Một Ngày Mùa Đông [Kiều Lan]

Chương 5

- Thanh Hà à, sẽ không tặng hoa cho em nữa, chị không thể tặng em cả đời. Để mai kia chị trồng cho em ngắm luôn thì hay hơn, cái đó mói cả đời!

Lúc chị nói, tôi không hiểu cứ gật gù nghĩ cũng đúng. Chúng tôi đã trưởng thành, đâu phải tình yêu bọ xít suốt ngày tặng hoa tặng quà, với lại thế cũng tốn kém quá. Sau khi về nhà tôi mới lờ mờ hiểu vế sau của chị, tức là đợi đến lúc hai đứa về cùng nhà, chị trồng hoa cho tôi cả đời! Phì cười, Thanh Hằng thật khéo lo xa...

Tôi vẫn đến toà soạn làm, Thanh Hằng kinh doanh ổn. Chúng tôi dành cho nhau thời gian riêng, bên nhau hết mình nhưng không quá xen vào cuộc sống của nhau, không quá ràng buộc, dẫu tranh thủ thời gian cho nhau càng nhiều càng tốt. Đeo đuổi một năm, yêu nhau một năm, kể ra còn sớm chán để tính toán xa hơn.

Mà có lẽ, với bản tính bất chợt, cảm hứng của một người viết văn như tôi chẳng thích trói buột quá đà, dễ thở là tốt. Có điều không phải quá dễ thở đến nỗi muốn làm gì làm. Tôi hài lòng với ý nghĩ "lạc mềm buộc chặt".

Chúng tôi bên nhau, thời gian càng lúc càng lặng lờ hơn, không cuồng nhiệt như ban đầu, Thanh Hằng bảo chuyện cả đời, cứ thư thả, mình cứ là mình, không cần thể hiện, không cần gắt gao, không cần vội vàng, để đi vào nếp sống của nhau, sau này khỏi bỡ ngỡ... Tôi đương nhiên thống nhất, dĩ nhiên cũng hiểu, Thanh Hằng thực tế là đang nuông chiều tính nghệ sĩ của tôi, chị để tôi từ từ thích nghi.

Có vài bữa, tôi đang đi dạo cùng chị tự nhiên nổi hứng, lấy điện thoại viết viết gõ gõ. Thanh Hằng chẳng nói chẳng, kiên nhẫn ngồi cạnh để tôi tự do sáng tạo. Chị lướt web, nghe nhạc, thư giãn uống cafe hoặc chỉ lặng lẽ nhìn tôi. Khi tôi ngước lên, chợt bắt gặp ánh mắt trìu mến, sau đó quay đi với nụ cười bẽn lẽn... Trộm nhìn người khác say sưa là không tốt!

Lúc đầu tôi hơi ngại nhưng sau đó quen dần thấy bình thường, để thời gian yên tĩnh trôi qua, ngồi bên nhau tuy khoảng lặng mênh mông, nhưng không lẻ loi, không cô đơn. Có khi tôi lại kiêu hãnh vì người yêu tâm lý. Tôi không biết Thanh Hằng có thấy khó chịu không? nhưng lần nào cũng thấy chị thong thả ngồi bên tôi, chị bảo, tôi cứ làm gì tôi thích. Còn chị, chỉ cần ngồi bên tôi đã là bình yên.

Lúc đầu tôi cứ nghĩ chị cố gồng nuông chiều vì mới yêu. Lâu ngày sau đó vẫn vậy, chị càng lúc càng tỏ ra bình thường hơn, tôi không còn ái náy, và cũng tin điều chị nói là thật. Nhiều lúc tôi thấy Thanh Hằng hiểu tôi hơn chính tôi, còn mình chẳng hiểu chị chút nào. Ngày xưa mới quen nhau như vậy, bây giờ tình cảm thân thiết cũng vẫn vậy.

Lúc tôi thấy chị gần thật gần, đôi lúc chị xa thật xa...

