Chương 33: Một cuộc chia ly
Lan Khuê cầm sắp văn bản ngồi thẩn thờ trong phòng, mắt đưa ra cửa sổ như đang mường tượng về một tương lai sắp tới, có vẻ nó không mấy suông sẻ và màu hồng như mình từng nghĩ.Lan Khuê đã khắp khởi đợi chờ ngày nhận nhiệm vụ lên đường, vốn nghĩ rằng sau nhiệm vụ sẽ được thăng chức, còn có kì phép dài hạn và hội bạn thân cũng đã lên kế hoạch cho chuyến du lịch nước ngoài. Thế mà bây giờ...
Lan Khuê lại thở dài, tần suất thở dài ngày càng dày đặc.
- Có giấy triệu hồi trở về đúng không? - Giọng nói trầm ấm quen thuộc vang lên làm Khuê Khuê hơi giật mình.
- Ừm!
Chắc chắn là như vậy rồi, chỉ là sớm hay muộn mà thôi, sau sự cố đêm đó hẳn là đơn vị chẳng thể để Khuê Khuê ở lại thêm nữa, rõ ràng là vô ích.
Lan Khuê chợt thấy xấu hổ, bao nhiêu bằng khen treo ở nhà, tất cả thành tích đều xuất sắc, hoàn thành biết bao nhiệm vụ nguy hiểm, như thể vị trí của mình chẳng ai có thể thay thế. Vậy mà, trong nhiệm vụ này lại thất bại hoàn toàn, hi sinh bao nhiêu đồng nghiệp. Nghĩ lại từ lúc vào tổ chức của hai chị em họ Phạm, Lan Khuê chưa mang về được chút manh mối nào chứ đừng nói là bằng chứng.
- Vậy thì về đi. - Một câu nói lạnh lùng, mắt nhìn hướng khác, làm tim Lan Khuê nhói lên từng hồi. Về! Lời nói nghe như đơn giản nhưng là cả một nỗi tuyệt vọng bao lấy Lan Khuê.
- Chị muốn em đi? - Dù sống mũi cay cay, Khuê Khuê vẫn ghìm giọng hỏi lại.
- Muốn hay không... Em cũng sẽ đi mà! - Có vẻ Phạm Hương cũng suy nghĩ nhiều trước khi buông câu nói.
Rõ ràng mối quan hệ của cả hai đã bao giờ được thiết lập một cách chân chính đàng hoàng đâu, đã bao giờ là của nhau đâu mà giữ lại. Ừ thì cứ cho là của nhau đi... Vậy nếu là người yêu thì có được gì không, còn gia đình, còn cuộc sống, còn tương lai và cả một sự nghiệp của người kia?
Phạm Hương thoáng hiện rõ nỗi xót xa lên mắt, một người cố chấp, độc tài, luôn nghĩ cho bản thân, thế mà cũng có lúc vì người khác, nghĩ cho người ta và chấp nhận cam chịu rước đau khổ về phần mình. Giữ cô ấy lại? Có thể chứ... Nếu được như Ka chẳng hạn, giữ Thanh Hà lại cho riêng mình cả đời thì tốt biết mấy.
Hai đầu chí tuyến, hai mảnh đời, hai cuộc sống, hai con đường đối lập hoàn toàn. Người ta là cảnh sắt, là đặc nhiệm, giúp người giúp đời và mang một đôi cánh trắng thiên thần trãi dài chạm đất. Trong khi mình là xã hội đen, là người mang máu lẫn nước mắt đến cho kẻ khác, giống như đôi cánh đen của ác quỷ... Liệu một thiên thần có bao giờ chấp nhận bỏ tất cả để đi theo ác quỷ, và một ác quỷ có thể nào rủ được hết quá khứ để trở thành một thiên thần... Có lẽ chẳng bao giờ.
- Ừ... Chắc em sẽ trở về! - Lan Khuê cúi mặt, có muốn hay không cũng vậy thôi, bắt buộc. Lan Khuê dù có yêu người ta đến thế nào cũng chẳng thể bỏ gia đình, chẳng thể bỏ cả ước mơ cao đẹp cả đời mình cố gắng.
