Chương 9: Đồ ăn của Đại Thần.
Lan Khuê hậm hực đẩy cửa phòng bước vào, Minh Tú ngồi ở bàn học bài như mọi hôm, nghe tiếng đóng cửa hơi lớn, Tú ngẩng mặt liền thấy khuôn mặt dỗi hờn tức tối của ai đó. Chẳng động tâm nhiều, tiếp tục cắm mặt xuống trang sách. Mấy bạn khác trong phòng mỗi người một việc, phát hiện sự lạ liền dừng tay ngước lên.
- Rồi, có chuyện.
- Suỵtttt...
Tuyết Ngân khều tay Minh Thư, tình hình này không nên chen miệng vào.
Y như rằng không hề sai, một lúc sau có tiếng gõ cửa, Thư nhanh chóng mở ra, Hoa Hậu Đại Thần đang đứng chần dần với vẻ mặt khổ hạnh, tay xách lỉnh kỉnh đủ thứ đồ.
- Chị Hương... À vào đi. - Thư mời Phạm Hương vào nhưng mắt lại lấm lét liếc qua chiếc giường cạnh cửa sổ.
- Chào mọi người, tôi có đem đồ ăn đến cho mọi người. - Phạm Hương đặt cả đống to lên bàn, lê từng bước như con rùa chịu tội, mắt chăm chú hướng về khuôn mặt đỏ bừng hừng hực của ai đó.
- Wowwww vịt quay Bắc Kinh, chè sen, bim bim, còn có cả trái cây tráng miệng, ôi Hoa Hậu Đại Thần thật là anh minh. - Tuyết Ngân reo lên, nãy giờ lục đυ.c mò mẫn mấy cái túi trên bàn.
Phạm Hương đúng không hổ danh là "Đại Thần" của trường, quả thật luôn hào phóng galang, đã xinh đẹp còn biết điều, giỏi giang, đứng đầu khoa quản trị Quốc Tế này, đã học năm thứ tư, gia đình thì giàu có. Lần nào đến đây cũng đều đem đủ thứ cho cả phòng, hôm nay còn đặc biệt đem nhiều hơn.
- Kí túc xá hèn mọn không dám đón tiếp tiểu thư, xin về cho. - Lan Khuê trừng mắt nhìn con người đang ấp úng rụt rè tiến đến chỗ mình từng bước, giọng khách khí nhưng chanh chua vô đối.
Bước chân như tránh boom của Đại Thần cao cao tại thượng khựng lại, hết hồn chết trân, mắt căng lên rồi cúi gầm khổ sở, đứng im như trời tròng, không dám tiến không dám lùi.
Tuyết Ngân và Minh Thư mím môi nén tiếng cười lớn trước thái độ này, ôi trời, thì ra "soái ca" oai phong lẫm liệt sợ vợ thế kia.
- Thôi mà Khuê, trời ơi chị với cô đó có gì đâu, chỉ thấy đẹp nên buộc miệng khen đẹp mà, thậm chí còn chưa nói chuyện một câu. - Phạm Hương cắn chặt môi dưới, nài nỉ thanh minh thanh nga.
Thì ra chỉ vì đang đi với nhau, người yêu lỡ lời khen một cô hoa khôi sinh viên năm nhất mới vào trường, là đùng đùng nổi giận.
- Ôi vịt quay thật là ngon, Tú ơi ăn nè, ngon thật đó. - Hai con người đang ngồi ở bàn ăn, không hề quan tâm đến "đôi thiên nga giẫy chết" kia, cắm cúi vào đồ ăn. Hayzzz kì thực thì cứ ba ngày một trận nhẹ, năm ngày một trận nặng, đóng cải lương suốt vậy đó mà.
Mấy lần đầu Lan Khuê khóc lóc thê lương, Phạm Hương theo năn nỉ mọi người còn nói ra nói vào giúp, giờ quen rồi, cùng lắm là một đêm cũng hết.
