Chương 13: Chân tướng
Tiếu Thiên trằn trọc trên giường, si ngốc nhìn Lam Bách đang ngủ khò khò trên một chiếc giường khác. Sau khi thằng kia trở về tắm rửa sạch sẽ liền lăn ra ngủ thẳng cẳng, giống như đã quên sạch những lời nó vừa nói với mình trên xe cách đây không lâu vậy. Tiếu Thiên cứ suy nghĩ mãi, không biết có nên tự mình nhắc với cậu nhà về lời đồng ý ban nãy hay không. Nhưng nếu cậu nhà chỉ xem đó như lời nói đùa giội nước đá thường ngày, trong khi hắn lại tin là thật, thì sợ rằng tất cả những thứ hắn đã làm sẽ bị Lam Bách biến thành phân bón cho vườn rau mà cậu nhà tự tiện khai khẩn ở sân nhà hắn mất thôi.Mà Tiếu Thiên tuyệt đối không muốn trở thành thứ nằm bên dưới “vườn rau” mà hắn nhìn kiểu nào cũng thấy chướng mắt đâu.
Rêи ɾỉ đau khổ một tiếng, hắn không muốn tiếp tục giải quyết vấn đề sinh dục hàng ngày của mình chỉ với gương mặt say ngủ Lam Bách nữa. Mặc kệ! Chờ công việc lần này xong xuôi, về nhà khoá chặt cửa lại, rồi… Nếu không ăn được Lam Bách, hắn sẽ...... hắn sẽ hết đống rau cải mà Lam Bách trồng luôn!
Sau khi suy nghĩ thông suốt và quyết định thật dứt khoát, Tiếu Thiên nhanh chóng chìm vào mộng đẹp.
Ngày 25 tháng 9
Hơn một giờ chiều, Tiếu Viễn Hàng trở về từ trung tâm xử lí thông tin của một đại học nào đó, đưa cho Tiếu Thiên dữ liệu từ thẻ từ mà cậu đã phải thao thức suốt đêm mới mò mẫm ra được, sau đó kéo Lam Bách đi ra tắm biển bởi cậu thật sự rất muốn được ngủ một lần giữa những bóng bikini lả lướt trên bờ cát. Cơ mà khi lôi Lam Bách đi, Viễn Hàng không thể nào quen được với bộ dáng chỉ biết nhìn Lam Bách mà cười ngu ngơ của Tiếu Thiên. Thế là để Sếp có thể chuyên tâm làm việc, cậu đành phải mang đi A Lam vốn không có tác dụng gì nhiều. Cậu thề mình tuyệt đối không hề có ý định dẫn A Lam thưởng thức “phong cảnh” như biểu cảm độc ác của Tiếu Thiên khi phát ra hai từ này đâu.
Đã không còn ” phong cảnh A Lam” nữa, Tiếu Thiên chán nản bắt đầu tổng kết các dữ liệu điều tra từ trước đến nay, tìm ra điểm quan trọng, điểm nghi vấn trong đó, rồi kết nối chúng lại với nhau như từng mấu trên lưới nhện, cuối cùng từ từ vén lộ từng chút một về công việc uỷ thác của Lương Hảo Thanh. Nếu như hắn không nhầm thì......
Hắn gọi điện thoại cho luật sư Ngô Vĩ của Lương để anh ta thông báo với Lương rằng đã có kết quả, xin hẹn gặp vào tối nay. Hắn không muốn nói nhiều thêm, chỉ hẹn giờ và địa điểm rồi tắt máy, chuẩn bị tư liệu cần dùng đêm nay, vừa chuẩn bị vừa ca hát tự mua vui. (con người đáng thương).
Chạng vạng, Lam Bách hùng hùng hổ hổ trở về sau khi đã phơi nắng đến rộp da, còn Tiếu Viễn Hàng thì không biết đã lặn ở nơi nào.
