Chương 21: Gặp lại người thương.
Đã 28 tết, một buổi trưa thanh vắng lọt thỏm giữa những cái ồn ào của bao đứa con xa xứ về tụ họp bên gia đình. Văng vẳng xa xa tiếng nhạc xuân tha thiết."Trong thế gian đang vui mừng đón xuân, chắc nàng xuân năm nay đẹp bội phần..."
Minh Tú bước ra từ nhà sau khi vừa tắm gội thoải mái.
- Tú, lại đây con, bà chải đầu cho. - Bà ngoại ngồi trên chiếc giường tre ộp ẹp ngay hàng ba trước nhà, nghe tiếng bước chân liền gọi chị.
Tú mỉm cười, lấy chiếc lượt ngà mang ra, ngoan ngoãn ngồi xuống, xoã tung mái tóc bồng toáng loạn cho bà chảu đầu, như từ bé đến giờ vẫn vậy.
Cả hai bà cháu đưa mắt trông ra mé sông, ngoài đó êm đềm nắng nhẹ, gió chướng hiu hiu thổi từ bên kia sông hắt qua đây, tiếng gà gáy trưa từng đợt văng vẳng xa, man mác... Mai vàng nở rộ.
Tay bà run run đều đều gỡ những lọn tóc rối nhẹ cho chị, óng ả, mượt mà. Giọng thủ thỉ cất lên.
- Ráng lo học hành thành tài nghe con, đừng có lo yêu đương như mẹ bây lại khổ đời.
Tú hơi chột dạ, đáy mắt thoáng gợn, chị nhẹ giọng.
- Dạ!
- Mắt bây đẹp, giống hệt mẹ con, số luỵ vì tình, liệu lo mà giữ thân.
Bà tiếp tục dặn dò, cháu gái đi học xa nhà bà cũng lo lắm chứ, nhưng tính Tú từ bé độc lập, ngoan hiền và luôn biết suy nghĩ, vậy nên cũng yên tâm phần nào.
Đôi mắt chị rất đẹp, cái vẻ đẹp mà người ta hay gán cho những người đa sầu, đa cảm, đa tình... Lúc nào nơi khoé mi cũng ươn ướt tựa có giọt lệ chưa khô, tạo nên sự long lanh trong suốt, nhưng lại đượm buồn, nỗi buồn da diết khó diễn tả.
- Dạ.
- Cứ như mẹ bây... - Bà thở dài, nghe một nỗi buồn lang toả, từ trái tim bà đến trái tim chị, cách nhau một khoảng nhưng có lẽ đang đập về những hồi ức buồn chẳng bao giờ muốn nhớ. Ấy vậy lúc nào cũng nhớ, lúc nào cũng thở dài, nhất là những ngày cận tết như thế này.
- Thôi mà bà...
Đôi mắt chất đầy dấu vết thời gian đã nhạt nhoà của ngoại rươm rướm, rịn ra từng giọt trong suốt, bà dừng tay chải tóc chị, đặt chiếc lượt xuống, kéo vạc áo lên chấm vội.
- ...đó, yêu người ta cho dữ, bán thân bán mạng, đến lúc mang bầu bây thì nó bỏ, rồi khổ, rồi tự vẫn, để lại mẹ già con thơ vầy nè...
Bà càng lau mắt càng đẫm nước, trách thương đứa con gái dại dột của bà, bị người ta phụ bạc, uất ức treo cổ tự vẫn, để lại một đứa cháu còn đỏ hỏn trên tay. Số bà khổ, số nó còn khổ hơn, chỉ mong Tú có một tương lai sáng lạng. Vậy nên dù nghèo cũng cố cho nó ăn học đàng hoàng, để còn có nhận thức, có suy nghĩ, không bị người ta lừa gạt, tổn thương.
Năm đó, cũng vào một ngày cận tết...
Tú cắn chặt răng, năm nào bà cũng nhắc nhớ, biết đã là những chuyện đau buồn vậy sao không để nó trôi vào dĩ vãng đi. Ngày mai, là giỗ mẹ...
- Thôi mà ngoại, con hứa, sẽ không như vậy.
- Mày mà như vậy ngoại chết cho vừa lòng.
Câu nói của chị như bùng lên thêm chút cảm xúc đau lòng đã sắp lụi tàn. Chị nhoẻn miệng cười, nắm bàn tay già nưa của bà.
- Dĩ nhiên, con sẽ lo cho ngoại cuộc sống tốt, đợi con ra trường.
