Chương 13: Vợ chồng "mém son".
Cô và chị ăn xong bước ra cửa. Tay Thanh Hà nắm chặt chùm chìa khoá chị vừa đưa, do dự hỏi.- Chị không về nhà sao?
- Văn phòng còn có việc, tôi phải trở lại. - Chị lạnh nhạt đáp.
- Vậy bao giờ chị về???
Mắt Thanh Hằng chợt loé một giây.
- Em muốn đợi tôi?
- Vì em đang cầm chìa khoá của chị. - Thanh Hà càng trở nên bối rối, ngập ngừng giải thích.
- Văn phòng cũng có chỗ nghỉ. - Giọng chị càng lạnh nhạt hơn, pha thêm chút giễu cợt. - Tôi không quen để người khác đợi.
Thanh Hà im lặng không vui, bắt taxi về.
*************
Lúc đi lặng lẽ, lúc về cũng lặng lẽ...
Mười một giờ đêm, chị mở cửa nhà, theo thói quen đưa tay bật điện, công tắt đã bật rồi.
Đèn đang sáng.
Tivi vẫn mở nhưng nhìn quanh không thấy ai. Chị quăng túi xách bước vào, cởϊ áσ khoác treo trên giá, lấy remute tắt tivi mới thấy, trên sofa có người đang nằm ngủ co ro như con tôm luộc.
Trời lạnh thế này sao lại ngủ ở đây, chẳng biết đầu óc của cô ấy có gì nữa? Hôm qua cũng thế.
Chị cúi người, khẽ khàng, thận trọng bế Thanh Hà lên tay. Cơ thể của cô thật mềm mại, nằm ấp gọn trong lòng chị, hơi thở ấm áp phả nhẹ vào ngực chị, chỉ cách một lớp áo sơmi mỏng, chị có cảm giác khó tả...
Thanh Hằng khẽ mỉm cười, hơi cúi xuống, nhẹ nhàng chà xát gò má cao cao mình vào gò má mềm mại của cô, ngủ lâu như vậy mà má cô vẫn ấm áp quá chừng!
Bao năm xa cách, chị chưa dám mơ một ngày Thanh Hà nằm trong vòng tay mình thế này. Giơ tay lên... khom xuống... đứng thẳng... Cô cũng hoàn toàn là của chị, thuộc về chị.
Thanh Hà khẽ cựa mình, chị hết hồn nín thở... Em tỉnh giấc sao?
Không! Cô chỉ muốn tìm một tư thế khác thoải mái hơn, tiếp tục vùi sâu vào lòng chị, ngủ say hơn.
- Em... - Chị khe khẽ gọi, thấy cô êm êm mới yên tâm.
Đi vào phòng, xoay người dùng cùi tay đẩy cửa. Đặt Thanh Hà lên giường, cô khoác một chiếc áo len phùng phình chắc phải khó chịu lắm. Mặt chị tự nhiên ửng đỏ, khi nhận ra bản thân có ý định cởϊ áσ ngoài ra cho cô thoải mái.
Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cũng chị quyết định giúp cô. Bàn tay hấp tấp cởi từng cái khuy, khéo léo nhấc nhẹ tay cô lên để cởϊ áσ khoác, cơ thể nhỏ nhắn này làn da trắng mịn, từng tấc đều ấm nóng... Hơi thở của chị mỗi lúc một nhanh hơn, dồn dập hơn, tim đập mạnh vô cùng, mặt và tai hừng hừng lửa như đang bị đốt cháy.
Chị sắp không kiềm chế được bản thân, nhanh chóng lấy chăn đắp cẩn thận cho cô, vội vàng rời phòng ngủ. Nếu nán lại lâu chút nữa, e rằng chị sẽ đánh thức cô dậy...
