Ánh Nắng Đời Tôi [Quỳnh Tú]

Chương 17

Chương 17: Quà giáng sinh.
Ra khỏi trường, cả hai cùng nhau đi dọc các con phố. Buổi chiều Sài Gòn giữa đông tối sớm, màn đêm đã buông dần, không khí giáng sinh bao trùm khắp ngoc ngách, thành phố vốn đã nhộn nhịp càng nhộn nhịp. Xa xa văng vẳng bài hát noel vui nhộn, trước những cửa hiệu lớn, người ta bài trí hang đá, cây thông...

Không ai nói ai câu nào, Quỳnh cảm thấy hơi khó chịu, liền vượt lên nhanh, nắm lấy bàn tay chị. Tay chị Tú thật ấm! Quỳnh mỉm cười khi chẳng cảm thấy có động thái chống cự nào. Thế này mới giống tình nhân đi chơi noel chứ nhỉ?! Mọi thứ đều ấm áp lạ thường.

- Chị Tú, ở đây mùa đông không lạnh như chỗ em. - Quỳnh bắt chuyện, đúng là mùa đông Sài Gòn không lạnh như mùa đông Hà Nội. Quỳnh đã quen cái rét ngoài đó, nên trên người đang mặc chiếc áo măngto dài lết thết, toát cả mồ hôi.

- Ừm. - Chị chỉ nhẹ gật đầu.

Thật ra chị không phải là người giận lâu, nhất là đối với đứa nhỏ này, càng mau hết giận, chỉ cần Quỳnh nhắng nhích líu lo vài câu đã bình thường trở lại. Đôi khi chị cũng thấy mình thật dễ dãi.

Quỳnh siết lấy bàn tay chị đan trong tay mình, đúc luôn cả hai vào túi áo khoác, thong thả bước đi.

- Chị Tú, sau này về ngoài đó thử cho biết cái lạnh Hà Nội nhé!

Gì đây? Có phải đang dụ dỗ rủ rê gái nhà lành về làm dâu đất Bắc không? Chị khơi khựng lại với câu nói này, nhưng khi nhìn vào mặt Quỳnh, đứa nhỏ đó tít mắt nhìn chị rất vô tư, gương mặt hơi ngây thơ dường như không mang nhiều ẩn ý. Có gì đó khiến chị bất giác vui theo, niềm vui được truyền đến từ nụ cười toả nắng của Quỳnh chăng? Đôi môi đỏ thắm của chị chợt vẽ nên một ý cười, đôi mắt sâu thẳm quét một ánh ban mai.

- Cũng được. - Chị đáp.

Coi như là đồng ý phải không? Bụng Quỳnh nở đầy hoa, dĩ nhiên không phải chỉ là phút cao hứng nên nói vậy, mà chắc chắn sẽ đưa chị ra đó một ngày gần nhất.

Quỳnh có vẻ thích thú phấn khởi, lăn xăn nhìn lòng đường xe cộ chen chút, trên vỉa hè người người ngập ngời ngắm tiểu cảnh, chụp ảnh cho nhau. Văng vẳng tiếng chuông nhà thờ và những bài thánh ca ngân nga ấm cúng.

Lần đầu tiên đi chơi noel ở Sài Gòn nên dường như phấn khích hơn, cũng là lần đầu tiên đi noel với người yêu, càng thích thú gấp bội. Có cảm giác như mọi thứ tươi đẹp nhất đang tập trung lên cuộc đời mình.

- Vui quá ha chị Tú ha.

- Ừ! - Chị cười nhìn theo tay Quỳnh chỉ ánh đèn lập loè xa xa.

- Chị có thích đi chơi giáng sinh không?

Một khoảng ngắn im lặng, Quỳnh không để ý nụ cười mình đang phản chiếu vào đôi mắt sâu thẳm của ai kia. Quỳnh ngắm phố phường, người đi cạnh kín đáo ngắm Quỳnh.

- Rất thích. - Nụ cười mỉm vẽ trên môi chị tươi dần.

- Chị Tú, trước đây có đi chơi noel như vầy không? - Quỳnh liếng thắng hỏi chị, thì ra chị Tú cũng thích noel, vậy chắc trước đây phải đi nhiều lần lắm nhỉ?

