Chương 16: Xa nhau một chút cho người ta biết nhớ...
- Ủa, tối nay cậu với Thanh Hằng không đi chơi sao, chuyện lạ à nha. - My đang nằm vắt chéo chân bấm điện thoại, thấy cô lôi bài ra vẽ liền ngạc nhiên.- Ông chị ấy về nước, cả nhà cùng nhau ra Đà Nẵng thăm họ hàng ba ngày.
- Hèn gì hôm nay hiền hậu thế ha. - My gật gù.
- Thanh Hà... Thanh Hà... Thanh Hàaaaaaa! - Đang ngồi lướt laptop Quyên tự dưng hớt hải gọi cô.
- Chuyện gì?. - Cô đang bỏ cây cọ đang vẽ trong tay quay lại hỏi.
- Lại đây, nhanh lên... Mọi người xem này. - Mai và My đang nằm trên giường cũng bật dậy, có gì đó quan trọng lắm Quyên mới gọi thế này.
- Trời.... Gì thế này, ai mà rảnh vậy. - Mai bực tức, Cả đám chụm đầu vào màn hình máy tính.
- Coi coi đứa nào vậy? dám đăng lên diễn đàn của trường Thanh Hằng chỉ lợi dụng Thanh Hà hả, nào là vòng ba của Thanh Hà 108. Trời ơi vòng ba 108 là ngồi hết cái yên xe máy đó. - My tròn mắt nhìn màn hình trân trân, giọng bực tức.
- Còn ai ở đây ngoài Minh Hằng nữa, quá đáng thật mà. Hôm trước đã không biết liêm sỉ hôn trộm người ta rồi hôm nay còn như thế, tức thật - Quyên hậm hực.
- Thôi kệ đi các cậu, mình tin Thanh Hằng là được. - Cô tỏ ra không có gì nhưng ba người kia vẫn nghe được tiếng thở dài.
- Thì biết là chị ấy không có rồi, nhưng sao lại vậy được, thứ gì kì cục, còn một đống comment ác ý bên dưới nữa kìa. - Mai nhăn nhó.
- Thôi không sao đâu các cậu, ai nói gì nói, mình không có là được. - Tính cô dịu dàng, không muốn sinh chuyện, rõ ràng là một hành động kɧıêυ ҡɧí©ɧ, nếu cô tức giận thì người ta sẽ đắc ý vì đạt được mục đích rồi.
- Tớ sẽ gọi cho Thanh Hằng biết, để chị ấy xử bọn họ. - Quyên đứng lên tìm điện thoại.
- Thôi cậu, lâu lâu ông chị ấy về, cả nhà vui vẻ đừng làm phiền chị ấy. - Cô chau mày giữ tay Quyên lại.
- Hayzzzz nhưng tức thật mà.
- Thôi kệ đi, để Thanh Hằng về hoặc lên mạng sẽ tự thấy, với tính chị ấy hẳn không để yên đâu - Mai cũng ôn hoà ngăn hai đứa bạn đang kích động. - Nhưng mà vòng ba cậu 108 thật à. - Mai lại quay sang cô nhìn vào vòng ba dò xét.
- Cậu điên à, nghĩ gì vậy. - Cô thẹn cứng cả người, sao lại có chuyện đó, vòng ba như thế thì chắc.....âyda thật là xàm hết sức.
- Haha vậy chắc thật rồi, phải sờ mới được, mình sờ một tí.
- Aaaaa cậu điên à, ha ha ha không được aaaaaa...
- Đúng rồi sờ thử, sờ thử mới được.
My nghe Mai nói liền buồn cười, ngay lặp tức tấn công làm cô chạy vòng vòng, hai người kia hùa theo My bắt cô lại nhất định phải sờ thử, tiếng cười vang rần rần đến khi phòng kế bên qua gõ cửa phàn nàn mới thôi.
**********
- Nhanh đi trời, Ngọc Hà à cậu phải giải quyết triệt để vụ này. - Ngọc Hà, Quí Khánh cùng Thanh Vân đang chúi đầu vào máy tính.
- Oàiiii từ từ, nhưng không cần điều tra xem đứa nào à, mình xem đứa nào đã, để còn biết mà đè đầu. - Ngọc Hà vừa nhấp nhấp chuột máy tính vừa trả lời Khánh.
- Ê cậu block luôn mấy đứa comment đi. - Thanh Vân khều vai Ngọc Hà.