Không cần phải nói, Tiếu Thiên đã soạn sẵn thuốc dưỡng da, thuốc trị phồng da để phục vụ cho vị oan gia của mình. Nghe giọng Lam Bách thì câu chuyện đơn giản là cậu
nhà oán trách thằng ranh Tiếu Viễn Hàng tới bãi biển xong chỉ lo vui chơi riêng mình, thậm chí chẳng chịu giúp cậu bôi kem chống nắng gì cả. Đã vậy tên đó còn ôm gái Tây mà nói hai tiếng “bye-bye” với cậu, sau đó biến mất tăm, tàn nhẫn để lại một mình cậu bơ vơ giữa nắng vàng.
Nghe Lam Bách lầm bầm, Tiếu Thiên tốt tính cười khuyên nhủ: “Ai kêu cậu đi với nó! Lần sau mong cậu nhớ rằng đi với tớ là tốt nhất nhé.”
“Không thèm! Lần trước chúng ta đi Okinawa, tớ chỉ mới nằm ngủ trên cát có chút thôi mà cậu đã chạy tới hô hấp cho tớ rồi! Còn tệ hơn cả thằng Viễn Hàng vô dụng kia nữa!” Lam Bách nhe răng với hắn.
“Ấy, hiểu lầm mà. Tớ nghĩ cậu bị ngạt nước mà ~~” Thảm rồi, không ngờ nó còn nhớ! Ôi, cái này không thể trách tớ nha… Ai bảo cậu… khêu gợi giữa biển xanh cát vàng như thế làm chi.
Dẹp tâm tư gợn sóng qua một bên, Tiếu Thiên nghiêm mặt nói: “Bảy giờ tối nay, chúng mình sẽ gặp Lương Hảo Thanh ở bàn số 6 tại quán cà phê Ngắm Sao. Cho dù cậu có đồng ý với bên nào thì cũng không được nói ra suy nghĩ. Cho dù có nghe được cái gì thì cũng phải giữ bình tĩnh. Tốt nhất là cậu đừng nói gì cả, đặc biệt là không được nhắc tới chuyện cậu đến công ty Kim Bảo, mà không riêng gì Lương Hảo Thanh, những người khác cũng không được biết đến chuyện ấy! Cậu chỉ cần ngồi bên cạnh nghe tớ nói chuyện với cô ấy là được rồi.”
“Hứ, vậy thà tớ không đi còn hơn!” Lam Bách dỗi.
“Sao thế? Đừng có xụ mặt như vậy mà.” Tiếu Thiên bật cười vì bộ dáng của cậu nhà. Thiệt tình, một Lam Bách có bề ngoài “ngọc thụ lâm phong” thế này mà lại làm ra được vẻ mặt như thế. Hắn chọt chọt cặp má phồng phồng của ai kia, “Đừng hiểu lầm tớ mà. Nên biết rằng đây là lần đầu cậu gặp phải tình huống này nên tốt nhất là nên giữ im lặng. Không riêng gì cậu mà những người khác trong văn phòng khi làm việc cùng nhau cũng đều làm việc như vầy đấy.”
“…”
“Thật ra, chỉ cần cậu ngồi yên lặng một bên là đã có tác dụng rất lớn rồi.” Xoa xoa ngón tay bị cắn, Tiếu Thiên ngập tràn hạnh phúc.
“Tác dụng gì? Đuổi tà sao?” Lam Bách vẫn giận dỗi như trước.
“Cậu biết không, khi cậu im lặng, bầu không khí xung quanh cậu luôn mang đến cho người ta cảm giác bình yên. Khi nhìn vào mắt cậu, người ấy sẽ không khỏi thổ lộ hết tất cả bí mật của mình với cậu.” Tiếu Thiên nhớ lại những đoạn vụn vặt trong tiểu thuyết Cổ Long, tiếp tục phát biểu cảm nhận (chém gió), “Cho nên, tuy cậu chỉ ngồi ở chỗ kia nhưng lại quan trọng lắm đó!”
