cao cao tại thượng thấy yêu là yêu, yêu hết mọi thứ? Hình như chị ấy không ồn ào như Thanh Hằng tả, hay là mới gặp? Với lại chị ấy xinh như vậy mà, ngây thơ thuần khiết, làm người ta khó rời mắt.
- A! Chị là người nhặt được ví tiền của luật sư Phạm. - Yến Nghi nhận ra cô.
- Xin chào... - Thanh Hà gật đầu, ái ngại chào mọi người.
Yến Nghi được thể, thao thao bất tuyệt vẽ ra một câu chuyện ngôn tình. Mọi người chăm chú lắng nghe. Thế là tất cả đồng tình vạch ra một cuộc tình lãng mạn, gặp nhau yêu nhau vì tính tình tốt, không tham của rơi... Bla bla bla...
Nghe Yến Nghi kể mà Thanh Hà hốt hoảng hơn, mỗi lúc mỗi chới với xám mặt, từng người một thêm mắm dặm muối thành ra thiên tình sử đầy lãng mạn. Cô thư kí này đáng lẽ phải tới toà soạn viết truyện ngôn tình, làm thư kí luật sư thật lãng phí tài năng mà.
- Ôi, vậy sau này tôi nhặt được ví gái đẹp nhất định phải đem trả. - Một anh chàng sinh viên thực tập hào hứng đúc kết "kinh nghiệm tình trường".
- Đến anh thì chắc gặp khủng long bạo chúa ấy! - Một cô gái lên tiếng phản bát, cả phòng cười rần rần.
- Luật sư Phạm, hãy khai hết tất cả để được hưởng sự khoan hồng. - Quang Lâm, trợ lý của Ngọc Hà áp sát chị.
- Cậu có thể im lặng, nhưng những lời nói ra sẽ là bằng chứng trước toà. - Ngọc Hà phụ hoạ.
- Được, vừa ăn vừa kể. - Thanh Hằng thậm chí không tỏ ra lúng túng hay đỏ mặt. Đúng là phong thái của một luật sư thừa tự tin.
Luật sư Phạm dễ gì chịu khai hết sự thật, tất cả những tình tiết quan trọng đều bị giấu nhẹm, chỉ sơ lượt đơn giản là: Họ yêu nhau từ thời đại học, sau đó Thanh Hà đi du học 7 năm, giờ trở về, hai người đã đăng kí kết hôn, chuẩn bị chọn ngày đãi tiệc.
Thế là ai nấy trầm trồ vì một mối tình "như thơ như mơ", một luật sư tài hoa và một nhà báo tài năng đi du học Mỹ mới về. Một người đi phát triển tương lai, còn một người ở lại đợi chờ đồng thời lo sự nghiệp, bây giờ kết thúc viên mãn. Tình yêu xuyên không gian và thời gian.
Ai nấy trầm trồ ngưỡng mộ, chỉ có Ngọc Hà là bỉu môi trước máy chém xé gió của Thanh Hằng. Quả thật luật sư Phạm càng lúc càng cãi hay. Nếu họ chứng kiến bảy năm quằn quại cũng Thanh Hằng giống nàng, không biết có còn hào hứng nổi nữa không? Chỉ thấy chết trước mắt.!
Thanh Hà cắm cúi ăn, không dám ngẩng lên vì ngượng, cũng để tránh ánh mắt soi mói của mọi người.
Ăn xong, dọn dẹp xong, còn chưa chịu về, tất cả nán lại uống trà và ăn trái cây. Chuyện của luật sư dĩ nhiên luôn được bàn tán sôi nổi.
Cuối cùng đến mười giờ đêm, mọi người mới quyết định về. Thanh Hằng tiễn khách xong, quay vào nhà thấy Thanh Hà đang nằm bẹp dí trên sofa, không muốn động đậy.
Chị ngồi xuống, bế xốc cô đặt lên lòng mình, ôm lại, vùi mặt vào hõm cổ cô hôn hít tiếp.
- Sao ăn xong mà em không nặng lên tí nào vậy? Lúc nãy thấy ăn cũng nhiều mà.
- Chị... Để yên cho em nằm... - Thanh Hà ngồi trong lòng chị tỏ vẻ mệt mỏi, phản ứng chậm chạp lười nhát, lời nói nhão nhẹt.
