Ngày Mai Mưa Thôi Rơi [Kiều Lan]

Chương 6

Chương 6: Hương tình cũ...
Chị thực muốn đẩy người con gái đang ôm xiết mình, nhưng căn bản tay chân rụng rời không chút sức lực. Mắt hằn tia xót xa, hoà chút giận dữ và dù thế nào đi nữa, khi đối diện với người con gái này chị cũng vẫn mềm yếu.

- Buông tôi ra. - Chẳng hiểu vì người phía sau ôm quá chặt hay người phía trước đang phải dằn vặt qua cơn bão lòng, phải một lúc sau, đôi môi mím chặt mới khó khăn phun ra từng chữ.

- Một chút thôi, em xin chị. - Giọng nói ngày nào thỏ thẻ bên tai chị trong tiếng nấc nghẹn ngào.

Chị đã mong nghe giọng nói ấy biết bao, nhưng có đánh chết chị cũng chẳng muốn phải nghe bằng ngữ điệu này. Nó khiến chị xót xa, chua chát. Chính em đã chọn, chính em đã muốn như thế, sao giờ em như vầy. Hôm trước rõ ràng em rất hạnh phúc, hay em thương hại, hoặc giả em còn chút vấn vương tình cũ, gặp lại nhau em không kiềm được lòng mình.

Nhưng không! Bao năm nay em có xem mình là gì, bao năm nay một mình phải gặm nhấm từng ngày buồn đơn độc, thế thì vài giọt nước mắt này đã thấm vào đâu.

Bỗng chốc nỗi xót xa khi thấy ai kia khóc đang dâng lên trong chị bị dìm xuống, và chút tự trọng, chút thù hận hoà cùng chút bi thương chị cố dồn nén bao năm nay trỗi dậy. Nó thôi thúc lòng chị, chặn đứng cái tình yêu tưởng chừng ngủ yên có dấu hiệu thức giấc. Lý trí sắt đá chai sạn bắt đầu lấn át trái tim yếu mềm, điều khiển hành động của chị.

Chị gỡ tay cô ở eo mình bằng một lực vô cùng mạnh. Đôi tay gầy xanh, cảm giác nhìn thấy được từng khớp xương cố bám trụ, nhưng chưa bao lâu nó bất lực. Quá yếu đuối, từ cả thể xác lẫn tâm hồn, cho nên mãi mãi tiểu mỹ thụ như cô cũng chẳng làm lại chị, đành bất lực buông ra. Giây phúc nhìn thấy cổ tay tấy đỏ vì mình dùng nhiều lực, sâu trong mắt chị có chút dao động, chỉ là rất khẽ nên khó thấy.

Chị quay lại cô, mặt đối mặt. Nuốt một hơi khan như nén tâm trạng, dùng âm thanh băng lãnh chưa từng trước mặt cô gái này.

- Tăng Thanh Hà, tất cả là do em chọn, em đừng như vậy. Thương hại tôi sao? Nực cười! - Chị nhếch nụ cười đểu vương, nheo khoé mi ném cho cô cái nhìn khinh khỉnh.

- Thanh Hằng...! - Cô giương đôi mắt đẫm lệ nhìn chị, nửa van lơn, nửa xót xa, chua chát.

- Thanh Hằng chết từ hôm bị người ta bỏ rơi giữa đường trong cơn mưa đêm đó rồi.

- Em xin lỗi... - Cô chẳng biết nói gì hơn ngoài câu nói đó vào giờ phút này. Cô bỗng thấy mình tội lỗi đầy đầu, đáng chết gấp trăm ngàn lần.

Thanh Hằng của cô, người luôn nồng ấm nhẹ nhàng, có trái tim ấm áp, đặc biệt là với cô, chẳng bao giờ đối xử như vậy. Kể cả ngày hôm đó, dù cô vứt bỏ chị, dù cô vô tình bước đi nhưng cùng lắm chỉ chạy theo nắm tay cô lại, ôm cô lại, gào thét van lơn cô... Hôm nay...khác...!

Phải! Có lẽ cô quá tàn nhẫn, cái gì cũng có giới hạn chịu đựng và trái tim chị cũng thế. Chỉ đến một mức độ nhất định rồi bao nhiêu tình yêu sẽ vụt tan biến, thậm chí hoá hận thù. Trong đáy mắt chị giờ đây, cô nhìn thấy tia rực lửa, không phải ngọn lửa nồng cháy yêu thương của năm nào...

Hai người tìm sâu trong mắt nhau, trân trân khuôn mặt đối diện. Cô chợt lúng túng, sóng lòng từ đợt xô bờ, cô phải làm gì đây, nơi đây, giờ phút này, con người này...

Cô không chịu đựng được nữa, nghẹt thở quá!, nghẹn lòng quá!. Cô chẳng cần nghĩ cũng chẳng cần quan tâm mọi thứ xung quanh. Mạnh bạo đẩy chị vào tường, nhanh như chớp kiễng chân, áp môi mình lên cánh môi kia một cách mãnh liệt nhất, mãnh liệt đến nỗi ngày xưa cũng chưa một lần...