Lam Bách căn bản không tin mấy lời nhảm nhí của hắn, nhưng cậu vẫn quyết định đi. Bởi vì cậu vẫn còn vài gút mắc trong lòng, nếu không tháo gỡ được thì khó chịu lắm lắm.
19:00,
ngày 25 tháng 9, tại quán cà phê Ngắm Sao…
Sau khi chào hỏi nhau, Tiếu Thiên liền đi vào vấn đề.
“Quả thật như cô suy nghĩ, công ty Kim Bảo là một công ty không được yên lành cho lắm. Nhưng chúng tôi không có bằng chứng về sự phi pháp của nó.” Tiếu Thiên giương mắt, thản nhiên nhìn đại minh tinh điện ảnh Lương Hảo Thanh trong bộ trang phục màu xanh nhàn nhạt của lần gặp trước: “Không phải tôi không muốn lấy chúng, chỉ là khi dùng thẻ từ cô đưa để đi vào công ty Kim Bảo, tôi liền bị nhân viên bảo vệ có vũ trang phát hiện. Vì vội chạy trốn nên tôi không thể điều tra gì thêm. Đương nhiên, cô cũng có thể cho rằng chúng tôi thiếu năng lực cũng được.”
Gì cơ? Nhân viên bảo vệ có vũ trang ư? Sao tớ không nghe cậu nói đến vụ này vậy? Lam Bách dùng mắt hỏi Tiếu Thiên, bị hắn tránh đi.
“Ồ, vậy sao?” Lương Hảo Thanh có vẻ rất bình tĩnh, không ngạc nhiên gì nhiều. Cô vuốt vuốt mái tóc dài xoã trên vai, vươn tay phải ra, “Báo cáo điều tra đâu? Đưa cho tôi. Tuy lần này các vị không điều tra thành công nhưng tôi cũng sẽ không thu lại phí uỷ thác, phần tiền còn lại cũng sẽ được chuyển vào tài khoản văn phòng các vị. Đưa tôi báo cáo điều tra đi, công việc lần này xem như đến đây là xong.”
“Chờ một chút!” Lam Bách nhịn không được, “Rốt cuộc là vì sao cô lại phái chúng tôi điều tra công ty của cha cô? Là vì Ngưu Cương? Hay vẫn là vì chính cô? Còn nữa, vì sao khi Tiếu Thiên đến Kim Bảo lại gặp phải nhân viên bảo vệ có vũ trang? Sao cậu ấy lại bị phát hiện? Rốt cuộc cô đưa thẻ từ cho cậu ấy vì mục đích gì?”
Uây, cái thằng này…! Biết ngay là nó sẽ phản ứng như thế này mà! Tiếu Thiên hận không thể lấy băng keo dán miệng Lam Bách lại.
Sắc mặt Lương Hảo Thanh liền thay đổi, “Không ngờ các vị lại biết nhiều đến vậy! Các vị điều tra tôi sao? Đây đâu phải phong cách làm việc của văn phòng các vị đâu nhỉ? Điều tra cả thân chủ của mình sao? Nếu tôi mà nói ra việc này thì sau này hẳn sẽ chẳng còn ai đến làm việc với các vị đi?” Cô bắt đầu ương ngạnh, nhìn Tiếu Thiên chằm chằm.
Tiếu Thiên âm thầm nhéo đùi Lam Bách, ý bảo cậu ngậm miệng.
Ngữ khí của Tiếu Thiên cũng trở nên nghiêm túc: “Ngay từ đầu, chúng tôi không hề muốn điều tra thân chủ của mình. Nhưng cho đến khi nghe và thấy được
một số chuyện thú vị ở công ty Kim Bảo, tôi mới cảm thấy có hứng thú với cô, song đến khi ấy vẫn chưa nghĩ đến việc điều tra gia cảnh của cô… nếu tôi không phát hiện ra thẻ từ mà cô đưa cho tôi không phải là của Ngưu Cương mà là của Trương Lệ Bình.”
