Chương 47: "Mém" còn son.
Nắng sáng len vào căn phòng có nhân ảnh nữ thần nằm trên chiếc giường trắng muốt ấm áp, mái tóc bồng bềnh xoã toáng loạn, ngũ quan yên bình... Hàng mi cong khẽ lay động, dần dần động đậy nhanh hơn một chút, Tú trở mình thức giấc, sao nằm trên giường ngay ngắn rồi? Hôm qua chị nhớ là ôm một mớ khó chịu ngồi xem tivi rồi mệt quá thϊếp đi từ bao giờ không biết. Kể cũng tốt, lâu lắm rồi chị mới có một giấc ngủ không mộng mị. Tú nghe lục đυ.c ngoài bếp, chị vào phòng tắm một chút bước ra, Quỳnh đang loay hoay nấu cháo.
Bỗng có làn gió mát thổi nhẹ qua sa mạc mênh mông trong lòng chị, bao nhiêu lâu rồi mới có người khuấy động buổi sáng vốn vô vị của chị? Bao lâu rồi khi thức dậy mới có hơi thở trong căn nhà vốn hoang vu?
Chị không vội bước vào, điều gì đó khiến đôi mắt đẹp đẽ dừng lại ngắm nhìn.
- Ủa chị...
Quỳnh bê tô cháo ra bàn, phát hiện có người đang an ổn tựa lưng vào tường nhìn mình, liền cười tươi. Đúng rồi, đây không phải điều luôn mơ về sao? Là lẽ sống của đời mình, món quà lớn nhất cuộc đời này ban tặng, rằng mỗi buổi sáng thức dậy sẽ nhìn thấy chị đầu tiên, và trước khi đi ngủ sẽ gặp chị là người cuối cùng. Ừm, nhiêu đó đủ rồi.
Tú lúng túng nhỏm lưng, không biết người ta có nghĩ gì không? Điên thật, sao tự nhiên đứng nhìn người ta nấu bữa sáng?
- À ờm...
- Xin lỗi, em ồn quá làm chị thức giấc hả? Ngủ thêm một chút đi.
- Không, cũng đến giờ thức dậy. - Tú kéo ghé ngồi vào bàn ăn.
Chị chẳng nói gì thêm, cầm muỗng kéo tô cháo vừa được ai kia đặt trước mặt đến, thong thả múc ăn. Cháo bí đỏ, lâu lắm rồi chị mới ăn, nhưng bất giác chị lại nhớ đến lý do Quỳnh học nấu ăn mà mình tự nghĩ ra, cảm giác vui vẻ giảm sút đáng kể.
Bàn tay đang múc cháo thoáng dừng giây lát, đôi mày chau nhẹ:
- Sau này không cần nấu, ra ngoài mua là được rồi.
Quỳnh rũ mắt không vui, lúc ở Anh, mấy năm ra ngoài sống một mình phải tự lo bươn trải, đã quyết định học nấu ăn. Lúc đó, phần động lực lớn nhất chính là mong mỏi một ngày có cơ hội nấu ăn cho chị Tú. Còn bây giờ, có thể thực hiện rồi thì chị lại không muốn, rốt cuộc là bản thân tự lãng mạn, tự đa tình ư? Chị giả bộ thích một chút cũng vui mà.
Nhưng không sao, chỉ cần chị không muốn Quỳnh sẽ không làm. Bê thêm một tô cháo ra ngồi đối diện ăn cùng chị.
- Chị Tú, lát nữa ăn xong có dự định gì chưa? - Quỳnh cũng không biết sao mình lại hỏi vậy, nhưng mà hôm nay chủ nhật, có lẽ trong lòng đang trông mong cái gì đó.
- Đến công ty làm việc.
Sao? Chủ nhật cũng phải đến công ty? Chị làm gì mà tự bóc lột sức lao động của mình dữ thế? Ở chung mới thấy chị đã cố gắng như thế nào cho công việc? Phải rồi, một người không có điều kiện gia đình hậu thuẫn như chị, phải tự thân vận động, đến được vị trí này chị phải bỏ ra bao nhiêu công sức, tinh hoa? Có điều, lòng Quỳnh xót quá.
