Chương 17: Chỉ tại... chiếc đồng hồ!.
- Tôi hỏi có lấy không? - Phạm Hương nhìn Lan Khuê trân trân, rằn từng tiếng, mắt hừng hừng lửa giận.Lần đầu tiên tặng quà mà dám từ chối sao? Cô gái này ăn gan hùm chắc. Lòng kiêu hãnh của Phạm Hương nhất định không cho chuyện đó xảy ra.
- Tôi... Tôi... Nhưng tôi không thích cái này mà. - Lan Khuê thấy người kia như vậy tự dưng ớn lạnh, chợt nhớ đến cái hôm mình chọc giận người ta và xém chút... Nghĩ thế nên xuống nước ngay, giọng nhỏ nhẹ, ỉu xìu.
- Không phải hôm trước nằng nặc đòi chiếc đồng hồ của người ta sao? Đùa tôi à? - Cơn giận trong mắt Phạm Hương vẫn chưa nguôi bớt chút nào.
- Không không phải, nhưng mà...mà... Cái... Cái này khác màu.- Lan Khuê lập bập bịa đại khái một lý do, trả lời ngoan ngoãn như một chú mèo.
- Cô nhất định phải nhận cái này nghe chưa. - Giọng răn đe.
- Nhưng...nhưng tôi...tôi... thích cái của Thanh Hà hơn. - Dù sợ sệt nhưng nhất định không nhận.
- Được thôi, thích màu đó chứ gì, đi theo thôi. - Vừa dứt câu, Phạm Hương đã nắm lấy cổ tay Lan Khuê, kéo mạnh theo mình, mặc kệ người ta thích hay không.
********
- Bữa đến giờ chị không thay băng sao? - Thanh Hà vừa rửa vết thương cho Thanh Hằng, vừa hỏi, vẻ hằn hộc.
- Ừ!
- Đã nói rồi sao không nghe vậy, bản thân mình không biết tự lo nữa thì chị lo cho ai được.
- Cho em. - Tự nhiên Hằng buông hai chữ tỉnh không, môi còn cười cười, mắt đang nhìn ngắm gương mặt chăm chú lo lắng của Thanh Hà. Chẳng hiểu sao chị nghe giọng điệu càu nhàu của Thanh Hà không thấy ghét chút nào, ngược lại còn thích thú.
Thanh Hà giật mình, ngưng tay ngước nhìn Thanh Hằng trân trân, đôi mắt to tròn long lanh, ngơ ngác như chú nai rừng mùa thu trước câu trả lời tưng tửng kia, chẳng biết ai nhập chị ta nữa. Thanh Hằng này điên rồi.
- Đồ điên. - Thanh Hà sau phút ngơ ngác liền phòng má, rồi cuối xuống tiếp tục công việc như biện pháp chữa ngượng, giấu đi khuôn mặt đang càng ngày càng đỏ ửng.
Thanh Hằng thấy thế càng cười tươi, gương mặt này rõ ràng là gương mặt ba ngày nay chị nhớ nhung. Cái gì trút bỏ được phải trút bỏ, và biết chấp nhận cái mới. Cái mới này của Thanh Hằng cơ hồ rất đáng yêu nha, đáng yêu hơn cái cũ nhiều.
Rồi một tiếng thở dài lọt tho,r giữa không gian. Nụ cười dần lặng tắt.
- Xong rồi. - Cô hoàn tất thao tác cuối cùng băng bó vết thương, thu dọn dụng cụ y tế.
Thanh Hằng không trả lời, ngã lưng xuống niệm, gối hai tay lên đầu nhắm hờ đôi mi.
Cô cất hết mọi thứ gọn gàng rồi ngồi xuống chiếc bàn. Theo thói quen mấy ngày nay...lôi cái đồng hồ ra ngắm nghía.
Một lát, Thanh Hằng mở mắt thấy ai kia đang ngắm quà mình tặng, dĩ nhiên tâm trạng phơi phới hẳn, xoay nghiêng người chống một tay ngắm lại người ta, khoé môi cong lên.
- Thích nó lắm sao? - Thanh Hằng chợt lên tiếng hỏi, dịu dàng nhỏ nhẹ, giọng điệu hiếm thấy, à không, hầu như đám đàn em chưa ai từng thấy qua.
- Ừ thích lắm!. - Thanh Hà vẫn nhìn ngắm từng đường nét chiếc đồng hồ. Rồi bỗng có tật giật mình, thanh minh ngay. - À ừm... Nhưng mà.. Nhưng mà tại nó đẹp thôi, nó rất đẹp nên thích chứ không phải do chị tặng nên thích đâu. - Chẳng thà cứ để yên có lẽ người ta chẳng nghĩ nhiều, giải thích vụn về thế kia mới khiến người ta chú ý.
Thanh Hằng chẳng nói gì, thả cánh tay xuống, nằm thoải mái ra giường. Cơ hồ rất vui vẻ. (Ka Trở như bánh tráng, biết đường đâu mà đỡ).
