Chương 1: Lướt qua nhau...
Bảy năm...Đã bảy năm sau ngày cô rời khỏi nơi này, rời khỏi quê hương đẹp đẽ, rời khỏi con người cô yêu thương nhất.
Sài Gòn đón cô bằng một cơn mưa nặng hạt. Mây xuống thấp, khí trời dịu dàng mát mẻ, nhắm hờ đôi mi hít thật sâu để cảm nhận hương vị của xứ sở, lòng nôn nao khó tả.
Bảy năm lưu lạc, có ai biết không cô đã đếm từng đêm ngày trở về?
Tự thân vận động... Thanh Hà nộp hồ sơ vào toà soạn báo phụ nữ. Đó là cô thử vận may thôi chứ tờ báo lớn như vậy dễ gì nhận một hồ sơ trôi nổi như cô.
Thế mà, không ngờ người ta nhận thật, tổng biên tập còn có vẻ rất hài lòng. Bởi vì Thanh Hà có kinh nghiệm làm việc ở toà soạn bên Mĩ, dù cô chú thích rõ chỉ là một tuần san cỏn con bên ấy, nhưng họ vẫn coi trọng cô. Chậc! Có việc làm đã tốt.
Hơn nữa, Thanh Hà tìm thuê được một chung cư nhỏ sạch sẽ thoáng mát, nằm yên tĩnh bên con sông Sài Gòn ngoằn ngèo. Cô sẽ xây dựng cuộc sống mới! Đúng rồi, về đến đất nước quê hương xứ sở cái gì cũng dễ dàng thế đấy, cái gì cũng gần gũi thân thuộc. Ôi! cô yêu lắm đất nước hình chữ S này!
Để tự thưởng cho bản thân, để cảm nhận gần hơn mọi thứ kể cả con người, quyết định cuối tuần này đi siêu thị, chuẩn bị cho thứ hai vào công việc.
...
Lotte quận 7.
Thanh Hà chen chút quanh quẩn các gian hàng, người ta ghét chen lấn vào dịp cuối tuần nhưng cô không một chút khó chịu. Bởi lẽ được len lỏi giữa những con người cũng chủng tộc, cùng màu da, cùng ngôn ngữ... Nó khác! Khác chỗ nào thì cô không rõ, nhưng mà vui lắm. Vui như được trở về chính con người mình nguyên bản.
Giờ mới thẩm thấu mấy câu thơ của Chế Lan Viên mà người đó ngày xưa đọc đi đọc lại:
"Ta gặp lại quê hương như nai về suối cũ,
Cỏ đón giêng hai chim én gặp mùa
Như đứa trẻ thơ đói lòng gặp sữa,
Chiếc nối ngừng bỗng gặp cánh tay đưa."
Cuộc đời trớ trêu? Hay là ông trời thích xem trò vui? Ngày vừa trở về đã run rủi cô gặp lại người đó sao? Đúng là ông trời giúp cô cái này sẽ lấy đi cái khác. Cho cô điều kiện sống mới thì tức khắc bắt cô phải gặp họ... Phải khổ sở nỗi đau day dẳng.
Ở quầy trái cây, dường như có một cặp tình nhân đang đứng. Tình nhân? Cái danh xưng thiết lập nên để gϊếŧ hồn cô thì phải? Chua chát.
Phạm Thanh Hằng... Con người ấy, ánh trăng ngày nào...
Đang đứng cạnh Phạm Thu Thảo, đầu tiên là em gái người yêu, sau đó bạn thân một thời của cô, rồi chợt một ngày biến thành tình địch, và bây giờ... Người dưng!
Cô đã từng ngu ngơ nghĩ rằng: cùng họ với nhau chắc chắn là chị em ruột.
Đến tận ngày nọ, Thu Thảo hẹn riêng cô ra nghiêm túc:
"Chị nghĩ tôi và Thanh Hằng là chị em ruột sao? Sai rồi, chúng tôi chỉ là hàng xóm, năm Thanh Hằng 10 tuổi ba mẹ chị ấy gặp tai nạn qua đời, ba mẹ tôi thương chị ấy mồ côi nên đón về nuôi."
