Cô Gái Của Bà Trùm [Hương Khuê][Kiều Lan]

Chương 40

Chương 40: Nhân chứng?!
Một lúc sau, Thanh Hà lấy được bình tĩnh ngồi trở lại, cố giằng tâm không dao động nhưng sự bối rối vẫn biểu hiện ra ngoài.

Lan Khuê bước tới ngồi xuống ghế, tay cầm theo một bảng hồ sơ, Quốc Khánh bước theo ngồi xuống cạnh Thanh Hà.

- Tôi sẽ lấy lời khai của cô nhé! - Khuê Khuê lên tiếng trước.

Thanh Hà không nói gì, nhìn Lan Khuê rồi nhìn Quốc Khánh tỏ vẻ e dè.

- À, Đại uý ra ngoài đi? Một mình tôi là được rồi! - Lan Khuê hiểu cái nhìn của Thanh Hà.

- À.... Tôi... Tôi ngồi cùng Thanh Hà được mà, người nhà cả, madam cứ hỏi, không sao! - Quốc Khánh xua tay.

- Nhưng theo quy tắc là vậy, Đại Uý không phải người bên đơn vị tôi nên thông cảm... Tôi... Rất khó xử!

- Ừm... Được rồi... Thôi madam làm việc đi, tôi ra ngoài. - Khánh nuối tiếc đứng lên, chỉ muốn ngồi cạnh Thanh Hà thêm một lát và muốn nghe những gì Thanh Hà đã trải qua. - Thanh Hà,em đừng sợ nhé, có gì cứ kể với madam tất cả, có anh luôn bên em, sẽ không sao nữa đâu. - Khánh quay lại Thanh Hà, nắm tay dặn dò.

- Em biết rồi. - Thanh Hà lập tức rút tay khỏi tay anh, lạnh lùng đáp.

- Sao lại là Khuê. - Cánh cửa phòng vừa được Quốc Khánh khép lại Thanh Hà đã khẩn trương hỏi ngay. Nỗi nhớ dày vò cô mấy ngày nay cứ âm ỉ mãi, chỉ cần nhắc gì đó liên quan đến tổ chức của Thanh Hằng thôi đã làm cô động tâm, huống hồ gặp Lan Khuê ở đây.

- Khuê là đặc nhiệm.



- Đặc nhiệm?? Vậy... - Thanh Hà ngờ ngợ, căng mắt nhìn Khuê Khuê chầm chầm.

- Là nội gián. - Lan Khuê trả lời nhỏ xíu, không dám nhìn Thanh Hà.

- Vậy... - không hiểu sao Thanh Hà bắt đầu hoang mang, lo lắng, đôi mày chau chặt vào nhau.

- Vậy... Lúc đó, Khuê muốn cứu tôi thoát khỏi đó... Không phải vì yêu Thanh Hằng??? - Một thắc mắc mà lâu lắm rồi Thanh Hà vẫn chôn vào bụng. Tiểu mỹ thụ ngốc nghếch vẫn cứ đinh ninh Lan Khuê yêu Thanh Hằng.

- Ơ... Không không! Không phải vậy... Khuê... Không có, làm sao yêu Thanh Hằng được. - Khuê Khuê bối rối, khẩn trương xua tay, chút kí ức cũ hiện về, cũng vì mấy lời ngu ngốc đó đã làm Khuê Khuê mất thời con gái, và đến tận bây giờ Thanh Hà vẫn nghĩ vậy sao!

- Có chăng... Là một sự ngưỡng mộ với chị ấy thôi. - Lan Khuê nhẹ giọng lại, rõ ràng Thanh Hằng rất tài giỏi, đáng ngưỡng mộ, nếu không phải xã hồi đen thì chắc chị ấy cũng phải là một người cực kì thành đạt... À không, thủ lĩnh tổ chức lớn như vậy thì cũng là quá thành đạt còn gì.

Thanh Hà thở hắt ra... Ừm! Mà bây giờ thì có gì quan gì mình đâu.

