Chương 2: Một lần nào cho tôi gặp lại em...
Cả Sài Gòn rộng lớn hoa lệ ngập ánh đèn, thu nhỏ vào tầm mắt khi chị đứng trên tầng cao nhìn qua tấm kính cường lực. Thân hình siêu mẫu chỉ được che hờ hững bằng chiếc áo sơ mi mỏng, bên cưới cũng độc chiếc quần chíp mong manh khoe bờ mông đầy đặn. Cánh tay nuột nà khoanh trước ngực hằn rõ sự mạnh mẽ, nhưng có chăng là cố che đi cái yếu mềm bên trong.Gương mặt sắc nét mặn mà, tĩnh lặng như mặt hồ mùa thu không một gợn sóng... Đâu đó dưới thành phố to rộng kia, dưới những nóc nhà ven dòng sông Sài Gòn ngoằn ngoèo có người con gái ấy...
Bỗng chị chau mày nhếch nụ cười tự mỉa, bao lâu rồi vẫn nhớ sao? Điên khùng hết sức, thức tỉnh đi hỡi con tim ngu ngốc, vết rạn vẫn chằng chịt nhom nhem vì cố hàn gắn một cách vụng về, chắp nối.
Bất chợt nơi góc tối của tâm hồn có chút gì mong mỏi...mong mỏi gì đây? Phải chăng mong gặp lại người con gái ấy một lần trong đời sau ngần ấy thời gian vắng bóng.
Một lần nào gặp lại em để rồi thiên thu chập chùng xa cách, chẳng biết mái tóc mây bay ngày ấy còn không, mái tóc phảng phất hương ngọc lan nồng nàn đêm giữa lòng đêm, bồng bềnh phi lao trong hồn chị những buổi hẹn hò lộng gió ngày xưa.
Có còn không tiếng nói trong trẻo thơ ngây như lời ru tình, tiếng nói vẫn bên tai chị mỗi đêm, đôi lúc gặp trong giấc mơ em gọi chị tha thiết, giật mình tỉnh giấc ngỡ em đang ở đây, nhưng có chăng tiếng gió rít ngoài cửa sổ, chị lủi thủi đứng lên đóng lại cánh cửa lúc tối bỏ quên, vào ngủ tiếp nhưng sau đó chập chờn rồi mơ màng đến sáng.
Có còn không đôi mắt trong veo thuở ban đầu lưu luyến ấy, đôi mắt không gợn chút phong trần chị nhìn ngắm u mê. Có đôi lần lạc sâu vào đó, chị vẫn hay vu vơ gọi "Mắt em tôi, Ôi! Đẹp dịu dàng" rồi thì cong môi vẽ nụ cười âu yếm. Đôi mắt như ánh sao trời soi thấu tâm hồn chị.
Em vui không khi nắm trong tay cả thiên đường em từng mơ ước, cuộc sống xa hoa lộng lẫy em đánh đổi bằng tình yêu sắc son thề hẹn, đánh đổi bằng cả niềm đam mê em theo đuổi cả một thời tuổi trẻ... Ừ chắc em đang vui, em đang hạnh phúc như lời hứa trong đêm mưa gió ngày xưa, đêm giông bão ngàn đời ám ảnh chị vào tận sâu tâm khảm.
Em bây giờ đi đâu? Về đâu? Đã bao lâu không gặp? Chưa nhìn lại một lần dáng hình chị từng yêu hơn hơi thở. Em chưa đi qua đoạn đường này, chưa qua thành phố này, chưa qua lối mòn cũ một lần nào kể từ hôm ấy... Hay em có đi ngang qua và duyên số không an bày cho ta gặp một lần, tình đã tận, ngày tháng yêu dấu cũ giờ xa lắm rồi...!