Hắn nói tiếp: “Ngày đó cô đã nói với chúng tôi rằng hạn dùng của thẻ từ chỉ đến trưa hôm sau, vì thế chỉ có thể dùng nó vào ban đêm bởi đột nhập công ty vào ban ngày là không dễ. Trước khi tôi dùng thẻ từ này đi vào Kim Bảo, cô đã thông báo với công ty Kim Bảo rằng sẽ có người đến quấy nhiễu. Suy cho cùng, cô cũng không muốn để chúng tôi tìm được góc khuất của công ty cha cô. Vậy nên vào tối hôm ấy, tôi đã phải chạm mặt nhân viên bảo vệ đã được trang bị kỹ càng để bắt trộm.” Tiếu Thiên lạnh lùng nhìn Lương. Nếu không nhờ hắn luôn tập luyện nghiêm chỉnh thì có khi hôm đó đã bị xem như trộm và bị đánh thủng bảy tám lỗ trên người rồi.
“Cậu biết cả rồi nhỉ?” Nghe Tiếu Thiên nói rõ ràng như vậy, sự ngạo mạn của Lương Hảo Thanh giảm đi. Cô tháo chiếc kính mát xuống trước mặt hai người lần đầu tiên, chống khuỷ tay lên bàn, đỡ lấy trán, nhắm mắt lại. “Thật xin lỗi, tôi không biết bọn họ lại mang theo vũ khí. Nếu biết trước như vậy, tôi đã cân nhắc biện pháp khác rồi......”
Một lát sau, nữ diễn viên chậm rãi mở ra đôi mắt vốn được tôn
là “đôi ngọc trai hồn nhiên nhất”, bắt đầu kể lại nguyên do: “...... Tôi và Ngưu Cương đã bên nhau gần bốn năm, vào thời điểm mà tôi chưa hề có danh tiếng nào cả. Khi đó, để kiếm học phí du học cho Ngưu Cương mà tôi đã tình nguyện dùng đủ mọi cách....... Hừ!”
Cô nhìn thoáng qua Lam Bách đang muốn nói lại thôi, tiếp tục nói: “Tôi biết anh muốn hỏi gì rồi. Dù gì thì tôi cũng là con gái của Tổng giám đốc một công ty, vì sao lại không có tiền? Nhưng xin anh biết rằng, một đứa con gái như tôi cũng phải qua hai năm mới được hưởng thụ phúc lợi của một đứa con gái. Tôi nghĩ anh cũng đã điều tra và biết tôi là con gái riêng rồi ấy nhỉ? Tình tiết cứ như phim truyền hình lúc tám giờ tối vậy: Cha ở rể, sợ hãi quyền lực của vợ mình, đến nỗi có con riêng bên ngoài cũng không dám nhận mặt, sợ vợ chết thì không chiếm được chút tài sản nào. Thật vất vả đến khi vợ cả chết đi mà không để lại cho mình một đứa con nào, ông bèn vội vã tìm đến đứa con của tình nhân, đến lúc tìm ra mới phát hiện đứa con này cực kì nổi tiếng… Ai da, quá tuyệt vời rồi… Thật hận không thể sủng đứa con gái này đến tận mây xanh mà. Thế là, bạn trai của con gái không biết vì sao lại được nâng lên làm Trợ lí Tổng giám đốc, lương cao ngất ngưỡng… Nhưng nào ngờ......” Lương lộ ra một nụ cười khổ.
Lam Bách ngây ngẩn cả người. Cậu không nghĩ Lương Hảo Thanh lại có thân thế như vậy. Cậu cũng không đọc kỹ lá thư điều tra mà Lão Thiết gửi đến hôm nọ. Nhưng dù với hoàn cảnh đáng buồn như thế, cô ta vẫn không thể nào tùy ý đẩy người không liên quan vào tình thế nguy hiểm như vậy được. Lam Bách vẫn rất tức giận với sự ích kỷ của cô.