- Ăn no rồi không nên nằm như vậy, em nên vận động một chút đi. - Chị vẫn hôn hít, lời nói gian tà.
- Tối rồi vận động gì nữa? em muốn ngủuuu... - Cô nũng nịu, có lẽ chưa hiểu ý chị, dù gì người ta cũng còn non tơ, chưa có kinh nghiệm mà!
- Được rồi, đi ngủuuu... - Thanh Hằng đứng lên, sẵn tay bê cô luôn trong lòng, đi vào phòng ngủ.
Thanh Hà đáng thương cứ nghĩ chị tốt đẹp bế vào phòng cho mình ngủ, ai dè vào phòng để tiện bề "vận động cho xuống cơm".
- Ơ... Em muốn ngủ mà! - Thanh Hà hoảng, chị vừa đặt mình xuống giường đã lập tức trèo lên trên, đè nàng dưới thân, cởi phăng áo ngoài rồi vụt xuống cổ cô hôn lấy hôn để.
- Trước khi ngủ phải làm thủ tục, tội danh của em đã thành lập còn gì? Bây giờ trả giá.
- Aaaaa... Không... - Thanh Hà la lên, nhưng quá muộn rồi, chị lập tức thừa cơ, không để cô có cơ hội trốn chạy.
Một chút chóng cự yếu ớt, rồi thì cô bị cuốn theo những mơn trớn của chị. Cô cũng nhớ cơ thể này, nhớ mùi hương này kinh khủng... lát sau, đã ngoan ngoãn để cho chị nâng niu cơ thể mình, nhắm mắt cảm nhận rõ ràng sự rung cảm và những ướŧ áŧ chị mang lại. Cổ họng vô thức rên rĩ tên chị, kèm mấy câu từ vô nghĩa.
...
Đêm nay, chị mãnh liệt hơn cả đêm tân hôn, làm Thanh Hà chết lên chết xuống. Hai lần liên tục và còn chưa có dấu hiệu dừng lại, ngoan cố ve vuốt "cô bé" của cô, làm nó khóc hoài khóc mãi.
Thanh Hà sau đêm đầu tiên bữa trước, phần dưới chưa hết đau hẳn, bây giờ phải chiều chuộng chị quá mức, khiến cả người bủn rủn vô lực, chạm đến đâu run bần bật đến đó.
- Chị ơi... dừng lại đi.. em chịu hết nổi rồi...
Cô run giọng van lơn Thanh Hằng, gắt gao bắt lấy bàn tay hư hỏng của chị lại. Từng điểm nhỏ trên cơ thể cô bây giờ nhạy cảm vô cùng. Hơi thở vẫn hổn hển gấp gáp.
- Em có biết thế nào là "Tiểu biệt thắng tân hôn" chưa? - Thanh Hằng dừng lại nở nụ cười gian manh, trườn lên trên hôn vào trán cô, thỏ thẻ, rồi ôm chặt cơ thể mềm mại không mảnh vải vào lòng, kéo chăn lên đắp cho cả hai.
- Thôi đi, em còn đau lắm đó... - Cô gối đầu lên ngực chị, an ổn nghe nhịp tim trong ngực chị đập đều đều, miệng bất lực mấp mái.
- Ừm... Hôm trước đi gấp quá không kịp mua thuốc cho em. - Thanh Hằng xoa tấm lưng mịn màng của cô, ngữ điệu mang đầy ái náy.
- Không sao, thật ra cũng không đau lắm... - Thanh Hà bâng quơ trả lời, vừa ngáp dài như đang rất buồn ngủ. Tay chậm chạp nghịch ngợm những lọn tóc của chị, không bao lâu thì thϊếp đi mất.
Ngủ trong vòng tay chị, trong hơi thở quấn quýt toả ngập không gian của chị như vầy thật tốt, thật thoải mái!
Cô chẳng mộng mị gì, làm một giấc đến sáng. Ngủ ở nhà vẫn là nhất!
***********
Sự việc luật sư ưu tú Phạm Thanh Hằng đã kết hôn lan truyền nhanh chóng, từ các văn phòng luật sư cho đến viện kiểm soát đều râm ran bàn tán.
Công nhận tài đưa tin của Minh Hoàng thật ghê gớm, có lẽ tất cả những người trong trường cũ, bạn bè quen biết hoặc ai chỉ từng nghe qua tên chị thôi cũng đều biết: Phạm Thanh Hằng, sinh viên khoá 21 khoa luật quốc đã kết hôn!