- Chị bận lắm hả? - Đôi má phúng phính của Quỳnh xệ xuống tỏ vẻ thất vọng, tiếc nuối hỏi.
- Một chút. - Tú chăm chú, nhã nhặn ăn.
Thực ra không phải chỉ một chút, chị bận tối mắt, dư âm của vụ khủng hoảng lần trước mà "ai đó" đã gây ra khiến chị tự ý trốn viện, Tú nhận rất nhiều dự án cùng một lúc, đến nay đầy việc chưa đâu vào đâu.
Quỳnh ngước mắt ngắm trộm người ngồi đối diện chiếc bàn ăn vuông vắn nhỏ bé, Tú không để ý, đang cúi đầu ăn, mái tóc bồng được chị buộc hờ hững bằng chiếc khăn mùi xoa màu trắng nhạt, vài sợi tóc mái bướng bĩnh loà xoà rớt xuống, được bàn tay thon dài kiêu sa giữ lại. Hàng mi dài cụp xuống, chị nhã nhặn đưa từng muỗng cháo nóng hổi vào đôi môi dày quyến rũ... thật đằm thắm thuỳ mị, khiến "ai đó" ngắm chị ăn sáng thôi cũng nghe xao xuyến kinh hồn, khỏi ăn đã no căng.
Ôi! Trông cả hai bây giờ cũng có nét giống giống... Một cặp vợ chồng tân hôn.
Vợ chồng son ư? Quỳnh chợt nghĩ đến liền đỏ mặt, tủm tỉm cười. Ơ không phải... "Mém" còn son một chút.
Ngắm chị ăn vơi nửa tô cháo, rốt cuộc không giấu được nỗi tiếc nuối, môi Quỳnh mấp mái lí nhí tự hỏi.
- Vậy là chị đi làm, mình phải ở nhà ư?
Câu nói thầm dù rất nhỏ, nhưng chiếc bàn ăn hẹp nên người đối diện dễ dàng nghe được, Tú ngước mắt, thấy Quỳnh bên kia ngơ ngẩn.
Chị nhíu mày nghĩ ngợi, nhanh chóng giãn ra, hắng giọng lên tiếng.
- Em từng làm CEO một công ty giải trí bên Anh? - Chị từng đọc hồ sơ xin việc của Quỳnh nên biết.
- Vâng! Có gì hả chị?
- Đến công ty giúp tôi duyệt hồ sơ.
Ơ... Phó nháy lên duyệt hồ sơ với giám đốc ư? Chuyện mới nghe qua lần đầu. @.@ Nhưng mặc kệ, mắt Quỳnh lập tức loé sáng, vui vẻ ăn nhanh hết tô cháo trước mặt, đi đâu cũng được, đi cùng chị là được.
...
---------------
Quỳnh ngồi cùng đối diện chị trên bàn làm việc, Tú dán mắt vào hồ sơ. Tự nhiên lại có cảm giác... như ngày xưa, lúc ở thư viện trường, chị chăm chú học bài, còn Quỳnh lơ đễnh ngồi ngắm chị.
Có điều, bây giờ không như xưa, Quỳnh nghiêm túc hơn nhiều, không dám nằm mọp xuống bàn gối đầu lên hồ sơ của chị để an yên ngắm chị, chỉ ngoan ngoãn ngồi đọc hồ sơ cho chị duyệt, phụ chị... Được bao nhiêu hay bao nhiêu, gánh vác giúp chị vơi phần nào hay phần nấy, chị vất vã quá!
Chết rồi, phần này không làm được.
Ôi vô lí, trước đây có bản hợp đồng nào làm khó được Đồng tổng đâu? Chẳng lẽ mấy năm lãnh đạo công ty ở Anh vô nghĩa? Quỳnh tức giận, làm sao đây? Hỏi chị ư? Nhìn sang thấy chị đang chăm chú, rất bận, không dám quấy rầy.