Ngoại đưa bàn tay còn lại đẩy yêu gương mặt nịn nọt của chị. May mà đứa con gái khổ luỵ đó khi khuất mặt vẫn để lại cho bà đứa cháu ngoan ngoãn này, nếu ông chẳng biết thân già côi cút phải sống sao?
- Thôi đi cô nương, học tốt vào đi mà lo bản thân trước. Bà già gần đất xa trời này thấy cô hạnh phúc là mừng rồi.
Tú xoa tay bà, hít một hơi sâu:
- Bà còn phải đợi đến có cháu cố.
- Ừ ừ... Chưa gì đã muốn lấy chồng rồi hả?
- Đâu có, ít nhất cũng phải ra trường. - Gương mặt chị thoáng phớt hồng.
...
...
- Bà... - Minh Tâm chạy qua sà xuống chỗ hai bà cháu đau ngồi tỉ tê tâm sự.
- Ờ Minh Tâm, chuẩn bị nhà cửa xong chưa? - Bà ngước lên nhìn anh triều mến.
- Dạ xong rồi, mẹ con kêu mang qua cho bà ít cá khô mẹ con tự làm. - Anh tíu tít chạy vào nhà cất lên một túi to to, rồi trở ra.
Nhà hàng xóm từ xưa đến nay luôn giúp đỡ, đùm bọc hai bà cháu hết lòng, có gì cũng mang sang, chẳng bà con thân thít nhưng còn hơn người nhà.
- Nhà bà dọn dẹp xong chưa để cháu phụ cho?
- Cái nhà nhỏ xíu có gì đâu phụ hợ, Tú nó dọn bữa giờ tươm tất hết rồi, ngày mai nhà bây khỏi nấu cơm trưa, nói ba mẹ qua đây ăn cơm giỗ má con Tú.
- Dạ.
- Ủa mà nghe nói con đã tìm được việc làm ở thành phố rồi phải không? - Bà quan tâm hỏi.
Minh Tâm lập tức phấn khởi ra mặt.
- Dạ con xin được việc làm rồi, ngay sát bên trường Tú, thuê nhà trọ ở gần đó luôn, sau này anh em có thể thường xuyên gặp nhau, ăn cơm, về quê chung đó bà.
Anh len lén nhìn Tú, chị chỉ im lặng nghe hai bà cháu nói chuyện không xen vào.
- Ừ vậy là quý lắm, ở đó có anh có em, coi trông chừng Minh Tú giùm bà. - Bà vui mừng. - Thôi bà ra vườn tưới rau, hai đứa ở đây chơi. - Ngoại cất chiếc khăn mùi xoa vào túi áo bà ba màu tím than, đứng dậy đi ra sau.
Tâm nhùn Tú mỉm cười, chị cũng cười đáp lại rất nhẹ, đứng lên ra trước cổng rào, dưới giàn thiên lý đong đưa, hai đứa ngồi trên chiếc xích đu như hồi còn nhỏ...
Tâm chợt nhận ra đã lớn lắm rồi, giữa hai đứa có một khoảnh cách mong lung, nhưng diệu vợi, ngập ngừng thổn thức, muốn nói gì đó mà e ấp mãi.
Tú nhìn ra xa xăm ngoài sông, anh len lén ngắm gương mặt chị ở góc nghiêng, môi vẽ nụ cười. Không ai nói gì, một hồi.
- Dạo này thấy Tú vui hẳn ra. - Anh nhỏ nhẹ môi vẫn giữ nụ cười hiền lành.
- Vậy sao?
- Ừ! Dạo này Tú hay cười. - Dù những nụ cười vu vơ của chị anh chẳng hiểu, nhưng đẹp đến nỗi mỗi lần bắt gặp luôn khiến anh xao xuyến không thôi, cứ len lén ngắm ai cười miệng tự giác cười theo. Tú trước không phải người hay cười, dạo này trái ngược, dấu hiệu đáng vui hay đáng buồn đây?. - À, nhất là mấy hôm gần đây, em hay cầm giấy gì đó đọc đi đọc lại cười cười. - Dù là một thay đổi nhỏ Tâm cũng để ý thấy ngay.
- Vậy hả? Đâu có! - Sâu trong mắt chị có một gợn sóng, gương mặt phớt hồng.
- Có mà, thư hả? - Anh dò hỏi.
- À ừm... Thư chúc tết của bạn em thôi.
- Bạn trai hay bạn gái?
- Bạn gái. - Tú thật thà.