- Bao giờ em đi?
- Chiều nay...
- Nhanh vậy sao? - Dẫu là chấp nhận nhưng thật lòng quá khó để bình thản.
- Lệnh triệu hồi cấp tốc.
- Ừ! Đi đi...
Một thủ lĩnh tha cho gián điệp là chuyện hi hữu, giống như thả hổ về rừng... Và điều không thể tin được là còn đau khổ khi người ta đi, dẫu rằng khả năng người ta đem một bí mật nào đó để rời khỏi rất lớn. Thế rồi... Biết mình sai mà vẫn cứ để mình sai. Yêu! Một chữ để giải thích tất cả mọi nghịch lí trên cõi đời này.
Cuộc hội thoại trống vánh, tình cảm này... Lúc đi cũng ngờ vực, lạnh lẽo như khi nó đến, không một lời níu giữ, không một chút ngỡ ngàng hay giằng vặt. Chỉ là biết người kia sẽ đi và mình không được giữ. Chỉ là biết người ta sẽ đau nhưng mình không thể ở lại.
Ngày tháng vui vẻ chưa lâu, một vài ngọt ngào chưa đủ phủ hết bao đau khổ... Mà đi rồi!
*******
Phạm Hương đứng khoanh tay trên sân thượng, để mặc bóng chiều hoàng hôn phủ dọc ngang đôi vai đơn độc, bờ mắt ưu tư nén giọt thuỷ tinh đong càng lúc càng đầy. Hướng nhìn xuống sân, một bóng lưng mảnh khảnh khoát chiếc balo trên vai ngập ngừng từng bước nặng nhọc dần li khai.
Cơn gió chiều tạt qua thổi tung làn tóc dài, lất phất ngang khuôn mặt chữ điền lạnh lùng nhưng mang chút nữ tính của Phạm Hương. Có những thứ miên man chập chờn trong dạ, để người ta đi không nỡ mà giữ lại chẳng đành, lòng còn thương nhưng lý trí không cho phép. Thật sự chưa bao giờ ngờ mình có lúc rơi vào tình cảnh thế nào, nhếch nụ cười khổ... Những điều Ka nói, có lẽ đến bây giờ mới lờ mờ hiểu được khi yêu sâu dậm một ai đó.
..... Khi yêu sâu đậm một ai đó, là em cho họ cái quyền làm đau mình vô điều kiện.
.... Khi yêu sâu đậm một ai đó, em dẫu biết rõ ràng là sai đi nữa, cũng sẽ đâm đầu chấp nhận.
..... Khi yêu sâu đậm một ai đó, họ có cầm súng kề vào đầu em, cũng sẽ chẳng đành lòng phản kháng.
.... Khi yêu sâu đậm một ai đó... Dù họ có làm đau em trăm ngàn lần đi nữa, em cũng mỉm cười cam chịu...
Phạm Hương nhìn chầm chầm bóng dáng đang rời khỏi dưới sân, nhìn thêm được 1 giây trái tim đỡ thổn thức thêm 1 giây, nhìn được thêm 1 phút đỡ quặn gan thắt ruột thêm 1 phút... Thôi thì... Cố thu hết người ta vào mắt một lần rồi chôn sâu vào tiềm thức.
Bỗng người kia quay lại... Đưa đôi mắt ươn ướt ngập ngừng nhìn lên tầng thượng lần cuối cùng. Ánh chiều hoàng hôn hôm nay buồn rười rượi.
Sốc lại chiếc balo trên vai... Lan Khuê quay lưng, bỏ đi nhanh như chạy, từng bước vội vã và vững vàng, như thể sau giây phút giằng xé đã đưa ra một quyết định cuối cùng. Rời khỏi... Sự lựa chọn duy nhất, điều bất khả kháng.
Một cuộc chia li, chia tay...
Cuộc chia tay và cả chia lìa vĩnh viễn...
