Ánh Nắng Đời Tôi [Quỳnh Tú]

Chương 62

Chương 62: Ba và con trai.
Cửa phòng làm việc đóng im ỉm từ đó đến tận tối. Có mấy lần Quỳnh đứng áp tai vào nghe ngóng, muốn gõ cửa nhưng cuối cùng lại thôi.

Trời bắt đầu chạng vạng tối, ngày hôm nay dài lê thế. Từ trưa đến giờ chị đã ăn gì chưa? Quỳnh thất thàn suy nghĩ, bản thân thì đương nhiên không muốn ăn gì. Đứa trẻ ngồi chơi dưới sàn nhà với những món đồ Quỳnh cho, cũng không hẳn là đồ chơi, chỉ là vài vật dụng không dùng, thế mà nó cũng mê mẩn.

Quỳnh ngây ngẩn ngồi. Sực nhớ, liền đứng lên bế thằng bé đi tắm cho nấu, nấu một tô mì thích bò ngồi đúc nó. Bé con ăn một hơi hết sạch rất ngoan ngoãn, Quỳnh không ăn một miếng gì. Đi ra cửa hàng gần nhà mua một ít sữa, bánh ngọt, trở về nhà.

Nghĩ tới nghĩ lui, Quyết định nấu vài món đơn giản, để trên bàn, nhưng không ăn mà đậy lại để đấy, nơi dễ nhìn thấy nhất. Trở lại sofa bế thằng bé con lên dỗ nó ngủ, chiếc ghế to nhưng đương nhiên không rộng như giường, ôm thằng bé trong lòng.

Quỳnh không biết dỗ con, chưa bao giờ dỗ con, ru ngủ lại càng không.

- Papa ơi papa. - Thằng bé cựa quậy trong lòng Quỳnh, người mà nó chỉ biết là papa mình, thân thiết hơn người lạ, mà cũng chẳng gọi là gần gũi. Có điều, vẫn có cảm giác nâng niu hơn là mẹ nó hoặc những bà vυ' vô cảm hai ba ngày thay đổi một người.

- Hm?

- Hát cho con nghe được không? - Lần đầu dám lên tiếng đề nghị xin xỏ Quỳnh.

- Con muốn nghe bài gì? - Quỳnh nhăn mặt, miễn cưỡng đồng ý, chỉ cần nó mau ngủ đi.

- Papa hát bài gì cũng được.

Trẻ con như nó, người ta có muốn ghét bỏ cũng không nỡ. Quỳnh dỗ dỗ cái mông nhỏ bé của nó, nghĩ ngợi.

- Không biết nhạc thiếu nhi đâu.

Nó giương đôi mắt to tròn lên, gật gật, ý chừng cái gì cũng có thể nghe, miễn là được ru ngủ.

Quỳnh bắt đầu lên tiếng ngâm nga, một tình khúc Lam Phương, bài hát được cho là vui vẻ nhất mà Quỳnh có thể nghĩ ra trong lúc này.

- "Không biết đêm nay vì sao tôi buồn? Buồn vì trời mưa hay bão trong tim? Đã bấy thu qua tôi vẫn đi tìm, để rồi buồn ơi nghe tiếng mưa đêm... Nghe tiếng mưa rơi mà nhớ thương nhiều. Đường về đèn khuya in bóng cô liêu..."

...

...

Minh Tú ngồi trong bàn làm việc gục đầu, mặt bàn loang loáng nước, đọng thành vũng. Chị bỗng nghe giọng hát trầm buồn vang văng vẳng ngoài phòng khách, tiếng quen thuộc, da diết mà sầu não. Bất giác ngẩng đầu, đôi mắt sưng húp, mặt mày đã xanh xao.

Chị đứng lên bước tới cửa sổ, đưa mắt nhìn ra khu vườn ngoài đó, thả trên những đoá Quỳnh đu đưa trước gió. Cánh hoa mỏng manh, trăng trắng toả một mùi hương ngào ngạt...

Tú chẳng biết mình đứng đó trong bao lâu, ngắm hoa cũng không hẳn, mắt chị mờ mờ, rát bỏng... Đến khi tiếng hát ngoài đó đã không còn, cả căn nhà chìm vào im lặng hồi lâu. Chị khẽ khàng mở cửa bước ra ngoài.