Chị vào phòng tắm, xả nước thật mạnh vào mặt, mong xoá đi mấy ý nghĩ đen tối nãy giờ. Đúng là em ấy luôn có một ma lực khủng khϊếp đối với chị. Nhận ra bản thân càng lúc càng mềm yếu, cứ thế này chắc sẽ không thể nào cứng rắn được thêm... Đừng nói dày vò em ấy cả đời, có khi bị dày vò ngược lại chẳng hay.
Chị bước ra với chiếc áo choàng bông, một chiếc khăn lau tóc, dòng nước mát rượi xoa dịu được phần nào mệt nhọc. Vào phòng khách rồi bước chân vô thức vòng đến phòng ngủ, đẩy cửa he hé nhìn vào. Cái chăn đắp cho cô đã phần nào sộc sệch, bước hẳn vào trong chỉnh lại cho ngay ngắn.
Cô từng nói với chị mình ngủ rất xấu, mùa mưa duy nhất năm đó có nhau, cô bị bệnh liên miên, có khi bệnh năm lần trong một tháng, chị gặn hỏi mãi mới ngập ngừng thừa nhận, do ngủ cứ lăn lộn tung chăn ra, nên dễ cảm lạnh.
Cô cảm nhiều riết rồi xem như chẳng có gì, bệnh chỉ là chuyện bình thường, không có mới thấy lạ.
Chị vừa chỉnh lại xong cô lần nữa cựa quậy, một chân đá ra ngoài. Thanh Hằng chẹp miệng sửa thêm một lần, thoáng chau mày, đạp lần nữa là cho cảm luôn... Nhưng lần này, ai đó rất biết điều, ngoan ngoãn ngủ ngon, còn vùi sâu vào trong chăn như sợ lạnh.
Chị đã cố gắng lắm, nhưng cuối cùng vẫn không kiềm chế nổi trước cái vẻ đáng yêu này, cúi xuống hôn lên má cô một cái thật dài...
************
Bây giờ là lúc nào? Ban ngày hay ban đêm? Sao mình ngủ trên giường nữa rồi? Thanh Hà phát hiện ra lúc này mình rất hay bị mộng du, đi vào giường tự đắp chăn ngủ! (Ờ, mộng du).
Ô đôi dép bông đi trong nhà hình con mèo trắng tinh ấm áp của cô đâu nhỉ? Thanh Hà vén tóc nhìn xuống giường tìm kiếm, không có, đành nhảy lò cò ra ngoài. Kia kìa, nó ở chỗ sofa...
Thanh Hằng bước từ trong bếp ra, thấy cô nhảy lò cò khắp phòng khách, trên người chỉ có chiếc đầm ngủ mỏng manh hai dây hôm qua... Hai ngọn đồi be bé nhưng cũng hơi hơi chập chùng, lắc lư lên xuống mỗi nhịp chân nhảy lên xuống.
Chị nuốt khan nhìn cô với vẻ không hài lòng, mặt thì đỏ bừng.
- Em làm gì vậy?
- Em tìm dép đi trong nhà... Mới mua.. Em... - Cô cụp mắt ấp úng, cô cũng có mua chị một đôi màu xanh biển rất đẹp, chưa kịp đưa.
- Đi thay đồ đi. - Thanh Hằng lạnh lùng ném một câu, rồi nhanh chóng quay lưng về phía cô.
Thanh Hà xụ mặt, cúi nhìn chiếc đầm ngủ cũn cỡn của mình, liền đỏ mặt, quên mất trong nhà còn có chị... Ờ mà, quan hệ này khác khác mà! Aydaaa ở một mình riết quen.
Thay đồ xong xuôi, cô bước ra tề chỉnh, e dè liếc nhìn chị ngồi ở bàn ăn với hai tô phở gà nghi ngút khói. Do dự một chút rồi ngồi xuống cùng chị.
- Không quen ăn sáng kiểu Việt Nam hả?
- Đâu có... - Cô xụ mặt, chị không thể nhẹ nhàng hơn với cô một chút sao? Lúc nào cũng mỉa mai, vụ cô đi sang Mỹ bảy năm, có lẽ cả đời là một tì vết không thể phai mờ với chị!