Thanh Hằng là người lãng tử, nhiều chàng trai thích chị, còn có cả con gái, tôi biết. Trên mạng xã hội nhiều người theo dõi cũng như bắt chuyện với chị, ẽo lả vặn vẹo, tôi thấy nhan nhãn trước mắt.

Hồi trước tôi có khó chịu, sau này tôi thấy bình thường, người yêu mình vừa thành công vừa xinh đẹp đành chịu, miễn chị có mình tôi là được, chứ chẳng lẽ bắt đem chị về lộng khung kính treo lên?! Tôi cũng đâu phải mấy đứa trẻ ghen tương la hét, đập điện thoại, ép chị không được làm cái này cái kia, hay cấm chị xài mạng xã hội?! Vã lại tôi chưa thấy chị có dấu hiệu chán mình hoặc lăng nhăng, chứ nếu có, chắc cũng phải làm gì đó.

Thú thực, nói thì nói vậy, tận đáy tim tôi luôn để tâm chuyện chị là con gái, có lẽ cũng chính lí do tôi để tình yêu này lững thững lơn lơn, mơ hồ chậm chạp. Thậm chí, tôi không hề công khai với bạn bè chị là người yêu của mình, giữ thái độ im lặng, có khi đưa chị đi tiệc cùng cũng chỉ giới thiệu qua loa là bạn, ai biết thì biết chứ tôi không nói. Tôi sợ họ xì xầm không hay chuyện của mình.

Tôi vốn không tin tưởng, không kì vọng lắm, bởi tôi vô tình nghe đầy lỗ tai kiểu như: những loại tình yêu kiểu này không có kết quả tốt, hai đứa con gái thì kết quả gì chứ.? Cuối cùng đâu có gì đảm bảo, làm sao cưới nhau? Sinh con? Gia đình? bạn bè? xã hội... Ai công nhận?

Bao nhiêu rào cản đồng loạt đứng dậy phản đối tình yêu của tôi và chị. Dù tôi nhận ra càng lúc mình càng yêu chị nhiều, vậy nên nỗi lo lắng trong tôi ngày càng lớn.

Càng yêu chị, tôi chợt thấy mình càng yếu đuối, tôi thấy mình nhỏ bé và đáng thương. Trái tim tôi không thể vượt qua khỏi lý trí, mà lý trí thì luôn bị vô hiệu hoá trước chị. Tôi thấy mình bế tắc cực độ, chắc tôi suy nghĩ quá nhiều.

...

Dạo gần đây tôi hay bị đau đầu, não tôi dường như đang tải một số lượng suy nghĩ lớn, hay căng thẳng, tôi chẳng viết được cái gì ra ngô ra khoai. Thanh Hằng nhiều lần bảo tôi đi bác sĩ nhưng tôi nhất định không chịu, hôm trước tôi đau đầu muốn điên lên, thế là chị gần như cưỡng chế tôi đến bác sĩ.

Lúc ông ấy bảo tôi chỉ bị suy nhược thần kinh vì thường xuyên căng thẳng, Thanh Hằng thở phào, chị sợ tôi bị cái gì đó nặng. Nếu biết nguyên nhân tôi suy nghĩ nhiều về chuyện tình cảm của hai đứa, chắc chị sẽ không thấy nhẹ nhõm như vậy đâu.

...

Tuy tôi là tuýp phụ nữ hiện đại nhưng không phải dễ dãi.

Chỉ mới gần đây, một buổi tối Thanh Hằng nán lại nhà tôi, sau khi hôn nhau, cả hai mất tự chủ, Thanh Hằng không thể kiềm chế, lúc đó không hiểu sao tôi cũng không thể kiềm chế nổi, vậy là hai đứa "lỡ dại". Tôi đã bật khóc ngay sau khi mọi kɧoáı ©ảʍ lắng xuống, lần đầu của tôi rốt cục dành cho một người con gái. Nhưng sự hối hận và tiếc nuối trong tôi từ từ lắng xuống vì đó là Thanh Hằng, dần dần nỗi buồn tan biến luôn khi chị ôm tôi vào lòng vỗ về. Ừ, là Thanh Hằng thì tôi tình nguyện...