Chị liên tục nhận sự quan tâm từ nhiều phía. Anh Lý bên phòng luật sư liên đoàn vỗ vai chị tiếc rẻ.
- Lần trước nghe Hằng nói đã kết hôn rồi, tôi cứ tưởng chỉ viện lý do, ai ngờ là thật, khi nào đãi tiệc nhất định phải mời tôi.
- Vâng, cảm ơn ạ, nhất định phải có phần anh Lý.
Chị Phương Thuý bên toà án thì xoa tay vỗ đùi, nháy mắt với Thanh Hằng.
- Là cô gái hôm trước ở KFC phải không? À luật sư lấy nhà báo nha, đợi chờ cả chục năm, thật ngưỡng mộ... Mối tình xuyên không gian thời gian.
Ôi, thì ra Minh Hoàng còn tận tuỵ kể hết chi tiết hoàn cảnh gia định chị. Thanh Hằng chỉ biết cười gật gật cảm ơn.
...
- Luật sư ơi, có người cần kết nối điện thoại với chị. - Yến Nghi bước vào phòng, gương mặt cô thư kí có vẻ khó xử.
Thật ra đây là cô phóng viên bên toà soạn báo phụ nữ, lần trước mời luật sư vào một chương trình, chị đã bảo từ chối thẳng, nhưng Yến Nghi làm theo nghiệp vụ, chỉ từ chối nửa vời do dự.
- Được.
Chị gật đầu cầm ống nghe lên.
- Tôi là Thanh Hằng.
- Chào chị. - Đầu dây bên kia cực vui mừng. - Em là Minh Hằng bên toà soạn phụ nũa, em muốn mời chị vào một chương trình đặc biệt.
- À! - Lần trước có nghe, nhưng biết là chỗ Thanh Hà làm, chị kêu thư kí từ chối thẳng, bây giờ lại có chút e ngại. - Xin lỗi cô, tôi...
- Chị ơi, thật ra chương trình này rất đặc biệt, em chỉ muốn phỏng vấn chị một cài vấn đề công việc thôi ạ, sẽ không mất quá nhiều thời gian đâu. Bên em muốn tìm một người xinh đẹp nổi bậc, thành công và độc thân để chia sẻ kinh nghiệm cuộc sống. - Minh Hằng cố gắng thuyết phục, ngọt ngào và chân thành.
- Thật cảm ơn sự chú ý của quý báo dành cho tôi, ngại quá! Thật ra tôi không còn độc thân, xin lỗi cô. - Thanh Hằng lịch sự trả lời, vịn cớ vào kẻ hở trong tiêu chí của cô.
Tranh thủ lúc người kia bận ngỡ ngàng, chị nhanh chóng ngắt máy.
...
Đang vùi vào công việc chợt điện thoại có tin nhắn, là Thanh Hà.
"Chị ơi chiều nay ăn gì?"
Liếc đồng hồ mới chín giờ sáng, chị phì cười, vẫn thói quen cũ của con người lóc chóc đó. Ngày xưa cô đã như thế, lúc vừa ăn trưa ở căntin xong đi ra, là lập tức nắm lấy áo chị hỏi xem chiều nay ăn gì? Đầu cô dường như có rất nhiều chỗ dành cho đồ ăn.
Ngày còn sinh viên chị thuộc top học sinh nghèo, sống bằng học bổng và làm thêm, tiền đâu xài điện thoại giống những đứa bạn cùng trang lứa, ở đâu ra nhắn tin tám chuyện với nhau. Đến lúc ra trường đi làm, chị trở thành người có rất ít thời gian, vậy nên nhắn tin là điều xa xỉ, thành ra chẳng có thói quen nhắn tin. Nếu là khách hàng dĩ nhiên gọi điện trao đổi cho tiện, càng không đủ kiên nhẫn ngồi mò mẫm điện thoại. Trước đây nhiều lần Thu Thảo nhắn tin, chị luôn chọn cách bỏ qua, sau đó gọi lại nói chuyện luôn cho nhanh. Dần dà Thảo không nhắn tin nữa.
Bây giờ, Thanh Hằng lại rất có hứng, nhẫn nại bấm từng chữ nhắn tin lại cho Thanh Hà. Chính xác rằng chỉ có cô ấy mới phá vỡ hết nguyên tắc của chị.
