Chương 5: Bỗng dưng...tay chạm tay.
**ting ting****Bé con ơi, em với bạn đi ăn tối chưa**
**Dạ chưa chị, tụi em đang chuẩn bị đi**
**Vậy thôi đừng đi, chị có mua đồ ăn tối**
**Ơ thôi chị, tụi em ra ngoài ăn được rồi, mất công chị**
**Nhưng chị lỡ mua rồi, ra mở cửa đi em**
Cô nhận được tin nhắn giật mình, hớt hải chạy ra cửa khi mọi người đang sửa soạn đi ăn nhìn theo khó hiểu.
- Ơ chị Hằng, hẹn 7h mà mới 5h30 thôi. - My hỏi chị
- Tôi đem đồ ăn tới, ăn tối một mình cũng buồn nhỉ. - Chị đưa mấy túi đồ ăn cho My và Quyên.
- Wowwwww... Vịt quay Bắc Kinh. Ôi ngon quá chị ơi, tuyệt vời! - Cả ba reo lên, đưa ngón tay cái tán thưởng chị nhiệt tình.
- Ủa nhiều quá vậy chị, những 4 con vịt. Ôi sợ không ăn hết luôn í - My vờ ngại ngùng nhưng trên mặt vẫn biểu tình vẻ vui mừng.
- Ăn không hết có thể để tủ lạnh mai ăn, nếu ăn không đủ thì mất ngon. - *Mua ít cho mấy người ăn hết rồi em người yêu tôi nhịn à, đâu có ngu, chi bằng nhét ngập mồm mấy người may ra Thanh Hà còn ăn được một ít, ăn gì mà như máy tuốt lúa í*. Chị bước vào nhìn quanh phòng, đúng là ngăn nắp, sạch sẽ, nhất là cái bàn học có mấy khung ảnh của em tinh tươm nhất, cả một kệ to cơ man nào là sách, còn có mấy đồ lặt vặt bé bé xinh xinh, bút màu đủ loại, những cục tẩy với đủ loại hình thù hoa lá.
Mọi người dọn ra ăn. 3 người kia nịnh nọt gắp cho chị đầy một chén toàn thịt là thịt.
- Thanh Hà, cậu thích ăn chân mà đúng không, ăn đi. - Quyên gắp cho cô hẳn 4 cái chân vịt, đầy chén.
- Ơ mình...mình...- Cô ngượng đỏ mặt, nhăn nhó nhìn cái chén. - * ôi trời ơi bạn tốt, hic hic có chị ấy ở đây ai lại cầm cái chân lên cạp hả trời, chắc chết quá, sao đây. Đợi chị ấy về đi các cậu biết tay mình!*
- Thanh Hà à, tôi thích ăn chân vịt hơn, em nhường cho tôi nhé. - Chị nhìn thấy cô như thế liền lấy cái chén của cô rồi đẩy chén mình qua cho cô.
- Ô chị cũng thích ăn chân à. - Diễm My hỏi chị vẻ ngạc nhiên.
Cô ngẩng lên nhìn chị, khẽ mỉm cười rồi lấy chén chị nhẹ nhàng gắp lên ăn từng miếng nhỏ.
- À ừm. - Chị từ tốn cầm một chân vịt lên cắn lơi vài cái lấy lệ rồi để xuống, nhìn trộm cô đang ăn chậm rãi. - *em ấy dịu dàng quá, ăn uống mà còn thuỳ mị, nết na đến vậy, đáng yêu thật. Ôi cưng quá, cái môi kìa, mấp máy nhìn rất là muốn cắn đó trời ơiiiii, bình tĩnh Thanh Hằng, bình tĩnh, vì nghiệp lớn, giằng lòng giằng lòng. Mấy cái đứa này nữa, chọc ghẹo bạn như thế mà được. Ghim lần này nhe 3 máy tuốt lúa.*
- *người gì mà tinh ý dữ vậy ta, rõ là có biết ăn chân vịt đâu mà bày đặt, còn chẳng biết ăn thế nào, ăn ít vậy ta, lần nào cũng vậy, gầy nhom phải rồi*. - Chị ơi, ăn thêm đi. - Cô thấy chị ăn ít quá không chịu nổi nên gắp cho chị vài miếng thịt.
