Cô Gái Của Bà Trùm [Hương Khuê][Kiều Lan]

Chương 1

Chương 1: Biến cố lớn.
Giới thiệu nhân vật nè.

- Thanh Hằng : Trùm xã hội đen, cầm đầu một đám đàn em buôn hàng cấm xuyên quốc gia. Lạnh lùng, hành động dứt khoát, giỏi võ, giỏi bắn súng, ra tay tàn độc.

- Phạm Hương : Em ruột Thanh Hằng, thần tượng Đại Ca, hết mực trung thành, lạnh lùng, chỉ nghe lệnh Thanh Hằng. Giỏi võ, giỏi bắn súng, luôn theo sau Thanh Hằng. Học tính tàn độc từ Ka mình.

Hai chị em ( anh em cũng được ) nhà họ Phạm, một dòng họ khét tiếng trong giới tội phạm, ba là Phạm Thái, ông trùm đứng đầu thế giới ngầm. Không sợ trời không sợ đất, giúp ba cai quản băng nhóm tội phạm tại Việt Nam. Liên tục di chuyển đến nhiều nơi để làm việc, chỉ trực tiếp đi những vụ cực kì lớn, không ngại chạm trán, đấu súng với cảnh sát hay băng nhóm khác.

- Thanh Hà : cô sinh viên hoạt bát, yêu đời, đang sắp sửa có tình yêu cực đẹp với anh chàng cùng khoa gần nhà, thanh mai trúc mã. Tính tình mềm mỏng, mong manh, thanh khiết, dịu dàng.... Nhưng một ngày đẹp trời, chính cô cũng không biết sao mình bị nhóm tội phạm bắt đi, còn chính Thanh Hằng hạ lệnh và chính tay Phạm Hương bắt sống.

- Lan Khuê : Mật thám được cài vào tổ chức xã hội đen của hai chị em họ Phạm, mục đích để tìm bằng chứng phạm tội. Nhìn bề ngoài có vẻ yếu đuối nhưng cực kì kiên cường. Dự định lập kế hoạch giải cứu Thanh Hà, nhưng không may lạc luôn vào lưới tình, dính chùm, rối nùi... :))

- Ngọc Hà : Chị ruột Thanh Hà, người con gái điềm đạm, sâu sắc, thấu đáo. Cũng mềm mỏng nhu mì, yếu đuối như Thanh Hà. Là thần tượng hoàn hảo của đứa em bé bỏng, rất thương yêu em gái. Người yêu cũ Thanh Hằng, vì ngại Thanh Hằng là con gái, còn là trùm xã hội đen, dính dáng nhiều chuyện phi pháp, không muốn ba mẹ đau lòng nên quyết định chia tay để kết hôn với một doanh nhân thành đạt. Đó cũng chính là nguyên nhân đẩy đứa em gái tội nghiệp bị bắt đi mất một thời gian dài.

- Quốc Cường : Doanh nhân thành đạt, yêu Ngọc Hà từ cái nhìn đầu tiên, dù biết Ngọc Hà yêu Thanh Hằng nhưng vẫn cố công đeo bám, không phải người xấu nhưng không hẳn tốt. Hết mực yêu thương Ngọc Hà chân thành, tha thiết. Bằng mọi cách giúp Ngọc Hà truy tìm tung tích đứa em gái, thậm chí không ngại thuê người ám sát hai chị em họ Phạm.

- Quốc Khánh : yêu thương Thanh Hà từ bé, dự định ra trường sẽ yêu nhau nhưng Thanh Hà bị bắt mất, cố công tìm kiếm và cũng truy lùng băng nhóm bắt cóc Thanh Hà. Dùng tiền đúc lót, xin chuyển ngành sang cảnh sát và theo học khoá đặc nhiệm quyết tâm cứu Thanh Hà.

Còn rất rất nhiều nhân vật khác, này là nhân vật chính xuyên suốt thôi.

Bắt đầu nhé!

**********

- Thanh Hà à! Đội của Quốc Khánh hôm nay chơi hay quá phải không?

- Đúng vậy! Anh ấy thật đẹp trai mà.

- Thanh Hà! Cậu thích anh ấy lâu rồi phải không? Nói đi nào.

Cả đám rôm rả trong sân bóng của trường đại học. Trận bóng rổ toàn thành phố.

- Bọn mình sẽ không yêu nhau cho đến khi ra trường! - Thanh Hà vui vẻ vừa theo dõi vừa bẻn lẻn nhìn anh chàng cao to đang mồ hôi nhể nhại dưới sân.

- Haha có khi đến đó anh ấy yêu người khác mất rồi thì khổ.

- Không! Mình tin tình yêu có thể vượt qua tất cả. - Thanh Hà chắc nịt.

Trái tim thiếu nữ của cô vẫn tin vào một tình yêu kiểu ngôn tình với anh chàng học chung từ cấp hai, gần nhà. Thi thoảng cả hai vẫn hay hẹn hò, đèo nhau ăn kem, dạo phố... Nhưng chưa chính thức nhận lời yêu.

********

- Hai ơi, em đi học về rồi. Hai đang làm gì đó. - Thanh Hà đứng lấp ló trước cửa phòng Ngọc Hà.

- Hai đang lau dọn một ít đồ, vào đây. - Ngọc Hà mỉm cười vẫy tay gọi đứa em gái vào phòng.

- Khi nào Hai và anh Cường cưới nhau, cuối năm phải không? - Thanh Hà hào hứng, vui vẻ thả lưng phịch xuống chiếc nệm êm ái.