Chị đáng lẽ đẩy con người càn quấy kia ra, giờ có là gì của nhau mà bạo dạng, mà manh động như thế!. Nhưng chẳng hiểu sao, người nhũng nhèo, tim đập mạnh lâng lâng hồi hộp, tay chân bủn rủn... Quen lắm, quá quen thuộc, quen như mới hôm qua... Phải rồi, nụ hôn đầu tiên... Đích thị là nụ hôn đầu tiên năm nào.

Ngọt đến từng ngóc ngách trong cơ thể khiến chị trong phút chốc chị bị thuần phục hoàn toàn. Chẳng biết bao lâu, khi chị cảm nhận môi mình mặn đắng, nụ hôn kia ướŧ áŧ kinh hồn mới bắt đầu ý thức được chuyện xảy ra. Chị đẩy mạnh người con gái cưỡng hôn mình.

- Cô làm gì vậy, giữ ý tứ đi, cô là gái đã có chồng còn tôi có người yêu đợi ngoài kia. - Chị đưa tay quệt nhanh khoé môi như thể lau đi nụ hôn vừa nãy, giống như nó vô cùng đáng ghét với chị lúc này.

Chị do bực tức nên lực đẩy hơi mạnh, vô tình làm cô gái mỏng manh chới với bật người về sau. Chị không nghĩ, cũng không biết dạo này cô gầy đến nỗi, nhẹ đến nỗi... văng ra xa đập hông vào cạnh đá hoa cương của chiếc bàn rửa tay. Với phần sức chị dùng, căn bản không quá đáng, hay do nhà vệ sinh chật hẹp, hoặc người ta quá yếu. Nếu do yếu thì yếu quá rồi! Ngày xưa bên chị đâu đến mức đó... Nghĩ đến đây, ruột gan chị quặn thắt.

- A!

Một tiếng kêu lên khẽ, trong lúc bất ngờ mà lí trí còn kiềm nén được âm thanh phát ra, vậy chẳng phải tận tâm người con gái này đề phòng, cảnh giác mọi thứ xung quanh đến mức đỉnh điểm sao, những hành động vụt qua bằng vô thức luôn đúng.

Cô nhanh chóng đưa tay ôm lấy chỗ vừa đυ.ng trúng, mặt nhăn nhó vẻ rất đau, co lưng cam chịu, đôi mày rậm rạp chau chặt vào nhau, cánh môi anh đào hơi hé mở, tận lực lấy không khí qua đường miệng, có lẽ là đau đến hụt mất vài hơi thở.

Chị nhìn thấy người ta như vậy tim bất chợt nhói đau, nó vẫn biết đau sao? Nó đau đến chực vỡ tan, vậy mà chị nghĩ nó mất cảm giác đau lâu rồi, hoá ra nó vẫn còn vì người đó thổn thức. Trong phút chốc, cô đâu thấy kịp cánh tay chị vô thức đưa ra phía trước rồi lặng lẽ rơi lơ lửng giữa không gian, nhanh chóng rụt về, xuôi xuống.

Cơn đau qua đi, cô chỉ còn biết hành động, lời nói lẫn ánh mắt của chị vừa rồi đánh thẳng vào trái tim cô, làm nó vỡ vụn chưa từng, hơn cả sự vỡ vụn mấy năm nay, giống hệt một viên thuỷ tinh bị nén giữa chiếc máy ép, nghiền thành bột.

Cô nhìn chị bằng đôi mắt ưu thương, lệ chưa ngưng, giờ thành lũ lụt ngập cả khuôn mặt hốc hác, chẳng biết đau thể xác hay tâm hồn, hoặc giả cả hai. Chị không dám nhìn vào gương mặt ấy, lãng tránh quay đi.

Cô không trách không chấp, đúng hơn là không thể trách, cô làm gì được phép mong cầu chị đáp trả, thậm chí chị không quá chán ghét cô đã vui. Cô chấp nhận hết, chỉ cần được gần chị thêm chút nữa, có chuyện gì sau đó cô không màn. Cùng lắm do cô cưỡng hôn và chị tát cô bộp tay vì tội bất lịch sự.

Cô càng nhìn chị tuyệt tình lạnh lẽo, tình yêu càng không giảm sút mà ngược lại dâng cao ngút ngàn, chỉ vì cô! tại cô! do cô! chị mới thành ra như vậy.

Cô không nghĩ thêm được gì, cố tình lần nữa áp chị vào tường, kiểng chân cưỡng hôn lần hai. Hấp tấp như thể nếu chậm trễ chị chạy mất thì công toi. Dẫu có là sai lầm, cô cam tâm để sai lầm tiếp diễn.

Cô không chịu nỗi cái cảnh cách biệt, không chịu nổi cái cảnh ngắm hình mà vọng tưởng, càng không chịu nổi chỉ có thể gần chị trong mơ. Cô muốn một lần chạm vào Phạm Thanh Hằng bằng xương bằng thịt của cô.