- Hôm nay chủ nhật mà chị cũng đến văn phòng sao? - Cô thấy chị quần jeans áo sơmi, còn để sẵn túi xách ở bàn.
- Ừ. Còn em? - Chị thuận miệng hỏi.
- Dạ rảnh... - Mắt cô loé sáng rồi lại chìm nghỉm. - Chắc chị bận lắm hả?
- Cũng tạm. - Thật ra thì chị bận tối mắt, vì tuần trước có người làm tổn thương thần kinh của chị. Thế nên nhận rất nhiều việc, dư âm đến giờ chưa xong đâu vào đâu.
Câu hỏi nho nhỏ như tự nói thầm, và vẻ mặt tiếc rẻ của cô thu hút sự chú ý từ Thanh Hằng. Chị ngẩng lên nhìn cô gái vừa lấy tay giữ mái tóc, vừa cắm cúi ăn nhã nhặn, tóc mái của cô phủ nhẹ xuống trán.
Trông cả hai bây giờ, đã có vẻ giống cặp vợ chồng son.
- Tiếng Anh của em thế nào? - Trầm tư một lúc, chị lên tiếng hỏi.
- Dạ? Dạ tàm tạm. - Cô giật mình, lại cứ nghĩ chị nói đểu vụ mình ở Mỹ bảy năm.
Hồi trước yêu nhau, cô thi trượt Toeic 500, bị chị mắng cô im lặng. Nhưng đến khi chị dịu dịu mới bắt đầu phàn nàn: "Học tiếng anh khó lắm chứ bộ. Đằng nào mình cũng có đi nước ngoài đâu, nếu đi du lịch thì có Thanh Hằng thông dịch được rồi".
Giờ nghĩ lại chuyện đó mới thấy cuộc đời thật bất trắc, chuyện gì cũng có thể xảy ra.
- Hôm nay em đi theo tôi. - Chị tuyên bố.
- Hả? Đi đâu?
- Đến văn phòng dịch tài liệu cho tôi.
****************
"Không dịch được".
Thanh Hà vò đầu bức tóc, chẳng lẽ mấy năm ở nước ngoài vô ích sao? Có vậy cũng không dịch được, theo chị đến đây mà không làm được gì, thật áy náy.
Nhìn sang thấy Thanh Hằng rất bận, mặt chị căng thẳng giải quyết đống công việc, cô không dám làm phiền.
Chợt chuông điện thoại phá tan không khí yên tĩnh. Thanh Hằng bắt máy, một tay kia còn cầm sập hồ sơ.
- Alo, hôm nay tôi có việc, để khi khác nhé...
Đầu dây bên kia nói gì đó, chị bật cười, đặt sập hồ sơ xuống.
- Ông Lý, dạo này ông chuyển nghề sang làm mối sao? Em gái vợ ông lần trước đến thăm tôi à, ừm, cô ấy rất xinh đẹp...
Thanh Hà hơi giật mình ngước mắt lên nhìn chị, sau đó nhanh chóng nhìn đi hướng khác, buồn buồn.
- Ông Lý, tôi xin nhận ý tốt của ông, nhưng nɠɵạı ŧìиɧ là phạm pháp. - Chị khéo léo nói một câu nửa đùa nửa thật.
- Thật mà, tôi không dám đùa ông đâu... Vâng... Tạm biệt!
Thanh Hằng cúp máy, liếc nhìn qua cô đang cắm cúi làm việc. Lại cắn bút, thói quen mãi không bỏ. Ngày xưa, mỗi khi không làm được bài tập Anh Văn chuyên ngành cũng cắn bút như thế, vò đầu bức tóc không nghĩ ra một hồi sẽ ngước lên nhìn Thanh Hằng, đưa bài tập cho chị cười nịnh nọt: "Chị ơi!" Mắt chớp chớp.
