Chương 22: Ngày mai mưa thôi rơi...
Nếu bây giờ chị được chết đi để khoảnh khắc này kéo dài vô tận thì có lẽ chị cũng tình nguyện.Đêm vẫn mưa...
Ngổn ngang hồi ức cũ...
Kệ! Cứ để thời gian trôi, xóa đi điều đau lòng bao ngày tồn đọng.
Chị vuốt ve cơ thể mỹ miều giai nhân đang nằm gối lên lòng ngực ấm nóng của mình, lòng ngực cả đời phập phòng hơi thở vì người con gái này...
- Hôm trước chị say, ngủ ở trong xe, chập chờn nằm mơ thấy có người "cưỡng bức" chị, giống hệt em đó. - Một lúc lâu, chị lên tiếng, vẫn là thói quen tâm tình sau cơn mây mưa.
Chỉ đối với riêng cô là như thế, bởi lẽ đó như một kiểu trân trọng người chị yêu, để biết rằng chuyện hai người vừa làm xuất phát từ tình yêu, đỉnh điểm của cảm xúc chứ không phải để thoã mãn con thú du͙© vọиɠ.
- Trời ơi ai mà kì quá vậy... hay chị nằm mơ í. - Cô cười cười giả lả.
- Ờ, biết thế chị la lên cho người ta tới bắt.
- Sao chị không la? - Cô vẫn trống lãng, nếu chị không nhớ rõ thì thôi cô không nhận.
- Ờ, tại lúc đó bận lim dim tận hưởng rồi, ngay trong xe mà nhửng năm lần cơ. - Chị nhếch môi gian tà.
- GÌII??? Em làm có một lần à, không lẽ có người khác chui vô??? - Cô sửng sốt nhỏm đầu dậy, chẳng lẽ khi cô đi rồi có người nào ngang qua thấy chị trong xe không mặc quần áo nên chui vào.
- Hahaha, sao em nói không phải em? - Chị bật cười lớn không nhịn được trước vẻ mặt hoảng hốt ngô nghê không biết mình mắc lừa. Lâu rồi chị không được cười sảng khoái như thế, bởi cái tràng cười này bị người ta mang đi từ bấy đến nay mới trả về.
- Chị này. - Cô lờ mờ hiểu, đẩy yêu chị một cái rồi mỉm cười, ngoan ngoãn nằm lại.
- Ủa mà con đâu em, sao hôm nay em đến giờ này được?
- Em bế con về nhà ngoại chơi, ngủ lại... Tự nhiên...tự nhiên em nhớ chị không chịu nổi nên chạy đến đây... Em định không vào đâu... Nhưng... Em không biết sao nữa! - Cô ngập ngừng thật thà, những hành động trong vô thức thường xuất phát từ đáy lòng và sự nhớ nhung hối hả.
- Vậy... Chị mong là sau này có nhiều cái nhớ tự nhiên như thế... - Chị xiết cô thêm, cô không phải chị nên làm sao hiểu được niềm sung sướиɠ vỡ oà trong chị khi nhìn thấy cô như thế nào.
- Chị...
- Hửm?
- Hát em nghe.
- Sao? - Chị nhắm mắt thưởng thụ chút hương thơm nồng nàn yêu dấu cũ, tưởng chừng đã lạc mất vĩnh viễn.
- Ngày xưa mỗi lúc "xong việc" chị vẫn hay hát em nghe. - Cô nũng nịu, nghịch những lọn tóc nâu bồng của chị.
- Em có biết mình là gái một con rồi không hả, còn đòi hỏi. - Chị mỉm cười, mắt vẫn nhắm hờ.
- Vậy có nghĩa là chị sẽ không yêu chiều em như xưa nữa đúng không. - Một chút cam chịu, mỗi lần nhắc đến việc này cô lại buồn. Dẫu rằng cô thương thằng Cua lắm nhưng nó giống minh chứng hữu hình cho việc cô phản bội chị. Chị bao dung nên thương con cô, vậy cũng không có nghĩa cô tự bỏ qua hết lỗi của mình được.
- Khờ! Hát đúng không? Muốn hát bài gì nè "vợ người ta". - Chị lại cười, mở mắt nhìn cô, đưa tay véo nhẹ vào đôi gò má cao trắng nõn.
- Thôi! Khỏi cũng được chị, chị ngủ đi. - Cô thôi nghịch tóc chị, quay ngược đi hướng khác. Chị vô tình hay cô hữu ý, "vợ người ta", nghĩa là mình đang nɠɵạı ŧìиɧ với chị, dù rõ ràng đang nɠɵạı ŧìиɧ... Nhưng... Không giống.