- Cảm ơn em.- * trời ơi, em ấy gắp cho mình, lần đầu, lần đầu đó, hic hic cảm động rơi nước mắt.* Chị cắm cúi ăn mấy miếng cô vừa gắp, cô hài lòng bỏ qua ngại ngùng luôn tay gắp cho chị ăn đến no căng bụng. - Em em em...chị để bụng ăn chè nữa. - Chị ngẩng lên nhìn cô.
- Ơ nói mới nhớ, em bắt đầu nấu đã. - Cô bỏ đũa đứng lên nấu chè.
- Ăn xong đã. - Chị gọi.
- Em no rồi. - Cô quay lại cười với chị.
Vậy mà ba người kia cũng ăn hết đống thức ăn trên bàn, cô cắm điện vào bắt đầu nấu say mê. Chị ngồi ở bàn ngắm cô, cô đứng nấu bao lâu chị ngắm bao lâu, trả lời qua loa vài câu hỏi của 3 nàng kia, chị càng ngắm càng thấy cô đáng yêu, con nhà ai mà đảm đang chết đi được, chưa ăn chè mà lòng đã ngọt ngào muốn phát điên lên, càng lúc càng gần cô hơn một chút. Bỗng chị thở dài, không biết bao giờ em mới chính thức là của mình đây.
- Xong rồi, chị ăn thử đi. - Chưa lần nào cô nấu chè mà bối rối như hôm nay, cố tỉ mỉ từng chút có vẻ không tự tin lắm như mọi lần.
- A xong rồi xong rồi, ăn thôi. - Ba người ngồi vào bàn.
- Sao chị, ăn được không?. - Cô hồi hộp nhìn chị từ từ cho miếng đầu tiên vào miệng.
- Hmmm ngon lắm, em khéo tay thật.
Cô thở phào nhẹ nhõm theo câu nói của chị, nở nụ cười thật tươi, chị chậm rãi ăn từng muỗng vẻ mặt cực thích thú.
-*Vừa được ăn chè do chính tay em nấu vừa ngắm em cười thế này chắc tiểu đường luôn quá, ôi Thanh Hà ơi Thanh Hà, chị không mau biến em thành bạn gái của chị thì đúng là uổng phí cả một đời rồi*.
- Sao hôm nay không ngon bằng ngày thường vậy Thanh Hà, nhạt quá.
- Hả, vậy sao.- Nụ cười cô tắt hẳn, lấy chén múc một ít ăn thử. - Ờ hén, sao vậy ta.- Cô nhấp nhấp rồi nhăn nhó nhìn nồi chè. Sao vậy ta, đã cố tận tâm hơn mọi lần rồi mà.
- Lúc nãy thức ăn hơi mặn, ăn chè nhạt lại là tốt mà, đỡ hại thận. - Chị vừa chăm chú ăn vừa lên tiếng.- *người yêu tôi cất công nấu cho mấy người ăn còn chê, đợi đi, em ấy của tôi rồi thì không có chuyện phục vụ mấy người nữa đâu ha*.
Ăn uống no say, chị ngồi chơi thêm một lát rồi về. Cô vừa tiễn chị ra cửa xong quay lại lườm ba người kia.
- Nè các cậu, trước mặt người ngoài đừng có để người ta biết dung tích bao tử của mình lớn cỡ nào chứ, ờ còn chuyện tớ thích ăn chân phòng mình biết được rồi. Ăn hết 4 con vịt luôn á trời.
- Ha ha ha, thôi mà Thanh Hà, chị ấy có lòng thì mình có dạ thôi. - My cười cười.
- Cậu thích ăn chân thì mình gắp chân cho cậu, thương thế mà còn lại...hayzzzz hay là...hay là Thanh Hà nhà ta bắt đầu động lòng với ai kia rồi nên mắc cỡ hen! . - Quyên đứng lên đi lại gần cô mặt nghi ngờ.
- Ô ô ai từng nói Thanh Hằng không phải gu của mình vậy ta haha phải không My. - Mai hùa theo Quyên.
