Chương 29: Sự thật...
Đây là tấm ảnh và câu nói tui nhận được nhiều nhất khi nhen nhóm ý định gϊếŧ hai anh nhà để thảnh thơi ăn tết 😢😢😭😭😭 hụ hụ hụ
Em có tội tình giề đâu.
Kiểu này hai anh ấy chết thiệt chắc em yên ổn ăn tết lắm hen. Quá dã man rợ.
******
- Thôi nào, ngoan ngoãn ngồi ở đây! - Phạm Hương bất chợt dịu dàng lại, ôn nhu đặt lên trán Lan Khuê nụ hôn nhẹ khi thấy đôi mắt con mèo rưng rưng, tay nắm tay người ta.
Lần đầu tiên Phạm Hương làm như thế, trong lúc nguy hiểm Khuê Khuê vẫn thấy rõ ràng con tim mình run lên xao xuyến vì hành động này, ngữ điệu này...
- Nhưng mà...
- Ngoan đi, chị sẽ tìm cách về với em. - Phạm Hương cười hiền, dỗ dành thêm một câu. Lan Khuê cảm giác mình ăn đường đến sắp nghẹn, phút chốc không dám tin những gì mình đang chứng kiến.
Đến nỗi Tuấn tài xế tròn mắt nhìn qua gương chiếc hậu, thật chẳng thể tin nỗi. Lần trước là Ka ôm chặt Thanh Hà, lo lắng xem xét vết thương, hôm nay đến Bee ngọt ngào với Mèo Điên, đi theo bao nhiêu năm nay đến giờ mới tận mắt... Đúng là đàn bà thật ghê ghớm, nhất là đàn bà đẹp.
- Hương...
Lan Khuê chưa kịp nói thêm đã cảm thấy một chút hụt hẫng, Phạm Hương nhanh như chớp rút tay khỏi tay cô, cúi xuống sàn ghế lấy cây NPK rồi mở cửa phóng xuống khi xe vẫn đang chạy.
Sau khi ý thức được chuyện gì xảy ra, Khuê Khuê quay phắt lại đằng sau, lặp thức nhìn thấy đoàn xe dừng hết, rất nhiều người phóng xuống cầm súng đuổi theo Phạm Hương, bỏ mặc chiếc xe chở cô...
*****
Phạm Hương chạy ngược về khu rừng phía trên, chốc chốc quay đầu nã súng bừa vào đối thủ. Đã bóng tối còn khuất tầm nhìn, mọi thứ một màu đen, nếu không đám bọn chúng khó sống, nhưng dường như chúng cũng quyết liệt chẳng kém, Phạm Hương nghe tiếng bước chân rất nhiều người đuổi theo. Rồi thì tiếng súng ì đùng, Phạm Hương phải nép vào một thân cây to.
Phạm Hương cố vắt óc nghĩ xem làm sao cắt đuôi bọn này nhanh nhất, thật sự lòng nóng như lửa đốt về chuyện của Thanh Hằng, chưa lần nào chiến đầu trong tâm trạng hoảng loạn vầy, lại không ai hổ trợ, không ai theo sau, rồi thì chỉ có khẩu súng duy nhất đang ôm trong tay, hơn nữa là đang rất lo cho an nguy của Khuê Khuê, chẳng biết bọn chúng có đuổi theo xe em ấy không, dù đã cố đánh lạc hướng khác.
Phạm Hương nhìn thấy phía trước có ánh đèn vàng kéo dài, chắc chắn là đèn đường, nếu chạy nhanh qua đó chắc chắn có cơ hội bắt một chiếc xe quá giang xuống Nha Trang, cướp xe cũng được, giờ chẳng còn gì để mất.
Nhưng bọn chúng đang lùng sục, chạy qua đó thì được, chỉ là không biết có còn mạng gặp Ka không, có khi Ka chưa bị gì thì mình đã bị trước.
Được... Cái gì cũng phải thử mới biết.
Vừa đưa ra quyết định, Phạm Hương đảo ánh mắt sắc lạnh, phóng thẳng ra gần con đường mòn bọn chúng đang lùng sụt, dang chân đứng bằng một khí thế hiên ngang hùng dũng nhất, tay nã súng liên hồi, không động tâm, không né tránh, không một cái chớp mắt, dẫu lường trước có thể bọn chúng bắn trả.
Đến lúc viên đạn cuối cùng thoát khỏi họng súng, ý thức mình chưa trúng một viên đạn phản kháng nào, lặp tức quăng khẩu súng xuống, dùng hết sức bình sinh quay đầu chạy bạt mạng về nơi có ánh đèn vàng. Bỏ lại bóng tối sau lưng là tiếng là hét đau đớn của những kẻ trúng đạn, tiếng gọi thất thanh tên của những kẻ còn sống khi thấy anh em chúng trúng đạn.
