Chương 2: Làm quen.
Quỳnh hì hụt cả buổi rốt cục đã tìm được kí túc xá, nhanh chóng làm quen các bạn cùng phòng. Trời ơi cái phòng bé tí ti mà sáu đứa, mỗi người một tầng giường, nhưng mà đâu đó Quỳnh thấy ấm áp lắm tự do, cứ cười tít mắt cả buổi. Sắp xếp đồ của mình xong xuôi, còn galang chạy quanh giúp đỡ các bạn khác, cái gì khuân vác nặng đều giành phần mình, mấy bạn gái yếu đuối vô cùng cảm kích, và thế là Quỳnh được thân mật gọi một tiếng Đồng Ca. Á à lại còn cái danh xưng trong mơ: "Hot Boy phòng A702".Sáu đứa, mỗi người học một khoa, công nghệ thông tin chỉ có Quỳnh và một bạn nữa là Khánh Linh. Linh hiền khô, rụt rè, gọi Quỳnh là Ca Ca nên ai đó được thể lên mặt ra vẻ "đàn anh", còn cao hứng thề non hẹn biển từ nay sẽ: bảo vệ các cô gái chung phòng.
Buổi tối, cả phòng sắp xếp đồ đạc đâu vào đấy, ai nấy mệt lả nằm la liệt, chỉ mỗi Đồng Ca là vẫn còn năng lượng. Dĩ nhiên thời gian rảnh phải tìm đến đam mê, hí hửng mang laptop ra, lấy thẻ nhớ cắm vào, Quỳnh tỉ mỉ nhìn ngắm mấy tấm ảnh mình chụp cả ngày nay. Công nhận trường rất đẹp, chụp gần đầy cả thẻ 4GB.
Ngắm từng tấm ảnh lướt qua, một ngón tay thon dài trắng nõn ấn trên bàn phím, thông thả thưởng thức thành quả của ngày nhập học đầu tiên.
Chợt màn hình hiện ra một tấm ảnh bất kì, Quỳnh ngơ ngẩn, sao lại quên mất tấm quan trọng này nhỉ? Khuôn miệng nhỏ nhắn không thể kiềm nén, buộc phải bật thành tiếng: đẹp quá!
Nữ thần áo trắng đọc sách dưới góc liễu bên bờ hồ, giờ nghĩ lại khung cảnh đó, tim còn thoáng dao động bồi hồi. Quỳnh thất thần nhìn ngắm, chẳng biết trong bao lâu, khoé môi vô thức cong lên mãi...
- Quỳnh Ca...
- Quỳnh Ca...
- Quỳnhhhhhhh Caaaaaa...
Linh vỗ vai, gọi lần thứ ba Quỳnh mới giật mình.
- Hả hả?
- Ca có dư cái gối nào không? Em mượn mai sẽ mua cái mới trả.
- À có. - Quỳnh đứng lên lấy cho Linh một cái gối mới toanh.
Tiếp tục ngồi xuống, lại mở tấm ảnh, zoom cận nhìn cho thoả... Sao thế nhỉ? Mỗi lần nhìn là tim lại rung lên?
- Nguyễn Minh Tú... - Khẽ mấp mái mấy chữ, mắt tự nhiên mơ màng.
Mườn tượng cảnh sáng nay, chị tựa một thiên sứ từ đâu bước đến khung cảnh như thơ. Quỳnh ngắm đến ngất ngây xuất thần, không thể nghĩ được cái gì khác ngoài lập tức ghi khắc lại khoảnh khắc thần tiên đó. Ai ngờ thiên sứ phát hiện, ngơ ngác nhìn Quỳnh, định bỏ chạy, may mắn Quỳnh đuổi theo kịp và biết chút thông tin quan trọng. Thật may, cứ ngỡ thiên sứ sẽ mất tích luôn vào một lần khói trắng... Thật may, chị là người thật!
**********************
Bộp bộp bộp...
- Mấy bồ mấy bồ, mai đi ăn kem. Bạn trai mình vừa nói anh ấy muốn ra mắt cả phòng. - Minh Thư hí hửng thông báo.
- Ô yead, thế là bạn Thư nhà mình cũng chiuu khoe người yêu luôn rồi há, cả phòng bây giờ hết vé! - Lan Khuê bật ngồi dậy hưởng ứng.