- Tú... Ăn đi... Ăn đi nè, cái này không phải ăn không của người ta đâu, là tiền ở trọ đó.
- Ừm - Tú dừng bút, quay lại mỉm môi đón chén thịt Ngân đưa ra.
- Gì chứ? Gì mà ở trọ? - Lan Khuê lập tức sừng lên với lời nói bình thản của Ngân.
- Đúng vậy, là tiền trọ tối nay của Hoa Hậu Đại Thần. - Minh Thư bồi vào lời Ngân, biết rõ rồi bài đặt hỏi lại, đâu phải lần đầu, thấy mua đồ ngon vậy là hiểu rồi hén.
- Khônggggg, không có chuyện đó?. Giường của tôi chật hẹp lắm, qua phòng cái đứa hoa khôi, hoa Lài gì đó mới vào trường đi, tui cho địa chỉ nè, kí túc xá khu A, phòng 503. - Lan Khuê khoanh tay ngoảnh mặt, lời nói chua ngoa không thể đàm phán, mắt không thèm nhìn lấy "Đại Thần" đang khổ ải chịu trận.
- Ủa gì dạ, ai kêu ở giường Khuê? Đại Thần à, tối nay Thư qua ngủ với Tú, nhường giường của Thư cho Đại Thần.
Ế, Phạm Hương mắt sáng gỡ gật gật, mua đồ ăn cho mấy đứa này thậy không uổng tiền chút nào, bao giờ cũng tâm lí như thế.
Lan Khuê càng ấm ức hơn, bạn bè mình về phe địch hết rồi, thật là dễ bị đồ ăn mua chuộc >.<
Bỏ đi, không đôi co, Lan Khuê đứng lên soạn đồ mai còn đi Cần Giờ, không thèm ngó tới mấy miếng vịt quay ngon lành luôn chứ ở đó mà ăn, Hoa Hậu Đại Thần phải chịu chung cảnh ngộ với con vịt mình mang tới. Lan Khuê đi rồi vẫn còn ngây người, đứng chết trân cúi mặt.
- Thôi, ẽm đang nóng giận mà, chị đến đây ăn luôn đi.
Phạm Hương chậc lưỡi, đành ngồi xuống ăn trước đã, lúc chiều đang định cùng nhau đi ăn thì xảy ra chuyện, theo năn nỉ đến giờ còn chưa ăn uống gì. Thôi kệ, ăn cho đỡ buồn chứ sao giờ, càng buồn nhiều càng phải ăn nhiều.
- Tú, bồ soạn đồ chưa? - Lan Khuê hỏi vọng ra.
- Rồi. - Tú đã ăn xong, tiếp tục làm bài tập toán cao cấp.
Phạm Hương khẽ thở dài, đưa mắt nhìn vào nơi phát ra tiếng nói của người yêu, mặt buồn rười rượi. Haizzz ngày mai em đi ngoại khoá rồi mà hôm nay hai đứa lại như vầy! Chỉ là vô ý khen người khác thôi mà, chứ trong lòng chỉ có mỗi người yêu đẹp nhất, không lẽ mỗi phút, mỗi giây đều khen em? Huống hồ người yêu của mình cả trường ai cũng công nhận đẹp xuất sắc rồi, khen hoài người ta sẽ nói mình tự sướиɠ mất!
...
- Khuê à, chiều giờ em chưa ăn gì, chị ra ngoài mua gì cho em nha. - Phạm Hương bị làm lơ vẫn không nản chí, đi theo nài nỉ cả buổi.
- Em à... Giận thì giận cũng phải ăn gì chứ.
- Emmmm... Lỡ đói quá em xỉu, hay em có mệnh hệ gì rồi chị phải làm sao đây?
- Em giận em đánh chị đi, đừng hành hạ bản thân nữa mà.
>.< theo khoa học nghiên cứu không ai nhịn đói một bữa mà có mệnh hệ gì! Làm quá hà.