- Vậy... Vì Khuê là nội gián nên dạo đó vẫn hay có cảnh sát bám theo hả? - Thanh Hà nhàn nhạt hỏi, đưa mắt ra cửa sổ như đang cố nhớ lại.

Lan Khuê không nói, chỉ mím môi nhẹ gật đầu.

- Hả! Nếu vậy sẽ còn cảnh sát theo dài dài sao? Và...Khuê trở về chắc chắn đã điều tra được bí mật gì đó trong tổ chức của Thanh Hằng? - Thanh Hà giật mình nhớ ra, nghĩ đến mấy cuộc rược đuổi, đấu súng toé khói trên đường đi hồi trước.

- ừm... - Khuê Khuê lại gật đầu. Những cái gật đầu bây giờ càng lúc càng làm Thanh Hà khó chịu vô cùng.

- Vậy chị ta rất nguy hiểm... - Thanh Hà thẩn thờ, môi mấp mái mấy chữ như tự nói với bản thân.





- À... Thanh Hà này, chúng ta bắt đầu nhé! - Lan Khuê lật tập hồ sơ ra. -  ... Sao.. Sao Hà được thả về??? - Lan Khuê hơi e dè, rõ ràng Thanh Hà ở trong tổ chức đó không hề giống một người bị bắt, dĩ nhiên Thanh Hằng hết mực yêu chiều, Phạm Hương chưa chắc đυ.ng tới được. Khó tin Thanh Hằng thả cô về dễ dàng như vậy, chị khư khư giữ Thanh Hà không phải để hành hạ mà là để yêu thương, một điều cho đến khi sắp rời khỏi tổ chức Lan Khuê mới hiểu.

- Tôi... - Thanh Hà ngập ngừng, cô phải trả lời sao đây? rằng cô muốn đi và Thanh Hằng không dám ngăn à, giống bị bắt cóc không? Rồi thì Lan Khuê lấy lời khai, cô chỉ tội... Để cảnh sát quy chị tội bắt cóc, ngược đãi, hành hạ sao? Mọi người chứng kiến chị bắt cóc cô, họ đinh ninh cô trải qua một sự đau khổ. Chỉ cô mới biết... - Nếu Thanh Hằng bị bắt thì sẽ bị tội gì? - Thanh Hà hỏi Lan Khuê bằng gương mặt ngờ nghệch.

- Rất nhiều, nhưng bây giờ tôi chỉ được phụ trách vụ bắt cóc Hà? - Lan Khuê cúi mặt buồn buồn, từ người dẫn đầu trong vụ án lớn, bây giờ hầu như không được nhúng tay nhiều, với một điệp viên cao cấp thì quả là đáng hổ thẹn.

- Nếu bị bắt, bị xử tội, thì có nặng không? - Tình cảnh bây giờ giống Thanh Hà đang điều tra Khuê Khuê hơn thì phải.

- ừm... Khó tránh tử hình! Nhưng mà hai chị em nhà đó.... Có đấu súng đến chết cũng không dễ đầu hàng để cảnh sát bắt đâu. - Lan Khuê trả lời, nhắm hờ đôi mi như cố mường tượng khuôn mặt lạnh lùng lì lượm của ai đó. Gương mặt ưu thương hôm chia li, gương mặt góc cạnh bao lâu mình nhớ đến nát lòng!

- Gìiiiii? - Thanh Hà hốt hoảng, tử hình sao? Nắm lấy tay Lan Khuê xiết một cái rồi lơi dần, vô hồn.

- Ừm... Hà này... Hương... Vẫn ổn hả? - Một câu hỏ ngập ngừng từng tiếng, Lan Khuê đã muốn hỏi ngay từ khi nhìn thấy Thanh Hà mà không dám, nhưng dẫu sao cũng quan tâm, sốt ruột không chịu nổi, dù sao khoảng thời gian sau khi Lan Khuê đi Thanh Hà vẫn ở đó.

- Chết rồi... - Thanh Hà vô hồn phun ra hai chữ, không phải trả lời câu hỏi của Khuê Khuê mà đang nói với chính mình.

