Chương 27: Đưa nàng về dinh...
- Thanh Hằng, hôm nay đi câu cá về ăn đi, không đi chợ. - Tía cô gọi chị.- Dạ?? Câu cá hả bác. - Chị trước giờ chưa ra ruộng câu cá bao giờ, nhưng nghe cũng thú vị ấy chứ.
- Tía, Thanh Hằng sao biết câu cá mà ăn, con còn không biết. - Cô từ nhà sau đi lên nghe tía gọi liền chống đỡ cho chị.
- Có gì đâu biết với không, câu cá thôi mà không biết rồi làm gì ăn được, cá nhiều lắm, nổi đầy mặt ruộng kia kìa, đi đi.
- Thôi để chị đi, chắc làm được, ở Sài Gòn cũng thấy người ta câu đầy cảng quận 4 mà. - Chị từ tốn bảo cô.
- Ừ! Út Mót hôm nay lấy xe máy chở tía đi đám giỗ nhà cô Hai, từ bữa đi học về tới giờ chưa trình diện họ hàng. - Rõ ràng tía cố tình tách cô khỏi chị để chị mất đồng minh đây mà.
- Ơ...nhưng mà... Dạ!. - Cô không biết phải nói thêm làm sao, thôi thì tất cả trông đợi vào sự tài giỏi của chị người yêu. Bữa giờ bao nhiêu thử thách chị qua trót lọt hết, giờ chắc cũng chẳng làm khó được chị mấy đâu ha.
Cô và tía đi rồi, chị đứng trước sân nhà, hai tay chống hông, chau mày suy nghĩ. Hayzzzz câu cá, câu cá, còn kêu câu cá làm đồ ăn nữa chứ, làm như dễ lắm, nhỏ đến lớn chị chưa câu cá bao giờ, đúng là chiều chiều thấy người ta hay câu ngoài cảng quận 4 nhưng chị chưa có dịp thử. Một ánh mắt sáng vụt qua chị, ngay lặp tức móc điện thoại ra.
- Alo Tuấn, anh mua ngay cho tôi cây cần câu, to, đẹp, tốt nhất về đây, hỏi người ta cái nào dễ dính cá lớn đó. Nhanh. - Chị nói vào điện thoại, may mà lanh trí, bữa tới giờ kêu một đám vệ sĩ thuê khách sạn ngoài chợ sẵn sàng chi viện. Câu cá quan trọng là cần câu phải tốt.
Chưa đầy 30 phút chị đã cầm cây cần trên tay, một túi to ơi là to, có khi mình chị vác chắc không nổi, nhìn túi mồi câu cũng chẳng biết móc thế nào. Giờ đến đoạn tìm chỗ thả câu. Chị lang thang trên đường đê, bỗng thấy đằng xa một đám trẻ đang đứng reo hò câu cá bên cái ao rộng. Chị mừng như bắt được vàng, chắc bên đó nó câu được nhiều mới hí hửng đến vậy.
Chị chạy tới đứng dưới một tán cây mát mẻ giở cần câu ra, cả đám nhìn chị như sinh vật lạ, rồi nhìn nhau bụm miệng cười khúc khích. Chắc bà này có vấn đề, ra ruộng câu cá bằng cái cần câu sông cái to thế kia.
Chị thấy tụi nó nhìn mình nghĩ là ngưỡng mộ, đứa nào cũng chỉ cầm một cái cần trúc bé teo, dây thì ngắn, ngưỡng mộ chị phải rồi. Ui mà chị đi tới đâu cũng nhiều người ngưỡng mộ vậy thôi, một chuyện hiển nhiên không bàn cãi.
Chị móc mồi vào mấy móc câu to bằng ngón tay, cố nhớ xem ở sông Sài Gòn người ta quăng câu ra xa như thế nào để làm theo cho giống. Xong xuôi, chị phủi tay đắc ý ngồi đợi cá ăn câu, công nhận mình thật tài giỏi, cái gì cũng làm được. Đám trẻ bên kia chẳng kém cỏi gì nhỉ , để mồi xuống nước là có cá ăn câu, con to nhất phải bằng cổ chân, con nhỏ bằng ba bón ngón tay, cá rô cá lóc đồng đủ loại. Chúng reo hò mỗi lần dính cá to.
Hayzzz cái cần nhỏ như thế mà được cá cỡ đó thì cần của chị chắc phải được con cá bằng bắp đùi nhỉ. Nhưng chị chờ mãi, chờ mãi một lúc lâu chẳng có động tĩnh gì, tụi kia thì cứ được cá lại nhìn qua chị cười ngạo nghễ, có đứa nhướn mắt đắc ý thấy mắc ghét.