Cả phòng đều cảm động trước tấm chân tình ấy, vậy mà có người dửng dưng chẳng ngó tới.
Phạm Hương tự độc thoại một mình không chịu nổi, liền bỏ đi, chạy ra ngoài. Có ai đó dù đang giận vẫn nhìn theo, nhíu mày. Miệng nói không muốn người ta ở lại nhưng khi người ta đi thì thất vọng hụt hẫng. Tối vậy rồi còn đi đâu không biết?
Nhưng chưa hụt hẫng bao lâu, Phạm Hương quay trở lại, tay mang đủ thứ đồ. Tất tần tật những thứ món nhìn thấy trên đường, mua về hết, em người yêu ăn được chút nào hay chút nấy.
Lan Khuê vẫn còn giận, nhưng thấy người ta vất vã không nỡ lòng, miễn cưỡng ăn một ly mì tôm, mấy thứ khác đều không ăn.
Phạm Hương yên lòng một chút, leo lên giường Thư nằm. Quả thật lần này nàng làm căng, không cho trèo lên giường như mọi bữa nũa rồi, nhưng thôi, ở lại ngủ cùng phòng cũng được, sáng mai Khuê đi, phải hai ngày mới về chắc nhớ chết >.<
Vậy nhưng... Nửa đêm hôm đó liền có chuyện.
Phạm Hương đang nằm chợt bật dậy vì... đau bụng, đau lăn lộn, quặn ruột. Lan Khuê đang lim dim ngủ liền nghe đám bạn la hoảng, giật mình qua xem người yêu thế nào? Giận thì giận mà thương cũng có thương chớ.
- Sao vầy nè... - Lan Khuê cuống cuồng vì tình hình Phạm Hương càng lúc càng nặng, bao nhiêu giận hờn bỗng tan biến hết vì lo lắng, mắt rưng rưng tay run run.
Phạm Hương chạy vào toilet nôn thốc nôn tháo, một lát sau tình trạng ổn định hơn thì lại đến... Tuyết Ngân và Mình Thư. Cả hai chịu chung số phận, vừa nôn vừa đau bụng, ba đứa trực toilet, hết người này ra đến người kia vào. Lan Khuê và Minh Tú xoa dầu, lấy thuốc, vỗ lưng ba người. Vậy là cả phòng sáng đêm không ai ngủ.
Phạm Hương không còn sức đi nổi, nằm bẹp dí trên giường gối đầu lên đùi Lan Khuê thở dốc, mắt lim dim chờ cơn quặn thắt của dạ dày lắng dịu.
- Bị làm sao vầy nè không biết nữa? - Lan Khuê xót xa vừa xoa dầu vào bụng người yêu vừa vuốt lưng dỗ dỗ, nhăn nhó như chính bản thân bị đau.
- Chắc vịt quay bị gì rồi. - Tuyết Ngân mệt lả, nằm cho Minh Tú xoa dầu, vừa thều thào. - Nghĩ kỹ lại thì ba đứa ăn vịt quay quá trời, Khuê không ăn nên không bị.
- Nếu vịt quay bị gì sao Tú không bị? - Lan Khuê thắc mắc.
- Ờ ha! Chắc Tú ăn ít. - Minh Tú gật gù đồng tình, tay đều đặn xoa dầu cho Ngân.
Tú vốn trước nay ăn như mèo, thịt lúc tối cũng chỉ ăn một ít trong chén Thư đưa cho.
- Ôi, đúng là đồ ăn của Đại Thần mang tới, đồ ăn của tiên trên trời thì người bình thường không nên ăn. - Minh Thư lết từ trong toilet ra, không còn hơi sức nhưng vẫn cố nói như trách móc, sắp gục ngã thiệt rồi.
Lan Khuê nhìn Phạm Hương cũng đang quằn quại liền xụ mặt phản pháo.