Vậy mà, cuộc chia lìa này diễn ra quá lặng lẽ, âm thầm, nhạt nhẽo... Cả một câu "bảo trọng" "cẩn thận" hay một vài lời dặn dò, chúc phúc dối lòng hoặc giả một tiếng "tạm biệt" cũng chẳng hề.
Có phải không đã từng yêu... Ừ! Người ngoài không biết, chẳng ai biết họ yêu nhau, chính họ cũng chẳng biết mình có đã từng yêu nhau không. Mọi thứ cứ thoang thoảng đu đưa, khó định hình, khó gọi thành lời... Giống như một miền cảm giác mong lung vô định...
Thế nhưng... Xót lại một nỗi đau, nỗi đau bây giờ vô cùng thật. Hệt một giấc mơ rược đuổi triền miên, và rồi khi tỉnh giấc ta thấy tim mình đập mạnh từng nhịp, tay chân rã rời mất sức, tinh thần mệt mỏi.
Cánh cổng khép lại, Phạm Hương cố kiễng chân nhìn bóng người ta ở tận phía ngoài căn nhà cho đến khi mất dạng. Giờ phút này, giọt nước trong đáy mắt lăn nhanh xuống đôi gò má cao cao, không cần kiềm nén, không cần cắn răn chịu dựng... Khoé mi mệt mỏi lắm rồi, sống mũi cay đến đỉnh điểm và bờ môi bị cắn chặt đến bật máu...
" Đưa người, ta không đưa qua sông
Sao có tiếng sóng ở trong lòng
Bóng chiều không thẳm, không vàng vọt
Sao đầy hoàng hôn trong mắt trong ?
Đưa người ta chỉ đưa người ấy
Một giã gia đình một dửng dưng...
-Ly khách! Ly khách! Con đường nhỏ,
Chí lớn chưa về bàn tay không...
...."
Trên đây, nơi này, mấy ngày trước còn cùng nhau ân ái, mấy ngày trước còn nụ hôn nồng nàn thắm thiết, mấy ngày trước vẫn có thể dẹp bỏ hết mọi thứ mà hoà tan vào nhau... Còn bây giờ, bây giờ và ngàn sau nữa... Có lẽ mãi mãi... Nhìn thấy nhau thôi cũng sẽ là một điều không thể! À, có khi gặp lại, gặp lại sẽ là một cuộc đối đầu một mất một còn... Và cuộc gặp lại kia còn kinh khủng hơn, thế thì thôi đừng gặp nữa!
*********
- Lan Khuê rời khỏi tổ chức sao? - Thanh Hằng đang ngồi dựa lưng vào thành giường, nghe Diễm My báo lại liền chao mày. Hôm nay chị khoẻ hơn nhiều rồi, nhờ Thanh Hà chăm sóc tận tuỵ nên tinh thần mà hồi phục rất nhanh, vượt ngoài dự tính.
Thanh Hà bây giờ không rời khỏi chị nửa bước, ngồi cạnh chăm chú gọt trái cây. Bọn đàn em và Thanh Hằng cũng chẳng e dè sợ cô nghe thấy mọi chuyện như trước, cứ thản nhiên như không. Mà thật thì Thanh Hà cũng chẳng chú tâm, còn không hiểu họ nói gì, nhưng lần này nghe nói tới Lan Khuê liền ngước lên nhìn, cũng phải, bạn thân nhất của cô trong cả khoảng thời gian ở đây. Chỉ là cô hạn chế chơi chung sau lần nghe Lan Khuê nói yêu Thanh Hằng thôi, dù gì cũng là con gái, cũng biết ích kỉ chứ bộ.
- Dạ!
- Ai duyệt cho đi mà đi? - Đâu phải muốn rời khỏi tổ chức là cứ đi thản nhiên như vậy, họp chợ sao mà đến là đến đi là đi.
- Dạ chị Bee. - My hơi ngập ngừng, Thanh Hằng nằm trên giường thì mọi chuyện đều cho Bee quyết định làm sao dám cãi, chỉ là My luôn có thói quen báo lại mọi chuyện lớn nhỏ với Thanh Hằng, dù thấy chị chưa khoẻ hẳn cũng chẳng muốn phiền nhiều.