Ai kêu chị học luật mà làm Anh Văn chuyên ngành báo chí giỏi quá làm gì? Người ta sinh ra bản tính ỷ lại.
- Không biết cái gì sao? - Thanh Hằng chợt lên tiếng làm cô giật mình ngẩng lên.
Gật gật.
- Chỗ nào? - Chị bước đến bên cạnh, cúi người xuống rất sát cô, để nhìn tờ giấy. - "Tài sản kèm theo". - Là một từ chuyên môn bằng tiếng latinh, cô không biết cũng phải.
Thanh Hà nhăn mặt, len lén nhìn Thanh Hằng bằng đôi mắt cún con. Mùi hương đặc trưng từ chị phả quanh mặt cô, hơi thở dịu dàng vương vấn, toả ngập không gian. Chợt nhớ ngày xưa.
-----------
Hai đứa ngồi tự học bài cùng nhau. Cô kéo ghế đến ngồi cùng chị, Thanh Hằng liền đuổi.
- Thanh Hà, đừng ngồi cạnh chị, đi chỗ khác.
Cô tự ái, cô đến đây là để ôn bài cùng chị, không ngờ đối xử với tệ bạc như thế.
- Tại sao?
- Em ngồi cạnh sẽ quấy rầy chị đấy. - Thanh Hằng nuốt khan một cái, trả lời cô.
Thanh Hà buồn bực, nhíu mày đưa bàn tay lên trời thề thốt.
- Em thề với chị sẽ không ngọ nguậy hay nói chuyện gây ồn, không đứng lên đi qua đi lại, không ăn vặt, không đòi hỏi gì hết, không...
Thanh Hằng lập tức ngắt lời giọng thiểu não.
- Kể cả em ngồi im không làm gì đi nữa, cũng là quấy rầy chị.
Lúc đó, Thanh Hà đã tức giận đến mức lập tức đứng lên hùng hổ, thu xếp hết đồ đạc đi về, mắt rưng rưng sắp khóc... Và về phòng thể nào cũng ngồi khóc.
----------------
Rốt cuộc Thanh Hà đã hiểu rõ, hoá ra cô làm phiền chị như thế, hèn gì lúc đó mặt Thanh Hằng rất khó xử.
Bây giờ không phải lại là chị đang quấy rầy cô à? Chị cúi người gần đến mức người ta khó thở, chỉ cần xoay nhẹ một cái liền chạm vào mặt chị. Mấy sợi tóc của cô chờn vờn lên áo khoác len của chị.
Phòng chỉ hai người, mùi hương cơ thể ngọt ngào ấy phảng phất giữa không gian làm tim cô run rẩy. Thế này mãi chắc sẽ ôm chị mất, chỉ muốn ôm chị thôi, gần nữa gần nữa, thậm chí muốn quấn lấy chị mà hôn hít mơn trớn cho thoả. Aydaaa nếu ngày xưa cô ngoan cố "quấy rầy" chị, thì sẽ có chuyện gì xảy ra nhỉ?!
Không được, cô không thể ngồi thế này, lát nữa thì đứt mạch máu chết mất. Vội vàng bật người dậy lập tức. Đầu đập vào cằm chị, Thanh Hằng đau điếng, đưa tay xoa xoa cằm, nhăn mặt.
- Em làm gì vậy?
- Em đói... em... em đói quá... - Cô làm chị đau liền cuống lên, không thể nói lý do thật sự với chị nên phải nói dối, nhìn đồng hồ mới mười rưỡi.
- Đói cũng từ từ chứ. Được rồi, vậy đi ăn. - Thanh Hằng chẹp miệng, đúng là đưa cô ấy đến văn phòng chẳng có gì tốt đẹp mà.
...
Thanh Hà không ngờ chị đưa cô đến KFC.
- Sao? Ăn ở đây à?
- Không phải rất thích sao?
- Chị nói chỉ có trẻ con mới ăn ở đây.
