Chương 3: Quỳnh đã biết yêu.
Quỳnh Quỳnh đi về phòng, trong đầu cứ chờn vờn hình ảnh một người, gương mặt đó, vóc dáng đó, à, chắc chắn là bản thân ngưỡng mộ nhan sắc của chị, chị đẹp thế kia cơ mà!!! Quỳnh không hiểu sao mình muốn kết thân với chị? Càng không hiểu vì sao thấy khó chịu khi có ai đó thân thiết nói chuyện với chị. Buổi tối nằm trong phòng, đám nữ sinh mới vào trường cứ loi nhoi anh này đẹp trai anh kia đẹp trai, Quỳnh chẳng có chút hứng thú nào. Chợt Thiên Nga nhắc đến một cậu bạn chung lớp, cậu ấy rất đẹp trai, còn mơ mộng bảo rằng có lẽ mình phải lòng cậu ta rồi. Phải lòng sao?
- Phải lòng là thế nào? - Quỳnh thắc mắc hỏi.
- Nè Quỳnh Ca, bộ chưa từng rung động sao?
- Rung động là cái gì?
- Là: Hôm nay nắng nhẹ lên cao, tôi buồn không biết vì sao tôi buồn. - Một cô bạn khác trả lời thay.
Đúng là Quỳnh Quỳnh đang buồn buồn, cũng chẳng biết buồn cái gì? Chán nản lôi laptop ra, nhìn chăm chăm vào hình nền. Ơ hay, mình đổi tấm hình này thành hình nền laptop từ bao giờ í nhỉ? Quỳnh lại không kiềm lòng nổi, vô thức nhìn ngắm.
- Nè Quỳnh ca, đừng nói là phải lòng ai đó thật rồi nha. - Tú Hảo chồm người ra khỏi lan can giường tầng, nghiêng đầu nhìn Quỳnh nghi hoặc.
Chắc không đâu, làm gì có chuyện thích một người nhanh như thế??
Quỳnh ngồi ngây ngốc ngắm màn hình laptop của mình, không chú ý đến mấy đứa con gái kháo nhau về vấn đề mấy anh đẹp trai nữa.
****************
Bắt đầu từ ngày hôm đó, Quỳnh Quỳnh thơ thẩn một mình không nói không rằng với ai. Ngày nào tan học cũng một mạch chạy đến khoa quản trị, nắm rõ lịch học, ghi lại kỹ càng thời khoá biểu khoa quản trị, dù bản thân học khoa công nghệ thông tin. Chiều chiều lẵng nhẵng đi theo sau một người, người đó chẳng điếm xỉa đến Quỳnh, dửng dưng đi trước, Quỳnh bước theo sau, nói vu vơ gì đấy, cho đến khi người ta về đến phòng của người ta, Quỳnh lủi thủi về phòng mình.
Ngày cứ thế trôi, một tuần, hai tuần... rồi ba tuần. Quỳnh Quỳnh kiên trì đi theo "thần tượng".
Chẳng hiểu thế nào, một ngày cứ đi theo chân người đó, không cần ai kia quay lại nhìn Quỳnh cũng thấy thích, còn ngày nào đó không được nhìn thấy thì... trời ơi khó chịu vô cùng tận, bức rức không yên. Dẫu rằng cái mà Quỳnh thấy chỉ là một bóng lưng mảnh khảnh u buồn, mái tóc dài uốn lượn bồng bềnh tựa mây trời.
Đôi khi tự thấy mình như con dở, nói một mình cười một mình sau lưng người ta, nhưng mà... Quỳnh thích!
À, có vài khi Quỳnh nghe cái giọng trong trẻo, có lúc đớt đớt đáng yêu kinh hồn. Đó là những lức đứng sau lưng, nghe người ta nói chuyện với mấy người bạn của người ta. Mà Quỳnh cực kì ghét mấy lần đang đi, liền có anh chàng nào đó chặn đường người ta, hỏi han này nọ, tán tỉnh, tỏ tình... Nghe nói, người ta là nhân vật hot của khoa quản trị, nào là vừa đẹp, vừa học giỏi, vừa chăm chỉ, hiền lành, tốt bụng...
...
Dù bị lạnh nhạt xem là cái đuôi phiền phức, nhưng những ngày này là những ngày tuyệt vời với Quỳnh, giống như trở thành một con người khác, cứ mơ mơ, lơ ngơ. Mỗi ngày trôi qua, trong tim Quỳnh như có một nụ hồng tươi thắm hé nở. Mỗi sáng thức dậy cuộc đời trở nên kì thú trong xanh, hệt lật sang trang sách mới, điều trước đây chưa từng có.
