Chương 11: Ghen.
Thanh Hà thấy thật tủi thân, ngày đầu tiên cô đã phải cô đơn một mình.Thừ người ngồi trên tầng mười ba chung cư cao cấp, trơ mắt nhìn đống đồ vừa đem từ nhà tới. Thật ra đồ của cô cũng chẳng nhiều, gọi taxi chứ cũng chẳng lấy xe chị.
Nào là để ở bếp, phòng khách, phòng ngủ, ôi một đống nhìn phát ngán ngẫm, cô chẳng biết bắt đầu từ đâu, vã lại cô với Thanh Hằng bây giờ... Thật khó diễn tả, chẳng lẽ để quần áo chung với đồ của chị? Cô cũng cần một phòng làm việc để viết lách.
Chợt chuông cửa reo, Thanh Hà lật đật ra mở.
Một cô gái mặc đồ ở nhà đến, trông rất quen, cô cố vắt não cá vàng ra... À, là cô gái Thanh Hằng hay đứng đợi ở toà soạn của cô, còn bị Ngọc Mai gọi là hồ ly tinh. Cô gái thấy Thanh Hà cũng có chút ngơ ngác.
- Thanh.. À không, luật sư Phạm có nhà không? - Cô gái nhìn Thanh Hà từ trên xuống dưới.
- Dạ... Chị ấy đi công tác rồi, cô vào nhà chơi. - Thanh Hà khách sáo mời.
Cô gái bước vào theo.
- Chị rất quen. - Đặt túi đồ xuống, liền lên tiếng hỏi Thanh Hà.
- Ngọc Mai. - Thanh Hà nhìn cô gái, nói một cái tên liên kết giữa hai người hôm trước.
- À, cô ở toà soạn, người đi cùng cô ấy chứ gì?... À, hèn chi luật sư Phạm chủ động đòi đến đón tôi, hoá ra nhờ phúc của cô, làm người ta tưởng bở... Tôi là Tú Loan. - Cô gái xị mặt.
Thanh Hà gượng cười, thấy hơi áy náy.
- Đây là há cảo tôi tự làm, đem xuống cho luật sư, cảm ơn chuyện hôm trước chị ấy giúp đỡ... Tôi ở tầng dưới.
- Dạ, cảm ơn. - Thanh Hà miễn cưỡng nhận, không nhận chắc cũng không được.
- Ở, còn chuyện Ngọc Mai... - Cô nàng lưỡng lự một loáng. - Thật ra trước đây tôi không phải giành giật người yêu gì của cô ấy đâu, anh ta thích tôi, còn tôi không thích. - Cô gái thở dài nói với Thanh Hà. - Mà thôi, cô ấy nghĩ sao cũng được, không cần nói... Thôi tôi về, chào chị.
Thanh Hà gượng gạo chào cô, tiễn ra cửa. Thì ra cô ấy cũng chẳng đanh đá như vẻ bề ngoài, quả là nhận xét về một người không đơn giản chỉ hai ba lần giáp mặt.
Thanh Hà quay vào nhà, cứ chậc lưỡi mãi, cô muốn hỏi chị một số chuyện nhưng chẳng biết làm sao. Sực nhớ, cô lên mesenger... Ngập ngừng một hồi cũng chỉ nhắn được hai chữ vỏn vẹn "Chị ơi".
Vài phút sau, điện thoại Thanh Hà reo, một số điện thoại quốc tế gọi vào.
- Alo. - Cô nhanh chóng bắt máy, lờ mờ đoán biết là ai.
- Có chuyện gì? - Giọng trầm ấm của Thanh Hằng vang lên.
- À... Dạ không em... À, có cô Tú Loan ở tầng dưới vừa lên tìm, cô ấy mang há cảo tự làm cho chị... - Cô nghe giọng chị liền hoảng, nghĩ ngay ra một câu chuyện để bắt đầu, nhưng khi nói xong mới thấy câu chuyện sai lầm.
Im lặng một lúc, Thanh Hằng lên tiếng.
- Em nghi ngờ gì sao? Cứ coi như tôi từng đưa đón cô ta đi, nhưng chưa có ý định theo đuổi. - Tiếng chị giễu cợt, vậy chẳng phải ý nói cô là người đeo đuổi chị trước, nên không có quyền lên tiếng à?
- Không phải, à... Em không có phòng làm việc, em dọn nhà kho lấy phòng làm việc được không? - Cô nhanh chóng chuyển chủ đề.
- Bắt thêm một cái bàn vào phòng làm việc của tôi, kệ sách cũng còn chỗ trống. Có việc gì nữa không?
- Có, vậy còn quần áo của em thì sao? Em ngủ ở đâu?
Lại một hồi im lặng, dường như có tiếng cười mỉa mai. Thanh Hà có thể tưởng tượng ra chị đang nhếch môi cười nửa miệng như thường khi.
- Phạm phu nhân, hiện tại chồng bà tâm sinh lý bình thường, sức khoẻ tốt, nên có lẽ chưa có ý định ly thân.
Hả??? Mặt cô đỏ rần, ờ thì cứ nói đồ đạc để chung với chị là được rồi, đâu cần nói đến chuyện tâm sinh lý >.< cuộc gọi sai lầm nhất quả đất của cô là đây.