- Biết rồi, biết rồi, admin ưu tú, tài giỏi, xinh đẹp, tốt bụng trên diễn đàn trường mà lại... - Ngọc Hà không bao giờ hết bệnh tự tin.
- Âyddda mà hai cậu nghĩ xem vòng ba em ấy 108 thật không nhỉ? - Vân vuốt cằm suy nghĩ, đầu óc hơi nham nhở.
- Cậu điên à! Nói cho cậu biết vòng ba khủng của mình chỉ 91 thôi nhé, dáng em ấy ốm như vậy làm gì có cửa với mình hãaaaa??? vớ vẫn, em ấy không thể to hơn mình được. - Cái khoản vòng ba Ngọc Hà hơi bị tự tin nhất trên cơ thể nhé.
- Hâyzzzzz Thanh Hằng háo sắc kia không thể loại trừ khả năng thích yêu một em có vòng ba khủng đâu. - Khánh cũng ra chiều suy diễn.
- Hắn giờ không biết lưu lạc nơi nào rồi, tận hưởng vị biển Đà Nẵng ha, ăn hải sản ha, Bà Nà hill ha... Trong khi tụi mình phải cặm cụi xử lí cái đóng hỗn độn này. - Ngọc Hà tưởng tượng chị đang tận hưởng mà thèm thuồng.
- Cậu không xử vụ này í, hắn mất người yêu, l*иg lộn lên, làm đùng đùng là ba đứa mình hưởng ha. - Khánh nghĩ tới chị tức giận đã rùng mình.
- Chắc hắn chưa biết vụ này!. - Vân nhắm chừng.
- Ờ thôi kệ đi, hắn mà biết bay về đây ngay lại làm ông bà mất vui, lâu lâu mới về chơi mà. - Khánh điềm đạm lúc nào cũng nghĩ cho đại cục.
- Có đứa cháu hiếu với vợ dễ sợ.- Vân bĩu môi, theo quy tắc thì trong đám bạn thân đứa nào vắng mặt bị nói xấu ráng chịu ha.
- Xong rồi, đứa nào hó hé nữa là block hết. - Ngọc Hà phủi phủi tay.
- Xong rồi thì giờ giải tán, khuya rồi, về ngủ. - Vân đứng lên vươn vai ngáp dài rồi cùng Khánh rời nhà Ngọc Hà.
==============
**Em ơi chị sắp lên máy bay, 10h đến Sài Gòn rồi, em và bạn cũng chuẩn bị đi 11h chị qua rước đi ăn trưa nha**
**Ủa sao vậy chị?**
**Thì chị hẹn bạn em chủ nhật đãi mà**
**Dạ nhưng chị bận cứ đi với gia đình, vớ lại vừa xuống máy bay sẽ rất mệt, để lần sau cũng được chị**
**Không sao, đã hẹn với bạn em rồi mà, vậy nha , chị lên máy bay phải tắt máy rồi.**
**Dạ**.
- Các cậu ơi, Thanh Hằng nói 11h sẽ đón mình đi ăn đấy.
- Ôhhhhhhh yeaddddd.... - Cả đám đang ngáy ngủ nghe cô thông báo liền reo hò, bật dậy luôn.
11h trưa....
**Em ơi! Chị đến rồi**
Cô nhận được tin nhắn nhanh chóng cùng đám bạn xuống cổng kí túc xá đã thấy xe chị đậu sẵn.
- Chào Chị Hằng.
- Chào Chị.
- Chào chị.
Ba người kia lễ phép, cô không nói chỉ nhìn chị cười tươi,..thật sự rất nhớ, mới ba ngày thôi mà nhớ chị da diết, sắp nổ tung rồi, nếu không có ai chắc chắn cô sẽ chạy đến vùi vào lòng chị hít hà hơi ấm quen thuộc... Giây phút thấy chị bỗng tim cô hẫng đi một nhịp rồi đập gấp rút, một luồng điện chạy dọc sống lưng lên làm não cô hơi tê buốt, không ngờ mình nhớ chị đến vậy... Lúc này mới cảm thấy sợ, sợ một ngày mất chị không biết sẽ điên dại đến mức nào đây...lưới tình này càng lúc càng xiết chặt, có khi đến nghẹt thở chứ chẳng chơi.