Riết rồi Quỳnh không còn để ý đến thời gian, đầu óc trôi đi đâu mất. Có khi đang ngủ trưa, bị đứa bạn cùng phòng lay dậy, liền dụi mắt hỏi rằng:
- Ủa, sáng rồi hả?
Cả phòng cười rần rần, Quỳnh xấu hổ ghê gớm.
Có những lúc ngồi vu vơ chống cằm nhìn ra cửa sổ, nhìn màn hình máy tính trò chuyện một mình. Mấy đứa bạn chung phòng đôi khi còn nghĩ Quỳnh điên điên. Tình tình rất kì quái, không giống Quỳnh Ca mấy ngày mới đến nữa rồi!
Quỳnh sắm riêng một cuốn sổ rất đẹp để chép thơ, Quỳnh chép thơ tình:
Em cứ thế luôn làm anh khờ dại
Mong nhớ hoài mê mải với tình si
Nắng cuối chiều nào đâu kịp nghĩ suy
Giây ái ân thầm thì trong khắc khoải
Dấu yêu ơi vần thơ tình hoang hoải
Anh viết hoài sao mãi chẳng tròn câu
Cuối đông rồi hạt nắng bỏ đi đâu?
Để mong nhớ lại nhạt mầu mong nhớ...
Rồi Quỳnh chép thơ Xuân Diệu:
Mấy ai định nghĩ được tình yêu?
Có khó gì đâu một buổi chiều,
Nó chiếm hồn ta bằng nắng nhạt
Bằng mây dìu dịu gió hiu hiu.
Quỳnh ngồi chép thơ bên cửa sổ, nhìn ra sân nắng kí túc xá, lòng lâng lâng dịu vợi, lúc đó tự nhiên thấy quả thật nắng hôm nay nhàn nhạt và gió quả hiu hiu. Quỳnh ngơ ngẩn nhớ đến gương mặt lạnh băng của chị, nhớ vài câu nói vu vơ đớt đớt từ môi chị... Rồi ngủ quên lúc nào không biết, mái tóc dài gối lên những vầng thơ, được chép bằng bút mực kim tuyến thơm thơm.
Đó là chưa hết, Quỳnh còn tra tấn mấy bạn chung phòng dã man hơn, tự nhiên buổi chiều chủ nhật nọ, lên cơn gì chẳng rõ, liền chạy đi mua một cây đàn guitar về phòng, lên mạng tự học, mỗi buổi tối mang đàn ra gãi tưng tưng. Đám bạn chung phòng la oai oái.
Cũng may Quỳnh Quỳnh vốn thông minh và có lẽ là duyên với nghệ thuật, vậy mên chỉ một tuần là đàn được vài giai điệu đơn giản, nghe không tệ lắm nên mấy đứa chung phòng hết bịt tai hay bỏ chạy. Dần dần Quỳnh đã đàn được một bài hoàn chỉnh, có vẻ hay ho. Đôi khi còn được Khánh Linh, Thiên Nga hay đứa nào đó khen Quỳnh Ca đàn hay. Những lúc như vậy Quỳnh nở mũi, làm luôn một Live show liên khúc.
Nhưng mà thật ra Quỳnh muốn đàn cho chị ấy nghe kìa, chẳng biết bao giờ mới có cơ hội nữa đây? Nguyên căn chỉ là một buổi chiều khi đang lẽo đẽo theo sau, bỗng một tiếng đàn vang lên làm chị bận tâm ngoái lại, nhìn thoáng qua một lúc rồi mới dợm bước đi tiếp. À, Quỳnh nghĩ chị thích nghe đàn, thế là quyết tâm học bằng được.
- Quỳnh này, biết yêu rồi phải không?
Câu nói của Khánh Linh làm Quỳnh Quỳnh sực tỉnh cơn mơ màng.
Yêu? Đã biết yêu sao? Là yêu hả?
Quỳnh ngơ ngác nhìn cô bạn nhỏ. Thế là Thanh Hiền, cô bạn khác vỗ vai Quỳnh trầm giọng khẳng định chắc nịt.
- Biết yêu rồi!
Có lẽ Quỳnh chưa tin, và buổi chiều đó như thường ngày Quỳnh đứng đợi chị. Minh Tú từ giảng đường bước ra.
Hôm nay Quỳnh cảm thấy khan khác, chẳng hiểu thế nào lại không muốn bước theo giống mọi ngày. Quỳnh yêu chị sao? Đã yêu chị ấy? Chắc không thể đâu! Chị cũng là con gái mà...
Dường như chị có hơi thắc mắc sao hôm nay con chuột phiền phức đó không chạy theo mình? Nó cứ đứng yên như trời tròng, Tú ngoảnh lại, thấy nó vẫn đứng đó... Chị không nói gì, một lát lại tiếp tục bước đi. Đúng là hôm nay... Nó không theo chị nữa.