- Chị ơi, cái này cá hỏng có ăn đâu. - Một bé gái xem ra ngoan ngoãn, dễ thương nhất đám bước đến nói với chị, nó nhìn chị nãy giờ lâu rồi, thấy mặt mày bí xị cũng cảm thương.
- Hả? Sao vậy!. - Chị ngạc nhiên, quay sang nhìn bé.
- Cần câu của chị để câu ngoài sông lớn, dây nó dài cỡ đó câu ngoài ruộng làm gì có cá ăn. - Nó ngây ngô giải thích, ui trời, chuyện ai cũng biết mà chị này không biết, lạ thật.
- Hả?.... - Chị chuyển từ khó hiểu sang hoang moang, hèn gì, trời ơi...
Chị nhìn đồng hồ, giờ chắc tía với cô sắp về, phải làm sao đây.
Chị chau mày nan giải. Bỗng một bóng đèn vụt sáng, công nhận IQ của chị cao khỏi chê rồi. Chị bước đến đám trẻ, mỉm cười tươi nụ cười nịnh hót lấy lòng.
- Chào mấy đứa, câu được nhiều cá ha. - Chị nhìn vào cái thùng to rong rêu lởm chởm của tụi nó mà nuốt nước bọt thèm thuồng, câu được cả thùng này thì có mà ông gả con gái ngay chứ chẳng chơi.
- Dạ, chị thích câu cá hả.
- Chị ở Thành Phố về sao, nhìn lạ quá à.
- Chị ơi cây cần câu sông của chị chắc mắc tiền nhỉ.
- Chị câu chẳng dính con nào.
- Chị không biết câu cá đúng không.
Tụi nó như muốn bắt chuyện với chị nãy giờ mà không dám, chị tới chào hỏi chúng nó trước liền nhao nhao hỏi không kịp trả lời, mà toàn mấy câu đυ.ng chạm tự ái trầm trọng mới chết chứ, thôi người lớn không chấp nhất trẻ con, chị khuỵ chân cúi xuống ngang tụi nó kèm gương mặt lém lỉnh, nhẹ nhàng móc chiếc ví trong túi quần lấy tờ 500k mới cóng đưa ra trước mặt lũ trẻ.
- Mấy đứa bán cho chị chỗ cá này được không, chị cần lắm. - Giọng ngọt ngào dụ khị.
Cả đám tròn mắt, ôi cái tờ tiền mà trong mơ chúng nó còn chưa được tự cầm lấy bao giờ, chúng nó im phăng phắc, đưa mắt nai tơ nhìn chị chăm chú, sao cái chị này trả tiền nhiều đến thế, hay là giỡn chơi với đám con nít bọn nó, đúng rồi không tin được.
- Sao? Chưa đủ hả? Vậy thêm một tờ nhé! - Chị móc thêm tờ tiền vậy nữa, nhìn mặt là biết trả chưa tới giá chứ gì, thêm bốn năm tờ nữa còn được. Nhưng mà trẻ con nó có mê tiền không ta, chắc không, mặt bọn nó ngố tồ thế kia mà.
- Đi mà, chị năn nỉ đó. Vậy đi rồi hôm nào rảnh mọi người tập trung ở đây được không, chị bao cả đám đi ăn kem, nha nha nha, bán cho chị nha. - Cái giọng năn nỉ chị chưa giở ra với ai ngoài cô bao giờ. Thôi kệ, vì đại sự chị bất chấp.
Thế là bọn nó nhìn gương mặt đáng thương của chị mới tin chị nói thật, bán chỗ cá vừa câu được nhưng chỉ lấy 1 tờ tiền, chị mừng quýnh, nhét luôn tờ còn lại cho bọn nó. Hí hửng trút hết thùng cá, thu gọn cần câu lao như bay về nhà trình diện chiến lợi phẩm.
Đúng thật tía cô hoảng hồn với thùng cá chị câu được, mới đầu không tin nhưng đúng là cá ruộng, nhìn cái thùng với mấy con cá thì chắc mới câu lên từ ruộng, kiểm tra kĩ càng ông mới tạm tin. Coi như chị qua luôn lần này. Công nhận con này khó hại thật.
******
- Chị... - Cô đặt dĩa trái cây xuống bàn sau buổi cơm chiều, cả nhà đông đủ, chỉ vắng tía cô, hình như ông đang làm gì đó sau hè.