- Sao vậy nè, chị đùa, xin lỗi mà... Thanh Hà, em đừng nghĩ gì nữa, nếu em đã chắc chắn quay về, vậy chị chắc chắn sẽ đợi. Em bây giờ vẫn là vợ người ta, nhưng sau này em sẽ là vợ của Phạm Thanh Hằng này phải không? Chị sẽ đợi, bao giờ cũng được... - Chị xoay người theo cô, ôm lấy tấm thân ngọc ngà từ phía sau, ôn nhu vỗ về bằng sự chân thành.
- Thanh Hằng, em ích kỷ quá phải không, hẹp hòi với chị và chẳng ra gì cả.
- Thanh Hà, em cứ ích kỷ đi, chị cho phép em thêm lần nữa... - Nói như vậy không phải chị đã chính thức tha thứ cho người ta sao? Hậu thuẫn người ta làm tất cả mọi điều dù đúng hay sai, và ở đây... là sai.
Yêu... Là một từ giải thích cho tất cả mọi sai lầm mà mình biết hẳn đó là sai lầm.
Yêu... Là lý do của tất cả những việc làm "đồng phạm" vô điều kiện.
Yêu... Là đem dâng tặng cho người ta cái quyền làm tổn thương mình tự do, có thể còn lập đi lập lại nhiều lần.
Yêu... Là tập hợp tất cả cảm xúc buồn thương bi luỵ.
Yêu... Là chất kí©ɧ ŧɧí©ɧ cho những cơn cuồng phong, bão lòng, sự hung hãn, ngông cuồng, và trong đó bao gồm cả khoan dung, tha thứ.
Cô dịu dàng dùng hai bàn tay nâng niu một bàn tay chị, đưa lên áp vào má mình, bàn tay không to nhưng làm rất nhiều chuyện ra trò, bàn tay cho cô đủ niềm tin giao phó cả cuộc đời mình và... Còn cả những đứa con của cô sau nữa.
- Thôi ngoan nào... Đừng khóc chị hát cho nghe. - Chị vỗ về khi cảm nhận được một giọt ấm nóng khẽ khàng lăn xuống chạm tay mình.
Cô chẳng nói thêm, hay đúng hơn là nghẹn đắng ở cổ, khó phát âm thanh, gật đầu. Nhắm mắt cảm nhận cái ôm chặt từ phía sau, bầu ngực chị áp vào lưng mình mềm mại, chuẩn bị nghe thêm chất giọng "êm tai nhất thế giới" thỏ thẻ nữa là đủ tất cả những yếu tố cho định nghĩa hai từ "hạnh phúc" vào lúc này.
- Con tim ngoan ơi, ngày mai mưa thôi rơi,
ngày mai đôi mắt thôi ướt mi sầu. Em hỡi.
Chia giấc mơ, mà thâm tâm ngóng chờ, trọn đời anh chỉ yêu một bóng hình.
Chất chứa nỗi nhớ, hằn sâu trong con tim phút giây rời xa ánh mắt nào đau nhói...
Nụ hôn trong yêu thương, vòng tay sao vấn vương...
Từ em đi hoài xa vắng.
Thầm mong em còn đây, thầm mong em ngày xưa
Là áo trắng giấc mơ phút giây anh thẫn thờ.
Là tóc mây chiều là ánh mắt thương yêu..
Là bờ môi trong ngần câu hát. Tình em dịu êm, tình anh trào dâng.
Ngọn sóng vỗ bước chân hát cho vơi nỗi sầu
Anh biết xa rồi,
Mà chỉ yêu người thôi...
Dòng đời lên đênh tình nổi trôi...
Chị ngân nga như thủ thỉ tiếng lòng, bài hát mà dạo này chị cứ nghe đi nghe lại, kiểu tác giả viết riêng cho chị.
Biết mình hát không hay, giọng ngang ngang còn có khi lạc nhịp, nhưng chị kiêu ngạo vì mãi mãi vẫn có một "khán thính giả" say mê là cô, lần nào cũng bắt chị hát và...
Chị chồm người qua qua xem thử, y như rằng chị đoán không thể nào sai được, mười lần đủ mười... Là ngủ mất từ lúc nào rồi. Ngủ ngon lành, trưng gương mặt êm đềm thánh thiện, từng đường nét tựa được vẽ lên giấy, chị yêu quá! yêu đến nát lòng nát dạ nát con tim, yêu đến tàn hơi, cả trong mộng mị.
Chị mỉm cười, kéo nhẹ chăn lên cho hai đứa, rồi ôm chặt người ta từ từ nhắm mắt ngủ.
Một đêm mưa nhưng cơ hồ không buồn như trước.