- Bậy nè, còn Tú, haha, còn Tú bơ vơ, còn một vé chót.
- Các cậu đoán xem ai sẽ là người hốt tảng băng trôi của phòng này đây? - Tuyết Ngân hồ hởi, không khí căn phòng toàn hot girl luôn náo động.
- Mình đoán cậu Lâʍ ɦội trưởng câu lạc bộ sáng tạo sinh viên, cậu ấy rất kiên trì đeo bám bạn Tú nhà ta. - Minh Thư hưởng ứng ngay.
Nãy giờ rôm rả, duy nhất nhân vật chính đang được nhắc đến vẫn ngồi im trên bàn học, một tay lật giở giáo trình, tay tra tài liệu, chăm chăm vào bài học chẳng ngẩng lên một giây, cũng không thèm để ý ai đang nói đến mình.
- Bậy bậy... Đến một ngày nào đó sẽ có một soái tỉ xuất hiện cưa cẩm Tú. - Lan Khuê mơ mộng mắt chớp chớp. (Một nữ sinh mê gái cho hay).
- Cậu đó, có mình cậu mê gái thôi đó, về với hoa hậu của cậu đi ha, tối ngày mơ mộng soái tỉ. Bỏ đi, dĩ nhiên là anh Minh Tâm rồi, anh ấy kè kè với Tú, lại còn rất đẹp trai, mà Tú cũng quan tâm anh ấy nhất... Mình nghĩ hai người họ chắc chắn có gian tình. - Tuyết Ngân khẳng định chắc nịt.
Nhân vật chính chỉ lắc đầu ngán ngẩm, tiếp tục lặng lẽ ôn bài, không tham gia, không đính chính, không tán thành bất cứ điều gì. Tình huống này, nếu lên tiếng, họ càng đoán già đoán non, càng bàn tán sôi nổi.
- Các cậu cược không?
- Ok cược đi.
- Ăn lẩu đi.
- Được, mình nhất định cược soái tỉiiiiii... - Lan Khuê đập xuống giường một cái để ấn định.
- Đứa nào thua bị bonus vỗ mông.
- Được rồi, vỗ mông Khuê Khuê đặt cọc, thua chắc rồi nha hôn...
- Á không không không.
Thế là cả đám rượt đuổi nhau khắp phòng, đùa giỡn inh ỏi... Dù bị làm ồn nhưng người nào đó không chút dao động, tiếp tục làm bài. Sáng mai đi dạy thêm, chiều mai còn phải lên lớp học Chính trị.
*****************
- Quỳnh Ca, rửa ảnh chi mà nhiều vậy? - Khánh Linh đi cùng Quỳnh, hai đứa tuy mới vào học chưa lâu nhưng chung phòng chung lớp nên thân thiết nhiều, chiều nay Quỳnh nhất định rủ đi ra ngoài rửa ảnh.
- Gởi về cho bố Quỳnh ở Hà Nội, ông rất muốn nhìn thấy trường, trường mình đẹp không này?
Khánh Linh xem từng tấm, mắt chợt sáng lên rồi chùn xuống.
- Sao vậy? - Thấy bạn buồn buồn, Quỳnh lập tức quan tâm.
- Thật ra ba mẹ Linh cũng rất muốn lên đây xem trường thế nào, nhưng nhà xa trường quá, cũng chẳng có tiền, chắc tháng sau Linh còn phải đi làm thêm trang trải học phí.
- Vậy sao? - Tâm trạng Quỳnh chùn theo, ngẫm nghĩ. Tự nhiên cảm thương đứa cùng phòng này vô hạn, nuốt khan. - Thôi Linh lấy cái này gởi cho bố mẹ, Quỳnh sẽ gởi mail về cho bố, không cần rửa đâu.
- Thôi Linh...
- Lấy đi, lấy đi. À! Quỳnh xin lại một tấm thôi. - Lật giở trong đám ảnh vừa vửa lấy một tấm, nâng niu cất vào túi áo, rồi dúi hết sập ảnh vào tay Linh. Quỳnh nhanh chóng kéo cô bạn về trường. Miệng cười tươi như hoa.
Giờ còn phải... đến khoa quản trị.