- Hửm... - Chị đang ngồi ở bàn, nghe cô kêu liền nhìn.
- Không lẻ vầy hoài. - Mặt mày cô bí xị, hầu như hôm nào cũng hỏi chị câu này. Thật sự thì vô ích nhưng xót dạ quá, hồi chiều tía còn bắt chị đi câu, giữa trưa nắng nôi như vậy lỡ bệnh thì sao. Mà theo tần suất từng ngày nhiệm vụ tía giao càng nhiều càng khó.
- Hayzzz Sáu cũng hết cách với ổng. - Má Sáu thở dài.
- Thanh Hằng à, hay bây nghĩ coi, ra ngoài nói chuyện đàng hoàng với tía bây coi, lựa lời thuyết phục nó, hình như chưa ngồi xuống nói chuyện đàng hoang bao giờ phải không?. - Bà nội kêu chị, ông bà cũng thấy tội chị bữa giờ.
- Trời ơi tía con vậy... Nội với má Sáu nói còn không được huống hồ Thanh Hằng. - Cô nhỏ giọng, hơn ai hết cô hiểu tính tía mình cố chấp.
- Thôi để chị ra nói chuyện với tía. - Chị nói rồi đứng lên ra ngoài tìm tía. Mọi người thở dài nhìn theo, chắc là vô vọng, không những vô vọng mà còn ngồi chờ xem chiến tranh bùng nổ thì can ngăn.
Một lúc sau thấy chị chưa vào cô thấp thỏm không yên, nhưng má Sáu trấn an, cả hai đều điềm tĩnh nên chắc không sao.
Bỗng tía cô bước vào trước chị bước vào sao, cơ mặt tía cô giãn ra hết cỡ.
- Thanh Hằng vậy nha con, mai con về đi nha, hay tía cho tài xế đưa con về. - Tự nhiên ông hí hửng ngọt ngào với chị ra mặt, còn xưng tía.
- Dạ thôi tía, con tự lái xe về cũng được. - Chị vui vẻ trả lời.
- Hả sao vậy, sao chị về, sao vậy tía. - Cô nghe nói chị về liền hoảng hốt, hay có chuyện gì rồi sao chị về gấp vậy, chưa đến hạn ba tháng cũng không nghe cãi nhau mà. Cô lay tay chị với tía, mắt rưng rưng. Cả nhà cũng ngỡ ngàng nhìn hai người.
- Thanh Hằng về dẫn ba mẹ xuống, cưới liền, cưới liền luôn, trong năm nay, càng sớm càng tốt. - Ông mừng rỡ trả lời.
Mọi người nhìn ông không tin, nhất là cô, mới lúc chiều còn nhất định thử thách. Không cho cưới, chẳng biết chị nói gì với tía rồi. Mọi người tập trung ánh mắt nhìn chị để tìm câu trả lời.
- Chị về dẫn ba mẹ xuống, nhanh thôi, về trển rồi quay xuống liền.
- Ờ, Thanh Hằng, ngồi xuống đây. Rồi, bàn chuyện đám cưới đi, thế nào hả?!. - Tía cô hỏi dồn chị, bất chấp ánh mắt tò mò của cả nhà, giờ mọi thứ tập trung vô chàng rể cưng tương lai, chị tươi cười ngồi xuống bàn với ông.
Một lát sau, cô, má Sáu và ông bà nội mới tin là thật, ngồi bàn chung rôm rả chuyện cưới xin.
******
- Chị... - Tối một chút khi mọi người đi ngủ, cô lôi chị ra ngoài, không giấu nổi vẻ hạnh phúc.
- hì hì. - Chị cười với cô, nụ cười bây giờ mới thật sự tươi, trút bỏ hết nét lo lắng lâu nay.
- Chị đã nói gì với tía. - Cô bây giờ vẫn đang đi trên mây.
- Chị nói với tía chúng ta sẽ sinh 4 đứa đủ nếp đủ tẻ cho tía giữ cháu một bầy. - Chị bình thản trả lời tỉnh không.
- Hảaaaaaa.
- Quan trọng là chị hứa sẽ ở rể, về đây sống luôn cùng tía với ông bà. - Chị tiếp, mặt không có chút gì đùa giỡn.
- Hảaaaaaa. - Cô đi từ bất ngờ này tới bất ngờ khác.