- Đúng vậy đúng vậy, à à lại còn "dạo này các cậu thích thể loại này nữa hả", ê hình như Thanh Hà dạo này cũng thích thể loại đó rồi nha nha nha.- Cả ba phá lên cười sau câu nói đá điểu cô của My.
- Mình...mình...mình không có, thôi mệt các cậu, mình đi tắm ngủ đây. - Cô đỏ mặt rần rần chạy đi, càng làm ba người kia đắc ý cười rần rần.
===============
- Hayzzzz mai đi mua quần áo mặc không các cậu, tháng này mình sẽ mua thật là nhiều nhé hahaha à ghé hiệu sách mình mua vài bộ tiểu thuyết nữa, ôi thật là thích quá đi.- My nói vẻ hào hứng.
- Ủa ba mẹ cậu mới trúng số hả, hay là ông ngoại gởi cho một đống tiền nữa mà giàu sang quá vậy.- Quyên nhìn My nghi ngờ.
- Haha không đâu, cả tháng nay hôm nào Thanh Hằng cũng đem đồ ăn qua nên không phải ăn ngoài thành ra dư một mớ kha khá đó nha.- My cười lớn.
- Haha nhắc mới nhớ, đúng là tụi mình nên ra ngoài mua quần áo đi, tiền ăn đã có người lo, kể ra cũng hay, phòng mình không phải đi hối lộ giảng viên mà còn được hậu đãi nhiệt tình ,môi nào là Vịt Quay, gà luộc, tôm cua ốc ếch sắp thành heo rồi. - Mai đưa tay đếm đếm mấy món chị hay đem qua.
- Các cậu có thấy mình nhận nhiều thứ của người ta rồi không, "vô công bất thụ lộc". Sao chị ấy lại tốt với tụi mình như vậy, cũng kì.- Thật sự trong lòng cô cũng có chút khó hiểu, hay chị ấy thích ai đó trong phòng này, nhìn lại thì cả ba người kia đều đẹp mỗi người một vẻ, Ngọc Quyên cao ráo, đẹp sắc xảo. Diễm My đẹp trong sáng, hoà đồng. Còn Mai đẹp đoan trang, chị ấy lại hay nói chuyện với Mai nhất mà Mai cũng là người ngưỡng mộ bênh vực chị ấy nhiều nhất. Nghĩ đến đây tự nhiên thoáng chút buồn vụt qua mắt, dường như có chút chao đảo, dạo này cũng có hơi quan tâm người ấy hơn bình thường nhiều, từ cử chỉ, hành động, sắc mặt...
- Kệ đi, chị ấy có lòng mà, nhưng cũng đâu phải ai tụi mình cũng nhận, khối anh đứng chờ chực trước cửa đấy thôi, ai kêu phòng này toàn gÁi đẹp haha. - Quyên vỗ vai cô.
- Thôi tắt đèn đi ngủ nè! - Mai gọi.
Cô cứ lăn qua lăn lại, lấy đt ra xem.
- *Ủa sao hôm nay không thấy nt gì nữa ta, ngày nào cũng nhắn mà. Chị ấy ngủ chưa há, hay mình nhắn trước. Thôi thôi lỡ phiền người ta thì sao*. - nghĩ thế cô vứt đt qua bên, chùm chăn lên đầu. Một lát sau lại chui ra chụp lấy đt. Kiểu này là cô "ăn quen nhịn không quen rồi" không uổng công cả tháng nay chị nhắn tin đều đặn từ lúc mở mắt đến khi sắp ngủ. - * Sao vậy ta, sao không nhắn vậy kìa, Aaaaaaa kì quá*. - Có vẻ như bị quen việc nhắn tin với ai kia rồi giờ không ngủ được.