Vẫn những tiếng sét xé toạt bầu trời tĩnh mịt nhưng trong này an ổn lắm! Mưa bây giờ không làm người ta lạnh mà làm họ ấm lòng hơn. Nếu đêm không có cơn mưa đó, thì chắc họ cũng cầu trời một cơn mưa nặng hạt, để họ cảm được ngoài kia lạnh nhường nào, cho họ biết nằm trong vòng tay nhau ấm áp đến nhường bao...
Giấc ngủ lâu rồi mới có, giữa làn hơi thở bao tháng ngày tơ tưởng, nhớ mong.
Cô giống hệt lữ khách tha hương bất chợt ngang về chốn cũ, về ngôi nhà quen thuộc, chiếc giường quen thuộc, nên giấc ngủ cũng dễ dàng hơn, ngon lành hơn, bình yên hơn chiếc giường to lớn trong căn phòng hoàng gia, căn biệt thự giác vàng cạnh bờ sông bên ấy gấp nhiều lần!
******
Chị trở mình thức giấc, môi vẫn còn vẽ nụ cười tươi, đêm qua, quả là ngon giấc, mấy năm rồi chị chưa từng...
Xoay người định ôm lấy tấm thân cô gái mình yêu thương, mắt vẫn lười biếng nhắm chặt.
Một chút hụt hẫng, chỗ cạnh chị trống trơn, đưa tay quơ quào khắp tấm nệm, không có! Chị mở mắt... Cô đi mất rồi.
Thở dài một hơi, đặt đôi chân trần xuống nền gạch, tấm chăn trắng tinh rơi xuống phô cả thân hình siêu mẫu trắng phao, có sự tê buốt chạy dọc từ bàn chân lên tận đỉnh đầu... Kệ! Chị khoát chiếc áo ngủ, bước ra mở cửa sổ...
Mùi hơi nước nồng đậm toả khắp cả không gian, gió mang theo lành lạnh luồng vào phòng chị, khép mắt hít sâu đầy cả phổi.... Tâm hồn chị sáng nay trong lành giống hệt khí trời ngoài kia, vừa mới được cơn mưa đêm qua gột rửa.
Chị mỉm cười tự mãn, bước vào bathroom, dạo này chị thật đơn giản, chỉ một đêm thôi, chỉ một chút gần nhau, vài câu nói ngọt ngào,... đã cảm thấy dư thật nhiều năng lượng, nhu tình đầy ấp, phủ kín trái tim ngỡ chai sạn.
Chị bước ra phòng khách, trong góc bếp lạnh lẽo lâu nay bỗng có mùi thơm, ấm cúng, chiếc bàn vuông vắn màu xanh lá ngày xưa chính cô chọn mua có gì đó được đậy lại, chị xem thử, là bữa ăn sáng để sẵn và một mẫu giấy nho nhỏ.
"Chị yêu, em phải đi rồi, còn nhiều việc cần giải quyết, chị thức dậy thì ăn sáng rồi mới đi làm nghe chưa?! Dạo này ốm nhom, ôm em mà xương đâm đau quá nè, có đi quay đêm thì cũng mua gì đó để sẵn, em không ở cạnh chăm sóc chị được, mà thấy chị ăn mì gói hoài em xót lắm, biết không? Yêu chị!"
Chị lại cười, nụ cười cực tươi, hằn sâu cái má lúm, lần này là thật tâm chứ chẳng phải cố "làm màu cho có" như khi xuất hiện bên ngoài ánh hào nhoáng kia. Em ngốc! Em tưởng mình béo lên sao mà chê chị?! Hao gầy như nhau cả. Vắng nhau chỉ có héo mòn từng ngày... Em biết không?!
Chị sắp xếp mấy chiếc đĩa trên bàn cho đẹp đẽ, lấy điện thoại chụp một kiểu ảnh để dành, mai mốt sẽ có lúc cần xem mà nạp thêm năng lượng khi cho trái tim sắp "hết pin".
Chị ngồi vào bàn, từ từ thưởng thức, nhấm nháp món ăn mang tên "hạnh phúc" bằng tâm trạng phơi phới nhất . Chưa bao giờ chị thấy điểm tâm ngon vầy, khách sạn năm sao chưa chắc đã bằng được...
Nhưng, tự nhiên tiếc quá! Phải chi chị dậy sớm, ngồi đây ngắm em loay hoay làm đồ ăn sáng cho mình như những ngày xưa nữa thì chắc chị sẽ chết vì rung cảm mất!
Thôi! Đủ rồi, bấy nhiêu đủ hoá thành niềm hi vọng mãnh liệt nuôi dưỡng sự chờ đợi cho những ngày sau rồi!!!
*****
Có nên ngưng ở đây không nhỉ? Tỷ về rồi, nhưng vẫn muốn viết mãi...!!!
Mà cái này là viết theo thực tế... trong khi thực tế chẳng đâu vào đâu... !!!
Ka Tỷ dạo này làm tui thực đau lòng 😢😢😢