- Vào đây! - Tiếng Phạm Hương lanh lảnh gần như hét, lôi mạnh Lan Khuê theo mình trong cơn tức tối. Đám đàn em xung quanh nhà chẳng biết chuyện gì, thấy Phạm Hương giận dữ liền kéo nhau theo sau ngóng tình hình.
Phạm Hương tự tiện đạp mạnh cửa phòng Thanh Hà, có vẻ cơn tức giận đang làm mờ mắt, chẳng chú ý đến sự có mặt của Thanh Hằng.
Rầmmmm
Phạm Hương đập mạnh xuống bàn, chỗ Thanh Hà đang ngồi. Cô gái giật mình ngước lên, ngơ ngác nhìn.
Tâm tình Thanh Hằng mới vui vẻ một chút, bây giờ lại chùn xuống, đôi mày chau chặt tựa như dính vào nhau.
- Đổi cái đồng hồ cho tôi. - Phạm Hương giằng chiếc hộp trong tay lên bàn.
- Hả, không được! - Thanh Hà hơi hoảng sợ, giấu chiếc đồng hồ trên tay ra sau lưng.
- Không được cũng phải được. - Phạm Hương sấn tới, xoè bàn tay ra, hất mặt ý bảo Thanh Hà đưa ra, tay kia vẫn ghì chặt cổ tay Lan Khuê.
Tình hình bây giờ cứ như ba đứa trẻ con giành nhau món đồ chơi yêu thích. Cả đám đàn em lấp ló ngoài cửa nhìn vào, lúc này ai cũng sợ trước thái độ Phạm Hương, thành ra dù Thanh Hà giống hệt con nai vàng rung rẫy trước con sư tử đói, rất đáng thương nhưng chẳng ai dám hó hé nửa lời. Huống hồ trong phòng lúc này còn có Thanh Hằng, bà trùm đó yêu thương, dung túng đứa em gái cỡ nào ai không biết. Trước giờ, ai làm phật ý Phạm Hương cũng chính là làm trái ý Thanh Hằng, mà một khi làm trái ý Thanh Hằng thì đến cái mạng cũng khó giữ, nếu may mắn coi như giữ được thì cũng đến sống dở chết dở.
- Khôngggg, tôi đã bảo không rồi, cái này là của tôi đó...
- Tôi đã nói đưa đây.
- Không!
Bốppppp...
- Á
Thanh Hà vừa dứt tiếng "không" liền ăn một bộp tay đau điếng. Gương mặt nõn nà, trắng sứ không tì vết lập tức nổi lên cả bàn tay 5 ngón đỏ tươi. Giọt nước mắt rớt nhanh xuống từ khoé mi vì cơn đau.
- Đưa đây chưa? - Phạm Hương đưa tay lên giáng xuống thêm một cái với cô gái cứng đầu trước mặt.
Bốppppp....
Lần này không phải Thanh Hà nhận thêm bộp tay từ Phạm Hương, mà là Phạm Hương nhận bộp tay từ Thanh Hằng.
Chị vừa thấy Phạm Hương định cho Thanh Hà thêm một tát, đã ngay lập tức ngồi bật dậy. Một tay bắt lấy cánh tay Phạm Hương trên không trung, tay còn lại tán vào một bên má của đứa em gái càn rỡ. Sau đó, kéo Thanh Hà ra sau lưng mình che chắn cho cô.
Nãy giờ chị nằm đó đã chứng kiến toàn bộ sự việc và không thể nào nằm yên được nữa. Gương mặt chị bây giờ cực kỳ tức giận, đứa em gái này thật quá đáng.
- Ka đánh em? - Ánh mắt vốn hực lửa của Phạm Hương càng long lên sòng sọc, nhìn chăm chăm Thanh Hằng. Đây là lần đầu tiên Phạm Hương bị Ka đánh, đã vậy còn bị đánh trước mặt đám đàn em và vì một đứa nô ɭệ.
Gương mặt Phạm Hương bây giờ chỉ có thể nói là hết sức kinh ngạc, chưa bao giờ dám nghĩ Thanh Hằng sẽ đánh mình. Một tay ôm lấy gò má đau đến rát bỏng, lần này Thanh Hằng quả thật rất mạnh tay.
- Rõ ràng là em sai, Ka không bênh em được! - Thanh Hằng nói bằng giọng cứng rắn, giọng điệu chưa từng dùng Phạm Hương . Ánh mắt ném về Phạm Hương cũng khó chịu y như lời nói.
Đám đàn em đứng bên ngoài quan sát nãy giờ còn lấy làm lạ, lần đầu tiên Thanh Hằng đánh Phạm Hương như thế, hẳn là cô gái này rất quan trọng với bà Trùm, Chứ không đơn giản chỉ là một nô ɭệ như chúng vẫn nghĩ. Cả đám im thinh thít, thậm chí chẳng dám thở mạnh, không khí trong phòng giờ này vô cùng nặng nề.