**chị ơi... ** soạn xong lại không gởi.
- * gởi không ta, nhắn tin trước cho chị ấy có sao không ta, aaaaaa làm gì bây giờ. 11h rồi, nhắn có phiền lắm không ta, chỉ là chúc ngủ ngon thôi mà*. Bấm màn hình sáng rồi lại tắt cả chục lần. -*Hay là có bị sao không ta, sao không nhắn, nay lại không đến chỉ gởi đồ ăn qua, hay chị ấy gặp chuyện gì, aaaaaa gặp chuyện gì cũng phải báo một tiếng chứ. Ủa mà có là gì đâu để người ta báo, hayzzzz**
** Chị ơi ngủ ngon** cuối cùng cũng lấy hết can đảm bấm gởi, nếu không chắc tối nay trăn trở khỏi ngủ được luôn quá.
"Như bức hoạ tình ca trên lúa, anh có nghe tiếng hò vọng đưa,..." Đt cô reo khi vừa gởi tin xong như thể người bên kia đang chờ đợi tin nhắn vậy.
- Alo chị... - Cô thì thào.
- Em buồn ngủ chưa.
- Em chưa.
- Xuống dưới sân được không?.
- Nhưng...mọi người ngủ rồi chị... À ờ, à thôi đợi em chút nha.-
Tự dưng cả ngày nay không gặp cũng thấy nhớ nhớ, thôi kệ, len lén đi xuống chắc bọn nó không phát hiện, mà nếu phát hiện thì nói mình không ngủ được nên đi hóng gió thôi. Cô nghĩ bụng tìm ra lí do chu toàn rồi rón rén thay đồ xuống sân, khẽ đưa mắt dè chừng từng người, khép cửa bước ra ngoài như ăn trộm.
Vừa xuống tới sân đã thấy một bóng cao gầy mặc chiếc áo thun body tôn vòng 1 căng tròn, quần lửng hơi ôm lộ đôi ống chân trắng trẻo thẳng tắp, đang đứng quay lưng lại hai tay đút vào quần menly cực độ. Cô chợt ngẩn ngơ hồi lâu rồi đỏ mặt quay đi, tự dưng thấy mình kì cục khi chú ý đến đôi chân và thân hình vòng nào ra vòng nấy của người ta đến như vậy, chị ấy cũng là con gái mà.
Nhưng kì thật lần đầu tiên chị mặc thế này nên thấy khan khát, cái sự khác này nó lạ kinh hồn, làm lòng dâng lên cảm xúc khó tả, muốn ôm lấy, muốn sở hữu con người đó, muốn được sà vào lòng người ta. Thanh Hằng của hôm nay không giống Thanh Hằng của ngày thường một chút nào, bao giờ cũng chỉnh chu sơmi trắng, quần dài, vest ngoài.
- Chị...- Cô dần lấy lại thăng bằng sau sự cố rung rinh dữ dội vừa nãy, bước tới sau lưng gọi chị.
- À em, xuống rồi hả. - Chị quay lại cười tươi hết cỡ.
Lần đầu tiên chị cười như vậy với cô, chắc rằng giữa đêm khuya thanh vắng, chỉ có cô và chị thì nụ cười ấy mới xuất hiện để dành riêng cho cô. Cô biết chị có cái lúm đồng tiền, cô cũng hay mong chờ nó, nhưng lần này là lần đầu nó sâu, rõ ràng, sắc nét như vậy. Giống y cô từng nghĩ, chị cười tươi nhất định sẽ đẹp não nề khiến cho người ta suýt ngất xỉu.
- Dạ...chị...à chị gọi em ra đây có gì không chị.
- À, cũng không có gì, không ngủ được thấy em cũng chưa ngủ, hay mình đi tản bộ nha.
- Nhưng kí túc xá đóng cửa rồi chị.
- Thì tản bộ trong sân, ra sau vườn hoa nha.
- Dạ.
Chợt cô thấy lòng có chút lạ lẫm, trăng thanh gió mát, đi cạnh chị giữa màn đêm yên tĩnh đúng là làm lòng người dịu lại, không ai nói với ai câu nào chỉ nhẹ bước từng bước như sương như gió.