"Chị không hiểu sao? Chúng tôi thật sự không có quan hệ huyết thống. Tôi yêu Thanh Hằng, nhưng tôi không muốn yêu thầm yêu trộm nữa, tôi không muốn đi giữa hai người, không muốn làm một bóng đèn soi cho hai người."
"Hôm nay tôi hẹn chị ra đây để nói rằng tôi sẽ cạnh tranh công khai với chị."
"Thanh Hà, chị tưởng, tình cảm của hai người hơn được tình cảm hai mươi năm của chúng tôi sao?"
"Thanh Hằng nói rằng chị ấy yêu cô vì chị đeo bám chị ấy dữ quá! Đúng không?"
Phải rồi, là cô đeo bám chị từ ngày mới vào đại học, cô đeo bám chị dính như sam, đeo dính một Thanh Hằng hào hoa cá tính.
Cô không nghĩ một cô bạn dịu dàng nhu mì, chẳng bao giờ tranh giành cái gì như Thu Thảo có ngày nói với cô những lời này.
Thảo vốn hiền lành điềm đạm, rất tốt với cô, nhưng đến mức tuyên bố thẳng thừng như vậy trước mặt cô, thì phải yêu Thanh Hằng đến mức nào? Nghĩ đến đây cô thoáng mừng cho chị.
Nhưng đến khi cơn "mừng giùm" lắng xuống, nỗi đau khác hiện lên mồn một, thao túng trái tim non yếu tả tơi, chằng chịt vết thương..
7 năm rồi, thời gian vô tình như nước chảy. Họ vẫn bên nhau.
Hoá ra họ bền vững đến vậy? nếu ngày đó cô không đi, không chạy trốn ngay trong đêm, sẽ thế nào? Không dám nghĩ...
Với cá tính ương ngạnh bướng bỉnh lúc đó, Thanh Hà dĩ nhiên không vì những lời của Thu Thảo mà bỏ cuộc. Cạnh tranh công bằng cơ mà, Thanh Hằng vốn đã là của cô, vậy thắng hết một nửa!
Lập tức chạy đi tìm chị để hỏi rõ, nếu chị nói không, cô nhất định tin là không.
Vậy nhưng, vừa chạy đến chưa kịp nói gì, Thanh Hằng gương mặt phừng phừng, mắt ngang dọc tơ máu, trút hết mọi bực dọc lên đầu cô... Chị đuổi cô đi, nói rằng không muốn gặp cô, nói rằng chị ghét cô, biến cho khuất mắt chị, dù Thanh Hà chẳng biết mình làm sai gì cả?
Lũi thũi quay về, cô đi Mĩ ngay lập tức theo lời ba, không ngoảnh lại một lần, không kịp mang theo bất cứ thứ gì, rồi trốn biệt bên đó 7 năm trời. Cô chấp nhận làm một con rùa rút đầu, suốt ngần ấy ngày đơn độc.
Ở hiện tại...
Người trước mặt cô cao lớn bảnh bao, quần kaki ôm đôi chân dài bó thắt cổ chân, áo phong trắng trơn hơi rộng và đôi giày thể thao. Trông chị đơn giản nhưng vẫn cao lớn như ngày nào, dáng vẻ ưu nhã khoan thai, đôi mắt phẳng lặng tựa mặt hồ thu không gợn sóng. Có chăng, chị chững chạc hơn ngày nào, không còn vẻ thư sinh của năm ấy, rất tự tin, đỉnh đạc, phảng phất nét lạnh lùng xa cách.
Ngay phút này, Thanh Hà mới biết, hoá ra 7 năm cô vẫn giậm chân tại chỗ, chẳng bớt yêu chị một chút nào. Chị đứng đó, cô đứng đây... Hơn hai ngàn ngày kia như không tồn tại, như cô chỉ vừa gặp chị hôm qua. Phải rồi, mới hôm qua cô nằm mơ thấy chị, giấc mơ của cô luôn có một người. Giật mình thức giấc, gối nằm ướt đẫm.