- Gì? Gì chết, ai chết, chết rồi saooooo??? - Lan Khuê hốt hoảng bật đứng dậy, mắt rưng rưng bắt ngay lấy cánh tay Thanh Hà lay mạnh, suýt hét lớn.

- Hả? Sao? - dường như cuộc đối thoại bây giờ chẳng ai liên quan ai, mỗi người trôi về một hướng, hệt hai người khác hành tinh nói chuyện với nhau.

- Tôi hỏi Hương sao rồi? Sao chết? Hồi nào? - Lan Khuê khẩn trương sắp bóp nát cánh tay Thanh Hà. Giờ này không còn e dè, không còn sợ ai biết mình đang quan tâm Phạm Hương nữa.

- Hả? Phạm Hương sao? Chết? Hồi nào? - Thanh Hà thấy Lan Khuê mắt đỏ ngầu sợ quá, cố tập trung câu chuyện của Khuê.

- Hà vừa nói chết rồi. - Lan Khuê bực mình hơi lớn tiếng.

- Tôi nói chết hồi nào? Bây giờ không biết chết chưa nhưng lúc tôi đi thì vẫn sống nhăn răng. - Thanh Hà chau mày trả lời, cũng bắt đầu cáu, tự nhiên mình chẳng làm gì cũng bị người ta gắt gỏng, trong khi lòng đang rối như tơ vò.

- Thì nói rõ ràng giùm đi, tôi hỏi sau khi tôi đi, Hương thế nào?? - biết rằng Thanh Hà rất hiền, và theo nguyên tắc khi làm việc với một nạn nhân vừa được thả về thì rất hoảng loạn, phải nhẹ nhàng mềm mỏng, vậy mà Lan Khuê không thể giữ được bình tĩnh thêm chút nào.

- À ừ để nhớ lại coi, ai đâu mà để ý cái người hung dữ đó... Ừ, thấy buồn lắm đó, không ăn không uống, không nói tới ai, lầm lầm lì lì... Ừm mà tính Phạm Hương trước giờ là vậy mà, kệ đi, ngồi xuống đây, nói về Thanh Hằng đi, có rất nhiều cảnh sát canh bắt chị ấy phải không? - Thanh Hà cố nhớ lại xem Phạm Hương thế nào, trả lời cho xong rồi nhanh chóng bắt qua chuyện mình đang quan tâm.

- Chị ấy đau lòng vậy sao? - Lan Khuê thẩn thờ. - Gì mà hung dữ, thật ra thì cũng hiền lắm đấy, tại Hà không biết thôi. Ừ nhiều cảnh sát theo, nhưng tôi không rõ, tôi không theo dõi vụ đó nữa. - Lan Khuê không kiềm được lòng mình nhớ về người ta, bênh vực chầm chập. Nỗi nhớ nếu cứ để chất chồng qua ngày này tháng nọ như vậy sẽ trở nên da diết, cháy bỏng, đun nấu tình yêu ngày một lớn dần, vượt khỏi tầm kiểm soát.

- ừm... Vậy giờ họ đang ở đâu? - Thanh Hà biết đoàn người của chị di chuyển liên tục, cô cũng rõ một khi trở về, một khi rời khỏi chị là không còn cách nào có thể liên lạc, thậm chí còn chẳng biết chị ở đâu. Mấy ngày nay Thanh Hà dặn lòng không quan tâm, nhưng dường như chẳng một giây phút nào thôi nhớ về người ta được.

- Tôi cũng không biết... -Lan Khuê ngồi xuống ghế, Thanh Hà cũng ngồi, một khoảng lặng mênh mông chen giữa cả hai một lúc lâu.

- Ừ mà quên! Hà chưa cho tôi lời khai... - Một lúc sau, Lan Khuê chợt nhớ.

- Tôi... Hôm khác được không, giờ tôi mệt rồi, Khuê về đi. - Thanh Hà né tránh.

- Nhưng mà... Nhiệm vụ của tôi...



 









- Hai ơiiiiiii - Thanh Hà gọi lớn, ngắt ngang lời Lan Khuê.

