Chương 42: Chờ người nơi ấy...
Vâng! Như em đã nói thì fic này em viết để phục vụ chị, em sẽ viết theo yêu cầu của chị há. Vấn đề ở đây là em vẫn chưa nghĩ ra phải hành hạ chị như thế nào, cho chị nợ!Thêm một vấn đề nửa là em xin kính cẩn nghiêng mình cúi đầu đội ơn chị về vụ việc hôm qua. Do em hơi bị dồn nén, ngồi một chỗ im lặng quá lâu cho nên lúc gặp chị em bị tăng động mồm, cứ nhoi nhoi phá phách khi chị đang làm việc, vậy mà chị kiên nhẫn ngồi nghe, và làm xong việc mới ghê. Kệ! Hơm sao đâu, bữa sau em phá tiếp thôi à.
Tâm sự vậy thôi ha, vô chap nà!
*****
- Ka... - Phạm Hương bước chầm chậm đến sau lưng Thanh Hằng, vẫn là một vị trí trên cao lộng gió có thể nhìn xuống dưới.
- Hửm? - Bình thường Ka đã ít nói dạo này còn ý nói hơn, hay trầm tư, công việc vẫn được làm tốt và tiến độ hành trình được đẩy nhanh nhất.
- Ka rất muốn về Sài Gòn sao?
- Sao? Làm gì có. - Thanh Hằng lạnh lùng đáp, ánh mắt hơi dao động, khi bị người ta đoán rúng điều mình đang nghĩ thì có phần chột dạ.
- Rõ ràng là vậy mà.
- Em cũng vậy thôi, bảo là không muốn về sớm đi?! - Thanh Hằng nhếch mép cười, nhanh chống lấy bình thản, nhướn mày hỏi lại Phạm Hương, dù tim đang đau đớn rỉ máu liên hồi nhưng tâm thế của người thủ lĩnh vẫn khiến chị luôn tĩnh tâm.
- À ừm... Em... Em nhớ con Winny thôi, không biết được chăm sóc tốt không? Chắc nó nhớ em lắm. - Phạm Hương ngập ngừng, đâu chỉ riêng mình nắm được điểm yếu của Ka, tình hình bây giờ giống nhau cả, có khi chính bản thân còn trông mong hơn Ka.
Biết người ta đi rồi, biết có lẽ hết rồi... Nhưng sao vẫn mong về gần bên người ta, gần chừng nào tốt chừng đó.
Điều làm con người ta dằn vặt, nao lòng nhất không phải là chia tay vì hết yêu, mà là biết rõ cả hai còn yêu nhưng buộc phải chia tay.
Quay lại, không cần gặp người ta, không cần đến gần hay xen vào cuộc sống của người ta, đơn giản chỉ là đứng từ xa nhìn người ta hoặc bước theo người ta một quãng đường ngắn ngủi.
- Em là nhớ con Báo đốm hay nhớ con Mèo điên?!
- Kaaaaa - Quê quá hoá thẹn, gắt với Ka một tiếng.
- Được rồi, nói gì thì nói cũng phải lo cho xong việc, mới được nửa hành trình thôi đó chị Ba. - Thanh Hằng nhếch mép cười, nhìn đứa em đang chau chặt đôi mày. Thật sự tình yêu là một thứ gì đó rất ghê ghớm.
*****
Thanh Hà ngồi bó gối trong phòng, từ hôm về đến giờ dường như chưa hề bước ra khỏi cửa. Mọi thứ bắt đầu ong ong, cô nhớ Thanh Hằng quá!
Cô không còn giận chị như ngày đầu, phần vì xác định rõ Hai không yêu chị nữa, phần vì nỗi nhớ day dứt se thắt lòng cô. Nhớ chị điên cuồng, tự cảm thấy mình quá ngu ngốc.
Trong phút chốc cô thấy mình thật trẻ con và bốc đồng, rồi giờ đây không biết chị ở đâu? không biết chị sống thế nào?. Hơn ai hết cô biết trên đường chị đi rất nguy hiểm. Mấy ngày rồi cô ngồi tự trách... Được gì? Có chăng là càng đau lòng!
Nếu cô một lần chịu tin chị, chịu nghe chị nói, có lẽ giờ đã được ở bên chị.
Nỗi nhớ này, thật kinh khủng, khó chịu hơn cơn ghen tuông l*иg lộn hôm ấy.
Hôm ấy... Cô ghen, cô giận dữ, cô tuyệt thực, cô hành hạ bản thân... Chị vẫn luôn ở bên che chở, vỗ về, năn nỉ, đau khổ thay cô, có khi đau lòng hơn cả cô...
Còn giờ, nỗi nhớ này giày vò cô không kém, và cô không còn chị ở cạnh như vậy nữa rồi...
Nếu cô biết được mình sẽ nhớ đến mức này thì chắc chắn đã tha thứ ngay từ đầu.
Đến một lúc chín muồi trong tình yêu... Người ta mới nhận ra rằng có những điều còn quan trọng hơn sự lừa dối, quan trọng hơn đau khổ, quan trọng hơn cả mạng sống và mọi thứ trên thế giới này... Đó là xa người mình yêu thương nhất.