Giờ đây, cô muốn đưa tay chạm vào chị, chắc chắn là một Thanh Hằng bằng da bằng thịt, không phải khói mờ như trong mơ đưa tay lên là biến mất... Rồi chợt nhớ, nhớ như in ánh mắt lạnh lùng, lời nói tuyệt tình của chị năm đó, lòng cô quặn lên, thắt nghẹn, tim nhoi nhói... Dù cái nhói bị bôi mờ nhiều theo thời gian, nhưng, chân thực lắm!
Họ đang tiến gần, bước ngược chiều trước cô, càng lúc càng gần... Đang chen chút nhau dĩ nhiên Thanh Hà không có đường bỏ chạy. Chị đứng đó... Cô nghe tim mình gần như ngừng đập dần, yên không dám nhúc nhích.
Nhìn Thanh Hằng chậm rãi tiến lại gần, mắt không hướng phía cô. Cả thế giới nhoà đi trước mắt Thanh Hà, chỉ sót lại mình chị đang lướt đến như một làn hương... Rồi chầm chậm lướt qua cô luôn... Hai người họ không thấy cô. Phút ấy, Thanh Hà bấu chặt tay vào xe đẩy, mạnh đến gần như những khớp xương kêu răn rắc.
Hẫng một nhịp tim... nhưng cũng nhẹ nhỏm hơn...
Cô nghe cả thế giới hoạt động lại, chỉ trí não mình đứng yên. Chị vẫn có đủ nhiệt lượng để đốt cháy cô như ngày xưa. Sao mình vô dụng vậy?
Đau đớn quá!
Phải rồi, không nhận ra là phải, cô khác xưa nhiều rồi. Mái tóc dài quá lưng quần hay tết đuôi sam, được cắt lên huốt vai chút đỉnh năng động. Làm da hơi sạm bây giờ trắng hồng hào kiểu phương Tây, phong cách ăn mặc không là nữ sinh nữa... Và rất nhiều cái khác.
- Có cần mua thêm sữa cho chị không? - Tiếng Thu Thảo vọng lại, đúng là cô ấy, vẫn tiếng nói trong trẻo dịu dàng như ngày xưa.
- ...
Cô không nghe rõ tiếng trả lời, ôi giọng nói trầm ấm như tiếng vĩ cầm của chị, giọng nói văng vẳng bên tai cô những ngày tha hương đất khách, giọng nói cô ước ao một lần nào nghe lại. Xa xôi quá!
Ầm... Chiếc xe đẩy của cô tông vào đống đồ giảm giá ngay lối đi, nhân viên siêu thị nhanh chóng chạy đến. "Thủ phạm" sợ sệt không dám bỏ chạy cũng không dám ngước lên, dù nhân viên siêu thị đâu trách mắng, chỉ cố sắp xếp nhanh mấy bịt xà phòng văng tung toé lấy lối đi, để đồ ở đây là không đúng rồi.
Sự bất cẩn làm đám đông chú ý, dĩ nhiên cũng thu hút ánh mắt Thu Thảo - giật mình. Là chị ta? Chị ta trở về sao? Mắt Thảo đứng tròng như đang gặp ma.
- Gì vậy Thảo? - Thanh Hằng thấy đứa em gái sững phía sau liền thấy lạ, đi đến, hướng theo ánh nhìn của Thảo.
Thân hình cao lớn lập tức khựng lại. Gương mặt xinh đẹp thoáng chốc sững sờ.
Là cô ta sao? Bảy năm chẵn... Cũng biết đường để trở về à?
Tăng Thanh Hà!