- Hả, hả... Hai đây. - Ngọc Hà chạy vào ngay, có cả Quốc Khánh sau lưng, dường như ở rất gần ngoài cửa ngóng tin của đứa em nhỏ, Hai là thế, luôn thương Thanh Hà như thế.

- Em mệt rồi, Hai đuổi chị cảnh sát này về đi. - Thanh Hà đứng lên khoanh tay quay mặt chỗ khác.

- À Ừm... Bác Tám, tiễn khách. - Ngọc Hà gọi, mắt nhìn Lan Khuê và Quốc Khánh hơi e dè, nàng càng lúc càng cưng chiều đứa em này.

Lan Khuê thở dài, đứng lên quay bước, Thanh Hà hay thật, chơi cả trò này cơ đấy, coi bộ cả ngày hôm nay lại thất thu, cái nhiệm vụ gì mà thua toàn tập.

- Anh cũng về đi. - Thanh Hà lạnh lùng đuổi luôn Quốc Khánh.

- ờ anh...  - Không biết trả lời sao, đưa mắt cầu cứu Ngọc Hà.

Ngọc Hà không nói, lắc đầu ra hiệu cho Quốc Khánh đi trước, chủ nhà không ai hoan nghênh nên anh cũng không còn lí do ở lại.

- À.. Thanh Hà... - Ngọc Hà ngập ngừng ngồi xuống ghế.

Thanh Hà quay lại nhìn nàng, ý chừng lắng nghe.

- À ừm... Cô đó... Em khai gì với madam đó chưa. - Biết câu hỏi của mình hơi tế nhị nên Ngọc Hà rất nhỏ nhẹ, quan sát nét mặt Thanh Hà. Trong nàng ít nhiều có sự lo lắng, biết rằng Thanh Hằng bắt cóc em nàng nhưng dù sao Thanh Hà cũng an toàn trở về, dứt tình còn nghĩa, nói rằng vương vấn Thanh Hằng cũng không đúng nhưng đâu đó sâu trong tim nàng vẫn không muốn Thanh Hằng có chuyện.

- Khai gì? Ý hai là... Ừm... Hai muốn em khai gì? - Thanh Hà tự nhiên ngờ ngợ, có sự tức tối len lõi vào tim, chẳng thà Hai đừng hỏi đừng nhắc sẽ dễ chịu hơn nhiều, đằng này Hai quan tâm như vậy, phải chăng là quan tâm Thanh Hằng, tình cũ không rủ cũng tới.

- À không... Hai chỉ muốn hỏi.... Thanh Hằng... Thanh Hằng vẫn khoẻ hả??? - Ngọc Hà không giấu được sự tò mò thắc mắc cùng chút hoang mang trong lòng, hôm Thanh Hà về đến nay vẫn muốn hỏi nhưng lần nào cũng ngập ngừng rồi thôi.

- Hai quen Thanh Hằng... - Thanh Hà nhắm mắt nuốt một hơi thở, rằn giọng hỏi một câu, cố nén giọng nghèn nghẹn, bắt đầu lên cơn tức... Mà, tức gì nữa đây? Ghen với Hai sao? Là gì để ghen?

- Là... Là... Bạn cũ! - Ngọc Hà e dè, nhỏ giọng, cúi mặt.

- Bạn... Vậy... Em bị bắt đi có liên quan đến Hai không? - Rõ ràng là biết hết mọi thứ mà vẫn như thế, Thanh Hà này... Chính cô nhận thức được bản thân mình nhỏ nhen, nhưng tự trí óc không thể nén được cảm xúc. Chuyện cô muốn chôn vùi, muốn giấu sâu vào lòng vậy mà chính Hai khơi lên, xát muối vào vết thương đang hở miệng làm nó xót đến tê dại.

Chung quy mọi đau khổ không phải tại Ngọc Hà, không tại Thanh Hằng, có lẽ tất cả là sự bướng bỉnh, cố chấp và máu Hoạn Thư của Thanh Hà thôi!