Sao mà cái nhan sắc kia có thể ăn sâu vào lòng người đến vậy, tác động lên từng thớ thịt bên trong cơ thể, chỉ nhìn thấy thôi đã suýt gục ngã... Chắc thị giác mong cầu người ta quá! Cũng không phải, nếu nhắm mắt lại cảm nhận được chị đang ở gần, tim cũng có thể vô thức suy nhược. Hayzzz thật nan giải.
Cô đang mông lung liền nghe thấy tiếng chị kéo về thực tại, ba người kia đã yên vị băng sau, chị đang mở cửa ghế lái đứng đợi nhưng thấy cô bất động ngơ ngẩn chưa vào.
- Em sao vậy, không khoẻ hả, vào xe đi.
Cô nghe tiếng chị kế bên tai, rất gần, gần lắm, gần đến não nhận thấy mùi hương cơ thể chị, hơi thở chị phả xung quanh quyện vào không khí làm người ta dễ chịu....thật giống như vừa mới mưa xong, cây cỏ được gột rửa, trong lành khó tả...cùng sự dìu dịu thơm tho. Không biết chị cố tình tới gần hay vì tình cảnh mở cửa xe cho cô mà tới gần. (Xời ơi ĐạiCa nhà ta mà, gần được chút nào hay chút nấy chứ ở đó mà tình cảnh, huống hồ đã ba ngày anh ấy chưa thả dê tỷ đấy, đừng tin).
- À dạ. - Cô hơi giật mình, mỉm cười lướt nhẹ qua chị bước vào xe.
Chị chần chừ một lát, làn hương huyền dịu của em quấn chặt không khí xung quanh làm chị hơi ngây ngất đứng hưởng thụ, đến khi mùi hương ấy tan hẳn vào gió mới chịu vào xe lái đi. Hayzzzz giờ phút này người ta thật rất cần không gian riêng tư mà phải đưa ba con kì đà này đi ăn....chán lắm nhưng phải cố thôi, ai kêu bọn họ ở chung phòng em, không nịnh nọt họ không chừng lúc không có chị, em bị bạc đãi thì chị ôm hận cả đời.
- Chị Hằng ơi hay mình đừng ăn món Pháp, chuyển qua món Hàn nha chị, bên Phú Mỹ Hưng vừa mở một quán nghe nói ngon lắm. - Ba người ngồi sau xì xầm rồi My đề nghị, không biết đang có âm mưu gì.
- Nhưng các cậu muốn ăn món pháp rồi?. - Cô không hiểu sao tự nhiên họ đổi ý, hôm trước rất muốn ăn món Pháp. Đòi hỏi hoài mất công chị.
- Này là bọn tớ được chị Hằng đãi nha, được chọn chứ bộ.
- Được thôi, vậy đi quận 7. - Chị trả lời, mắt vẫn tập trung lái xe.
- Nhưng mà... - Cô hơi e dè.
- Vợ chồng mình đãi mà, để cho khách chọn chỗ đi em. - Chị mỉm cười nhìn em ôn nhu, ba ngày rồi không nhìn được gương mặt cưng ơi là cưng này, người ta nhớ muốn chết, ăn nhanh để còn đánh lẻ mà hôn hít cho thỏa lòng.
- ôhhhhhh vợ chồng luôn rồiiiiiii - Mai la lên phấn khích.
- Chị... - Cô ngượng vô cùng, sao chị gọi vậy, nhiều người thế mà!.
- Tới rồi, mọi người đứng đây, tôi đi cất xe đã. - Chị mở cửa xe để tất cả xuống rồi cho xe vào hầm theo hướng dẫn bảo vệ.
- Nè Thanh Hà, cậu biết sao bọn mình đòi đén đây không. - Quyên huýt vai cô.
- Tại sao?.
- Bọn Minh Hằng cùng rất nhiều sinh viên khoa mình hôm nay hẹn ăn trưa ở đây đấy, My có quen một anh cùng lớp Minh Hằng đã nói mình biết. - Quyên đắc ý.
- Vậy tại sao tụi mình lại phải chọn chung một quán với họ. - Cô không hiểu ý đám bạn.
- Thì Thanh Hằng dẫn bọn mình đi ăn, chuyện hôm trước có thể không truy cứu nhưng phải khẳng định cho họ biết Thanh Hằng chính thức là người yêu của cậu chứ!. - My giúp Quyên giải thích.