Tú xem xong một mẫu sản phẩm, gấp hồ sơ, ánh mắt lướt ngang chỗ Quỳnh. Tật cũ không bỏ: Quỳnh với vẻ mặt ngây ngốc, đầu chảy ba vạch đen, cơ thể ngọ nguậy và gương mặt nhăn nhó. Giống hệt ngày xưa, lúc Quỳnh không làm toán được, cũng như thế, vò đầu bức tóc một hồi lại ngẩng đầu nhìn chị cầu cứu, cười nịnh nọt gọi : "Chị Tú...". Haiz ai kêu chị người yêu của Quỳnh "siêu nhân" quá làm chi? Tật ỷ lại cũng bắt đầu từ đó.
Lần này Quỳnh không vậy nữa, mà cố vắt óc, chị cảm thấy tội tội, thương thương.
- Chỗ nào?
Quỳnh ngước mắt nhìn chị cười méo sệch.
- Chỗ này nè, hợp đồng sai hay sao đấy.
Làm gì có chuyện sai? Tú thở dài đứng lên đi vòng qua chỗ Quỳnh, cúi thấp người từ phía sau đến, nheo mắt nhìn xuống bản hợp đồng Quỳnh đang cầm, nghiêng đầu chăm chú đọc thử.
Quỳnh cảm giác cả tấm lưng mình nóng lên, dù chị chỉ đứng gần không áp vào lưng mình, hơi thở thơm tho của chị quyện vào không khí, phả rất gần, rất rõ nét. Khẽ đảo mắt, những sợi tóc óng ả nâu mượt của chị rơi chờn vờn trên vai áo Quỳnh ngọt ngào...
Cảm giác gần gũi này... Ôi... Cái râm ran rạo rực tối qua tìm về, chị có biết mình phải dụng bao nhiêu sức mới đè nén được không?
Bỗng Quỳnh nhớ những ngày xưa, những lần cùng nhau học bài trên thư viện, mình chỉ ngồi im cạnh chị, áp má xuống bàn nhìn ngắm Tú rất ngoan ngoãn, vậy mà chị cũng la mắng:
*************
Đồng Ánh Quỳnh, đừng làm phiền chị. - Chị Tú bất chợt dừng ngòi bút đang nắn nót những con số trên quyển vở trắng tinh, quay sang trách.
- Ơ, em có làm gì đâu?
- Em đang làm phiền chị học bài đó. - Mặt chị Tú càng lúc càng căng thẳng,.
Lúc đó, Quỳnh không biết do bài tập quá khó hay do điều gì làm chị phát cáu.
Quỳnh ngồi thẳng dậy, nhíu hai hàng chân mày, đưa hai ngón tay lên ngang đầu nghiêm túc thề thốt:
- Em hứa chỉ ngồi im, không ngọ nguậy, không đi ra đi vào, không ăn vặt, không chốc chốc đi toilet, không ồn ào, không gọi chị... - Quỳnh chỉ muốn ngồi bên chị. Hôm nay Quỳnh đã ngoan lắm rồi, chỉ ngồi im nhìn chị.
Tú đặt chiếc bút trên tay xuống thở dài, vẻ mặt vô cùng khó xử:
- Kể cả em ngồi yên cũng là đang làm phiền chị. - Ngữ điệu thiểu não.
Quỳnh tự ái, rốt cục bản thân làm cái gì không tốt? Rất tức tối.
- Được rồi, em đi về cho chị làm bài là được phải không?
Sau đó bỏ đi một mạch mặc kệ chị chưng hửng ngồi lại làm bài tiếp.
*****************
Có lẽ bây giờ, Quỳnh đã biết rồi, biết mình làm phiền chị chỗ nào rồi.
Chẳng phải khoảnh khắc này chị cũng đang đứng yên, chỉ đưa mắt đọc hồ sơ thôi cũng là đang làm phiền mình đấy ư?
Tại sao lúc đó mình đã không hiểu đã làm phiền chị chỗ nào?