Cô gái nhỏ nhắn đang cúi gằm, khuôn mặt hối lỗi thấp thoáng sợ sệt, mắt rưng rưng tỏ ra mình vô tội... Dẫu khá xa không thể quan sát rõ, nhưng chị có thể mườn tượng biểu cảm của cô ta thế nào. Cái con người luôn khuấy đảo một thứ lên, làm đυ.c ngầu cả con sông rồi phủi sạch trách nhiệm, chạy đi mất.
Một con người vô trách nhiệm, ngang ngạnh, ít kỷ đến nỗi đáng ghét... Đôi mày thanh tú của chị chau lại, nhanh chóng giãn ra.
- Đi thôi Thảo.
Thanh Hằng lên tiếng, giọng bình thản như chẳng có gì xảy ra.
- Nhưng mà chị ấy... - Thảo ngập ngừng gọi, giọng ái náy khó hiểu, trố mắt quan sát Thanh Hằng.
- Người đó từ lâu đã không còn tồn tại trong cuộc sống của chị.
Thanh Hằng buông thêm một câu lạnh lẽo, rồi đúc hai tay vào túi quần, bỏ đi. Thảo miễn cưỡng phải đi theo nhưng vẫn không thể ngăn mình ngoái nhìn Thanh Hà. Đúng lúc cô ngoảnh, mắt hai người giao nhau, Thanh Hà đành gật đầu làm Thảo giật mình lần nữa.
- Thanh Hằng... Chị ấy... - Thảo đuổi theo níu tay chị, chỉ về hướng Thanh Hà.
Thanh Hằng thở hắt ra, quay theo hướng đó, trong đám người chen chút, đã không còn thấy bóng cô đâu.
- Chuyện gì?
- Dạ không, đi thôi chị.
Thanh Thảo nhỏ giọng. Rõ ràng họ thấy nhau, rõ ràng cô ấy đã trở về, vậy mà Thanh Hằng làm như không có gì? Tại sao?
...
********************
Kể từ đó, mỗi tuần Thanh Hà đều đi siêu thị, chẳng gặp lại hai người họ thêm một lần.
Một tháng sau, vẫn buổi chiều chủ nhật. Cô đang lững thững ôm mấy túi đồ cồng kềnh, chợt một bảo vệ chạy theo.
- Cô ơi cô, cô có thể đến phòng bảo vệ một chút không?
Thanh Hà trố mắt, còn tưởng anh xa xách đồ hộ mình ra xe, đang mừng thầm.
- Chuyện gì?
- Tháng trước cô đánh rơi đồ.
Ủa, đâu có. Nhưng theo sự tò mò, vốn là bệnh nghề nghiệp của phóng viên, cô theo anh.
Trưởng phòng bảo vệ đưa cho cô một cái ví tiền của nữ hình chữ nhật, thương hiệu burberry danh tiếng.
- Không, cái này không phải của tôi. - Cô xua tay, rõ ràng không phải của cô nên không nhận, vã lại cô có đánh rơi ví đâu?
- Của cô mà. - Bảo vệ chắc nịt.- Thật ra nhặt được ví mà trả cho siêu thị cũng xung vào công quỹ, nhưng thấy cô đẹp quá, chờ trở lại trả, chỉ cần cô dẫn anh em tụi tui chầu cafe. - Anh bảo vệ có vẻ hám gái chọc ghẹo cô.
- Sao? Anh biết tôi sao mà đẹp? - Cô mới gặp anh lần đầu mà, Thanh Hà giỏi xã giao cười đáp.
- Xem hình, đây này, cô xem... - Bác bảo vệ lớn tuổi hơn lịch sự, kéo khoá chiếc ví ra. Đúng là có một tấm ảnh của cô trong đó, còn là ảnh thẻ được phóng vừa to.
- Tuy bây giờ cô khác khác nhưng mà vẫn giống hệt, vậy nên chúng tôi mới đợi cô để gọi.
Thanh Hà căng mắt, đúng là ngăn đầu tiên trong ví, chỗ giở ra thấy ngay, hiện mồn một hình cô.
Tấm ảnh thẻ chụp 7 năm về trước...
...