Cô thở dài nhìn qua tấm kính nhà hàng, đúng là một nhóm rất đông có cả Minh Hằng đang ngồi.
- Các cậu đâu cần phải làm vậy, Thanh Hằng là người yêu mình cả trường ai không biết!. Vã lại chị ấy vừa đi xa về mình cũng không muốn vào đó ăn, ít nhất nếu thấy họ hoặc họ có động thái nào đó sẽ làm bọn mình mất vui. - Cô nhăn nhó.
- Trời ơi không được, ba đứa mình vất vả cất công tìm hiểu để giúp cậu thị uy đó. Chưa hết đâu, cậu còn phải khoác tay Thanh Hằng đi vào nữa kìa. - Mai đồng tình với Quyên.
- Các cậu hà tất làm vậy, mặt Minh Hằng đã dày đến nỗi cưỡng hôn Thanh Hằng giữa trường rồi, các cậu nghĩ cô ấy có thấy xấu hổ khi Thanh Hằng đi cùng bọn mình vào không, hay chỉ tổ để họ ngắm nhìn người yêu mình....quả thật là hao phí nhan sắc của Thanh Hằng chứ chẳng được gì đâu. - Hayzzzz thật sự thì Ngự Tỷ của chúng ta không phải không biết giận hay không sân si đâu nha, chỉ là suy nghĩ thấu đáo với có vài phần ích kỷ về cái khoản sở hữu người yêu thôi.
- Cậu nói cũng đúng nhưng chẳng lẽ đến đây rồi không vào, biết nói với Thanh Hằng sao đây, ai lại đòi hỏi hai ba lần. - My còn tiếc rẻ cái tình huống cất công tìm tòi, suýt làm bọn kẻ thù tức giận, nhưng nghe cô phân tích thì đúng là chí lí.
- Ừ! các cậu cũng đâu thật lòng muốn ăn món Hàn, cay lắm đó, các cậu không sợ nổi mụn à!. - Cô cười.
- Hayzzzz đúng là cay thật nhưng ráng chứ sao, cũng đâu kêu Thanh Hằng đi chỗ khác được - Mai cũng hơi tiếc bữa trưa, món Hàn cay xè khó ăn muốn chết.
- Chị xong rồi, vào thôi. - Đúng lúc chị bước tới.
- À chị.... - Cô hơi ngập ngừng gọi.
- Hửm...!. - Chị bước đến choàng nhẹ eo cô, đưa gần tai mình vào chờ nghe xem em người yêu nói gì, thân mật vô cùng.
Khoảnh khắc ấy, đám đang ăn trong nhà hàng nhìn ra chứng kiến một cảnh cực kì tình tứ giữa phố xá thênh thang của anh Soái Ca áo trắng trong truyền thuyết...thật là cảnh không ai muốn thấy, Minh Hằng nóng mặt, cả người phừng phừng sát khí...nhìn chằm chằm chị và cô.
- Dạo này dạ dày em hơi yếu nên khó chịu lắm chị, với lại trong đó hơi ngột ngạt ha. - Cô nhỏ nhẹ đưa đôi mắt nai tơ vô tội nhìn chị.
- Vậy sao? Sao em không nói, khó chịu nhiều không em, hayzzzz... Nhà hàng Hàn không gian thường bí bích vậy đó em. - Chị chau mày lo lắng, bữa giờ không nghe em nói, chị đi có mấy ngày mà vậy rồi... chẳng biết có đau sao không, tính tình em lúc nào cũng cam chịu, xót lòng quá. Chị nhìn em có vẻ suy tư, tay ở eo hơi xiết chặt hơn một chút.
- Dạ cũng hơi hơi thôi chị, vậy mình vào nha, đứng đây nắng? - Cô nhỏ giọng, đưa tay nhẹ lau giọt mồ hôi trên trán chị, cử chỉ nhu mì làm lòng người ta lâng lâng, chị cố khắc chế lắm mới không hôn lên khoé môi cong cong ấy . Mọi người xoay người định bước vào.
- À mọi người này!. - Chị không đi theo mà khựng lại.
- Sao chị?. - Ba người kia quay về phía chị.