Có phải chăng đôi lần chị tìm về chốn cũ với nguyện ước mong manh được vô tình gặp lại ai kia... Chị quên chưa?, quên hẳn chưa chút ân tình sót lại?... Có lẽ chưa, nếu đã quên rồi thì đôi mắt chị không bao lần quầng thâm vô cớ, trái tim chị không đập vô hồn để cố duy trì sự sống, cố nuôi nấng tấm thân ngọc ngà bao người mơ ước chiếm hữu. Nếu quên rồi, đôi tay chị không gắng sức cật lực bơi giữa dòng Sài Gòn xô bồ, bon chen vì vật chất lẫn danh vọng.
Phải chi... Phải chi cho chị một lần gặp lại, một lần được nói chuyện cùng ai để sưởi ấm tâm hồn đơn bạt lãng du quên năm tháng, lạnh lẽo như băng Nam Cực, một lần em ru lại tiếng tình khờ dại để chị vui thêm một lần sau cuối... Và rồi chị sẽ đốt hết một lần chút tình sót lại, để chị biết tim mình vẫn còn phần nào ấm nóng...
Chị hận không? Hận ai kia rời bỏ chị mà chạy theo phù phiếm không? Có chứ... Đã từng căm hận, phẫn uất, mất tự chủ và điên loạn một mình giữa bóng đêm... Nhưng rốt cuộc tình yêu kia nó cơ hồ cao hơn lòng thù hận, và rồi chấp nhận nuôi mình trong nỗi đau, tập quen dần với nó, tự học cách dửng dưng, dẫm đạp lên đau thương mà sống tiếp, bởi chị không sống cho riêng chị....
Vẫn một thân độc hành lẻ bóng, vẫn gặm nhấm nỗi đau và sau hàng tá bi luỵ... chị trở lại là chị... Một người phụ nữ thành công, chững chạc, uy quyền... Lấy động lực từ nỗi đau em để lại, chị vươn mình đứng vững hơn rồi dần dần xem tình yêu là cỏ rác, là những cuộc vui hoang, là những con cờ trong tay cho chị làm bước đệm, hoặc giả chỉ đơn thuần vì thấy đẹp nên yêu... Có điều chính chị còn không nhận ra rằng, nhiều hơn một người chị từng đi ngang đời bởi có nét giống em, đôi mắt giống em, đôi môi giống em, chất giọng na ná em hay chỉ là nụ cười gần giống em, thậm chí có tên, họ, chữ đệm giống em... Sau cuối, chị có còn yêu em chút nào không nhỉ???!.
"Có khi nào trên dòng đời xuôi ngược, ta vô tình bắt gặp bóng ai kia..."
Miên man thả trôi tâm hồn ra cửa kính, chị gật mình bật cười chính bản thân, sao nhỉ? Nhớ gì, tiếc gì, ước gì... Viển vông và nhảm nhí... Gặp lại thì sao? được gì? có còn là gì? hay thêm khó xử, khó lướt qua, khó điều hoà một nhịp tim hẫng đi buốt nhói.
Ừ! Không gặp có lẽ tốt hơn, chị hết yêu rồi! Chắc vậy, lâu thế cơ mà... Tình yêu cũng phải có hạn sử dụng chứ, phải đến lúc hết hạn và quăng vào sọt rác để người ta hót đi. Tốt!... Hết yêu là tốt...
- Chị... Sao đứng đây, vào ngủ với em nào!. - Một vòng tay khẽ khàng xiết eo chị từ phía sau, giọng cô gái nhũn nhèo ngái ngủ như con mèo nhỏ, đầu dụi dụi vào lưng chị tìm chút cảm giác yêu thương.
- Sao hả cục cưng... Muốn tiếp tăng hai à?! - Chị bật khỏi luồng suy nghĩ đang thúc ép trái tim, nhếch mép cười đểu vương, ngọt ngào vài lời phong tình rồi nhanh chóng quay lại bế cô gái vào giường, đặt dưới thân mình.
Phải chăng, chị không thích ai ôm chị từ phía sau quá lâu, bởi lẽ cảm giác đó sẽ khiến tim chị thắt nghẹn vì hình ảnh cũ ùa về... Cô ấy thích ôm chị như thế và vòng tay cô ấy luôn làm chị tan chảy.