Cuối cùng, Thanh Hà không biết phải nói gì? Nhận ra đây là điện thoại quốc tế, mà cả hai đã bỏ rất nhiều thời gian trống, liền lên tiếng.
- Bao giờ chị về?
- Tối thứ sáu. Gì nữa không?
Cô hơi buồn, chị có vẻ gấp gáp cứ hỏi như thể bị ép buộc phải gọi cho mình.
- Vậy thôi, em đợi chị về. - Thanh Hà buộc miệng, nói xong mới biết mình bị hố, nín thở vài giây, câu này quả nhiên có rất nhiều ẩn ý.
Thôi bỏ đi, chắc Thanh Hằng cũng chẳng mấy để tâm. Lại một hồi im lặng không động tĩnh.
Tút tút tút...
Đầu dây bên kia vang lên tiếng cúp máy, chẳng có lấy tiếng tạm biệt, chị sao vội vàng như vậy? Không muốn nói chuyện với cô? Vậy gọi về làm gì? Thanh Hà nắm chặt điện thoại, lòng chùn xuống không vui. Thở dài, dọn đồ nhanh còn ngủ.
...
Thanh Hằng bỏ điện thoại, đẩy cửa bước vào trong phòng VIP của nhà hàng.
Tổng giám đốc tập đoàn thương mại thấy chị trở vào, lập tức cầm ly rượu đứng lên.
- Luật sư Phạm, đi đâu lâu quá vậy? Nào chúng ta cạn ly đi, cảm ơn về buổi đàm phám hôm nay, quả thật rất tốt đẹp, không hổ danh luật sư nổi tiếng của Việt Nam.
Thanh Hằng mỉm cười, nâng cốc rượu nhấp môi với ông, đi ra ngoài quá lâu thật ngại, những câu chuyện phiếm và mấy lời tâng bốc chị nghe đến chán tai. Họ đã ăn uống hơn 1 tiếng đồng hồ trong nhà hàng bậc nhất Tokyo.
- Chúng ta xong công việc rồi, giờ đi "tăng hai" thư giãn một chút được không? Nghe nói luật sư Phạm rất "đàn ông" hả? Còn "thương hoa tiếc ngọc". - Ông Phan vỗ vai chị đầy ẩn ý.
Cánh đàn ông hiểu "tăng 2" của ông, liền cười ồ mừng rỡ.
- Ông Phan, mọi người cứ tự nhiên, có lẽ tôi phải về khách sạn. - Chị tươi cười giả lả với ông.
- Sao vậy? Luật sư làm vậy là không nể mặt anh em rồi, hơn nữa mấy em ở Tokyo nổi tiếng tươi mát, nhất định luật sư Phạm sẽ vừa lòng. - Ông Phan đá mắt, chẳng mấy khi đến Nhật, chắc chắn khó bỏ qua dịp tốt.
Chị nhìn thoáng qua vẻ thất vọng trên mặt ông, liền tỏ ra khó xử.
- Phan tổng thông cảm, thật ra bà xã tôi quản lý rất chặt, cô ấy vừa gọi điện nhắc nhở, lát nữa sẽ gọi đến khách sạn kiểm tra, nếu không có, về nhà chắc khó sống.
Cánh đàn ông trong bàn lập tức tỏ ra đồng tình, họ cũng bị tình cảnh khổ sở tương tự nên hiểu. Ông Phan đành nhượng bộ, chậc lưỡi luyến tiếc.
- Vậy thôi, luật sư về trước. Trung, đưa luật sư về khách sạn.
Anh tài xế định đứng dậy chị liền ngăn cản.
- À, tôi đi bộ về cũng gần, còn có thể ngắm cảnh.
Thanh Hằng khó khăn lắm mới thoát ra khỏi căn phòng sặc mùi đàn ông, hơi khó chịu chắc vì có mình chị là phụ nữ. Chẳng muốn về khách sạn, một mình tản bộ quanh các con phố phồn hoa. Tận hưởng cái yên tĩnh giữa dòng người ồn ào.
Tokyo là một thành phố tráng lệ hào nhoang, thật dễ làm cho người ta lạc lối, mất phương hướng. Chị chậm rãi bước trên con phố bất kì không quen tên... Lướt dần qua những người già, những đứa trẻ, những đôi tình nhân nép vào nhau tìm hơi ấm, lòng dậy buâng khuâng...
Chợt một ánh đèn plast loé lên một giây giữa đêm ngập ánh đèn đường, chị khựng người nhìn lại, cách vài chục mét có hai nữ sinh đang chụp ảnh cho nhau...
Thanh Hằng chợt cong cánh môi hoa đào, đúc tay vào chiếc áo mangto đang mặc, mỉm cười nhẹ. Nhận ra lòng nhớ cô da diết!
----------------------
Buổi sáng, trường tổ chức buổi gặp mặt tân sinh viên, Thanh Hằng được nghỉ một ngày chẳng biết làm gì, ở lại phòng đọc sách đến cuồng đầu, nên ra ngoài dạo một vòng cho thoáng.