- Tôi vừa xuống máy bay cũng hơi mệt, trong đó đông đúc ngột ngạt e rằng rất khó chịu, hôm khác tôi đãi món Hàn được không, giờ mình đến chỗ nào thông thoáng nhiều ôxi một chút nha!. - Dạ dày em yếu Ăn món Hàn vừa cay vừa nóng sao được, với đúng là cục cưng của chị chắc chắn không chịu nổi không khí xô bồ trong đó rồi, nhất định không thể vào.
- Dạ được chị, chị mệt mà. - Ba người kia tuỳ ý chị thôi, dù gì sau khi nghe cô phân tích cũng chẳng hào hứng gì ăn món Hàn nữa.
- Ừ vậy chờ một tí, tôi đi lấy xe.
Cô khẽ cười không nói, đúng là chị người yêu lúc nào cũng tinh tế, luôn nghĩ cho mình, đặt hết tâm tư lên mình.... Dám đảm bảo trên đời không tìm được một người thứ hai hoàn hảo như chị, có vẻ như kiếp trước mình có căn tu nên giờ mới gặp được người như vậy....thế này thì không yêu chị quả thật uổng phí cả một đời.... Ôi!!! dường như càng ngày càng yêu chị tha thiết, sâu đậm thì phải!.
Chị đưa mọi người đến nhà hàng ven sông, nơi hôm đầu tiên dẫn cả nhóm đi ăn.. Có thuyền qua đón và lần này nắm chặt tay nhau nên không lo chòng chành.
Cô chợt nhớ lần đầu chạm vào chị là chính nơi này, tự cười một mình rồi nhẹ buông tay chị, choàng luôn qua eo, giờ là của nhau rồi sợ gì!...
Chị mỉm cười nhìn em người yêu, em đã biết chủ động ôm chị sao, thật hiếm thấy và chị thích em như lúc này. Đã là của nhau, sở hữu riêng rồi, vậy nên khi nào muốn ôm, muốn hôn cứ tự nhiên thôi...chẳng qua da mặt em quá mỏng đó chứ, phải thế này mới thấy rõ sự tương tác của em trong tình yêu hai đứa, mới thấy được em yêu mình thế nào...!
Cô vẫn như lần đầu đến đây, vẫn thích nơi này, thoải mái mà nhắm mắt tận hưởng không khí ở đây...quá ư là dễ chịu... Giờ còn được cảm nhận thêm cái hương vị tình yêu nồng nàn từ cái cục xinh đẹp bên cạnh.
Đám bạn cô cũng thích nơi này, ừ vậy đi... Yên yên ổn ổn đi ăn trưa cùng bạn bè, người yêu...có phải tốt hơn bước vào cái chỗ đông đúc ồn ào còn có người mình ghét không, cả món ăn ở đây cũng ngon lành hơn nhiều chứ, thuần Việt, đậm đà bản sắc dân tộc luôn, còn có thể vừa ăn vừa ngắm cảnh sắc thiên nhiên... Trên mức tuyệt vời!.
- Tôi là Thanh Hằng!. - Chị trả lời khi phục vụ nhà hàng ra đón.
Mọi người được dẫn vào góc bàn hôm trước, vừa ngồi vào bàn thức ăn nóng hổi liền được mang lên.
- Các em muốn ăn gì cứ kêu thêm. - Lần này khác lần trước rồi nha, chị được sắp chỗ ngồi cạnh em người yêu luôn chứ không phải đối diện như lần trước đâu, gắp ngay cho em một miếng cá to vừa đem lên mà không ai nhìn ngó hay phàn nàn.
- Ủa sao nhanh vậy, chị đặt khi nào?. - Cô ngạc nhiên.
- Lúc chị đi lấy xe, giờ cũng trễ rồi, mọi người chắc hơi đói nên chị cho người ta làm sẵn. Vả lại em bắt đầu từ hôm nay phải ăn đúng giờ nếu không muốn bị đau bao tử, biết không. - Chị chậm rãi giải thích.
Cô gượng cười với chị. Hayzzzzz nếu biết trước làm chị người yêu lo lắng thế này cô sẽ không viện cớ dạ dày yếu làm gì!. Nhìn ánh mắt đong đầy yêu thương, ấm áp tình cảm của chị dành cho mình lúc này làm cô chỉ muốn ôm chầm lấy chị ngay...à không ôm chưa đủ, phải hôn lên đôi môi cong cong ấy... Không! hơn cả hôn là gì nhỉ? Hayzzz lúc này dường như hôn còn chưa đủ...
- Ăn xong rồi mình có đi đâu không nhỉ?!. - Quyên hớn hở hỏi.