- Chưa.

Ủa, Quỳnh sững lại, sao kì vậy? Chị Tú ở Sài Gòn mà cũng chưa đi chơi noel ở Sài Gòn lần nào sao? Lạ thật. Nhưng có quá nhiều thứ thu hút Quỳnh nên không thắc mắc lâu.

Thực tế thì noel hay lễ lộc gì gì cũng chỉ hấp dẫn với mấy đứa nhỏ ham vui, chứ đâu có hay ho trong mắt những người chững chạc trưởng thành như chị. Ừ thì, vì Quỳnh nên mới có người hứng thú ra đường vào cái hôm người xe tấp nập, để hít khói hít bụi, để chịu lạnh lẽo thế này đây.

...

Đi quẩn quanh mãi, cuối cùng Quỳnh cũng chịu dừng lại vì... quá mỏi chân.

Một bờ sông lộng gió.

- Chị Tú, uống nước đi. - Quỳnh lon ton chạy tới băng đá chỗ chị ngồi, chìa ra chai nước suối, nãy giờ thì ra là bỏ chạy đi tìm nước uống.

Gò má hơi phúng phính ửng đỏ, trán lấm tấm mồ hồi, Quỳnh khui chai nước tu ừng ực.

Giờ Quỳnh mới thấy dường như mình chòn được một chỗ ngồi gọi là lý tưởng, ngay một bờ sông, mặt nước sóng sánh ánh đèn gợn gợn theo từng con sóng, chỗ tối nhưng thanh tĩnh dễ trò chuyện, có thể phóng tầm mắt qua bờ bên kia, những dãy đèn đường chạy xa tít mù khơi.

Ờ nhưng mà, từng cơn gió thốc vào...

- Chị Tú, lạnh hả? - Quỳnh cảm ứng có đôi vai mỏng rung lên bên cạnh mình, nhìn sang mới thấy chị chỉ mặc một chiếc áo sơ mi phong phanh, dù mùa đông ở đây không lạnh lắm cũng se se đấy chứ.

Lập tức không nghĩ ngợi, cởϊ áσ khoác choàng lên vai chị, đan hai bàn tay vào nhau, phát hiện tay chị lạnh ngắt.

- Hơi hơi.

- Hơi gì chứ? Lạnh thế này mà.

Quỳnh xót xa xụ mặt, đúng thực mình vô tâm quá, sớm giờ mặc chiếc áo dày ấm áp mà quên bẵng chị. Nghĩ ngợi thoáng chốc, loé lên điều gì đó trong đầu, liền xoay người ngồi đối diện, bỗng chà xác mạnh hai bàn tay vào nhau một lúc cho nóng lên, rồi bất giác, khẽ khàng, áp vào hai bên má chị.

Trong một giây, Tú giật mình, nhưng mau chóng cảm thụ được cái ấm áp lang từ cái chạm ở hai gò má mình ra toàn thân... Hoà quyện vào hơi ấm nồng nàng toả ra từ chiếc áo khoát dày vừa có người choàng trên vai chị.

Trong lòng Tú lần đầu có cảm giác nồng nồng say say, chị cụp mắt nhìn theo một lọn tóc của mình vờn trên chiếc áo khoác màu lông chuột của Quỳnh, không ngờ một cử chị đơn giản cũng đủ sức làm lòng người rung động không nói nên lời như thế này!!

Ai kia vẫn vô tư, khi cảm thấy bàn tay lạnh dần liền làm lại một lần nữa... Ờ thì, là đang có ý tốt, muốn sưởi ấm cho chị thôi chứ bộ.

Lại làm đến lần thứ ba, Quỳnh mới sững lại chợt cảm thấy bầu không khó bây giờ... Ừm, có phần thân thiết quá!

Quỳnh bỗng có chút ngượng ngùng, buông lơi đôi tay, bây giờ mới thấy má chị thoáng phớt hồng, là lạnh hay vì điều gì đó?

- Chị Tú... À, ừm... Dường như mùa đông Sài Gòn rất ấm... - Quỳnh giả lả nói một câu cho đỡ lắng không gian.