Quỳnh hỏi thăm kỹ càng, đúng đây là giảng đường số 4, chiều nay sinh viên khoa Quản trị Quốc Tế năm ba học. Đứng từ sớm, nhẫn nại chờ đợi, chụp ảnh vật trời mây thật lâu...
Cuối cùng cũng thấy một vài người bắt đầu ra, nét môi Quỳnh dao động, đứng nép một bên tỉ mỉ nhìn theo từng người tìm kiếm kỹ lưỡng... Một người, hai người, ba người... Đếm đến lúc gần tan hết, đôi mắt cụp xuống. Không lẽ hôm nay chị ấy không đi học?
Lúc tưởng chừng như không hy vọng, chợt bóng dáng như quen như lạ bước chậm rãi đi ra, nét mặt đằm thắm, đôi mắt phẳng lặng như nước hồ mùa thu, có khi tưởng chừng đóng băng.
Người con gái đó vẫn ưu nhã như hôm đầu tiên Quỳnh vô tình bắt gặp, nhan sắc kiều diễm khuynh thành. Thân hình mảnh khảnh khoát một chiếc áo trắng tinh khôi đơn giản, quần ôm khít đôi chân dài, chị vác ba lô lệch một bên vai, cất từng bước thong dong tự tại.
Quỳnh xuất thần nhìn theo mà quên mất phải chạy đến, mỗi bước chân chị, mái tóc bồng lả lơi uyển chuyển tựa mây trời... lòng ai ngơ ngẩn.
Chị đi khuất một đoạn, huốt khỏi tầm mắt Quỳnh rồi mới sực tỉnh hồn.
- Chị chị... Chị Tú... - Quỳnh hốt hoảng phi theo với tốc độ ánh sáng.
Có người gọi mình, theo quán tính Minh Tú khựng người, quay về phía âm thanh lảnh lót thét gào.
Dần hiện ra trước mắt, một cô bé, rất quen, mái tóc dài của nó nhấp nhô lất phất theo từng nhịp chạy thình thịch, máy ảnh trên cổ lúc lắc nặng nề.
- Chị... Em đem ảnh đến.
À, dường như đã nhớ ra nó là ai, nó cười tươi với chị, đôi gò má phúng phính đỏ ửng, chắc vì chạy nhanh. Nhìn lướt tắm ảnh trên tay nó chìa ra, chị im lặng, ngẩng lên... Có ánh nắng chiều nào đó xuyên qua tán cây cao, đang nhảy múa trên khuôn mặt tươi cười của nó. Bướng bĩnh mơ hồ...
Chớp mắt một cái, chị lấy lại phong thái điềm tĩnh vốn có, chẳng nói gì, ánh mắt mang một sự phòng ngự.
- Tặng chị nè, chị thấy có đẹp không? Lần đầu em chụp được một siêu phẩm như này đấy.
Tú thả mắt ngang sơ khuôn mặt hớn hở của cô bé trước mặt, lần nữa nhìn xuống bức ảnh, tiện tay nhận lấy, sau đó gấp vào quyển sách đang cầm. Tốt nhất nên cất ảnh mình lại, phòng nó giữ sẽ làm gì xấu xa.
- Cảm ơn. - Lạnh lùng quay lưng đi.
- Ê gì vậy? Sao chị đi? -
Lại lẽo đẽo theo chị như lần đầu, thật ương ngạnh.
- Em đến đưa ảnh, tôi cũng lấy rồi. - Chị lên tiếng nhưng không ngoảnh đầu, những bước chân vững chắc xiên xiên qua nắng chiều, gõ đều đều trên nền bê tông trong sân trường đại học.
- Nhưng ít nhất chị cũng mời em uống chai nước ngọt chứ, em rửa ảnh phải tốn 5k đấy. - Người gì mà lạnh dữ vậy? Giờ Quỳnh Quỳnh mới hiểu thế nào là lạnh như tiền.
- Được, tôi trả em 5k. - Không thể chịu được cái giọng dai nhách theo sau, tú đứng khựng, kéo balo toang móc ví.
- Ơ, 5k là tiền rửa ảnh, còn tiền công chụp, rồi mua máy ảnh, căng ánh nắng, chỉnh sửa...