- Đi chứ, đi chứ, đi đâu đây ta. - My hào hứng.
- Hỏi chị Hằng kìa, chị Hằng muốn đi đâu?! - Mai gọi chị.
- À tôi hả...tôi sao cũng được.
- Ơ các cậu, mai có bài vẽ cần nộp mà. - Cô phản đối chuyện đi chơi tiếp theo.
- Ờ ha, đúng là còn bài vẽ, hơi nhiều í. - Mai nhớ ra.
- À, nhưng đi chút về cũng được mà, lâu lâu mới đi chơi với chị Hằng. - Quyên luyến tiếc.
- Vậy đi chút về đi ha. - My đồng tình.
- Nhưng mà...- Cô ngập ngừng.
- Vậy mình tìm quán cafe đẹp đẹp uống một chút rồi về cũng được. Không mất nhiều thời gian đâu. - Chị đề nghị.
- Yeadddd vậy cũng được. - Mọi người hào hứng chỉ cô có vẻ không thích lắm.
-*Em sao vậy ta, hay không muốn ở cạnh mình thêm một chút, không nhớ sao.* Chị chú ý đến ánh mắt cô rồi thắc mắc thầm, mình nhớ em sắp phát điên.
- À Thanh Hà lát nữa về nhà cậu cho mình mượn bút kim 1.5 vẽ bài nha, tụi mình vẽ chung. - Mai nhớ ra cô có nhiều bút loại đó chưa dùng đến, mượn đỡ cho nhanh, hôm khác đi nhà sách sẽ mua trả lại sau.
- À...ừm...trên bàn học của mình, lát nữa về cậu cứ lấy, ngăn thứ 3 hộc tủ đứng.
- Ủa cậu không về với tụi mình sao, bài vẽ đến sáng mai sợ còn chưa xong. - Mai thắc mắc, người muốn về vẽ bài là cô mà.
- Ờ...mình...mình...- Cô ngập ngừng không biết trả lời thế nào, ủa mà mình bận gì, đi đâu ta.
- À, ông bà tôi ở Mỹ mới về Việt Nam chơi nên muốn gặp Thanh Hà, tôi đưa em ấy qua nhà uống tách trà rồi về ngay, các em nên lên phòng trước để tránh mất thời gian vẽ bài. - Mắt chị loé lên cơn vui vẻ tột độ, mỉm cười nói với ba người kia.
- Á à, ra là qua ra mắt phụ huynh luôn rồi, hai người tiến triển nhanh quá nha, ok thôi đi đi. - Quyên cười cười. Tưởng là đánh lẻ còn đòi theo chọc ghẹo chứ ra mắt phụ huynh thì thôi, sao đòi theo được.
- Chị....- Cô quay qua nhìn chị hơi lo lắng. Lần trước ra mắt có chút mà bệnh tim chưa hết, sợ gần chết, chưa lấy được thăng bằng giờ ra mắt luôn ông bà chắc ngừng đập luôn .
Chị không nói cũng không nhìn cô, bỗng có bàn tay dưới bàn siết nhẹ tay ai một cái. Cô cảm thấy yên lòng hơn nên im lặng thuận theo ý chị.
Ăn xong, chị đưa cả đám đến một quán Cafe garden sang trọng và đẹp tuyệt vời. Uống một lúc rồi đưa ba người kia về kí túc xá.
Giờ còn có mình chị với cô trong xe, quay sang nhìn em người yêu, khẽ khàng chồm qua đặt nụ hôn chậm rãi nhưng nồng nhiệt lên vầng trán cao loà xoà vài sợi tóc may.
- Muốn đi riêng với chị lắm sao người yêu. - Chị mỉm cười ôn nhu.
- Em...em...
- Chị cũng nhớ em lắm!. - Chị cắt ngang khi thấy cô lúng túng. Tưởng da mặt dày lên thêm chút nào ai ngờ vẫn mỏng
- Dạ. - Cô cúi đầu, hai má đỏ ửng.
Chị trở lại tập trung lái xe, đưa cô đến một đồng cỏ rộng rãi ven sông vắng người , trời dìu dịu không chút nắng, cảnh vật hữu tình, làm những con người đang yêu càng yêu nhau hơn.... Sánh bước trong chiều gió lộng.... Dâng tràn cảm xúc khó tả.
...
...
...