Chị đang thơ thẫn một mình, lặng lẽ nhìn ngắm không khí nhộn nhịp, chợt ánh đèn flast loé sáng, quay lại liền thấy cô gái dáng vẻ nhí nhảnh đáng yêu, đang cầm máy ảnh chụp trộm, biết chị bắt gặp còn nhe răng cười.
Chẳng ai thích bị chụp lén kiểu này, nhưng chị không nói, cau mày nhìn cô ta.
Mới đầu cô thoáng xấu hổ, má ửng lên, sau đó nhanh chống tỏ ra bạo dạn, tiến đến chỗ chị.
- Này, tôi đang chụp cảnh đẹp tự nhiên chị choáng hết khung hình.
Đáng lẽ chị không nói nhưng cô ấy vô duyên như vậy, có chút bực mình, quay đầu bỏ đi. Không ngờ cô ta đuổi theo, cái ba lô trên vai lúc lắc.
- Ê ê, sao chị bỏ đi??
- Thì đi nhường khung hình cho cô chụp cảnh.
Chị sải những bước chân lại, cô lại lẽo đẽo bám theo, một lúc, chị không chịu nổi liền quay lại hỏi.
- Cô đi theo tôi làm gì?
- Chị chưa cho tôi biết thông tin để còn trả ảnh.
- Không cần. - Chị lãnh đạm bước tiếp không thèm nhìn.
- Ờ, không cần thì thôi. - Cô vẫn bước theo, giọng bất cần. - Vậy thì tôi đành rửa ảnh chị ra rồi đi rải khắp nơi trong trường.
- Cái gì? - Chị hoảng hồn đứng khựng lại ngay, nhìn cô trân trân.
- Tuy cả trường mấy ngàn sinh viên nhưng mà không sao, có chí thì nên, tôi sẽ cầm ảnh của chị đi hỏi từng người, từng phòng. Há há chị thấy tôi có tâm không? - Cô cười phởn phơ, gương mặt ngây thơ thuần khiết vô cùng.
Lần này đến lượt cô quay đầu bỏ đi hướng khác.
- Đứng lại. - Giờ chị thành người đuổi theo.
- Chị sợ tôi không tìm ra hả? Không sao đâu, tôi sẽ cầm ảnh chị chạy đi khắp nơi hỏi thăm. - Cô hất mặt đắc ý, bóng dáng nhỏ nhắn nhanh nhẹn, sự vui vẻ toát ra từ cô tự nhiên và hút mắt, đến nỗi làm người ta nhìn thấy cũng phải vô thức vui theo.
Thanh Hằng cau mày, nếu cô ta làm vậy thật thì chị còn mặt mũi nào ở lại cái trường này? Đành bất lực nghiến răng.
- Phạm Thanh Hằng, khoa luật quốc tế, năm tư.
Nói xong chị xoay người bỏ đi, được một đoạn xa, vẫn còn nghe tiếng cười giòn tan của cô ta sau lưng.
Hai ba hôm, quả nhiên cô đến tìm chị thật, vẻ mặt hớn hở hơn cả hôm trước, trân trọng lấy trong ba lô ra một tấm ảnh, nâng niu như báu vật.
- Chị xem, hình rất đẹp phải không? Lần đầu tiên tôi xử lý ánh sáng đẹp như vậy đó. Mà mặt chị đẹp sẵn rồi, tôi không cần dùng phần mềm chỉnh sửa gì thêm đâu. Chị có thấy ánh nắng xuyên qua tán lá không?
Trong ảnh, chị đang đứng dưới góc liễu buông rũ, ánh nắng rực rỡ, vẻ mặt suy tư.
Thanh Hằng nhìn bức ảnh, rồi ngước nhìn người đối diện... Đột ngột bắt gặp nụ cười hồn nhiên của cô, hoà cùng ánh nắng rực rỡ đang nhảy múa trên đôi gò má hanh cao hồng hào... Hình ảnh ấy, qua lớp lớp băng giá, đi thẳng vào tim chị không hề báo trước một tiếng, thậm chí chị không kịp từ chối.
Từ giây phút đó, cô là ánh nắng mặt trời duy nhất trong cuộc đời ảm đạm của chị.
-------------------
Thanh Hằng nở một nụ cười thật tâm nhất, tiếp tục cất bước trên con đường phồn hoa, tất cả ánh đèn loang loáng dưới chân đều bị chị giẫm qua, nỗi nhớ mỗi lúc một cồn cào...
Nhưng hiện tại tìm về... Nhớ đến một chuyện khác làm chị lặng hồn, một nỗi buốt nhói hiện hữu khó xoá mờ, đâm thẳng vào tim chị nhát dao chí mạng.
Ánh sáng mặt trời ấy không còn chiếu soi cho riêng chị. Bảy năm xa cách, có một người đàn ông khác đã đi qua...
Chị nhắm hờ mắt trút một hơi thở đậm u buồn.
"Phạm Thanh Hằng, thừa nhận đi, mày đang phát điên lên vì ghen".
Hoá ra, điều buồn nhất là khi biết được, bản thân đến trước, rốt cuộc lại về đích sau cùng!
...