...
Quỳnh buồn bã trở về kí túc xá, đã định rằng hôm nay không theo chị nữa, không tìm chị nữa... Có lẽ vì mấy lời của đám bạn cùng phòng. Tuy nhiên, Quỳnh không thể ngăn mình chạy đến lớp chị, để rồi chỉ đứng đó nhìn chị không nói năng, không chạy theo. Vẫn chưa dám tin mình yêu chị.
********************
Minh Tú ngồi cặm cụi học bài, mấy hôm rồi Tú mất cái đuôi, có gì đó không phải lắm. Đáng lẽ vui mừng, luôn muốn dứt nó ra, nhưng mà sao... thấy ruột cồn cào. Hôm trước thấy nó đứng trước lớp nhìn mình, đôi mắt buồn buồn, môi mím lại... Có điều gì đó như day dứt lắm. Hay nó có chuyện gì?
Ơ... Thôi. Lắc lắc đầu xua tan suy nghĩ linh tinh bên lề. Cắm cúi học tiếp.
Những ngón tay suông chăm chú lật giở từng trang sách mỏng... Bỗng chị đến một trang giữa cuốn sách, vô tình chạm phải tấm ảnh... Tấm ảnh của mình.
Tú hơi ngây người, cầm lên xem... Nhíu mày, là của con bé đó chụp, kẹp vào cuốn sách từ hôm trước đến giờ quên mất. Nhìn kỹ lại, tay nghề không tệ lắm, môi chị không hiểu sao vô thức cong một nụ cười hiếm hoi. Theo lẽ tự nhiên lật mặt sau...
ĐỒNG ÁNH QUỲNH...
Ba chữ được ghi cẩn thận. À, ra là tên con bé đó, đến hôm nay mới để ý, nó lẽo đẽo theo chị bao lâu rồi mà có biết tên đâu. Ngày nào nó cũng khuấy đảo không gian thinh lặng của chị, gây ồn ào sau lưng chị... Có điều giờ không theo nữa lại thấy... Vắng lặng quá!
Bộp...
- Ê! - Lan Khuê vỗ vai từ phía sau, Minh Tú hơi giật mình. - Trời đất, bạn Tú có hứng chụp ảnh nữa sao? Mới thấy nha. Á, so deep luôn, deep hơn Khuê luôn á. - Lan Khuê nhìn vào tấm ảnh Tú cầm trên tay tỏ vẻ bất ngờ.
- Òh.
Gương mặt thoáng phớt hồng, Minh Tú liền kẹp nhanh vào một trang sách khác, tiếp tục cặm cụi làm bài.
**********************
Quyết định không đi theo chị nữa, nhưng mới một tuần Quỳnh Quỳnh liền không chịu nổi, tay chân ngứa ngáy bức rức, đầu óc rối như tơ chẳng học hành gì nổi. Nghĩ đi nghĩ lại, nghĩ tới nghĩ lui... Nghĩ hoài cũng vậy thôi, cuối cùng chọn con tim chứ không nghe lý trí. Quỳnh lập cập gấp nhanh tập sách vào balo, ba chân bốn cẳng chạy đến khoa quản trị.
Dưới ánh nắng chiều xuyên xuyên qua kẽ lá, vàng vọt trải trên nền bê tông của trường, Quỳnh đứng dưới tán cây trước lớp nhẫn nại chờ đợi chị.
Không bao lâu Minh Tú đi ra, lúc nào chị cũng ra gần cuối lớp hoặc là sau cùng. Quỳnh mím môi thêm một lần, lấy dũng khí ngẩng lên nhìn chị cười ngây ngốc.
Mấy hôm không thấy chị, hôm nay chị chợt đẹp hơn bình thường.
Thật bất ngờ...
Lần đầu tiên chị ngoảnh lại nhìn Quỳnh, cho nên cũng là lần đầu tiên Quỳnh được đường đường chính chính chìm vào đôi mắt của chị... Và... lòng Quỳnh dậy lên một con sóng cuộn trào mạnh mẽ.
Đồng Ánh Quỳnh, thừa nhận đi... Mày thật sự là đã yêu chị ấy!
Tú lấy lại điềm tĩnh, quay mặt bước đi, chỉ là Quỳnh rõ ràng nhận ra, bước đi của chị hôm nay chậm rãi hơn, khoan thai hơn, mềm mại hơn... Trong một phút giây nào đó, bất giác Quỳnh cảm thấy như là... Chị đang chờ mình chạy theo.