Không ngờ liền vang lên tiếng trả lời, thanh âm nho nhỏ êm đềm như mật:

- Không phải mùa đông nào cũng lạnh, còn xem mình đang có hơi ấm của ai?

Quỳnh đứng hình, nghe như máu trong người đông cứng sau khi hiểu hết hàm ý trong câu nói ấy, luồng điện mạnh chạy qua sống lưng xộc lên não, rùng mình. Có phải chị Tú nói không? Chưa bao giờ nghe một câu nói nào ngọt ngào tha thiết nhường này.

Quỳnh Quỳnh tròn mắt nhìn chị Tú đang mím môi xoay mặt đi nơi khác, lòng dâng sự xúc động khó tả, trái tim bồi hồi. Không thể ngăn mình nhích sát lại, cánh tay bạo gan choàng qua eo chị, rồi nghiêng đầu qua đặt đôi môi lành lạnh lên gò má hanh cao của chị, hít một hơi sâu.

Dĩ nhiên ai kia nhận biết được hết hành động thân mật đang diễn ra, nhưng vẫn yên lặng. Được thể, Quỳnh càng kéo sát vào hơn. Có điều, tất cả sự việc đều diễn ra trong bóng đêm yên lặng, Quỳnh rất khẽ khàng, bởi cứ sợ nếu gây ồn ào, giây phút thần tiên sẽ tan biến mất như cơn mơ.

Hồi sau, Quỳnh vẫn cứ như nín thở, dù nhịp tim đập rất nhanh, chẳng theo bất cứ quy trình nào. Cả hai không một kẽ hở, có lẽ, vì quá khẩn trương nên Quỳnh chưa nhận ra rằng... đầu chị đang tựa nhẹ lên vai mình, biểu hiện đồng tình, dung túng Quỳnh làm càn... Ờ mà không phải, có vẻ chị cũng đang thưởng thụ.

Ngoài kia, gió sông vẫn thốc vào... không lạnh!

- Chị Tú, em xin lỗi, cả hôm nay em đi tìm quà tặng chị, nhưng không chọn được cái nào. - Tiếng Quỳnh vọng bên tay chị thỏ thẻ, hai gương mặt đang rất gần bởi chị đầu chị bây giờ đang dựa hẳn vào vai Quỳnh, quấn quýt từng hơi thở.

- Không cần đâu.

Quỳnh cảm nhận sau câu trả lời, là một cánh tay khẽ khàng choàng lại eo mình, nhẹ mỉm cười.

- Sao lại không cần?! Em nhất định sẽ bù lại cho chị.

Kì thực Quỳnh không có quà như vậy, chị thấy nhẹ nhỏm hơn nhiều, bởi chị cũng đâu có gì tặng Quỳnh.

- Nhắm mắt lại đi.

Quỳnh nghe lời lập tức nhắm mắt, hương thơm của chị vốn đang rất gần, mái đầu óng ả của chị đang ngay trước mũi Quỳnh bỗng di chuyển. Đôi môi mềm mại như mây in lên môi Quỳnh một nụ hôn. Khi nhận ra được, Quỳnh lập tức mở mắt, cánh tay còn lại giữ chặt đầu chị không cho rời đi, cánh tay đang ôm eo càng kéo chặt lại.

Tú vốn chỉ định hôn nhẹ lên môi như lần trước, nhưng bị bắt lấy không buông liền có chút chật vật, đôi tay Quỳnh lại quá chắc chắn, chỉ còn cách thuận theo nụ hôn càng lúc càng mãnh liệt, người bị động bây giờ thành chủ động. Quỳnh mυ'ŧ lấy môi chị tựa như thưởng thức món mỹ vị nào đó ngon lành, môi Tú vừa thơm vừa mềm vừa ấm áp...

Không bao lâu, chị bị cuốn đi lúc nào chẳng biết... Thời gian ngưng đọng.

Trên chiếc băng đá cũ nằm một góc ít người qua lại, quay ra mặt sông lăn tăn những cơn sóng nhỏ lấp lánh ánh vàng, có hai người con gái chìm đắm trong nụ hôn nồng nàng.