"Em muốn ăn gì?"
"Về nhà nấu đi, em nấu cho chị ăn".
"Em biết nấu?"
Lần thứ hai Thanh Hà đề nghị nấu ăn, chị muốn từ chối cũng không tiện, nhưng đôi mày nhíu lại, ý nghĩ cô học nấu ăn vì ai lần nữa ùa về.
"Yes!!! Nhưng nghe nói không ngon"
Không ngon? Đôi mày chị càng nhíu chặt. Ai nói? Người đàn ông đó nói???
"Được"
Chỉ nhắn lại một chữ rồi vùi đầu vào công việc. Lòng chị rối bời, dù không muốn nhưng không thể nào gạt khỏi tâm trí, cứ lan man nghĩ về người đàn ông ngày trước ở bên cô.
...
Buổi chiều chị về nhà, trong bếp ồn ào tiếng động, bỏ túi xách xuống bước vào, nhìn cảnh tượng bề bộn trước mắt, chỉ biết lắc đầu, thong thả đứng nhìn.
Quả thật không ngoài dự đoán của chị, vụng về loay hoay, do không hy vọng nhiều nên cũng chẳng thất vọng mấy. Cắt khoai tây mà cứ siêu vẹo xém trúng ngón tay mấy lần. Trước mặt cô là quyển sách dạy nấu ăn mở sẵn, dòng chữ to tướng Beefsteak, chốc chốc nhìn qua một lần, vội vàng đưa tay quẹt mồ hôi rịn trên trán.
Haizzz không thạo thì thôi còn làm món khó!
Thanh Hằng dù đang khó chịu với ý nghĩ ban sáng, thấy cô như vậy liền không khỏi chột dạ xót xa, pha lẫn chút buồn cười. Khẽ nhỏm người bước đến, giằng lấy con dao trong tay cô, cắt khoai tây một cách thuần thục, sẵn tiện cắt hết cà chua và hành tây, mấy thứ cần thiết cho cô đỡ vất vả.
- Trời ơi Thanh Hằng, chị giỏi cả nấu ăn sao? Không chừa cho em đường sống à? - Cô nhăn nhó, chị hãy nói luôn cái gì chị không biết đi, để cô học mà tự làm cho khoẻ.
Hồi ở Mỹ có thử học nấu ăn, nghĩ sẽ có ngày nấu cho chị, nhưng làm mấy lần đều fail, sau đó tự an ủi mình bằng ý nghĩ: Sẽ chẳng có cơ hội nấu cho Thanh Hằng nữa đâu, nên thôi đi!
- Hồi mười tuổi, chị đã bắt đầu phụ dì Hồng nấu ăn.
Thanh Hà nghe vậy chợt chạnh lòng, ruột gan thắt lại. Lúc mình được cưng chiều, cơm bưng nước rót tận miệng, Thanh Hằng đã phải sống nhờ tình thương của người khác sao?
Chị là người thái hành, vậy mà chẳng hiểu sao mắt cô cay? Rưng rưng... thương chị quá! Nhẹ nhàng tiến đến ôm eo chị từ phía sau, siết chặt, tựa đầu vào vai chị dụi dụi...
- Thanh Hằng à, nếu em đến bên chị sớm hơn thì tốt quá phải không???
Vòng tay ấm áp này làm lòng chị xốn xang khủng khϊếp, ngọt ngào đến nỗi làm người ta như đang đi trên mây. Bao nhiêu ý nghĩ tiêu cực sáng giờ lập tức tan biến không tung tích.
Khựng lại một giây, cơ mặt chị giãn nhẹ, nhỏ giọng trả lời, câu từ da diết.
- Đến từ bây giờ đã được rồi, chỉ cần em đừng đi đâu một lần nữa...
Giọt nước mắt động ở khoé mi cô lập tức thấm xuống vai chị. Dĩ nhiên, sẽ không bao giờ, dù trời có sập xuống!
"Chỉ cần thế này là đủ, chuyện quá khứ cứ để nó qua đi em nhỉ!? Vì chị mệt quá rồi, chị cần một tổ ấm để mỗi chiều trở về, chị cần nụ cười của em mỗi sáng thức dậy, chị cần một hạnh phúc dẫu hơi vội vàng..." Thanh Hằng thầm nghĩ, môi nở nụ cười hằn sâu đôi má lún.
...