- Thì lúc trước em cứ đòi đi mà? - Thanh Hằng lúng túng như bị phát hiện điểm yếu, có lẽ bị hố.
- Vậy em tìm chỗ ngồi. - Cô nhanh chân chọn một việc nhẹ nhàng hơn, ngồi xuống chiếc bàn cạnh cửa sổ. Ở Mỹ tận 7 năm mà cô vẫn thích KFC thì là điên rồi, giờ cô thích món thuần Việt hơn.
Thanh Hằng mang đồ ăn đến, dĩ nhiên là món cô thích ngày xưa, bây giờ đã không còn thích. Đúng là mọi thứ có thể thay đổi. Chỉ có điều, tất cả những gì chị mua cô điều thích và ăn ngon lành... Đó là điều không thể thay đổi.
Cả hai vừa ăn vừa trò chuyện vài câu, một lát Thanh Hà nói đến đề tài đang dịch.
Thanh Hằng nhíu mày rồi nhếch môi một cái như muốn cười, may phanh lại kịp.
- Em bắt đầu có hứng thú với pháp luật từ bao giờ?
- Ừm thì hiểu biết Pháp luật một chút cũng tốt chứ sao. - Lâu rồi cô và Thanh Hằng mới có chút không khí vui vẻ, tự nhiên cũng hào hứng hơn.
- Không cần đâu. - Nụ cười được kiềm chế trên môi chị ngày càng lộ rõ. - Tôi nghĩ em nên mù tịt về pháp luật đi cho khoẻ. Chỉ cần không phải vấn đề ly hôn, thì tất cả chuyện khác tôi sẽ giúp em hết.
Á, đây có thể coi như câu nói đùa không? Thanh Hà chu môi lên, mày chau lại. Chị nhẹ nhàng đưa ngón tay lên trỏ ấn ngay giữa trán cô, xoa một cái như thể làm giãn cái chau mày.
- Luật sư Phạm. - Một người phụ nữ dẫn theo đứa con trai ở đâu đến gọi chị, phá hỏng không gian êm ấm của người ta. Mặt bà thể hiện sự sắc xảo quyền lực.
- À, chị Phương Thuý, chào chị. - Thanh Hằng đứng lên bắt tay.
- Coi bộ luật sư Phạm xinh đẹp đã biết rung động rồi sao? - Chị ta tỏ ra thân thiết với Thanh Hằng, gật đầu với Thanh Hà, nháy mắt ẩn ý.
- Dạ, phu nhân của em. - Thanh Hằng cười xã giao. Cụm từ thốt ra từ miệng chị làm cô đỏ mặt. - Nghe nói chị sắp thăng quan. - Khéo léo chuyển chủ đề.
Đó là Phương Thuý, làm công tố viên ở viện kiểm soát.
- À, Phạm phu nhân. - Cười với Thanh Hà - Này Thanh Hằng, em sẽ phụ trách vụ Trần Hải Thuận đúng không? - Bà ta do dự một chút, cuối cùng cũng hỏi thẳng Thanh Hằng.
Vụ ông Thuận phó chủ tịch một quận của Thành phố ai chẳng biết, ông ta tham ô số tiền lớn. Thanh Hà làm phóng viên dĩ nhiên cũng nghe. Chỉ là, đối với cô, vụ này rất nhạy cảm, sẽ làm mình nhớ đến những chuyện đau lòng, nên không quan tâm.
- Một người thân của ông ấy đến nhờ tư vấn, nhưng em đã từ chối. - Thanh Hằng chau mày, mặt bắt đầu đanh lại.
- Đấy, chị đã nói mấy đồng nghiệp ở cơ quan, em chắc sẽ không nhận bào chữa mấy vụ tham ô, em không nhận vụ này là chị yên tâm. - Phương Thuý thở phào nhẹ nhỏm. - Thú thực, em không thụ lí vụ này chị nhẹ người, nếu luật sư nào cũng như em, bọn tham ô khó thoát tội.