Chị nhớ mình từng hạnh phúc đến nhường nào khi cô ấy lần đầu nói yêu rồi dịu dàng ôm chị như thế thật lâu. Chị nhớ mình bất lực đau đớn đến nhường nào cố xiết chặt eo cô ấy từ phía sau, khi cô ấy tuyệt tình gạt phăng tay chị để bước đi...
Và hiện tại...giữa cơn mưa đêm gào thét dữ dội, chị cùng lên giường với người con gái khác, ôm cô gái mới quen trong tay, vuốt ve đường cong mỹ miều, trong khi cô gái uốn éo thân hình mành khảnh, rên xiết tên chị đầy kɧoáı ©ảʍ... Chỉ lạ là... chị chẳng bao giờ thấy thỏa mãn với bất kì ai ngoài người đó, mặc dù chị không hề đoái hoài đến cảm giác của nhân tình, tất cả mọi cuộc vui chị duy nhất nghĩ đến bản thân, làm cách nào để bản thân mình thấy thích nhất, mặc kệ đối tác sung sướиɠ hay đau đớn vật vã tột cùng... Chị vẫn cứ là chị mà thôi, vô tâm, lạnh lùng, mạnh bạo, nói không với tình yêu.
Chị giàu có, quyền lực, xinh đẹp khuynh nước khuynh thành, một vẻ mặn mà khó tả. Chị có tất cả mọi thứ trên đời không phải ai cũng có, chị hô mưa gọi gió giữa Sài Gòn rộng lớn, mọi người phải cúi đầu mỗi lúc chị bước ngang qua vì ánh hào quang bao quanh chị quá chói loá. Nhưng ai biết, đằng sau đó chị lẻ loi đến nhường nào, đau khổ đến nhường nào bởi cái tình yêu không lối thoát, vùng vẫy bao nhiêu năm không thoát.
Ban ngày chị đi với đàn ông và đêm xuống triệu hồi vài mỹ nữ... Chị cẩn trọng từng li từng tí từ quan hệ xã hội đến bạn bè thân cận, chị ghét những người rề rà thiếu quy tắc hay xen vào đời tư, chị thích lả lơi thả thính với gái đẹp, nếu hợp thì lén lút yêu nhau rồi lên giường, chán chê thì bỏ, vậy thôi.
Chị chẳng bao giờ để ai đi sâu vào tim chị thêm một lần nào nữa, thích thì chích, hết thích thì nhích...bởi lẽ một lần là quá đủ, tim chị nó không can đảm cũng như không đủ sức chứa thêm ai. Nói hay ho hơn, rằng chị chung thuỷ... Cũng phải, chung thuỷ lắm! Chỉ là... chung thuỷ không đúng người nên thành ra ngu muội, mù quáng, u mê.
Nói cách khác, ngoài người con gái tuyệt tình ấy thì chẳng ai làm chị động tâm, để mắt. Chẳng ai chạm được cảm xúc của chị dù chị đâu cố giấu giếm. Cả thiên hạ chị có, chị đủ khả năng từ bỏ để yêu người ta. Người ta từ bỏ chị, chỉ để mong có cả thân hạ... Vậy có phải, y như rằng trò cút bắt ngu xuẩn nhất hệ mặt trời không?.
Bao nhiêu người đàn ông mong một lần có chị, cưới chị làm vợ hoặc nếu có thể sẽ cho chị hết mọi thứ trong dải ngân hà này...chị không màn.
Bao nhiêu người con gái như thiêu thân đâm đầu vào chị, mong một lần được sà vào lòng cho chị yêu thương, vỗ về hay thậm chí là hành hạ trên chiếc giường trắng tinh khôi...chị không cần.
Chị cần gì... Một người con gái gầy gò (bây giờ), hốc hác, mắt trũng sâu vì lo toan mưu tính. Một người con gái từng tuyệt tình ruồng rẫy chị. Một người con gái nhan sắc không còn mơn mởn như xưa và đầy tham vọng. À không! Phải là một bà mẹ một con, bà mẹ một con dù vẫn xinh đẹp nhưng mang thêm chút băng lãnh khó chạm tới...