- Tại các cậu ăn nhiều chứ bộ, Hương cũng bị mà, không lí nào Hương tự hạ độc mình.
Haizzz vậy là cuối cùng Lan Khuê và Minh Tú thức cả đêm chật vật với ba người còn lại. Sáng sớm còn phải lên xe đi Cần Giờ sớm.
Phạm Hương như vậy Lan Khuê dĩ nhiên không muốn đi, nhưng cô là hội phó, chuyến đi này lại quyết định nhiều vào điểm rèn luyện học kì. Đành gọi chị gái Phạm Hương đến đón về nhà chăm sóc, Minh Tú gõ cửa phòng kế bên nhờ mấy bạn chăm sóc Tuyết Ngân và Minh thư giùm.
...
Hai mỹ nữ khoa quản trị đành vác bộ mặt gấu trúc ra tập hợp, lần lượt từng người bước lên ôtô do hội chuẩn bị, dù thật sự rất uể oải cũng phải cố.
Ở cửa lên xe có một người hồ hởi đứng phát đồ ăn sáng và chai nước suối. Người đó dĩ nhiên không ai khác là osin bị đàn áp nhất hội, Đồng Ánh Quỳnh.
Vừa thấy Minh Tú bước lên, Quỳnh không giấu được nụ cười toe toét, hai tay trân trọng đưa ổ bánh mì cho Tú.
Chị nhận lấy, gương mặt khó giấu nét mệt mỏi, có vẻ Quỳnh quá hí hửng không để ý.
- Chị Tú, chị Tú.... - Quỳnh gọi giật, Tú không quay đầu nhưng khựng người, ý chừng lắng nghe.
- Em phát đồ ăn sáng nên lát hẳn là lên xe cuối cùng, chị dành chỗ cho em được không? Nha, giành chỗ gần cửa sổ cho em với, em sợ mình bị say xe.
Tú không trả lời, nhích bước chân lên định đi.
- Ế chị Tú, chị Tú... Cầm balo lên trước giùm em với.
Chị đành nhận lấy để còn bước nhanh lên nhường đường người phía sau, cái con bé quả thật phiền phức vô cùng, chị vốn rất mệt mỏi, đau mắt, cũng không yên với nó.
Quỳnh hí hửng tiếp tục công việc khi đã "nhờ vả" xong, dạo này càng được nước lấn tới, chị không còn lạnh lùng như ban đầu nên dường như đã hay... đòi cái này, xin cái nọ. Quỳnh biết rõ chị Tú dù không trả lời nhưng không không từ chối.
...
Đúng thật là Quỳnh lên sau cùng, trên xe toàn bộ kín chỗ, có hai dãy, mỗi dãy hai ghế. Cả xe còn duy nhất một chỗ ngay phía trên, chỗ đẹp nhất, sát bên của sổ và cả...kế bên nữ thần xinh đẹp nhất đang trầm tư đọc sách. Cái ghế trống duy nhất đó có balo của Quỳnh nằm chiễm chệ.
Ôi chỗ ngồi mà cả xe ao ước, dành riêng cho Quỳnh...
Quỳnh Quỳnh như đang đi trên mây, cảm động muốn khóc, lập tức ngồi vào, trong sự hậm hực của vài người ngồi gần, nhất là ánh mắt đầy tơ máu của Đại Quang.
Quỳnh vui vẻ, cảm thấy chuyến đi thiện nguyện ngoại khoá đầu tiên này rất ư là hạnh phúc, giở bánh mì ra ăn. Nhìn sang thấy chị cụp mắt, hàng mi dài rũ xuống, chị đang nghiền ngẫm những con chữ dày đặc trên trang sách còn thơm mùi mực in.
Gương mặt chị nhìn góc nghiên chợt đẹp hơn gấp bội, đường nét sao mà thanh tú hoàn mỹ mê hồn như thế? Quỳnh thất thần nhìn ngắm, mắt trân trân không biết ngượng, trước giờ thích bất cứ thứ gì cũng đều nhìn chằm chằm như thế, thói quen khó bỏ của Quỳnh Quỳnh.