Nếu cô được quay lại, trăm ngàn lần cũng sẽ bỏ qua cho chị, ôm chị thật chặt.
Lúc xa chị rồi mới biết, mới hiểu, mới cảm nhận, mới nhìn lại rằng... Rất nhiều giây phút chị đối với cô dịu dàng biết mấy, yêu thương, cưng chiều cô biết mấy.... Những điều chưa từng ai có thể làm vì cô, thậm chí chị hi sinh thân mình để đỡ đạn cho cô... Vậy mà sao lúc đó, cô lại giận đến vậy, lại sợ chị không yêu cô, lại không tin chị...
Cô đã sợ một ngày nào đó chị gặp lại Hai, sợ chị nhận ra còn yêu Hai mà bỏ rơi cô...
Sợ vậy nên cô bỏ rơi chị trước sao? Thế thì khác gì?
Đáng lẽ nếu sợ, nếu yêu chị cô phải giữ chặt chị, càng phải ở bên chị làm chị yêu mình hơn Hai chứ... Cô thấy mình thật sự quá ngu ngốc rồi!
Khóc... Cô lại khóc, hối hận... Bao nhiêu lần, bao nhiêu lâu rồi?!
Chút sai lầm cô đẩy chị xa mình... Giờ chị như những áng mấy ngoài kia, trôi về đâu cô không biết... Mong lung, bồng bềnh...
...
...Chờ người nơi ấy
Về đây mang theo dấu yêu
Chở che cho nhau, những đêm lạnh lùng.
Chờ người đâu thấy
Người còn hoài xa cách xa
Một mình trong đêm lắng nghe gió than.
Vì lời ai hứa
Một ngày dìu em bước đi...
Tìm về nơi xa, phút giây yên bình
Đầu non cuối gió
Người còn là mây viễn du
Để lại đằng sau tiếng ai thở dài.
...
Rồi... Cô sẽ mãi mãi đợi chị...
*****
8:pm...
Sài Gòn đèn giăng ngập lối... Sắp noel nhỉ!
Lan Khuê bắt đầu rời khỏi cơ quan, dạo này hết giờ làm việc rồi vẫn ngồi ì ở đó, dường như mọi thứ xung quanh không còn vui vẻ gì với cô gái từng nhí nhảnh yêu đời này nữa.
Thanh Hà kia cũng thật là... Không chịu gặp thêm lần nào, rõ ràng là cô ấy không muốn khai gì về Thanh Hằng mà. Hayzzzz vụ này lo không xong nữa chắc bị đuổi việc luôn, mang nhục cả dòng họ, chắc bị ba mẹ bêu đầu! Nghĩ đến đây Lan Khuê bỗng rùng mình.
Uể oải xuống bãi lấy xe, còn duy nhất chiếc của Khuê Khuê, bác bảo vệ khó chịu nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống, chỉ tại cái xe chết tiệt này mà ổng đến giờ chưa tan ca, có thích ở lại cơ quan quá thì ở một mình đi, đày đoạ người khác chung mới chịu.
Lan Khuê chẳng muốn về nhà, lái xe vòng vòng thành phố, hình như mình chưa ăn tối... Hơi đói... Ờ, mà cả ngày cũng chưa ăn chứ có phải riêng buổi tối đâu, muốn tấp bừa đâu đó ăn nhưng lười quá, thôi khỏi!
Tâm trạng bây giờ ngày nào cũng thất thường, đầu óc đâu đâu, khi mưa khi nắng, mặt mày bí xị, hội bạn rủ đi đâu cũng từ chối, lầm lũi một mình như mất hồn và rất thường khi thở dài.
Lan Khuê kéo cửa kính xuống, chống một tay lên trán một tay chán nản ôm vô lăng...
Tự nhiên xe chết máy...
Quá nhảm, dường như mọi thứ đều thích chống đối Khuê Khuê thì phải?! Đoạn đường vắng hoe thì làm gì có chỗ nào để sửa. Xuống xe, giở nắp capo... chẳng biết quái gì về đống bùi nhùi trong đó.
Thở dài... Không còn điều gì có thể nản hơn, bỏ cả đóng sắt vụn ở đó, đi bộ kiếm chỗ bán bánh mì mua gặm đỡ rồi tính tiếp, sắp đau dạ dày luôn rồi.
Ôm bụng rỗng lếch bộ đi mua được cái bánh, quay trở lại cũng là lúc cái bánh được tiêu hoá hết trơn.
Lên xe đề thử lần nữa... Ngộ, lần này nó chạy được, con xe chắc sắp hết đác, cũng phải, lâu rồi bỏ xó có bảo dưỡng đâu. ( nó mưa nắng thật thường giống chủ thôi mà!)
Lan Khuê mệt mỏi tấp xe vào một bờ sông cách đó không xa, đứng ngắm nhìn những con sóng lăn tăn nhẹ dịu, một chút gió, một chút trăng cùng hơi nước làm lòng bình yên hẳn...