- Nè, chụp ảnh bên ngoài cũng 15k một tấm thôi. - Minh Tú uất ức bắt đầu cáu, tự nhiên ở đâu tự chụp ảnh mình, ở đâu tự đem đến rồi đòi hỏi này nọ.
- Được rồi được rồi... - Cảm thấy tình hình không ổn lắm, mà cái mặt giận nghiêm nghị bây giờ tự nhiên làm Quỳnh rùng mình, liền xuống nước. - Thật ra là em... Em muốn làm quen với chị thôi, nhé, cho em làm quen đi, em không quấy rầy chị lắm đâu, em thề. - Trưng cái mặt cún con vô tội mong chút mềm lòng thương xót.
Minh Tú nhíu mày, hình ảnh đưa đến con ngươi nâu thẫm của chị, là đôi mắt long lanh đang nhìn mình, sau đó cụp xuống chăm chăm dưới mũi giày như đang hối lỗi, hai bàn tay đan trước người. Bất chợt lòng dấy lên sự tội nghiệp.
Sau tiếng thở dài là giọng nói bất lực nhưng trong trẻo:
- Được, tôi mời em uống nước.
Câu nói đồng nghĩa một vé thông hành không thể mua bằng tiền, Quỳnh mừng suýt nhảy cẫng.
...
- Uống nhanh đi tôi còn có việc. - Minh Tú khó chịu chau mày nhắc nhở, gõ gõ ngón tay mảnh dẻ xuống mặt bàn trụt hồn ai kia.
Nó đòi đi uống nước rồi không uống, chỉ cắn nhây nhây cái ống hút, mắt chăm chú nhìn mình, cười ngoác cả mồm. Ngồi đối diện mà nhìn người ta kiểu này không ngại sao? Thật ngang ngạnh.
- Chị có việc gì? - Môi mấp mái, mắt không rời mặt chị.
- Đó là chuyện của tôi chứ. - Nó nhìn chằm chằm đến nỗi chị phải quay mặt chỗ khác né tránh cho đỡ ngượng.
- Tú ơi Tú, không ngờ gặp Tú ở đây, lát nữa có lên câu lạc bộ tình nguyện không? - Một anh chàng nhìn thấy chị mừng rơn reo lên, như bắt được vàng, ánh mắt anh ta loé vài điểm sáng.
- À có, tí Tú lên tới. - Minh Tú xoay nhìn anh ta, gật đầu cười nhẹ.
- Ờ ờ, vậy Hùng lên trước đợi Tú nha.
Gì thế? Quỳnh chú ý anh ta từ nãy đến giờ, bỗng thấy có gì đó không phải, thấy gái đẹp là sáng mắt ư? Chẳng hiểu sao lòng vô cùng khó chịu khi chứng kiến chị cười với anh ấy, dẫu chỉ là một cái mím môi.
- Chị Tú hoạt động ở câu lạc bộ tình nguyện ạ? - Dù đang không hài lòng về việc chị đối với mình đang lạnh lùng, quay qua anh ta lập tức thay đổi thái độ. Thế nhưng, Quỳnh vẫn dùng giọng ngoan ngoãn nhẹ nhàng hỏi chị. Hay đúng hơn là chẳng hiểu sao không dám manh động?! nếu là bình thường ở nhà, dĩ nhiên điều gì không thích sẽ làm hùng làm hổ lên.
- Ừ, cô uống nhanh đi, đến giờ của tôi rồi. - Tú bắt đầu tỏ ra gấp gáp.
Nếu gấp gáp như vậy Quỳnh không giữ nữa, dẫu sao cũng đã coi như làm quen với chị được rồi.
- Dạ vậy thôi, chị đi đi, bye bye. - Quỳnh nghĩ ra gì đó liền hí hửng đứng lên.
- Tính tiền.
- Không cần đâu, em trả tiền rồi.
Minh Tú nhíu mày một cái, sau đó bình tĩnh đứng lên không muốn dây dưa thêm, đeo balo bỏ đi.
Được mấy bước, có tiếng gọi với theo sau.
- Chị Tú còn nợ em một chầuuuuu...
Ássss... Cái gì đây? Minh Tú chẹp miệng thở dài, lắc đầu ngao ngán. Thôi kệ cái đồ phiền phức, không có thời gian chấp nhặt mấy đứa nhỏ.
...