Đập ngay vào mắt là một người ôm đứa bé nằm trên sofa , cả hai tựa vào nhau ngủ ngon lành, chia sẻ một diện tích chật hẹp, phần lớn là Quỳnh nhường hết cho thằng bé. Trên bàn ăn để sẵn mấy món. Chẳng hiểu vì điều gì, tim chị bỗng rung lên, lòng dâng sự xót xa mơ hồ. Mỉm cười nhạt, đến lượt chị xót xa cảnh này ư?

Chị cố nén vài hơi thở trấn tâm, bước vào phòng lấy chiếc chăn ấm phủ lên cho cả hai. Rốt cuộc cũng không thể ngăn lòng mình lo lắng, chỉnh lại nhiệt độ điều hoà, chị không rời khỏi vội, đứng đó ngắm nhìn, hai gương mặt một lớn một nhỏ, hai gò má phúng phính giống nhau. Thằng bé rất dễ thương mà, nó trắng trẻo ngoan ngoãn, êm đềm nằm trong tay Quỳnh ngủ như cún con say sữa.

Dù gì người ta cũng là máu thịt của nhau. Mà cốt nhục tình thâm, trước giờ không ai có thể ngăn cản. Chị mỉm cười buồn, chị cố giữ lấy bằng mọi cách rốt cuộc đúng hay sai? Thằng bé không có mẹ như thế có tội nghiệp quá không? Quỳnh có trách chị không?

Mang theo một tâm trạng hoang mang, mâu thuẫn, bẽ bàng, thấp thỏm...

Quỳnh đâu có gạt chị, từ đầu đã nói rõ, là do chị cố chấp, chị cứng đầu bám lấy Quỳnh, ràng buộc Quỳnh, là chị, tất cả tại chị...

Tú nghe sự cay đắng từ lòng ngực mình tràn ra, bao phủ toàn thân chị. Càng nhìn cảnh Quỳnh một mình ôm con ngủ, càng nhìn thằng bé vùi sâu vào lòng ngực ấm áp, nơi mà mà vài ngày trước đây chị còn vô cớ chiếm lấy làm của riêng, càng đau lòng không chịu nổi. Mặc cảm tội lỗi, sợ sệt, kinh tởm chính bản thân.

Chị không đủ sức đứng đó, liền quay vào phòng ngủ, đóng cửa, chị đổ gục xuống giường, vùi mặt trong đóng chăn gối, chị lại khóc, lại xót lại đau, trái tim vừa được hàn gắn bằng những mảnh ghép yêu thương vụn về, bây giờ lại vỡ, lại tan tành, nát nhoè ra, như ai đem nghiền thành bột.

Đau nhất là... Đến ngay giờ phút này, chị vẫn không đủ ý chí, không đủ cam tâm để có ý định chia tay Quỳnh. Tim chị không nỡ, lòng chị không cho, lí trí chị càng bị bại lụi trước những cảm xúc lớn lao. Chị đã khó khăn lắm mới có thể ở bên người ấy.

Chị yêu Quỳnh mà, chị cần Quỳnh nữa... Chị luôn tha thiết muốn Quỳnh ở bên cạnh cả đời.

Nhưng mà... Thằng bé cũng cần một gia đình hoàn chỉnh. Điều mà chị không có, hay là không đủ tư cách làm.

...

...

---------------------------

Ánh sáng nhẹ rọi vào phòng khách vì tấm rèm rung rinh, Quỳnh giật mình dậy, nhìn đồng hồ. Mới sáng sớm, 6 giờ. Ừm giờ này chắc chị chưa thức. Quỳnh tung chăn bước xuống để lại thằng bé.

Tung chăn?

Vậy là chị, tối qua chị đắp chăn cho cả hai?

Sửa lại chăn đắp cho con, Quỳnh để nó ngủ, rón rém bước đến phòng làm việc, không có. Đi qua phòng ngủ. Cũng không có.

- Chị...

Đi trở ra, đồ ăn trên bàn không động tới, xe trong hầm không còn, chắc chị đến công ty rồi. Sao mà sớm dữ vậy?

Đi thay đồ trước đã, giờ phải lo giải quyết cục nợ này.

- Minh Quang, thức dậy đi nào. - Quỳnh đến sofa lay thằng bé, nó ngáy ngủ mở mắt, khuôn miệng chúm chím ngáp ngắn dài, đôi môi đo đỏ chu ra rất đáng yêu. Nhưng, bất luận nó đáng yêu cỡ nào đi nữa Quỳnh cũng chẳng mấy để tâm.

Mình quang dụi dụi mắt.

- Sáng rồi hả pa?

Còn hỏi. Quỳnh vừa chỉnh lại cổ áo sơmi, vừa nghiêm giọng.