Tiếu Thiên mỉm cười thấu hiểu, an ủi Lam Bách đang bất bình cực độ rồi đưa cho Lương Hảo Thanh một tập hồ sơ, “Đây là toàn bộ điều tra của chúng tôi, nói không chừng cô sẽ muốn xem qua đấy.”
Khi mở ra tập hồ sơ trước mặt, nhìn thấy tấm ảnh được đính kèm trên trang đầu tiên, Lương Hảo Thanh lập tức ngây dại, rồi cười ha hả, không còn quan tâm xem người ngoài có nghe thấy hay không nữa. Tiếng cười thê lương tựa như vứt đi nước mắt. Dần dần tiếng cười nhỏ dần, cô ghì chặt tập hồ sơ, khép nó lại rồi không ngừng lặp đi lặp lại, “Tôi đã nghi ngờ từ lâu rồi. Anh ấy luôn bảo bận việc công ty, không có thời gian, mỗi lần đến chậm đều nói rằng phải đi xã giao với người ta. Tôi còn bảo cha tôi đừng giao thêm việc cho anh ấy nữa… Ha ha!...... Đừng hỏi vì sao tôi biết chuyện này…Anh ấy với Trương Lệ Bình! Trương Lệ Bình!” Nữ diễn viên cơ hồ chỉ liên tục gọi tên rồi căm hận nói tiếp: “Cho nên, tôi đã nghĩ cách làm một chiếc thẻ từ như công ty của cha, ám chỉ rằng trong công ty của cha có tai vách mạch rừng, anh ta phải cẩn thận…”
“Thế nên cô mới đưa tôi chiếc thẻ đó để vào Kim Bảo......”
“Đúng vậy! Tôi muốn hãm hại ả! Dù sao ngày đó khi anh đi vào, mặc kệ có thành công hay không, theo như Ngô Vĩ thì với năng lực của anh, chắc chắn anh sẽ không rời đi đơn giản như thế, chắc chắc anh sẽ gây ra náo loạn nho nhỏ ở công ty mà không lưu lại vết tích của mình. Như vậy thì lần ra vào bất chính của ả sẽ bị trung tâm kiểm soát nhận diện. Với tính cách‘thà gϊếŧ nhầm còn hơn bỏ sót’ của cha tôi, ông ta sẽ tuyệt đối tin vào việc này. Chỉ cần ông ta hoài nghi ả rồi cho ả lên đường là tôi đã đạt được mục đích rồi.” Dần dần, Lương Hảo Thanh bình tĩnh trở lại.
“Cô có muốn biết vì sao Ngưu Cương qua lại với Trương Lệ Bình không?” Tiếu Thiên nhấp chút trà đá nhuận giọng, không hơi đâu bình luận về sự độc ác của cô.
“Hừ! Còn không phải có mới nới cũ sao?” Lương chán ghét nói.
“Kỳ thật tôi có viết trong đây đấy.” Gõ gõ tập hồ sơ trong tay đối phương, hắn không nhanh không chậm nói: “Nguyên nhân rất đơn giản. Ngưu chỉ muốn trèo cao, mà Trương Lệ Bình thân là Quản lí ngoại thương Á Châu của công ty Kim Bảo nên kiểu nào cũng là hòn đá kê chân tốt nhất cho anh ta. Trương Lệ Bình là người thận trọng, làm việc chăm chỉ. Phụ nữ như vậy thường khó cưỡng lại sự hấp dẫn, và một chút lời ngon tiếng ngọt dỗ dành từ đàn ông, để rồi rơi vào vực thẳm ái tình. Ngoại trừ Trương Lệ Bình, dường như Ngưu Cương còn từng dùng cơm vài lần với con gái của cấp trên của mình.” Trông giọng Tiếu Thiên như không chấp nhận được việc này.