- Òhhh... - Anh thở phào rất nhẹ nhỏm yên tâm, tròng mắt loé lên một tia sáng, cười tươi. Tú chưa bao giờ nói dối bất cứ chuyện gì, chị nói con gái thì chắc chắn là con gái, vậy mà mấy hôm nay anh lại lo lắng bất an trong lòng, thật kì!
Có điều, anh vẫn thấy thấp thoáng có gì đó rất bất thường. Minh Tú, lần này về quê, em ấy rất lạ, như một đoá hoa đang nở rộ xuân thì, trước nay chưa hề có. À không, cái gì đó lạ nữa anh không hề biết. Hay là, đã lâu anh không ghé trường thăm nên nhìn Tú khác lạ không? Anh đã nghĩ thôi lo tương lai trước, thực tập trước, thời gian còn dài, sau này thường được ở cạnh Tú mà!
...
...
----------------------
Xuân về rồi xuân đi, mùng sáu là phải lên trường nhập học, nhưng mùa xuân năm nay thật dài, thật lâu, thật khó chịu, bức rức...
Quỳnh hồi hộp từ ba ngày trước khi lên máy bay trở vào Sài Gòn, chỉ mong thời gian thật nhanh, đếm từng giờ từng phút.
Tuần đầu tiên trong năm mới của Quỳnh, thời khoá biểu khởi động nhẹ nhàng, chỉ học có hai buổi không trùng môn, vậy nên ông Đồng rất muốn con gái ở lại thêm một tuần, ông nói sẽ điện thoại trực tiếp gặp hiệu trưởng xin cho Quỳnh nghỉ phép. Dĩ nhiên Quỳnh hùng hổ sừng sộ, nằng nặc đòi đi cho được. Một mặt cũng quyến luyến bịn rịn ba mẹ, tuy nhiên mặt khác không thể ở nhà nữa, sẽ bị nổ tung thật chứ không đùa đâu!
Sự cứng đầu bất chợt và xa cách với gia đình của đứa con gái rượu làm ông Đồng rất buồn phiền. Ông thấy rõ sự lạ nhưng hỏi Quỳnh mãi không ra, cứ trả lời qua quýt viện hết lý do này lý do khác để quanh co.
Riêng việc muốn Quỳnh ở lại thêm một tuần thôi ông đã phải tìm rất nhiều biện pháp. Nhỏ nhẹ năn nỉ, niềm nở điềm đạm, không chịu. Đến quát nạt bắt buộc hâm doạ, cũng không được. Nếu không cho đi, Quỳnh tiệt thực không ăn uống. Chưa bao giờ Quỳnh là một đứa ham học đến nỗi này, mấy tháng mới về tết mà ở thêm mấy ngày cũng không được. Bây giờ sự hối hận âm ỉ cho Quỳnh vào miền Nam học mới bùng lên dữ dội.
Thôi thì cuối cùng, bạn Quỳnh muốn gì là muốn bằng được, không cản nổi. Ai bảo từ nhỏ đã cưng chiều đến nỗi không sợ trời không sợ đất. (Sợ vợ đó bác ạ!)
...
---------------------
Tú quyến luyến từ giã bà lên đường đi học, có Minh Tâm tháp tùng cháu gái bà rất yên tâm. Anh lên bắt đầu công việc luôn, sẵn đưa Tú lên trường.
Học lực của anh phải nói đưng hàng thượng đẳng, khi ra trường có rất nhiều công ty xây dựng lớn của nước ngoài mời về làm, chẳng hiểu sao lại đầu quân cho một công ty chỉ ở tầm trung, gần sát bên trường Tú, thuê nhà ở đó luôn, cách một con phố. Anh lại tỏ ra rất hài lòng về công việc này.
Có Minh Tâm nên chuyện đồ đạc Tú không phải lo, dù chị không thích nhờ vã ai, nhưng dễ gì anh cho chị tự xách đồ. Vã lại đối với người anh hàng xóm kiêm bạn thời thơ ấu này, Tú cũng không mấy khó chịu như những người khác.
Xuống bến xe, đi chuyến xe buýt thứ hai đến trước cổng trường, Tú muốn tự vào kí túc xá nhưng anh Tâm nhất định phải đòi đem đồ lên tận phòng cho chị. Bà gói theo rất nhiều bánh tét, mứt dừa, trái cây... Toàn bộ là nhà làm, vậy nên khệ nệ. Trước đây anh ghé nhiều lần, nên Tú cảm thấy không có gì quá đáng, trường hôm nay sinh viên nhập học đông đúc, nếu đưa đến cổ kí túc xá chắc được.