- Ừ, dậy nhanh đi, ba đưa con đi tìm nhà trẻ.

Đôi môi chúm chím trề ra, một chút bối rối, một chút sợ sệt, nhưng bé con không dám cãi, miệng bập bẹ.

- Đi nhà trẻ hả pa?

- Ừ! Nhanh đi, ba còn phải đi làm.

- Nhưng ton hăm có toothbrush ở đây. - Tiếng Việt của nó lơ lớ, từ nào không rõ thì kèm vào tiếng Anh, yếu ớt viện cớ để chống cự chuyện đi nhà trẻ. Quỳnh cau mày, hơi bực bội, cúi xuống bế nó trong khi đồ đạc của mình đã tươm tất.

- Nhiều chuyện!

Vào phòng tắm giúp nó vệ sinh cá nhân nhanh một cách hơi bạo lực, sau đó thay đồ... Công nhận cái vali to toàn đồ của thằng bé, nói về khoản quan tâm thời trang thì mẹ nó hoàn toàn toả sáng, toàn đồ hiệu, cô ta thấy thích là mua, quăng đó. Ngoài việc mua quần áo, cô ta không còn biết làm gì cho con.

- Ăn sáng đi. - Quỳnh cho nó ngồi trên ghế, làm một gói ngũ cốc và mấy lát bánh mì để trước mặt thằng bé. - Tự ăn hay pa đúc?. - Quỳnh thở dài ngao ngán hỏi khi nó cứ cố tình lọ mọ rề rà.

- Con ăn từ từ...



- Nhanh lên. - Quỳnh nhìn đồng hồ, gắt giọng.

- Thôi được rồi, ba đúc.

Nhanh chống giật phần ăn trước mặt thằng bé đúc nó với vận tốc ánh sáng. Thực sự là không kịp rồi.

Quỳnh đưa nó ra khỏi nhà, đến trường mẫu giáo dĩ nhiên người ta không vô cớ nhận ngang xương một đứa trẻ, đã vậy còn lai lai, Anh không ra Anh, Việt không ra Việt.

Rốt cuộc không kịp giờ đến công ty thật, đành điện thoại xin nghĩ một buổi, chạy vại khắp thành phố mong tìm được một nơi giữ trẻ. Thằng bé chỉ có thể cúi đầu im lặng tuân theo sự vội vã thúc ép của ba, không dám nói một tiếng, mỗi khi bước vào cổng một trường mầm non, nó bám cổ Quỳnh chặt hơn một chút, đôi mắt như hai hạt nhãn long lanh ngân ngấn.

Tìm được một vài nơi giữ trẻ theo nhóm gia đình, mấy chỗ đó rất niềm nở chịu nhận giữ ngay, nhưng Quỳnh đảo mắt quan sát, thấy những đứa trẻ ngây thơ đứng nheo nhóc nhốt cùng nhau trong một căn phòng chật hẹp nóng nực, chỉ có một cây quạt đứng chạy rì rì, bao nhiêu cặp mắt đờ đẫn nhìn lên ngây dại... Quỳnh liền chùn lòng, dù sao cũng không nên cho Minh Quang ở những nơi thế này. Cuối cùng không đồng ý gởi, lại ôm con rời đi.

- Pa ơi pa, con không thể đi làm cùng pa hả pa? - Thằng bé ũ rũ vỗ vỗ má Quỳnh khi vừa rời nơi giữ trẻ thứ 13 trong sáng nay.

- Không! - Dứt khoát trả lời một tiếng.

Đôi gò má phúng phính của thằng nhỏ xập xệ xuống, không dám xin xỏ thêm.

Không nản lòng, Quỳnh hỏi thăm vài người trong quán cafe, rốt cuộc cũng tìm được. Một trường mầm non tư nhân Việt-Mỹ.

Giá hơi cao, gấp mấy lần tháng lương chụp ảnh của Quỳnh, nhưng vẫn mừng rỡ không quan tâm giá cả. Bao nhiêu cũng được, có chỗ gởi nó là được. Ở đây môi trường rất tốt, sạch sẽ mát mẻ, là trường quốc tế nên không còn gì phải lo.

Vậy là Minh Quang được nhập học ngay hôm đó, buổi chiều Quỳnh đã có thể đến công ty làm việc.

...

...

Hết giờ. Quỳnh đang đứng trước phòng giám đốc, không dám bước vào, cũng chẳng dám gõ cửa.

Tính tong...

Tiếng thang máy mở, Quỳnh lập tức nép vào góc tường.

Lan Khuê ôm một sập hồ sơ lên gõ cửa.