Lần này, rõ ràng chị biết cô sắp làm gì. Chung quy động tác của tiểu mỹ thụ như cô sao qua mắt nổi "người đờn ông" công lòi như chị. Chỉ là để thử xem người ta làm gì, để xem người ta muốn gì, đặc biệt trong lòng cũng có chút gì chờ đợi. Rõ ràng chị chẳng bao giờ chuẩn bị đủ sự đề phòng trước cô.

Tự nhiên chị để cô ôn nhu chiếm tiện nghi trên chiếc môi mọng đỏ gợi cảm của mình, để cô nhẹ nhàng thưởng thức. Cô không hấp tấp như lần đầu, không manh động nhanh chóng, cứ an nhiên tận hưởng vì "con mồi" không kháng cự. Trong đầu cô thoáng nghĩ, đau một chút mà được thế này thì tốt hơn nhiều rồi. Bỗng chốc cô quên mất mình vừa bị thương, quên cơn đau thể xác.

Một lúc, chị lại đẩy cô ra, lần này nhẹ, rất nhẹ, tựa hồ một cái chạm để đánh thức người ta thôi, chắc sợ như lúc nãy. Nhưng cô dễ gì buông ra, khó khăn lắm mới được thoải mái như vậy. Hơn nữa, còn tham lam luồng chiếc lưỡi vào khoan miệng người ta cố níu kéo nụ hôn sâu thêm đôi chút. Lòng tham con người luôn vô đáy, và dù là một tiểu thụ nhưng tham vọng của cô thì khỏi phải nói, ai không biết!.

Đáng lẽ ra chị đã "buông xoã" cho cô, xem như xoa dịu cơn đau của người ta khi nãy, giống một hình thức đền bù thoã đáng. Nhưng tự nhiên ở góc tối thui nào đó trong đầu chị, khoảnh khắc cô bỏ rơi chị năm nào, khoảnh khắc Louis ôm eo cô bế con đi qua mặt chị, khoảnh khắc cô quay đi khi nhìn thấy chị...đồng loạt ùa về.

Tròng mắt và đôi chân mày chị chợt dao động, chị ngửa đầu ra sau tránh nụ hôn tiếp diễn, nhưng xui cho chị khi đằng sau là vách tường, người trước mặt thì càng lúc càng lấn lướt nụ hôn nồng nàng. Chị muốn thoát nhưng lực bất tòng tâm.

Phận làm công bao nhiêu năm nay đây là lần đầu bị cưỡng hôn thế này, nếu là người khác chị nhất định đẩy ra rồi tặng một tát làm kỷ niệm. Nhưng với cô, cơ bản không thể làm vậy, huống hồ lúc nãy vừa chính tay chị làm cô té, cô đau.

Chị bực bội, cắn mạnh vào chiếc môi ham hố mềm mại đang biến chị thành tiểu thụ kia. Tưởng mình là ai mà chị không dám dùng vũ lực hả?!

Cô một lần nữa đau đớn, theo bản năng buông ra, đưa bàn tay lên môi xoa xoa. Bật máu rồi...

- Cô thôi được chưa!. - Dù tận tâm xót xa khi thấy máu người ta vì mình mà chảy, muốn bật ra câu "em có sao không" nhưng chẳng hiểu sao lời nói đi qua thanh quản lập tức thay đổi.

Cô không nói, chỉ nhìn chị, để mặc máu ở môi chảy thành một đường dài xuống khoé miệng. Chiếc môi ấy giờ sưng tấy, đỏ tươi, mặc dù son không còn.

Mấy đầu ngón tay chị tự nhiên động đậy, phải chăng theo lẽ hiển nhiên mà não tự mặc định sẽ đưa lên lau vết máu hoen ấy. May sao, chị ý thức được mấy ngón tay phản chủ, nhanh chóng giấu nó đi, nhìn rất tự nhiên chấp tay sau lưng, hành động thường tình của một người chiếm thế thượng phong trong cuộc xung đột.

Chị ung dung bước đi để cô lại, được một đoạn chị quay đầu ném về cô ánh mắt khó chịu, sau đó mới nhanh chóng li khai.

Cánh cửa đóng sầm, cô nhìn vào gương rồi tự gật mình, bỗng bật cười. Cô quá thảm hại, thảm hại đến nỗi không nhận ra bản thân. Lấy tư cách gì níu kéo chị? đã thế còn cưỡng hôn người ta, tự chuốt đau thương. Thêm điều nữa, đứng trên cương vị người mẹ, chính xác là đang có lỗi với con trai mình, đang nɠɵạı ŧìиɧ, đang không biết tự hổ thẹn.

Cô chụm hai bàn tay đưa vào vòi nước hứng đầy, khom người khoác mạnh vào mặt như cách tự thức tỉnh, cũng để rửa vết máu vương vãi trên khoé môi.

Cô định thần đi ra ngoài, lúc cất bước chợt nghe nhói vùng hông khiến cô nhăn mặt. Phải rồi! Vừa đập vào cạnh bàn, cô quên mất. Cô theo bản năng xoa xoa chỗ đau rồi thở hắt ra nén nó xuống, dù cố hết sức lấy nét tự nhiên trở lại buổi tiệc nhưng vẫn khập khiễng.

.

.

.

.

.