Và dường như... Tú đã quen thói quen của đứa nhỏ này, lúc đầu chị thấy rất kì cục, sau này dần bình thường, dù chị có nói nó cũng không xấu hổ, vẫn nhìn. Cứ kệ, nó nhìn no mắt thì thôi.
- Ủa chị Tú chưa ăn sáng hả? - Quỳnh sực nhớ.
- Ừ, tôi chưa đói. - Chị không ngẩn lên, kì thực Tú bắt đầu cảm thấy mình không được khoẻ, bụng có chút không ổn, không thể ăn thêm gì, dạ dày nôn nao.
Quỳnh gật gù, ừm, chỉ cần ngồi cạnh bên chị thôi, dù chị có làm gì cũng vẫn thấy vui.
Giữ yên không gian cho chị đọc sách, xe bắt đầu chạy, Quỳnh ăn sáng, uống nước... Ôi chai nước gì bé tẹo thế này? Sáng nay Quỳnh là người vận động nhiều nhất nên khát là phải.
Tu ừng ực hết chai nước của mình, Quỳnh thở dài tiếc nuối, cầm cái chai cạn sạch thừ người, trầm ngâm. Bất chợt có chai nước khác còn nguyên xi đưa trước mặt Quỳnh. Ôi... bàn bàn tay ai mà muốt dài, trắng nõn đây? Ngẩng lên...
...Chính là từ cái người chăm chú đọc sách bên cạnh, người đó vẫn tập trung vào quyển sách, không nhìn Quỳnh cũng biết Quỳnh chưa hết khát??? Chị có bốn con mắt ư?
Quỳnh Quỳnh nghe trong lòng cảm động vô cùng, cầm lấy chai nước của chị, trên thân chai có còn vương chút mùi hương nào của chị không nhỉ? Đưa chai nước lên ngửi thì kì quá! Thôi đi... Ơ nhưng mà, Quỳnh sẽ coi như đây là món quà đầu tiên của chị tặng mình, hế hế.
Quỳnh Quỳnh cảm thấy bản thân thật tham lam, đã ngồi cạnh chị thế này, mùi oải hương từ tóc chị vấn vít vào không gian đậm đặc lắm rồi còn muốn thêm nhiều nữa là sao?
Tu thêm một lúc nửa chai nước, à, phải chừa lại cho chị một nửa chứ! Đóng nắp lại.
Ăn uống no say xong xuôi! Đúng là căng da bụng chùn da mắt. Quỳnh buồn ngủ, dựa lưng vào ghế ngủ ngon lành, vừa phải thức sớm mà vừa làm osin dĩ nhiên thấm mệt.
...
Tú đọc sách đang đến một đoạn rất hay, tự nhiên vai chị bị dựa dẫm, tiếp đó là một sức nặng ập đến, đổ gục vào người chị, quay nhìn sang... Đứa nhỏ bên cạnh đã dựa vào người chị ngủ say sưa, khuôn mặt còn vùi sâu vào mái tóc bồng bềnh của chị thở đều đều nữa chứ. Từ bé đến lớn chưa ai dám càn rỡ chiếm hết tiện nghi của chị như vậy.
Chiếc xe chạy chồng chành, người nó lắc lư qua lại chốc chốc tự do chạm vào người chị... Thật ngang ngạnh... Haizzz...
Minh Tú thức cả đêm, vốn định lên xe sẽ chợp mắt một lúc, ai ngờ bây giờ lại phải làm gối nằm cho người ta. Chị mệt mỏi cất quyển sách, bụng càng lúc càng khó chịu, thôi thì dựa đầu vào lưng ghế khép hờ mắt, ngồi thẳng lưng cố định, cho đứa nhỏ này ngủ suốt đoạn đường đi 50 km.
Coi như tôi dung túng em lần nữa.
...