Phạm Hương đã đúng, chúng đông nhưng ta ra tay bất ngờ dĩ nhiên không phòng bị nổi, và cũng vì chúng đông nên rất khó yểm trợ nhau, một vài tên bị bắn thì những tên khác sẽ hoảng loạn không làm gì được nữa. Kể cả một viên đạn kịp thời phản công cũng không hề có.
Phạm Hương đến con đường lớn, có đèn, vắng vẻ không một chiếc xe qua, đứng lại thở dốc một chút, rồi tiếp tục chạy, chạy mãi, chẳng biết mình chạy đi đâu. Thoát được bọn chúng rồi nhưng chẳng biết nổi đây là đâu, đi hướng nào, đường nào để đến được với Ka.
Giờ này, trong đầu không còn tồn tại ai khác ngoài Thanh Hằng... Bao nhiêu hồi ức ùa về, từ bé đến lớn, mọi thứ đã trãi qua, tất cả điều có Thanh Hằng bên cạnh...
******
Một người cha trùm Mafia, một người mẹ khắc khổ nhất nhất nghe lời ông, xem ông là tất cả. Dù được ăn sung mặc sướиɠ, nhìn vào cứ nghĩ đứng trên thiên hạ, muốn gì được nấy. Ai biết được cái cảnh, mỗi lúc thất bại một phi vụ nào đó, ông ấy sẽ đem hết bực tức của mình trút giận vào 3 mẹ con, đánh đập vợ bảo rằng bà ấy không biết sinh con, không biết đẻ con trai, sinh ra hai đứa con gái vô dụng chẳng được tích sự gì, sẽ chẳng còn ai kế nghiệp ông ta, không ai giúp ông ta cai quản sự nghiệp.
Những lúc như vậy Thanh Hằng sẽ ôm chặt lấy đứa em nhỏ, đưa lưng cho ông ấy đánh.
Phạm Hương nhớ rất rõ mình khóc thét, còn Ka thì không, Ka ghìm nét mặt dù Ka mới là người bị đánh nhiều nhất. Có khi ông ấy rút chiếc thắt lưng ra, vụt thật mạnh, Ka cũng vẫn đưa lưng ra đỡ như thế, rồi tối đó phải nằm sắp mà ngủ. Nửa đêm Phạm Hương lọ mọ bò dậy đi tìm lọ dầu, rón rém leo lên giường giở áo Ka ra, bàn tay nhỏ xíu xoa dầu lên đó. Ka biết chứ, lần nào Ka cũng cắn chặt tấm grap trải giường để không kêu lên vì rát bỏng.
Vừa sinh ra đã chứng kiến cảnh bạo lực, được dạy tất cả mọi điều về thế giới ngầm, tuổi thơ toàn một màu đen, đến khi lớn lên lại là một màu đỏ... Nhưng không phải màu đỏ của niềm vui hay hạnh phúc... Màu đỏ của máu!
Đến Hai chị em chưa được bao lớn thì mẹ mất trong một lần ba bị ám sát, bà tình nguyện đỡ đạn cho ông, bỏ lại hai chị em bơ vơ... Nhưng không sao, vì vốn cũng đã bơ vơ, bà ấy có sống cũng chẳng được gì, một bù nhìn, cùng lắm là lo cho 3 bữa cơm và giặt quần áo.
Năm 15 tuổi, ở Mỹ, buổi trưa đi học về, Thanh Hằng xông vào phòng ba lấy khẩu súng để trong tủ, phóng sang sân nhà bên cạnh, lạnh lùng bắn chết tên hàng xóm đã cả gan nói mình và Phạm Hương chẳng ra gì, nói gia đình là xã hội đen và hai chị em là thứ đáng vứt đi. Phút ấy, papa đứng trên lầu nhìn thấy, chẳng những không cản trở, không la mắn mà còn cười đắc ý, mừng rỡ. Rồi từ hôm đó Thanh Hằng được đưa thẳng lên làm thủ lĩnh nhóm lớn ở một bang. Phạm Hương bắt đầu ít được gặp Ka hơn, nhưng khi rảnh, Ka lập tức thu xếp công việc để trở về, đưa đi đâu đó dạo hoặc mua sắm.
Papa tin tưởng Thanh Hằng nhiều hơn qua từng phi vụ, dĩ nhiên là như vậy vì dẫu sao cũng con ruột của ông, huống hồ Thanh Hằng cực kì được việc. Chưa chắc một thằng con trai có thể làm tốt hơn, đến lúc đó ông mới nhận ra mình sai lầm, quá sai lầm khi từ xưa đến giờ nghĩ bản thân có hai đứa con gái vô tích sự, thế là mới yêu thương, rồi thì Phạm Hương vài năm sau cũng được theo Thanh Hằng học hỏi.