- Ừa, dự định là cuối năm nay, nhưng không biết có thêm thay đổi gì không. Làm gì vui dữ vậy bé con. - Ngọc Hà đặt những khung hình chi chít xuống, tiện tay úp vào trong vẻ như không muốn ai nhìn thấy những tấm ảnh, ngồi xuống mép giường vuốt ve mái tóc cô em gái nhỏ.

- Em thích ăn cưới Hai cực. Và rồi Hai sẽ sinh một đứa nhóc kháo khỉnh, em được lên chức dì, thích lắm!. - Thanh Hà càng nói càng hào hứng.

- Được rồi, kể Hai nghe xem dạo này học hành thế nào, em với cậu trai kia vẫn ổn hả?. - Ngọc Hà nằm xuống cạnh em gái, nó luôn làm Ngọc Hà cảm thấy vui vẻ mỗi khi về nhà, nhất là lúc trò chuyện với nhau.

- Chúng em cho nhau thời gian tìm hiểu thôi, đến khi ra trường chắc chắn sẽ chính thức yêu nhau, anh ấy là người đàn ông tuyệt nhất. Sẽ còn tuyệt hơn anh Cường của Hai nữa kìa. - Thanh Hà chóng tay gối đầu, nhìn chị gái mà cô thần tượng nhất.

Ngọc Hà mỉm cười, dường như dạo này không được tươi như ngày trước, nhưng cũng không quá tệ. Trái ngược với cô em lúc nào cũng hồn nhiên, hay kể đủ mọi chuyện trên trời dưới đất, Ngọc Hà điềm tĩnh hơn nhiều, trầm tính và ít hay tâm sự.

Đang nói chuyện bỗng cả hai nghe tiếng động lạ, hình như rất nhiều người vào nhà, Thanh Hà bật dậy chạy nhanh theo Ngọc Hà đang đi trước.

Vừa bước xuống hết bậc thang cuối cùng, Thanh Hà đứng hình, một đám người áo đen xăm trổ đầy mình đang lục tung nhà cửa. Ba mẹ bị khống chế ngồi yên ở sofa, cô hốt hoảng nhìn sang chị mình, mặt Ngọc Hà không còn giọt máu, tay chân run lẩy bẩy.

Một người con gái cao ráo, tóc nâu dài bồng bềnh, mặc chiếc áo khoác jaens bụi bặm đang đứng khoanh tay. Sau lưng là một người con gái cũng menly không kém, tóc cột cao mặc chiếc khoác da. Hai gương mặt hao hao và một điểm chung là lạnh lùng như băng nam cực.

- Th...tha...thanh Hằng...! - Ngọc Hà lắp bắp khiến Thanh Hà sợ sệt theo. Đôi tay nhỏ nhắn run run bám chặt vào tay chị gái.

Hai người quay mặt lại, người đứng trước nhìn Ngọc Hà một cách hời hợt, môi nở nụ cười nửa vời nhưng bỗng chốc khiến tim Thanh Hà loạn nhịp. Cô nhìn đến say đắm, chưa bao giờ thấy một người con gái đẹp đến vậy, chẳng đẹp dịu dàng như bình thường, mà có vẻ gì đó sắc xảo, mạnh mẽ, cuốn hút đến lạ. Cô nhìn không chớp mắt, trong khi vẫn chưa hết hoảng loạn.

Người đó từ từ bước đến gần hai chị em, đảo mắt từ trên xuống dưới rồi nheo đôi hàng mi phượng cong vυ't, lại nở thêm một nụ cười không phần thiện ý. Hai tay đang khoanh trước ngực buông xuống, chậm rãi đúc gọn vào túi quần jeans, giọng băng lãnh phát ra đúng ba chữ :

- Hương! bắt về.

Hấc mặt ra hiệu, không phải về hướng Ngọc Hà mà về hướng Thanh Hà.

Người con gái đứng sau lưng nãy giờ vẫn yên lặng, vừa nghe xong liền dẫn một đám đàn em lao tới, nhanh như chớp khoá tay Thanh Hà.

- Đừng, Thanh Hằng, Thanh Hà... Thanh Hà có làm gì đâu... - Ngọc Hà kinh hãi, lập bập mãi mới khó khăn nói thành một câu hoàn chỉnh.

- Lỗi của nó là có chị gái như cô. - Người vừa nhận lệnh và chính tay bắt Thanh Hà lên tiếng, giọng điệu không ít băng lãnh hơn người ra lệnh chút nào.

Thanh Hà chới với quơ quào vài cái trước khi kịp cảm nhận được một chiếc khăn đưa tới mặt mình bịt lại, tay chân bắt đầu xuôi xuống dần, sau đó bất động hoàn toàn.

- Đi!.

Thêm một tiếng gằn không lớn nhưng đầy uy lực vang lên. Hai người con gái menly đi trước, đám  áo đen nối gót, một tên cao lớn vác Thanh Hà trên vai đi theo. Họ bước ung dung nhưng không ai dám ngăn lại, những ánh mắt bất lực nhìn chằm chằm rưng rưng.

Lát sau, căn nhà lộng lẫy được trả lại cho chủ nhân nó. Tiếng khóc thúc thít của những người trong đó vang lên rấm rức, nhất là Ngọc Hà, giọng khàn đặc cộng với tiếng nấc như ai oán.

Chỉ phút chốc, tất cả người trong gia đình trải qua một cơn ác mộng. Để người ta bắt đứa con gái cưng đi trước mặt mà chỉ biết gọi tên theo trong vô vọng.