- Vào đi. - Tiếng nói bên trong vọng ra.

Tim Quỳnh rung một cái. Đúng rồi, tiếng nói Quỳnh thương biết bao nhiêu, giọt đớt đớt nhưng êm đềm, là âm thanh mát tai nhất thế giới trong lòng Quỳnh.

Lan Khuê bước vào, mọi thứ trở nên im lặng. Quỳnh đứng mãi thất thần ở đó.

Về cùng nhau ư? Một ước muốn xa xỉ nhất vào lúc này, không nên hiện diện trong đầu luôn mới đúng.

Quỳnh nhìn đồng hồ. Ôi, trễ giờ đón Minh Quang ở trường lâu rồi. Chết! Lập tức chạy đến đón con. Cũng may mấy cô ở đây có trách nhiệm. Đứng đợi cùng nó đến khi Quỳnh xuất hiện. Có điều, vài đôi mắt không được thiện cảm lắm chiếu về phía Quỳnh. Nhưng cũng có thể xí xoá sự cố này, dẫu sao ngày đầu con đi học. Có lẽ phụ huynh quên.

Đôi gò má bánh bao của Minh Quang rũ xuống. Quỳnh bế nó ra về, bỗng thấy ái náy vô cùng cực.

- Thôi nào con trai, phải mạnh mẽ, bình tĩnh tạo nên sự quý tộc coi. - Quỳnh đang đùa với nó ư? Thật không thể tin, lần đầu, nhưng dù gì bản thân cũng có lỗi.

- Mọi người đã về hết từ lâu, chỉ còn mỗi con... - Nó không dám dỗi hờn, chỉ có đôi mắt rưng rưng sắp khóc.

- Được rồi, con muốn ăn gì pa đưa đi ăn hết, sau đó đi ăn kem, sau đó... Ưʍ... Cho con quyết định.

- Thật không? - Nó thút thít hỏi lại, mắt có một vệt sáng quét qua.

- Ừ!

...

Ăn pizza, sau đó ăn kem, và đến trung tâm thương mại để chơi game, đó là sự bù đắp của papa đãng trí dành cho Minh Quang. Nó rất vui, liền cảm thấy bị bỏ rơi lúc chiều cũng xứng đáng, bình thường nó làm gì có chuyện được ra ngoài chơi thế này, ở với mẹ càng không, nhóc con bắt đầu thích ở với pa hơn, dù rất không thích việc phải đi nhà trẻ.

...

- Được rồi, về thôi. - Quỳnh nhìn đồng hồ, mãi cho nó chơi không hay đã 10 giờ tối.

Minh Quang hí hửng ngồi vắt hai chân qua cổ Quỳnh, vai đeo cái balo nhỏ, mê mẩn thanh kẹo mυ'ŧ. Hôm nay là lần chơi vui nhất từ lúc nó sinh ra.

- Một miếng kẹo nào dính trên tóc pa là con xác định đi nha. - Quỳnh nhướn mày cảnh cáo, sợ nó ăn kẹo bẩn tay lại bôi lên đầu mình.

- Vâng! - Sợ quá quăng luôn cả cây kẹo.

- Trời đất, con có thể ăn cẩn thận.

- Thôi, ba kill con.

- Hả? Ba chưa đánh con bao giờ mà?

Quỳnh cau mày, vừa nói chuyện với thằng bé vắt vẻo được mình vác trên cổ vừa lòn tay vào cổng rào mở khoá.

- Mẹ nói, mẹ nói lo tìm pa đi, mai mốt ba có mẹ kế ba kill con die. Lần nào nhắc đến papa, mẹ cũng nói thế. - Thằng bé thật thà thuật lại.

Mắt Quỳnh đột nhiên giăng tơ máu, nghiến răng một cái hơi tức giận.

- Đừng có nghe mẹ nói bừa. - Quỳnh gắt, thằng bé sợ sệt im bặt.

Nó đâu có biết mẹ kế là gì, càng không biết bao giờ có? Là ai? Thế nào? Mẹ bảo sao kể lại Quỳnh nghe vậy.

Thả con xuống, Quỳnh mở của nhà, với tay bậc công tắc. Căn nhà im lặng thinh không, lúc Quỳnh đi thế nào, bây giờ về thế ấy. Lặng lẽ và hiu quạnh.

Chị vẫn chưa về.

...

Vắng quá chán vại, cmt cho vui coi. Không lẽ Tú buồn rồi mình cũng buồn theo ư? Dui lên 😅😅😅😅