- Thôi được rồi, ra ngoài đi. - Đôi mày Thanh Hằng càng chau chặt vào nhau.
- Dạ vậy Ka nghĩ ngơi. - Diễm My khép nép rời khỏi.
- Chị đừng chau mày kiểu đó được không, già lắm. Khuê Khuê đi cũng tốt mà. - Thanh Hà lên tiếng, đưa ngón tay trỏ xoa xoa giữa trán Thanh Hằng.
- Tốt là tốt thế nào? - Thanh Hằng bắt lấy bàn tay Thanh Hà giữ lại, chưa hiểu ý lắm, mà cái hành động của cô thì đáng yêu vô cùng, chắc cũng chỉ có Thanh Hà được sủng ái nhất của Thanh Hằng mới dám làm càn trước mặt bà trùm vậy thôi.
- Thì có lẽ Khuê Khuê chán cảnh chém gϊếŧ máu đổ, chán làm xã hội đem rồi nên muốn làm lại cuộc đời, muốn có cuộc sống an nhàn, vậy không tốt sao? - Thanh Hà thành thật, tận sâu trong lòng cô rõ ràng rất lương thiện, trong sáng hồn nhiên và vô cùng đơn giản.
- Ý em là tôi rất tàn ác. - Thanh Hằng nhìn cô gái trước mặt chầm chầm, vẻ như cô vẫn chưa biết mình lỡ lời.
- Thật là vậy mà. - Thanh Hà lí nhí.
- Hahaha rất thành thật!
Cứ ngỡ Thanh Hằng sẽ nổi trận lôi đình, ai ngờ tuôn một tràn cười, véo nhẹ má Thanh Hà, lòng nào chị nỡ nổi giận với vẻ mặt đáng yêu sợ sệt đó chứ, yêu còn không hết, ,à thật thì bản thân chị cũng tự thấy mình ác đấy thôi, chỉ duy với người này là hiền hậu.
- Thanh Hằng à!
- Hửm!
Thanh Hà nhẹ nhàng dựa vào vai chị, ngập ngừng gọi tên rồi lại im lặng.
- Sao vậy? Nói đi. - Biết cô gái của mình muốn nói gì đó nhưng thôi làm Thanh Hằng có chút tò mò.
- Ừm... Ờ...
- Nói đi... - Thanh Hằng đưa tay khẽ luồng vào mái tóc dài mềm mượt của cô gái đang dựa vào mình.
- Một lúc nào đó chị có thể dừng bước không?
- Hửm!? Là sao? - Rõ ràng chị hiểu cô muốn hỏi gì mà vẫn giả ngơ hỏi lại.
- Một ngày nào đó... Chị đừng làm xã hội đen nữa, không phải một bà trùm hay một thủ lĩnh... Chị có thể... Có thể... Có thể đưa em đến một nơi nào đó yên bình không? Chúng ta sẽ sống vui vẻ những tháng ngày còn lại, một cuộc sống không lo nghĩ, không chém gϊếŧ. Nơi đó... Thanh Hằng của em sẽ chỉ là một người bình thường, một bờ vai vững trãi để em mãi mãi dựa vào như thế này... - Cô ngập ngừng thủ thỉ cả nỗi lòng, cả tấm chân tình của mình với chị, ước mơ của cô giờ phút này chắc cũng chỉ có thế thôi.
Thanh Hằng mỉm cười nhẹ, nhẹ đến nỗi Thanh Hà còn không nhận thấy. Đó chẳng phải cũng là điều chị muốn sao, là ước mơ của chị từ bé, thế nhưng bao lâu rồi cả nghĩ chị cũng chẳng dám nghĩ... Vậy mà bây giờ, có một cô gái dám bất chấp mọi thứ để thương yêu chị, ở bên chị, hi sinh cho chị và mơ về một tương lai bên chị...
Chị tưởng tượng về khoảng trời cô kể mà một niềm hạnh phúc vô tận len vào lòng... Ấm áp như chưa từng...
. . .
.. . . ...
.