Nhưng vừa được vào bước vào trường liền nghe tiếng gọi quen thuộc.
- Chị Túuuuuu...
Tiếng gọi vẫn nghe thường xuyên, nghe đến nỗi chỉ nhắm mắt lại đã có thể mường tượng ra, và mấy hôm nay ngày một xuất hiện thường xuyên trong tâm tưởng chị hơn. Bây giờ, vô cùng chân thực. Nếu để ý kỹ sẽ thấy cánh môi chị vô thức nhếch lên, tròng mắt lập tức dao động.
Quay theo hướng phát ra tiếng nói. Tú lập tức nhìn thấy gương mặt... Ưm, gương mặt chị muốn gặp nhất, nụ cười ấy toả nắng ấm áp hệt những thứ chị luôn nghĩ về. Ánh nắng xoa dịu đi tâm hồn sâu thẳm vốn đầy giông gió của chị.
Nhưng... Chẳng hiểu bằng cách nào, Tú có thể che giấu đi nét cười vui mừng trên môi, chỉ lấp ló ẩn trong ánh mắt, bước chân khựng lại, một loáng đợi chờ.
Quỳnh đứng dáo dác đợi từ sáng đến giờ, thấy chị lập tức quên hết trời đất, bỏ luôn vali chạy một mạch đến cạnh chị, chiếc ba lô nhỏ sau lưng lắc lư theo nhịp bước chân vội vã, vô cùng dễ thương. Quỳnh lập tức khoát tay chị, ôm chặt, có điều... Nụ cười trên môi Quỳnh lơi dần, vì đứng cạnh chị là một anh chàng cao lớn điển trai, gương mặt tò mò của anh nhìn Quỳnh, trên tay anh cầm túi xách của chị Tú, và cả tròng mắt anh cũng tràn ngập bóng hình của chị.
Ấn tượng đầu tiên về Quỳnh trong mắt Minh Tâm là một cô gái kì lạ, năng động cá tính. Trời Sài Gòn nóng nực mà vác cả một chiếc áo mangto dài lượt thượt, đã vậy, đầu còn trùm chiếc mũ len màu trắng, khi chạy đi lúc lắc thật ngộ nghĩnh, mà cũng dễ thương. Đôi mắt đen tròn tinh nghịch hé lộ dưới chiếc mũ len, tất cả con người cô đều toát lên một loại sức sống mãnh liệt, toả nhiệt lang đến cả người đối diện. Trên cổ cô choàng chiếc khăn màu xám rất kỹ lưỡng, cô có vẻ rất thích chiếc khăn choàng, chốc chốc đưa tay sờ lên.
Hơn nữa, tự nhiên vừa thấy Tú là khoát tay, quấn lấy không rời, đυ.ng chạm chị, trong khi những gì anh hiểu về Tú, là một người rất bài xích những việc động chạm thân thể.
Quỳnh trợn mắt nhìn anh, nhìn xuống cánh tay vạm vỡ đang xách túi của chị, rồi ngước nhìn Tú cau mày, im bặt.
Tú lập tức lên tiếng:
- Đây là anh trai chị, Nguyễn Minh Tâm.
Nếu không có câu này của Tú, có lẽ Tâm có thể nở một nụ cười chào bạn mới, như những người bạn của chị anh đã quen, đằng này... Sắc mặt Tâm thay đổi hẳn.
Cả hai lớn lên cùng nhau thân thiết. Trước đây, không ít lần bạn Tú bắt gặp hai người đi chung, đại thái cũng có thể gọi là tài tử - giai nhân, họ hay kéo Tú lại nháy mắt hỏi "người yêu cậu hả?" Những lúc như vậy, Tú chỉ im lặng không nói, tỏ vẻ không hứng thú, mọi người không hỏi nữa. Nhưng lần này, trước cô gái này...
Tú vội vàng giải thích, còn gọi cả họ tên anh, điều trước đây chị chưa từng làm, ý tứ rõ ràng là một kiểu liên kết với tên chị. Nguyễn Minh Tâm - Nguyễn Minh Tú. Anh em, nghe có vẻ hay.
Sự bất an âm ỉ trong lòng anh không hiểu sao bùng lên cháy bỏng, tim hẫng đi một nhịp, hởi thở trì hoãn.
Quỳnh nghe vậy, cơ mặt liền giãn ra, nụ cười lập tức nở rộ, thích thú, nhìn anh bằng vẻ mặt nịnh nọt:
- A! Chào anh Tâm, em là Đồng Ánh Quỳnh, người yêu của em gái anh.