Chị biết nhà biết cửa biết đường đi lối về của người ta, nhưng chị chưa một lần can đảm đi tìm vì sợ... Một người chưa biết sợ gì như chị lại sợ... Rất sợ phải nhìn thấy...
Chị ơi! Sợ gì?
Ừ! chị sợ thấy người ta hạnh phúc, rạng rỡ nụ cười ngày xưa dành riêng cho chị, sợ thấy người ta viên mãn bên chồng con... Há chẳng phải người ta sẽ hài lòng gật đầu vì ngày xưa bỏ rơi chị là điều đúng đắn ư!.
Nhưng chị nào biết... Người ta đau khổ hơn chị gấp bội.
Ừ! Nhưng nếu chị biết sẽ còn sợ hơn... Sợ người ta hối hận, dằn vặt, giày vò bản thân.. Vậy nên, bao lâu nay chị cố sống tốt để người ta yên lòng còn gì. Đâu đó trong tim chị, tình yêu dành cho người ta vẫn cháy bỏng, nồng nàn, da diết, cao thượng lắm!.
Bất chợt trên chiếc loa ở đầu nằm có bài hát kỷ niệm vang lên, lúc nãy khó ngủ chị để vài giai điệu nhẹ nhàng ru giấc... Chính bài hát chị đã một thời gian dài nghe đi nghe lại, nghe tới nghe lui, để thẩm thấu từng lời lẽ van xin như viết riêng cho chị... Kỉ niệm tưởng đã quên lúc nãy vừa nhớ, lại lần nữa ồ ạt ùa về.
"Đừng đi em ơi
Bên kia núi đâu có trời xanh hơn
Bên kia sóng đâu vỗ về miên man
Bên kia đời đâu có gì hân hoan
Đừng xa nhau em, hạt sương cũ chan chứa tình đơn sơ
Bông hoa cũ vẫn nở trọn trong ta
Những kỷ niệm đâu dễ gì phôi pha
Đừng đi em nhé! Vì những buồn vui, sẽ nối lòng ta
Thành mối dây đời trói ta từ đây
Thành mối dây đời trói ta từ đây
Anh xin làm cỏ dại đón bước chân em
Anh xin làm tàng cây che mát thân em
Đừng đi em ơi
Bên kia gió đâu có gì xôn xao
Bên kia nắng đâu có còn lung linh
Bên kia trời đâu có nhiều trăng sao
Đừng xa nhau em, dòng thư cũ em có còn say mê
Chân em có khi mỏi mòn lê thê
Hãy trở về bên gối mộng đêm nao..."
- Em về đi. - Chị bật dậy trong khi du͙© vọиɠ trong người phía dưới vừa được khơi lên mãnh liệt.
- Thôi mà cục cưng, đùa gì kì vậy. - Cô gái không tin, ngồi dậy ghì cổ chị xuống, hòng níu kéo cảm xúc cuộc vui.
- Tôi nói em về đi, nghe không. - Chị quát lớn, vẻ bực tức, mắt nhìn cô gái rực lửa.
Cô gái bị đυ.ng đến lòng tự trọng, đứng lên giơ tay định giáng thẳng một tát xuống mặt chị, nhưng bị cánh tay rắn chắc nhanh như chớp bắt lại đầy uy lực, ném mạnh xuống. Mắt cô rưng rưng, chẳng làm được gì. Nhìn gương mặt lạnh lùng bất cần của chị, chỉ có thể rơi nước mắt vơ đồ mặc vào rồi lấy giỏ xách rời khỏi đó.
Chị mở bài hát lớn gần hết mức, nằm vật xuống giường gác tay lên trán hồi tưởng về vài điều, tiếp tục gặm nhấm nỗi đau không bao giờ là cũ...
.
.
.
.
.