Không được, cảm giác nóng bức này... Không thể nhịn được lâu, phải cấp bách thoát khỏi nếu không muốn phạm tội tày trời. Ôi, cưỡng bức cũng là tội ở tù đó >.<
Quỳnh lập tức đứng bật dậy, vì mặt Tú đang kề gần trên vai Quỳnh nên khi đứng lên nhanh không để ý, vai Quỳnh đập vào cằm chị một cái đau điếng.
- Uida... Em làm gì vậy? - Tú nhăn mặt ngơ ngác, một tay xoa cằm đau đớn.
- Xin... Xin lỗi... Em... - Quỳnh cắn răng nắm chặt bàn tay, tịnh tâm, tịnh tâm... - Em... Em đói bụng quá. - Phùuuu... Cuối cùng cũng tìm được lý do.
Tú nhìn đồng hồ, chưa đến 11h đã đói rồi, đúng là không biết gọi em đến công ty cùng đúng hay sai?
- Được rồi, vậy đi ăn cơm, đói cũng từ từ chứ. - Chị vẫn xoa xoa cằm, may là đồ thiệt, cằm thẩm mỹ chắc văng ra ngoài với đứa nhỏ phiền phức này, đói bụng thôi có cần phải bật dậy dữ vậy không? Nghĩ lại sáng nay ăn cháo, Quỳnh chóng đói là phải.
- Vậy... Vậy mình đi ăn sườn xào chua ngọt nha. - Quỳnh nghĩ nên sớm đi khỏi chỗ này, khỏi không gian yên tĩnh chỉ có hai người, nếu không sẽ phạm tội thật chứ chẳng đùa. Bây giờ mới phát hiện, ở chung với chị chính là cạm bẫy có sức dụ dỗ ghê gớm nhất! Ôi, tịnh tâm đi Quỳnh à! Biết là rất... Dồn lên não. @.@
...
...
-------------------------
Chỗ sườn xào chua ngọt hôm trước chị dẫn đi, buổi trưa rất đông khách, nhưng ông chủ vẫn ưu tiên làm cho Tú trước.
Quỳnh thong thả gấp hết mấy loại rau không ăn được sang một bên, ngẩng mắt nhìn chị, sau vài giây chần chừ ngẫm nghĩ, liền quyết định lấy một chiếc đĩa khác để vào. Tú hơi nhíu mày, lên tiếng:
- Lãng phí thức ăn là không có đạo đức.
Ặc ặc... Đây là câu nói lúc trước do chính Quỳnh bày ra để dụ chị ăn thức ăn của mình mà? Chị nhắc lại như vậy là có ý gì? Quỳnh sững người vài giây, chợt hiểu.
Tú không nói không rằng, tự xúc mấy thứ rau Quỳnh vừa bỏ ra, bình thản để vào đĩa cơm của mình.
- Chị Tú... - Đôi mắt rưng rưng, xúc động không thốt nên lời, cổ họng nghẹn đắng, Quỳnh không nghĩ chỉ một câu nói, một hành động cũng khiến người ta xúc động đến nỗi này. - Chị khờ quá... Không xứng đáng đâu. - Quỳnh lí nhí, phải rất kiềm nén, nếu không Quỳnh sẽ ôm lấy chị mà khóc mất.
Tú cau mày, đặt đũa muỗng xuống, nhìn Quỳnh nghiêm túc nhưng mặt chị thoáng phớt hồng, dùng ngữ điệu chanh chua nhất:
- Đồng Ánh Quỳnh, em đừng có tưởng mình là người đặc biệt lắm... - Chị mím môi. - Thật ra... Ừm... Thật ra là do tôi lười thôi, tôi lười làm quen lại từ đầu, lười nắm tay, ôm, hôn... lười tìm hiểu lại một người mới, vậy nên tôi...
Chị tự nhiên hết ý tưởng, cứng họng bỏ lửng, mặt càng lúc càng đỏ hơn, cúi xuống chăm chú ăn ăn ăn, không ngẩng lên lần nào nữa.
Quỳnh phì cười trước thái độ này, chị cũng có lúc dỗi hờn đáng yêu đến vậy sao? Được rồi, được rồi! Cảm ơn trời, vì chị đã "lười" như thế...
Thôi, ăn cơm, ăn cơm.
...