- Chị Thuý quá lời, tội phạm cũng cần được bảo vệ. Em không nhận là một vài lý do cá nhân.
- À, vậy thôi hai người ăn cơm vui vẻ, chị đi nhé.
Hai người họ chào nhau gì đó Thanh Hà không nghe rõ nữa, bàn tay đang khuấy cốc coca của cô chậm lại, lòng miên man về "lý do cá nhân" của Thanh Hằng, không thể không nghĩ đến hoàn cảnh gia đình mình, khó tránh đau buồn, chột dạ.
Không khí vui vẻ hiếm hoi của hai người, cũng lắng xuống cung bậc cảm xúc khác. Chẳng ai nói câu nào, một lúc, Thanh Hà mới tìm được giọng nói, nhưng rất ngập ngừng.
- Thanh Hằng, chuyện của ba em... chị vẫn để tâm sao?
Chị không đáp, cô tiếp tục nói như hụt hơi.
- Thật ra ba em là người tốt, năm đó...
- Im đi, tôi không quan tâm. - Thanh Hằng chợt cao giọng cắt ngang rất thô bạo, đến nỗi mọi người xung quanh quay lại nhìn cả hai trân trân.
Khó khăn lắm cô mới có thể thốt nên lời về chuyện này, không ngờ thái độ của chị như vậy.
Óng hút trong tay Thanh Hà thụt mạnh vào đáy cốc, hoảng loạn, cả ly coca đổ ra bàn, chảy tràn xuống chiếc áo khoác trắng như tuyết của cô, sau hồi bối rối, liền lấy khăn giấy lau vội, những ngón tay run run.
"Gì vậy Thanh Hằng? bình tĩnh lại". Chị nhắm mắt tự trấn hồn. Là lần thứ hai không thể kiềm chế bản thân, lần thứ hai mất bình tĩnh như vậy... Lần đầu tiên đã đánh mất cô ấy tận 7 năm. Không được!
Trái tim trong lòng ngực chị thắt lên, khi nhớ đến khoảng thời gian kinh hoàng đó... Không dám thở mấy chục giây liền, nhìn Thanh Hà nuốt khan. Vô thức sợ, sợ đến tê tái.
- Để tôi làm cho. - Nhanh chóng nhoài người lấy miếng khăn giấy trong tay cô.
Những ngón tay mảnh dẻ của chị thoăn thoát lướt trên mặt bàn, động tác dịu dàng hơn nhiều. Cúi nhìn thấy vết ố trên chiếc áo của cô, chị tự trách mình vô hạn, ân hận vì đã quát Thanh Hà, mong là cô ấy đừng truy cứu...
Thanh Hà cúi mặt, qua khe hở mờ mờ mái tóc buông dài của mình, cô thấy Thanh Hằng đang căng thẳng... Chị và cô, rất gần rất gần, mà cũng rất xa rất xa... Rất khó chạm vào nhau.
- Buổi chiều em không đến văn phòng của chị nữa. - Cô lí nhí nói, mặt vẫn cúi gằm.
Thanh Hằng dừng tay, ngước lên nhìn cô, đôi mắt chị trở nên đăm chiêu buồn bã, rồi phảng phất sợ sệt, chẳng biết đang nghĩ gì?
- Em đi phố, em mua ít đồ... - Cô nhỏ giọng, chị nghe rõ giọng nói ấy run lên. - Đằng nào đến văn phòng cũng không giúp được gì cho chị.
Thanh Hằng nuốt một hơi thở nghẹn, chị muốn giữ cô lại bên mình, hoặc đi cùng cô, hay là nói với cô một lời gì đó... Vậy mà chẳng cách nào thốt lên được.
Thanh Hà, Thanh Hà... Em có thể gϊếŧ chết tôi bằng một nhát dao. Chỉ xin, đừng bao giờ đi khỏi tôi thêm một lần nào nữa!
...