Không còn nghĩ được gì hơn, lập tức chạy theo như mọi ngày.
- Chị ơiiiiii...
Tiếng nói lãnh lót cất lên. Minh Tú đành lòng chấp nhận, hôm nay sự yên tĩnh của mình bị khuấy động nữa rồi! Chỉ là, không mấy khó chịu.
Cả lớp Tú đã quen cái việc chiều chiều có cô bé năm nhất lơn lơn chạy theo "nữ thần băng giá", ai nấy nghĩ rằng đó là đứa em gái nghịch phá của Tú vậy thôi. Nó cứ "chị Tú ơi chị Tú à" huyên thuyên, lúc đầu mọi người còn thắc mắc lạ lẫm, nhưng Tú không nói gì, dần dà mọi việc dần quen, có bạn còn cười với Quỳnh, hỏi thăm Quỳnh. Với cái tính tình hoạt bát thích ồn ào của nó dĩ nhiên vui vẻ trả lời tất cả mọi người, miệng cười toe toét.
- Chị Tú...
Quỳnh lại ríu rít như mọi ngày... Thật bất ngờ... Lần này Tú khựng lại, xoay người nhìn Quỳnh.
- Em làm gì cứ theo tôi hoài vậy?
Mấy bạn tan học đi chung đường đều dừng khi nghe âm thanh dịu ngọt, phát ra từ cánh môi anh đào nhiều người ao ước.
Quỳnh sau phút ngỡ ngàng liền dao động tâm tư. Thích thú nhìn thẳng vào đôi mắt băng lãnh ấy lâu lâu. Đầu Quỳnh loé lên một điểm sáng. Ừ thì có gì đâu, đã biết mình yêu rồi thì nói yêu thôi. Cái đầu óc đơn giản và bốc đồng chẳng hề nghĩ hậu quả gì.
Môi Quỳnh vẽ đậm nét cười, không nao núng, hướng thẳng người đối diện, mắt ánh lên sự lém lĩnh.
- Ơ hay, chị hỏi em làm sau cứ theo chị hả? Sao chị lại không biết em theo chị làm gì thế?! Là chị ngốc hay em ngốc đây? Em ngốc đến không biết mình theo chị để làm gì hay là chị ngốc nên không biết em yêu chị mới đi theo? - Quỳnh nói tỉnh khô.
Gì chứ? Không biết xấu hổ?
Câu nói làm thức tỉnh biết bao thế hệ của Quỳnh Quỳnh, tất cả mọi người nghe thấy lập tức bao quanh để... xem đông vui. Không ít người tỏ tình với Tú, nhưng lần đầu có con gái tỏ tình, thật đáng xem! Còn tỏ tình một cách tỉnh hết sức tỉnh.
Mắt Minh Tú đã to đến nỗi không thể nào mở to hơn, vừa thảng thốt vừa ngượng ngùng... Môi chị lấp bấp không thành tiếng, không biết nói gì, chị lúng túng cực độ...
Cuối cùng, CEO tương lai cũng có thể lấy lại chút bình tĩnh, dù gương mặt đã đỏ ngầu.
- Tôi... Tôi... Tôi không yêu đương lúc còn đi học đâu. - Chị lí nhí đáp bằng một lí do duy nhất nghĩ được trong đầu vào lúc này.
Thật ra chị có thể nói là không thích con gái, nhưng phút giây đó chị chẳng tìm nổi câu trả lời khác hay hơn.
- Vậy sao? Vậy thì tiếc quá, nhưng em có thể đợi chị đến lúc ra trường, giờ em sẽ đi theo chị mỗi ngày để đặt chỗ trước. - Cứ tưởng đứa nhỏ này bị từ chối mà xấu hổ, ai ngờ càng làm tới, vẻ mặt phởn phơ hơn, bướng bĩnh hơn.
Trước những ánh mắt tò mò bao quanh lúc này, chỉ mình Tú xấu hổ, bạn Quỳnh chẳng những không quan tâm họ, thậm chí đắc ý vểnh mặt lên.
Thẹn quá hoá giận, thêm phần bất lực với đứa nhỏ không biết tốt xấu này. Được, chị Tú cao thượng có thể xem như đây là màn đùa giỡn trẻ con...
Minh Tú ôm bụng bức xúc quay bước bỏ đi như chạy. Sau lưng còn vọng theo mấy lờ xì xầm và tiếng cười khúc khích hí hửng của tên nhóc con đó. Không ngờ "nữ hoàng băng giá" lại có lúc bị người ta chọc ghẹo đến nỗi mấy mặt thế này.
Quỳnh Quỳnh không cần biết chị có đồng ý không, nhưng đã tỏ tình được dĩ nhiên vui mừng.
...