*******
Đôi mắt Phạm Hương đỏ hoe, nhất định không khóc.
Ka đã dạy không được khóc thét như khi bé nữa, không được rơi thêm một giọt nước mắt nào. Bởi vì nước mắt không làm kẻ ác dừng tay lại, mà nó càng làm chúng đắc ý, một khi ta khóc, chúng sẽ biết điểm yếu của ta... Vì vậy nước mắt của ta mới chính là vũ khí gϊếŧ ta... Và sau này càng biết...nước mắt của người ta yêu mới là vũ khí lợi hại hơn cả để gϊếŧ chết ta.
Rồi chợt.... Nhớ tới cái người lúc nãy mém khóc vì mình... Phạm Hương càng ra sức chạy nhanh hơn...
Rồi thì, sức người phải có giới hạn thôi. Phạm Hương đứng lại khi đã kiệt sức, đôi chân rã rời như muốn rụng khỏi cơ thể. Chống tay xuống đầu gói thở dốc
- Cô đã bị bắt.
Phạm Hương ngẫng lên, một nhóm 4 người cầm súng lục chĩa thẳng vào mình. Hừm... Cảnh sát... Lờ mờ đoán được từ lúc nãy rồi, chỉ là không ngờ bọn chúng có thể đuổi theo đến đây.
Dường như chúng rất kích động, có lẽ do lúc nãy chứng kiến Phạm Hương bắn quá nhiều đồng đội nên vô cùng manh động, chỉ muốn gϊếŧ Phạm Hương ngay... Và cũng có thể loại tội phạm nguy hiểm như vậy sẽ được lệnh bắn bỏ không cần xử.
Phạm Hương đứng thẳng người lên, sừng sững hiên ngang không có chút gì sợ sệt. Đến nước này thì sợ cũng chết, không sợ cũng chết. Mà thôi, dù sao cũng chẳng còn gì phải luyến tiếc, chết bây giờ có khi chẳng phải đau lòng vì mất Ka, nếu Ka có gì thì cũng chưa chắc sống nỗi, thôi thì chết luôn cho rồi.
Phạm Hương nhắm hờ đôi mi, xuôi tay, ngửa mặt lên trời, nhớ lại nụ cười má lúm của Ka lần cuối cùng. Rồi lại vô thức nhớ đến con người kia, con mèo hoang hay giương nanh múa vuốt, nhớ lần đầu gặp người đó, lần đầu người đó bị mình chọc tức đến cứng họng đỏ mặt, nhớ hôm ở núi rừng Lâm Đồng cùng nhau đi chơi múa hát, nhớ khoảnh khắc cướp nụ hôn đầu của người ta..., mỉm nụ cười nhẹ... Buông bỏ và chấp nhận.
Phạm Hương nghe tiếng lên đạn cạch cạch của bọn chúng...
- Dừng lại...
Giọng nói Phạm Hương đang nhớ trong đầu tự nhiên ở đâu vọng tới từ đằng sau.
Lập tức mở mắt, quay mặt lại, đúng là người đó, bóng dáng đó... Chưa kịp lên tiếng...
- Madam. - Một tên trước mặt lên tiếng làm Phạm Hương điếng hồn, ngờ ngợ...
- Bỏ súng xuống đi.
- Nhưng... Madam
- Đây là lệnh! - Lan Khuê nghiêm giọng.
Mấy tên kia bức xúc nhưng cũng từ từ hạ súng xuống...
Một chút ngạc nhiên... Một chút ngỡ ngàng... Một chút bỡ ngỡ... Và rồi thì thất vọng... tuyệt vọng... Đau đớn... Hèn gì dạo này đi đâu cũng có cảnh sát bám theo...
Cảm giác đau đớn chồng chất trong lòng Phạm Hương bây giờ có lẽ chẳng một ngọn núi nào có thể sánh bằng, không một từ nào có thể diễn tả.
Thật giống cái cảm giác ta không biết bơi nhưng rơi xuống giữa biển, chới với, bất lực.... Rồi khi bơ vơ nhất, vớ được chiếc phao cứu hộ.... Rồi chiếc phao đó bỗng chốc vuột khỏi tầm tay... À không, là chiếc phao của quân địch thả xuống, vậy mà mình đã vô cùng hạnh phúc khi vớ được chiếc phao đó, để rồi làm trò cười cho thiên hạ.
Phạm Hương bỗng ước gì mấy tên đó bắn chết mình trước khi được hân hạnh biết cái sự thật khủng khϊếp này đi... Nhưng đời thật biết trêu ngươi!!!
.
*****