Người đó... Chẳng biết giờ ra sao? Sống tốt không? Còn bị cảnh sát bám theo không? Cái con người lì lượm cứng đầu, suốt ngày lầm lầm lì lì có khi khiến mình phát cáu, rồi thì không còn mình ở đó có ra ngoài ăn vụn không, nhu cầu cao thế cơ mà!
Khuê Khuê tự nhiên nghèn nghẹn, sống mũi cay cay... Để mặc những cơn gió thốc ngang mặt, tung bay mái tóc xoã dài...
Ánh đèn rọi xuống mặt sông lóng lánh, lấp lánh... Những vì sao trên trời cũng lấp lánh vợi xa... Hệt người đó... Xa lắm... Thậm chí cả muốn nhìn thấy một lần cũng khó khăn.
Khuê Khuê ngửa mặt lên trời như muốn những giọt long lanh đọng khoé mi bây giờ lắng xuống... Hai đứa, sẽ chẳng bao giờ có kết thúc đẹp... Mãi mãi...
- Khát nước vậy trời, ăn bánh mì chi không biết, giờ lếch đi kiếm biết đến chừng nào. - Lan Khuê lầm bầm một mình, gần đây vẫn hay lầm bầm như vậy, cứ vầy hoài chắc người ta đưa lên Biên Hoà sớm. Hayzzz...
Nói thế chứ cũng rảo bước đi ra, tăm tia xem có ai bán gì không? Nhưng không!... Ai bảo khi nãy cố tình kiếm một nơi xa xa, yên tĩnh, vắng người...
Quay lại chỗ vừa mới đứng... Ở đâu ra sẵn chai nước suối lạnh để ngay trên lan can!
Khuê Khuê giật mình, hơi ngạc nhiên rồi ngờ ngợ, cầm chai nước lên nhìn xung quanh, chợt cơ mặt giãn ra, hốt hoảng hoang mang.
- Hươnggggg... - Một tiếng thét giữa đêm, trong bóng tối lờ mờ, vài ánh đèn hắt nhẹ, Lan Khuê thấy bóng lưng quen thuộc lấp ló sau góc cây.
Vừa hét lên, bóng dáng kia liền bỏ chạy...
Lan Khuê không nghĩ ngợi thêm bất kì điều gì, tức khắc đuổi theo.
- Đứng lạiiiiii - Lan Khuê la lớn... Câu nói thừa nhất mọi thời đại, nếu người ta muốn đứng lại thì mắc chi phải vóc sức chạy như thế.
Một người chạy trước và người kia đuổi theo sau...
- Cảnh sát đây, đứng lại... - Cái này gọi là bệnh nghề nghiệp, bình thường đuổi theo bắt cướp vẫn thường la như thế. Mà dường như Lan Khuê quên mất, chị ta là cướp của cướp, đẳng cấp hơn mấy thằng cướp quèn nhiều nên sợ cảnh sát bao giờ đâu, có khi cảnh sát sợ ngược lại không chừng.
- Chị không đứng lại em nhảy sông chết tại đây cho chị xemmmmmm... - Lan Khuê chợt nhớ, mặc dù thở không ra hơi vẫn dụng một chút sức tàn la lớn thêm một câu.
Và câu nói này hữu hiệu vô cùng, người đang chạy phía trước phanh gấp một cái, đứng sừng sững trước mặt Khuê Khuê.
Thế là... Cả hai chống tay xuống đầu gối thở dốc... Thật là một sự "chơi ngu" khó tả.
Hơn phút sau, Lan Khuê đứng thẳng dậy, không vội làm gì Phạm Hương, chỉ nhẹ nhàng bóc chai nước đang cầm sẵn trên tay uống một hơi cạn sạch trong sự thèm thuồng của người kia... Ai kêu ngu ngốc nhường cho người ta làm gì?!
- Đồ hèn! Từ bao giờ Phạm Hương cao ngạo trở thành con rùa rút đầu như vậy hả? - Lan Khuê ném vỏ chai nước xuống đất, trừng mắt nhìn Phạm Hương gay gắt.
Im lặng... Cúi đầu!
- Tôi đang hỏi chị đó, nói gì đi... Giấu đầu lòi đuôi, xe cũng do chị sửa chứ gì? - Lan Khuê không thể phủ nhận là khi nhìn thấy người ta... Cô phải cố khắc chế bản thân lắm mới không chạy đến ôm thật chặt, cơ mà cuộc rược đuổi không mong muốn vừa rồi cũng ít nhiều làm cảm xúc đáng lẽ ào ạt bị lắng xuống.
- Mới xa chưa bao lâu mà câm rồi hả??? - Lan Khuê bực mình lớn tiếng, có biết người ta chỉ muốn được nghe giọng nói quen thuộc từ chị ấy một chút thôi không?
Rồi khi Lan Khuê định mở miệng nói thêm điều gì đó đã cảm nhận cơ thể mình bị một vòng tay xiết chặt, gắt gao ôm lấy. Mất mấy mươi giây sau, cảm giác tiếp theo là môi bị một bờ môi mềm khác chiếm tiện nghi hoàn toàn.
....