Lam Bách biết Tiếu Thiên ghét nhất những tên khốn chuyên lừa gạt và đùa giỡn với tình cảm của người khác. Hắn luôn luôn ủng hộ mẫu đàn ông chung thuỷ với lý tưởng toàn tâm yêu một người. Bằng không, như vậy chỉ tăng thêm sầu đau cho cuộc đời này, nhỡ đâu một lần phong lưu lại tạo thêm một mảnh đời vô vọng. Tựa như chính hắn......
Nghe Tiếu Thiên nói như thế, Lương Hảo Thanh lại mở ra tập hồ sơ vừa khép lại, lật lật vài trang. Đôi mắt cô ánh lên vẻ mỉa mai, cô cười hỏi hai người, “Hai người đoán xem, nếu Ngưu Cương biết tôi là con gái của Lý Hiên Sinh, Tổng giám đốc của Kim Bảo… thì anh ta có lập tức kết hôn với tôi không?”
Hai người tiếp tục giữ im lặng.
Nữ diễn viên như cũng không mong câu trả lời từ bọn họ, tự nói với mình: “Tuy rằng đã biết anh ấy là loại đàn ông như vậy, nhưng tôi vẫn...... Dù sao chúng tôi đã bên nhau gần bốn năm rồi mà. Tôi cố gắng như thế cũng chỉ vì tương lai sau này, chúng tôi sẽ có đủ tiền để sống hạnh phúc cùng nhau. Có lẽ anh ấy cũng nghĩ như vậy đi?...... Anh ấy không chia tay với tôi, chứng tỏ anh ấy vẫn yêu tôi, đúng không? Là do đám đàn bà kia không tốt, nếu bọn họ chịu yên phận một chút thì chuyện đã đâu đến nỗi này!”
Lam Bách rất muốn nhắc với cô rằng, Ngưu Cương chỉ yêu danh tiếng và tiền tài của cô. Nếu cho anh ta biết thân phận của cô, thì bất quá lại xuất hiện thêm một phiên bản như người cha của cô mà thôi. Đến lúc đó, nói không chừng cô sẽ suy sụp hơn nữa. Thế nhưng ánh mắt Tiếu Thiên đã ngăn cản cậu nói ra.
Cầm lấy tập hồ sơ, đeo kính mát lên, Lương Hảo Thanh đứng dậy, “Chuyện này đến đây là dừng lại. Tôi tin vào đạo đức kinh doanh của các vị, sẽ không tiết lộ tất cả những gì đã điều tra. Như đã nói, ngày mốt tôi sẽ chuyển chi phí uỷ thác còn lại vào tài khoản của các vị.” Cô vươn tay phải ra, “Tạm biệt. Sau này cho dù có cơ hội gặp lại, cũng xin xem đó như là lần đầu tiên gặp mặt. OK?”
Tiếu Thiên bắt tay, “Đương nhiên! Chúc cô mọi điều tốt đẹp!”
Mắt nhìn Lương Hảo Thanh rời đi, Lam Bách không biết giãi bày tâm sự của mình với Tiếu Thiên như thế nào, hắng giọng: “Tiếu Tiếu, cậu nghĩ cô ấy có nói cho Ngưu Cương biết cô ấy là.....”
Tiếu Thiên xoa xoa mái tóc ngắn của cậu, “Chắc có đó!”
“Ôi? Đàn ông gì mà…!” Lam Bách cảm thấy tiếc nuối cho Lương Hảo Thanh.
“Dù như vậy nhưng đó vẫn là người cô ấy yêu mà. Chẳng lẽ cậu chưa từng nghe câu ‘tình yêu là mù quáng’ sao?! Huống chi, cậu không thấy bọn họ rất xứng đôi à? Đều là loại người ích kỷ thích lấy người khác làm bia đỡ đạn thôi.”