Thanh Hà sợ sệt nép sau lưng Thanh Hằng, còn Lan Khuê cũng im lặng sau lưng Phạm Hương.
- Em mau gọi là chị Hai đi. - Thanh Hằng nói với Phạm Hương, mắt hướng về Thanh Hà.
- Sao? làm gì có chuyện đó? Tại sao em phải kêu nó là chị? nó chỉ là một nô ɭệ! - Phạm Hương bực tức, chỉ về phía Thanh Hà, nhưng không dám manh động trước mặt Ka.
- Vợ của ca thì em kêu bằng gì? - Thanh Hằng hỏi Phạm Hương bằng ngữ điệu dứt khoát, răn đe.
Câu nói khiến cả Phạm Hương và Thanh Hà giật mình nhìn Thanh Hằng trân trân. Nhưng có vẻ Thanh Hằng rất bình thản.
- Ka nói gì? Em không bao giờ chấp nhận. - Phạm Hương đanh mặt trả lời, lần đầu tiên dám hổn láo với Thanh Hằng như vậy.
- Không chấp nhận cũng phải chịu! Em dám cãi Ka sao?
Phạm Hương nheo đôi lông mày không thèm nói nữa , quầy quả bỏ đi. Trận cãi lộn với ca làm Phạm Hương quên luôn việc phải đổi chiếc đồng hồ cho Lan Khuê.
Cánh cửa đóng ầm.
Sắc mặt cả hai chị em họ Phạm bây giờ làm đám đàn em cũng hoảng, mau chống rút êm khỏi nơi đó để tránh lạc đạn.
Căn phòng bây giờ chỉ còn mình Thanh Hà với chị.
- Thanh Hằng!. - Thanh Hà gọi khẽ.
- Sao?
- Phạm Hương...
- Không sao cả, chắc tôi đã quá nuông chiều nó rồi. - Thanh Hằng trả lời, mắt hướng xa xăm ra cửa sổ.
- Nhưng em...
Chính Thanh Hà cũng không hiểu, có nỗi xao xuyến nào đó dâng lên trong lòng, dường như tiếng "vợ" thốt ra từ miệng Thanh Hằng làm cô quên luôn cơn đau từ cái tát tay của Phạm Hương, vẫn còn vương trên gò má.
Thanh Hằng không nói không rằng, quay lại đối diện Thanh Hà, đặt hai tay lên vai cô, kê sát gương mặt, dùng giọng điệu chân thành.
- Em chỉ việc ngoan ngoãn ở cạnh tôi, cả thế giới cứ để tôi lo.
Rồi thì ôm cô vào lòng, ghì chặt thân hình mảnh khảnh vào tim.
- Thanh Hằng! có được không? - Cô ngập ngừng.
Chị Nhẹ nhàng buông cô ra, ôn nhu ngắm nhìn gương mặt xinh đẹp rồi đưa bàn tay với những ngón thon dài vuốt ve lên đôi má đó ửng vì cái tát ban nãy.
- Đau lắm không? - Trong câu nói mang một niềm xót xa.
- Một chút thôi!
- Sau này sẽ không có chuyện như vậy xảy ra nữa! - Một câu hứa ngọt ngào, như vậy không phải chị đang hứa sẽ bảo vệ người ta sao.
Thanh Hà không hiểu sao trong tim dâng lên chút ấm áp khó tả, nhẹ nhàng gật đầu. Thanh Hằng mỉm cười rồi lại kéo cô vào lòng ôm thật lâu.
********
Lan khuê đi phía sau lưng Phạm Hương nãy giờ vẫn im lặng, bản thân Khuê Khuê ý thức được Phạm Hương chính là vì mình mà cãi nhau nảy lửa với Thanh Hằng, nên dù không thích người ta thì tận tâm cũng phải có chút áy náy. À cô còn thấy có lỗi với Thanh Hà, bởi vì cô Hà Thành phải nhận một tát của Phạm Hương.
- Ê.
- Gì? Tôi không lấy được cái đồng hồ cho cô đâu.
- Thôi tôi không cần nữa đâu!
- Vậy tốt.
- Nhưng mà...
- Không nhưng nhị gì cả, muốn tôi kêu con nhỏ vô dụng đó là chị sao? đừng hòng!- Phạm Hương vẫn còn tức tối chuyện ban nãy, dĩ nhiên muốn mình kêu Thanh Hà bằng chị là chuyện không đời nào. Đừng nói là Ka còn vì nó mà đánh mình một bộp tay.
- Nhưng mà Thanh Hằng...
- Đừng nhắc nữa. - Phạm Hương gắt lên.
Trước đây dù không thích nhưng Phạm Hương không quá ghét Thanh Hà. Còn từ bây giờ hả? Nhất định chẳng đội trời chung...
.
.
.
Bởi ta nói, anh hùng không thoát được ải mỹ nhân mà. Hai anh nhà tình thương mến thương thế đấy, mà cả hai cũng vì bênh vực vợ mà chửi lộn hahaha.