Có một lần sẽ có lần hai, không còn gì để mất, tôi và chị quan hệ đều đặn, không còn đau đớn như lần đầu, tôi không còn hồi họp, Thanh Hằng về sau càng thuần thục, tự tin hơn. Có lẽ, tôi cũng là người đầu tiên của chị??! Tôi luôn nhủ lòng như vậy để đỡ thấy tủi thân, thật ra tôi không muốn hỏi thẳng, lỡ như câu trả lời không như tôi mong muốn sợ rằng khó nguôi ngoai, tính tôi lại hay suy nghĩ... Thanh Hằng cũng hoàn toàn có thể nói dối, và tôi thì không muốn chị dối tôi. Tốt nhất im lặng.

Hôm nay, như mọi lần. Tôi nằm gối đầu lên ngực Thanh Hằng sau cơn mây mưa, cả hai không mảnh vải, chỉ có chiếc chăn mỏng che ngang hờ hững, tôi nghịch những lọn tóc của chị, tôi vẫn thích thú điều này, rất thích.

Thanh Hằng nhắm hờ mắt như thể níu kéo những giây phút nóng bỏng vừa qua. Tôi phân vân mãi, chẳng biết nên có nói không? Tôi suy nghĩ lâu lắm, suy nghĩ cặn kẽ, cuối cùng có thể ngập ngừng lên tiếng.

- Thanh Hằng, em muốn có con.

Câu mói vừa buông ra khỏi cuống họng chính tôi còn sững người, Thanh Hằng mở mắt, thoáng chau lại như giật mình, cánh môi đỏ mọng của chị cong lên muốn nói gì đó lại thôi.

Sau đó hình như chị tưởng tôi đùa, im lặng nhắm mắt tiếp.

- Ngủ đi em.

- Em nói thật đấy, mình có con đi chị, một đứa con do em sinh và mang gen chị. - Lần này tôi cương quyết hơn nhỏm đầu dậy, tôi đang nghiêm túc, sao chị có thái độ dửng dưng như vầy? Tôi đã tìm hiểu rất nhiều cách sinh con có sự can thiệp hoàn toàn của y học này. - Nếu chị sợ trách nhiệm, em sẽ không nói với ai là con chị, em sẽ một mình nuôi nó, chị tới lui như vẫn hay đến thăm em là được rồi.

Chị trầm ngâm nhìn tôi một loáng, không nói gì, ngồi dậy mặc quần áo. Tôi dần thất vọng, hụt hẫng... Cứ nghĩ chị sẽ hiểu tôi, hoá ra lại thờ ơ như thế.

Rốt cục chị có hiểu không? Có hiểu tôi muốn có thứ gì đó ràng buộc giữa hai đứa không? Rốt cục chị có biết tôi muốn xác định mối quan hệ của mình và chị không? Tôi yêu chị, yêu đến độ có thể cho chị hết mọi thứ. Cho chị tình yêu lớn lao bản thân tôi còn không dám tin, cho chị loại trái cấm ngọt ngào duy nhất của đời tôi, giờ còn tình nguyện cho chị tiếng ru trẻ thơ như thế. Thái độ này là gì? Tôi đã nói chị không phải lo trách nhiệm mà?

Tôi đề nghị chân thành như thế, đồng nghĩa với việc bỏ qua tự trọng bản thân, tình nguyện ở bên chị không danh phận không đòi hỏi, gắn kết cuộc đời với chị bất chấp. Giống như người đàn bà hèn mọn trong tác phẩm "vợ nhặt" của Kim Lân. Vậy mà chị từ chối?