- haha thì chị nghĩ chắc do tâm lí tía có mình em thành ra sợ gả em cho chị sẽ dẫn về Sài Gòn mất. Với lại tuổi của tía chắc chắn ham cháu ngoại rồi, nên đánh tâm lí thôi. - Chị vẫn bước đều cũng cô, chắp tay sau lưng ung dung.
- Biết thế sao chị không nói với tía ngay từ đầu đi. - Cô hồi tưởng về khoảng thời gian chị người yêu cực khổ mà lòng vẫn còn xót.
- Chị mới nghĩ ra mà. - Chị nhẹ trả lời, đang đi bỗng đứng lại, hái cành phong lan cài lên tóc cô rồi ngắm nhìn mỉm cười. - Đẹp đấy. - Dường như tâm tình chị vui không diễn tả nổi.
Cô cũng bất chợt ngã vào lòng chị, chị đưa tay đón lấy thân thể ngọc ngà kiều diễm của người thương.
- Nhưng ba mẹ cũng có mình chị, chị về đây rồi...
- Không sao? Sau này khi ba mẹ lớn tuổi chị sẽ xây một căn nhà gần đây đón ba mẹ về ở cùng mà phụng dưỡng, không khí quê em trong lành, cảnh vật thanh bình như tranh, chắc chắn ba mẹ sẽ rất thích. - Chị từ tốn, tay vẫn ôm chặt báu vật của đời mình.
- Cảm ơn chị đã yêu em và ở bên em thế này Thanh Hằng à!. - Cô nhắm mắt tận hưởng chiếc ôm nồng nàn từ chị, lúc nào cũng một vẻ ngọt ngào khiến con tim người ta bay phấp phới. Lời nói cảm ơn chẳng biết thứ bao nhiêu, cô nguyện vẫn sẽ nói cảm ơn mỗi sáng thức dậy khi mở mắt vẫn thấy chị ở đây, yêu thương cô.
- Ngốc... Nói cảm ơn hoài không chán sao! Hãy hiểu rằng đó là điều tất nhiên, mãi mãi luôn luôn và chắc chắn phải như thế, biết không. - Lời chị tha thiết vọng trái tim phát qua dây thanh quản, trầm ấm, da diết, chân thành.
******
Sáng hôm sau cô đưa chị ra nhà để xe hơi bằng con xe đạp yêu dấu quen thuộc. Dẫu biết chị về rồi xuống ngay nhưng sao cứ quyến luyến khó rời xa. Dây dưa mãi đến trưa xế hộp của chị mới bắt đầu lăn bánh. Tính ra lâu rồi không lái xe có chút bỡ ngỡ ha.
Chị trở về thông báo với ba mẹ, cả nhà tính toán, gọi ông bà từ Mỹ bay về rồi nhanh chóng sắp xếp xuống nhà cô ngay trong tuần. Bạn bè thì thôi, thán phục chị sát đất, đứa nào cũng khen chị tốt số, à! Còn bắt chị dẫn đi ăn vì cái vụ hôm bữa để mọi người nghe mấy chuyện bậy bạ trong điện thoại, nhưng thậm chí chẳng được dẫn đi ăn mà còn bị một tràng dài bức xúc của chị. Toàn suy tưởng lung tung, làm như người ta bậy bạ lắm vậy!! (thật sự là vậy mà, tỷ không cứng rắn là chết dưới tay Ka ngay à nha).
Tía cô niềm nở đón gia đình chị về nói chuyện, mọi thủ tục được nói rõ ràng tươm tất, ba mẹ chị vui mừng, tía với má Sáu cũng không kém phần rạng rỡ. Chuyện hệ trọng một đời nên người lớn muốn mọi thứ chỉnh chu tươm tất, hứa hẹn một đám cưới lớn nhất vùng.
Cô với chị mấy ngày nay vẫn trên mây chưa xuống, đám bạn giảng viên sinh viên siêu quậy được thêm dịp về quê cô chơi ké vụ xem mắt nhà gái, lại lê lết ngoài đồng từ sáng đến khuya. À! Lũ trẻ được chị và cô dẫn lên chợ làm một chầu hoành tráng và dạo này tôn hẳn chị lên làm Đại Ka, từ đấy rảnh rỗi tụi nó lại tập trung bên sân nhà cô rộn ràng, cứ đến tìm Đại Ka của chúng.
Cuối cùng ngày cưới cũng được ấn định đúng một tháng, sắp xếp đủ thứ. Mọi thứ có bên tổ chức sự kiện lo nhưng chị vẫn muốn chính tay mình làm, chị xin tía đưa cô về Sài Gòn may áo cưới.
.
.
.
.