Chị hai tay vẫn đút túi quần thong thả bước song song, nhìn dáng cô uyển chuyển bên mình, tựa hồ cánh sen nhẹ lay động, uỷ mị ngây ngất lòng người. "Nếu em là thần tiên chị sẽ nguyện mãi mãi làm cơn gió để quấn lấy em". Hương thơm trên người cô thoang thoảng nhưng nồng nàn như đoá quỳnh giữa đêm. Chị chẳng cần cô nói gì, cũng không cần cô quá hoạt bát, chỉ cần cô là cô, như cô bé năm nào trên cánh đồng, im lặng tận hưởng không khí thiên nhiên. Chị đứng nhìn cô từ xa đã đủ cảm thấy hạnh phúc cùng tự mãn, huống chi cô đang đi bên chị thế này thì có thể nói là đang như đi trên mây.
- À chị có cái này, tặng em. - Chị móc trong túi ra một chiếc hộp đen bằng nhung rất đẹp đưa cho cô.
- Hả? Sao tặng quà cho em. - Cô đón lấy chiếc hộp, ngạc nhiên nhìn chị nhưng cũng không kém phần tò mò. Thật ra là hoa khôi, lại dịu dàng đằm thắm nên không ít anh chàng trồng cây si, quà đến cửa không ngớt, nhưng hầu như cô chẳng nhận bao giờ, cũng chẳng hiểu sao lần này không có ý định trả lại, thậm chí lòng bỗng chốc còn dâng lên vài phần thích thú dù không biết là gì bên trong.
- À a..hôm nay ...chị... đi nhà sách mua vài hộp màu...à ừm...thấy...thấy đẹp quá... Nghĩ lại trên bàn học em có mấy thứ nho nhỏ có vẻ cái này hợp với em...nên nên mua vậy thôi à...! - Chị gãi gãi đầu, có quen nối dối bao giờ đâu nên lắp bắp là phải.
- Dạ...cảm ơn chị... - Cô hơi cúi đầu, đưa chiếc hộp lên xem thoáng chút đỏ mặt.
- Ơ à ừm...chị có mua cho mọi người nữa, mà quên mang xuống rồi...ừm chắc để mai đem qua cho các em ấy. - Chị tìm cớ, lại nói dối để cố ý biến sự việc mình vừa tặng quà cho cô thành vô ý.
Vì cố vô ý nên đâu để ý vẻ mặt thích thú của người kia vừa nãy giảm đi đôi chút, ngược lại còn thành ra muốn trả món quà vừa nhận.
- Chị...ừm thôi chắc em không dám nhận đâu chị, mấy nay chị cũng hay mua đồ ăn qua phòng em rồi. - Cô đưa lại chiếc hộp.
- Ơ ơ thôi em đã nhận rồi mà.
Chị hoảng hốt đưa tay đẩy lại, ai ngờ vô tình chạm phải bàn tay mềm mại, nõn nà của em. Giây phút ấy, trái tim hẫng đi một nhịp, luồng điện 220v chạy thẳng từ chỗ tiếp xúc mấy ngón tay lên cắm phập vào tim, rồi tiếp tục hâm nóng cả khuôn mặt bắt đầu phừng phừng, hai vành tai đổ lửa, bướm bay ngập lòng. Vài giây sau khi ý thức được đáng lẽ chị rụt tay về, thế mà không...ý nghĩ gian tà lại vụt qua đầu, thôi thì chạm cũng đã chạm, giả vờ vô tình là được, nghĩ thế chị giữ im luôn, cố kìm nén lắm, để cái nụ cười thỏa mãn mới không hiện lên mặt, em mà thấy được chắc bỏ chạy không dám quay đầu (quá gian tà).
Cô tự dưng cảm giác được những ngón thon dài chạm vào tay mình, ấm áp, mịn màng , cũng đứng hình vài giây, dần cúi xuống nhìn cái vật thể đang chạm vào tay mình tự nhiên mặt đỏ bừng, tim đập thình thịch, chân bủn rủn. May mà mấy ngón tay ấy không một biểu hiện nào là động đậy, nếu mà nó nắm luôn lấy tay cô chắc xỉu mất. Lạ thật, chị ấy là con gái mà, bình thường mấy đứa chung phòng cũng động tay động chân có cảm giác gì đâu.