Quỳnh cũng không biết sao mình hôn điêu luyện như vậy? Giống như là được rút kinh nghiệm từ nụ hôn trong mơ hôm trước. Không giống, cảm giác này vừa chân thực vừa hư ảo, môi chị và đôi môi Quỳnh được hôn "trong mơ" khác xa, đôi môi kia không đầy đặn thế này. Còn nữa, chị tú rất nhút nhát, cùng lắm chỉ đáp lại bằng vài cử động rất nhẹ, không mạnh dạn quấn lấy môi Quỳnh như trong mơ. Thôi mặc kệ, khoảnh khắc này diệu vợi quá, Quỳnh thích thế này hơn.

Mυ'ŧ máp mơn man trên môi chị một lúc, Quỳnh Quỳnh tham lam vẫn cảm thấy chưa đủ, chẳng lẽ cứ thế này mãi, đầu chợt loé lên ý tưởng lớn. Vươn đầu lưỡi ra nếm lên môi chị, rồi luồng vào vùng cấm địa tiến sâu vào trong. Tú hơi giật mình, theo bản năng cắn chặt răng phòng thủ. Quỳnh không hài lòng, càng làm tới, siết eo chị hơn, cắn nhẹ môi dưới một cái làm chị đau đau, bất giác hé môi. Tận dụng cơ hội, Quỳnh cho lưỡi xông thẳng vào trong, chị thất thủ.

Chiếc lưỡi tinh xảo của Quỳnh trúc trắc khám phá được nơi nó muốn đến, còn làm càn hơn, quấn vòng quanh lưỡi chị dụ dỗ chiếc lưỡi nhỏ nhắn mềm mại đang ngượng ngùng bỏ trốn. Tú cố né tránh, nhưng không miệng nhỏ nhắn của chị không che giấu được không được, cuối cùng Quỳnh vẫn đạt được như ý.

Dường như bên ngoài thấy chị lạnh lùng cứng rắn, nhưng đối với đứa nhỏ này chị luôn thất bại thì phải?!

Có điều... Tư vị đầu lưỡi chạm đầu lưỡi thật sự quá đê mê, kinh người hơn cả tưởng tượng.

Quỳnh đắm đuối không còn biết trời đất, hoá ra cảm giác này còn mãnh liệt hơn trong mơ hôm đó, vừa chân thực cũng lại vừa ảo mộng. Minh Tú như bị người hút hết khí lực, đuối sức đưa cả hai tay bám lấy lưng áo Quỳnh mới trụ lại được, vô tình càng ghì sát cả vào nhau, đem hai thân thể quyện chặt.

Một thời gian rất lâu, Quỳnh nhất định không chịu rời môi, Tú lại càng không thể kháng cự sự nhiệt tình đó, nên nụ hôn bị kéo dài mãi...

Thế giới trở nên yên tĩnh, thời gian chìm vào điểm mù vô nghĩa.

...

---------------------------

Nếu không về nữa là sẽ trễ giờ kí túc xá đóng cửa, Tú đứng lên với khuôn mặt xanh xao vì thiếu oxy lên não, còn ái kia gương mặt đỏ ngầu, mắt cũng đỏ, nắm chặt tay chị.

Cả hai bước đi không ai bói ai câu nào, kể từ khi buông nhau ra là im luôn không nói năng. Mép môi bên phải của chị sưng hơn bình thường.

- Chị Tú.. Em xin lỗi. - Quỳnh xụ mặt ái náy khó coi.

Hoá ra có người trong lúc hôn mãnh liệt sung sức quá, lỡ cắn một chị một cái mạnh đến bật máu.

Tú trừng mắt lườm Quỳnh không trả lời, vừa lấy khăn ướt lau tơ máu trên khoé miệng vừa khó chịu nhăn mặt. Không phải quá đau mà là... Về phòng phải ăn nói sao đây? Sau khi đi chơi noel với người yêu thì sưng môi lên, có phải rất mờ ám không? sẽ bị lũ bạn chọc đến chết mất.

Quỳnh không dám nói thêm, chẳng hiểu thế nào mình luôn đem rắc rối đến cho chị không biết nữa?



.........