Quỳnh khảng khái và trịnh trọng giới thiệu với ngữ điệu vô cùng tự hào, anh choáng váng toàn tập, tưởng mình nghe nhằm. À không không, con gái với con gái, chọc ghẹo nhau thôi, những đứa bạn thân con gái với nhau hay chọc ghẹo vậy mà... Anh sẽ không chấp.
Nhưng mà...
Tú...
Tú không có lấy một lời giải thích trước thái độ ngơ ngác của anh, kể cả chị hầu như không quan tâm sự hiện diện của anh, thở dài nhìn đứa nhỏ lém lĩnh vừa gây rối, đôi mày cau lại.
- Đồng Ánh Quỳnh... - Tú gọi có phần gay gắt.
Anh đinh ninh Tú sẽ cho cô bạn kì cục này một bài, cô ấy chết chắc, kiểu như đừng thế này thế kia, Tú là một cô gái không bao giờ thích đùa dai, anh biết mà... Có điều, mọi chuyện không hề xảy ra theo chiều hướng anh đang nghĩ.
- Em vào đây rồi mặc đồ này không nóng sao? - Bàn tay thanh mảnh của chị nhẹ nhàng tháo chiếc khăn choàng trên cổ Quỳnh vắt ngang khuỷ tay mình, giúp em gỡ mũ len ra, chỉ thiếu điều cởϊ áσ khoát Quỳnh đang mặc, bởi vì... Trán Quỳnh rịn mồ hôi kìa! Thật là...
- Ờ ha, trời đất, sáng nay vừa xuống máy bay là đợi chị ngay, gặp chị vui mừng quá em quên mất.
Tâm không thể tin những gì mình đang nhìn, đang nghe... Chỉ là, tất cả cử chỉ, lời nói, ánh mắt, sự bối rối thoảng qua của Tú làm anh có muốn cho là đùa giỡn cũng không được nữa rồi.
- Vali của em nữa kìa, mất bây giờ, để tâm một chút giùm đi, cứ gây sự hoài vậy?
Quỳnh bị trách mắng liền cúi mặt, chu môi, đá đá mấy hòn sỏi dưới mũi chân, haizzz, chị Tú kì thiệt, vừa gặp lại, và còn trước mặt anh trai mới quen, mà thẳng thừng quở mắng như vậy, không biết giữ mặt mũi cho người yêu gì hết.
- Em mà...
Chị chưa kịp dứt câu tiếp, Quỳnh lém lĩnh ngước lên, véo nhanh má chị một cái rồi co giò bỏ chạym hành động quá nhanh quá nguy hiểm. Tú mặt đỏ ửng nhìn theo, đứa nhỏ đó nhanh chóng kéo vali chạy cách một đoạn xa, còn quay lại nhìn chị cười giễu cợt.
Lúc này dường như Tú mới ý thức được sự hiện diện của anh Tâm, gương mặt vẫn còn hồng hào vì cái véo má nghịch ngợm.
- Thôi anh về trước đi, em phiền anh quá, kí túc xá nữ thật ra cũng không tiện vào. - Chị nhìn anh cười nhẹ pha lẫn chút áy náy.
- Ơ anh... Anh xách đồ cho em. - Tâm trấn tĩnh hồn, nén tiếng thở dài trả lời.
- À, dạ thôi không cần đâu, Quỳnh xách giùm em được rồi.
Quỳnh đứng xa xa đủ nghe câu này, mắt liền híp lại.
- Ờ anh... Anh...
- Trưa mai anh qua cùng ăn cơm nha. - Chị dịu dàng khéo léo ra một câu mời cơm, khiến người ta dù muốn nói thêm cũng không còn cách nào khác. Sau đó nói lớn hơn ra lệnh. - Đồng Ánh Quỳnh, còn không mau xách đồ.
Dĩ nhiên không dám cãi lời, Quỳnh giả lả cười với anh trai mới quen, lót tót lại gần, một tay kéo vali của mình, tay kia xách đồ cho chị Tú.
Chị gật đầu chào Tâm, ung dung bước đi trước.
- Bye anh, hôm khác gặp ạ, chết em rồi anh ơi, em gái của anh ghê lắm í. - Quỳnh cười nhăn nhó với anh.
Nhưng... Đối với lòng tự tôn của một người đàn ông, hành động vừa sợ sệt vừa thích thú từ Quỳnh như một cách giễu cợt lên niềm đau của kẻ khác, đắc ý khoe khoang chiến thắng của mình. Dù quả thật Quỳnh chẳng có một ý gì cả.
...
...