Nhưng vẻ như ý thức thụ động, dịu dàng, thuỳ mị, trong sáng của cô không nhanh bằng ý thức chủ động, mạnh mẽ, nhạy bén, bá đạo của ai kia, nên đến khi cô giật mình rụt tay về thì người ta đã yên ổn hưởng thụ cái chạm nhẹ ấy một lúc lâu. (Lỗ lã dễ sợ). Cô nhìn chị không nói, tự nhiên không đòi trả lại nữa, nhẹ nhàng bước tiếp, chị hơi ngập ngừng rồi tiếp tục sánh bước lên cô.
- Em lạnh sao??- Chị thấy tay cô hơi lạnh.
- À dạ...một chút.
- Vậy thôi mình lên phòng nha, cũng khuya rồi, sương xuống nhiều.
- Dạ.
Cô lên phòng lén lén lút lút như khi đi. Đến bàn học ngồi xuống để chiếc hộp lên, lòng hồi hộp lạ thường, từ từ mở ra. Một viên pha lê trong suốt nhìn thanh khiết lung linh, cô ngắm nghía đến mất hồn, không dám bật đèn nhưng qua ánh đèn ngủ cô vẫn thấy nó đẹp lung linh. Cô thích thú cầm xoay xoay mọi góc nhìn, bất chợt đưa tay lên sờ chỗ chạm vào tay ai kia mỉm cười, rồi chợt nhớ nụ cười tươi cùng bộ dáng khi nãy, cô đưa tay vỗ vỗ trán.
-*Gì vậy Thanh Hà, sắp điên rồi í, bình tĩnh coi, sao đứng gần chị ấy mà tim đập nhanh dữ vậy nè, chắc không đâu, không phải thích chị ấy đâu, chỉ là ngưỡng mộ, ngưỡng mộ thôi, cái này cũng đâu có phải cố tình mua tặng riêng mình ha, nhưng không sao, nó rất đẹp, phải giữ thật cẩn thận mới được, dù gì người ta cũng có lòng.*. Ngồi ngơ ngẩn một lát cô cũng thay đồ lên ngủ, ngon giấc hơn lúc tối nhiều, không biết do khuya rồi buồn ngủ hay vì cái gì khác.
Chị lên phòng mà tủm tỉm cười suốt từ lúc chia tay cô ở hành lang.
-*Hê hê phải thế chứ, lâu lâu phải để em nhắn tin cho mình trước. Không uổng công cả ngày nay cố ngăn mình đi gặp em, cục cưng à! Em có biết chị phải kiềm nén nhắn tin cho em cả tối khổ sở thế nào không, em không nhắn trước thì trong vòng 15phut nữa chị thất thủ thật chứ chẳng đùa. Kệ, coi như đã được đền bù thỏa đáng rồi, ôiii bàn tay, bàn tay đúng là giống tính người, mềm mại như nhung như lụa, đợi đi em, chị mà nắm được thì cả đời sẽ không buông.- Chị đưa bàn tay mình lên mũi ngửi nhẹ xem có lưu lại chút nào hương thơm như đoá Quỳnh giữa đêm ấy không, nhưng trời chẳng bao giờ dành quá nhiều sự ưu ái cho ai đó thì phải, có vương lại chút nào đâu, chị đi vào phòng cũng tắm nhẹ rồi đi ngủ.
=============
- Chào mọi người, hôm qua tôi đi nhà sách, không qua chơi được, có quà cho mọi người đây. - Mai mở cửa, chị bước vào , lấy trong chiếc túi Dior cái hộp không to lắm đặt lên bàn. Hôm nay chị diện cả cây denim on denim nhìn cực chất, còn cả cái g-shock mạ vàng làm điểm nhấn men không tưởng, ba người kia nhìn thôi cũng phải mắt tròn mắt vẹt hết hồn bởi "độ cứng".
Cô đang ngồi ở bàn học, quay lại định mỉm cười vì hôm nay người ta đẹp quá, nhưng nghe câu nói của chị thì nhíu mày, buông nhẹ tiếng thở dài nhẹ đến nỗi chính mình còn không nghe thấy. Nghĩ thầm trong bụng là biết quà gì rồi, chắc chắn mỗi người được một viên pha lê thôi nên cũng không tò mò, tiếp tục dán mắt vào phần mềm đồ hoạ trên laptop.
- Wowww...một cái đèn ngủ xông tinh dầu bằng sứ, dễ thương quá chị ơi, có cả tinh dầu nè, đủ mùi, ôi thích quá. - Mai trầm trồ khen ngợi vẻ hí hửng. Hai người kia cũng thích thú hò reo.
- Ừm cái này mọi người có thể dùng chung. - chị hướng ánh mắt qua cô.
-*dễ thương thì cũng cho Thanh Hà là chính thôi, nếu không phải muốn tặng viên pha lê cho em ấy thì chắc cũng chẳng có cái đèn ngủ này đâu ha mấy đứa. Mà thôi, Thanh Hà cũng xài chung được, dạo này em ấy hay thức khuya vẽ bài, xông tinh dầu sẽ thư giãn hơn nhiều, hehee*. Kể ra chị cũng hẹp hòi phết chứ chẳng rộng lượng như ba con nai kia nghĩ, tất cả mọi thứ chị làm đều chỉ vì em người yêu thôi, nhưng vì thâm nho quá mà, đâu có ai nhận ra. Chỉ có em mới đủ sức làm chị điên đảo, cũng chỉ có em mới đủ sức khiến chị nhọc công, hao tâm tổn trí bày ra bao nhiêu trò cốt cũng hướng về em người yêu.
Cô nghe thế gương mặt bỗng chốc giãn ra, ngưng tay quay lại đi ra bàn ngồi chung với 4 người họ, nhìn nhìn cái đèn ngủ rồi len lén nhìn chị môi khẽ vẽ ra một nụ cười nhẹ.
- À mấy đứa, sử dụng hôm nay luôn nha, để chị làm cho.
Chị ân cần lấy đèn ra tìm chỗ cắm thật chắc chắn cho tinh dầu không đổ, mọi người nghĩ là vô tình, chỉ có chị biết mình cố ý, để cái đèn gần giường của cô, chị đổ ít tinh dầu bạc hà lên trên, nhìn kĩ lại xem xét, nhưng cũng không biết tiếp tục vô tình hay cố ý mà ngồi luôn xuống giường cô, mỉm cười nhìn mọi người nhẹ nhàng lên tiếng.
- Xong rồi nha, dễ xài lắm, tí ngủ thì bật lên, khi nào đèn nóng tự tinh dầu cũng nóng và toả ra thôi.
- Công nhận chị Hằng mà chu đáo thì không ai bằng luôn á, ủa chị mà hôm nay chỉ có cái đèn thôi hả, chị Hằng hôm nay qua đây mặc đẹp thế. - Quyên cười cười, thật ra là thắc mắc sao không có đồ ăn như mọi khi đó mà.
- À ừm, định sang mời mọi người đi ăn. - Thật ra là ngày hôm qua chạm được tay ai kia nên vẫn phơi phới trong lòng, chíêu cố mấy cái máy tuốt lúa một chút.
- Yeeeeeeeeee...! - Ba người reo lên. Dạo này chị được xem như thành viên của phòng luôn rồi, không ngại ngần như trước.
Tất cả đi xuống sân, sức nóng của chị không phút nào giảm sút, mọi người như tập trung sẵn 24/24 mong chờ sự xuất hiện của chị, hò reo rộn cả sân kí túc xá đến nỗi giám thị đứng trên lầu hai thở dài lắc đầu, đáng lẽ không nên duyệt cho chị ở đây, lúc nào cũng gây náo loạn, mất hết cả trật tự công cộng. Các bạn nam thì chú ý tới em hoa khôi đi chung với chị còn lại những người khác như tấm background màu trắng.
Chiếc BMW i8 trắng tinh đậu sẵn. Tài xế bước xuống đến chào chị, đưa chìa khoá xe rồi lên chiếc xe của tài xế khác chờ sẵn, chạy đi. Chị khéo léo hướng ba con nai ra băng ghế sau, mở cửa cạnh ghế lái cho em vào ngồi rồi mỉm cười hài lòng, vào xe đề máy đến một nhà hàng sang trọng quận 1.